Chương có nội dung bằng hình ảnh

(6)

"Cô có thể đừng làm phiền Lục Minh Sinh nữa được không?Muốn trách thì cứ trách người làm mẹ như tôi ích kỷ."

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn người phụ nữ với đôi mắt nhăn nheo, một nửa mái tóc đang buộc phía sau đã bạc trắng.

Qua đó, tôi có thể biết bà ấy, một người mẹ đơn thân đã nuôi lớn Lục Minh Sinh khó khăn đến dường nào.

Bà ấy nói rằng Lục Minh Sinh đã từ chối toàn bộ lời mời đi du học cao học.

Bà nói cho tôi nghe rằng, bà có thể thấy con trai mình đã thay đổi rất nhiều và trở nên vui vẻ hơn sau khi yêu.

Bà ấy nói chính vì điều này đã khiến Lục Minh Sinh coi tôi như báu vật và không muốn rời xa tôi.

Bà kể, từ khi chồng bà mất năm ấy, bà không chọn đi thêm bước nữa mà thay vào đó là một mình nuôi nấng con mình.

Bà cho biết điều bà mong chờ là con trai mình lớn lên sẽ trở thành người bà tự hào nhất chứ không phải là người từ bỏ cơ hội trong cuộc sống chỉ vì thứ gọi là tình yêu.

Bà ấy nói, tôi là một cô gái ngoan ngoãn, xinh đẹp và gợi cảm, sau này tôi sẽ được nhiều chàng trai ưu tú theo đuổi.

...

Trong phòng ăn, tôi trốn vào một góc khuất.

Tôi nhìn Lục Minh Sinh, hắn làm việc bán thời gian ở một tiệm bánh cách đó không xa, hắn đang bán bánh mì.


Buổi tối, tôi hẹn Lục Minh Sinh đến sân trường với vẻ mặt khá mệt mỏi.

"Chúng ta chia tay đi..."

Hắn ta tưởng tôi đang giận hờn vu vơ nên nhướng mày: “Tại sao?”

Tôi đối xử lạnh lùng với hắn: “Anh không thể cho tôi thứ tôi muốn”.

Hắn tỏ vẻ bất lực mà thở dài: "Dương Dương, tôi sẽ cố gắng."

Tôi kìm nén sự chua chát trong lòng mình: “Cho dù anh có cố gắng cả đời cũng không thể thoát ra cảnh này đâu, em cũng không muốn dành cả tuổi thanh xuân của mình để chờ đợi anh.”

"Được, anh tôn trọng em."

Hắn quay người rời đi, tấm lưng đầy vẻ mệt mỏi được chiếu sáng bởi ánh sáng màu cam.

Bóng lưng của kí ức năm ấy vẫn giống như bóng lưng tôi gặp lại mấy ngày trước.

Đứng trên sân trường quen thuộc, tôi cảm thấy phía dưới mình có chút ươn ướt.

Tôi giật mình tỉnh dậy trên giường, cảm thấy bụng dưới mình truyền đến cảm giác đau nhức quen thuộc.

(7)

"Chị Dương Dương, chị ổn chứ?

“Trông chị có vẻ hơi yếu. Chút nữa chị còn phải gặp khách hàng bên A nữa."

Tôi nghe lời chào của người thực tập sinh và ngáp dài một tiếng.

"Không sao đâu, tôi chỉ đau vì bà dì hôm nay đến. Cố gắng chịu đựng một chút là sẽ ổn thôi."

Thực ra, điều quan trọng nhất chính là giấc mơ của đêm qua, nó khiến tôi mất ngủ.

Nhưng lần này bà dì hành tôi đau hơn bình thường, tôi thật sự sắp không chịu nổi rồi.

Tôi lấy lại tinh thần và mang tài liệu đến phòng họp.

Khi người bên A đến, không ngờ Lục Minh Sinh cũng xuất hiện.

Với tư cách là người ở vị trí phó chủ tịch Bên A, hắn ta không nên xuất hiện trong dự án hợp tác nhỏ nhặt như thế này.

Cơn đau đột ngột tăng lên ở vùng bụng dưới khiến tôi không thể quan tâm chuyện gì được nữa.

Khi đến lượt tôi đứng lên phát biểu trên PPT, mắt tôi chợt trống rỗng.

Tôi chóng tay lên bàn và hít thở một lúc mới có thể ổn định được tình trạng của mình.


Trong bài phát biểu sau đó, tôi đã mắc nhiều lỗi, điều này không có gì đáng ngạc nhiên.

Không phải là quên đổi sang trang khác cũng là quên một số chi tiết nhỏ.

Trong khi mọi người đang nhìn vào màn hình lớn, một ánh mắt cứ dán chặt vào trên người tôi.

"Chị Dương Dương, này! Đây là món quà mà người bên A đã tặng cho chúng ta."

"Thật kì lạ, chẳng phải mọi người thường gọi cà phê hay trà sữa sao?"

"Ai lại gọi cola nóng và trà gừng vào một ngày nóng nực như vậy hả?"

Người thực tập sinh chửi rủa và phàn nàn với tôi mà không để ý rằng tôi đang mất tập trung.

Lúc này có tin nhắn đến, chính là con số mà tôi đã thuộc lòng.

"Sau ngần ấy năm, ngày kinh nguyệt vẫn rất chính xác."

Tôi cong môi đáp: “Đã bao năm rồi, anh Lục vẫn nhớ ngày tôi đến kì à? Thật là biế.n thái.”

Đối phương: "..."

"Chị Dương Dương? Chị vậy mà lại cười với điện thoại của mình!" Thực tập sinh dường như đã phát hiện ra một thế giới mới.

Tôi điều chỉnh vẻ mặt, ho khan: "Khụ! Cô nhìn nhầm rồi."

"Rõ ràng là có..."

Tôi phớt lờ lời nói của cô ấy sau đó cầm cốc cola và trà gừng kia đi.

Tôi nheo mắt nhìn người đàn ông đang nhìn tôi trong phòng họp.

(


Tôi không biết có phải vì gần đây tôi thường xuyên tiếp xúc với Lục Minh Sinh hay không.

Tần suất tôi mơ về những chuyện cũ cũng ngày càng nhiều hơn.

Ngay cả Linh Linh đã chế.t cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Giống như đêm trước ngày cưới, cô ấy cười tôi vì yêu đến ng.u người, cười tôi là người tình cảm nhất Giang Nam.

Sau khi kết thúc với Lục Minh Sinh, ngay cả trai đẹp tôi cũng không thèm đếm xỉa.

Tôi lại mơ thấy những gì mà cô ấy đã nói với tôi trước khi chế.c.

Ngày hôm sau, tôi xin phép nghỉ phép với sếp và đưa Giai Giai đi thăm mộ của Linh Linh.

Ban đầu chúng tôi định đưa Giai Giai đến công viên giải trí sau khi quét mộ.

Lúc này, thực tập sinh lại gọi tới.

Cô ấy khóc nức nở và nói rằng cô ấy không thể xử lý được người của Bên A.

Tôi thở dài và yêu cầu tài xế taxi quay xe lại.

Ông bà của Giai Giai sau khi biết tôi có thể chăm sóc cho con bé một ngày, đã cùng nhau đi đến bệnh viện để kiểm tra đường huyết và huyết áp của mình.

Còn bố của Giai Giai đã bị trầm cảm nặng kể từ cái chết của Linh Linh, đương nhiên không thể chăm sóc cho Giai Giai được.

Bấy giờ, tôi chỉ biết cắn răng mà đưa Giai Giai công ty.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương