Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
Quyển 4 - Chương 16

Thỏ Thỏ bắt đầu không còn liên lạc được với Duy Duy nữa. Ngoài ra, mới vài ngày không gặp, cuộc sống của anh có sự thay đổi lớn. Bởi vì anh đột nhiên rất nổi tiếng.

Vài ngày trước có một phụ nữ mang thai đột ngột đau bụng, đưa vào cấp cứu gấp. Sau khi bệnh viện kiểm tra, thì được biết đứa con đầu tiên của sản phụ bị dây rốn quấn cổ phải mổ sinh sớm gây tử vong. Lần này sản phụ mang thai quá gần lần trước, và em bé trong bụng phát triển nhanh chóng gây rạn rứt phân khúc tử cung.

Thậm chí các nhân viên y tế cho rằng vết may ở tử cung đã vỡ, nhìn thấy được túi thai chòi ra ngoài. Tình huống này rất nguy hiểm, trong khi chu kì mang thai của sản phụ chỉ mới hai mươi bốn tuần.

Lúc đó bác sĩ Triệu vừa tới, quan sát tình hình xong, quyết định mổ lấy thai nhi ra ngay để bảo đảm an toàn cho người mẹ. Và theo lẽ thường mà nói, sản phụ sẽ không còn khả năng sinh đẻ sau này.

Khi sản phụ nghe được tin ấy, tâm trạng vô cùng hỗn loạn. Thậm chí tuyên bố thà cùng chết với con chứ không chịu mổ, bất cứ ai cũng không khuyên can nổi.

Với tính cách của Tiêu Đồ trước đây, trời sập mà không đụng trúng anh thì anh cũng chẳng thèm để ý. Nhưng bỗng nhiên anh nhớ có người nói, còn một lí do không thích anh đó là: rất bê tha. Chính xác mà nói thì: chẳng có trái tim đồng cảm.

“Nếu các người chấp nhận rủi ro, muốn tôi thử hay không?” Khi tất cả mọi người đang xoay xở, anh bất chợt chậm rãi nói.

Ai cũng giật mình nhìn anh. Tình hình này còn thử cái gì, có cách nào để thử nữa? Không người nào dám tin, giờ phút này anh vẫn mạnh miệng lên tiếng.

“Lúc ở Mỹ, tôi rất giỏi về chuyên môn may vá…” Thi thể bị cắt làm nhiều khúc, anh đều có thể khâu lại rất đẹp.

“Ý anh muốn nói đem tử cung bị rạn kia may lại?” Bác sĩ Triệu nhíu mày.

“Đúng thế.” Tiêu Đồ gật đầu.

Ngoài phẫu thuật mổ lấy thai định kì trong bệnh viện ra, lúc ở mỹ, anh đã khâu rất nhiều tử cung. Trong đó có phụ nữ bị kẻ bắt cóc cưỡng hiếp rồi giết hại, âm hộ bị nước khử trùng chá sát, toàn bộ tử cung bị tên tội phạm đâm nát. Sau khi anh lấy các tế bào trong tử cung của tử thi đã bị chia năm xẻ bảy ra, thì làm theo yêu cầu của gia đình, đem tử cung nạn nhân khâu lại rồi mới đưa đi an táng.

“Không thể nào, sản phụ hiện giờ rất nguy hiểm, thai nhi có khả năng tiến vào khoang bụng. Huống chi trong lúc phẫu thuật khâu vá, kim có thể đâm trúng túi thai… Nếu thất bại thì lại phải cắt bỏ tử cung sao? Làm vậy chỉ khiến sản phụ mất rất nhiều máu, càng thêm nguy hiểm đến tính mạng!”TriệuNhân Thành phản đối hoàn toàn cuộc phẫu thuật vô nghĩa này.

Các nhân viên y tế cũng đồng tình! Nếu thất bại, thì tập thể y bác sĩ ca giải phẫu phải gánh trách nhiệm.

Tiêu Đồ cau trán. Qủa nhiên người Trung Quốc luôn thiếu tinh thần mạo hiểm. Anh nhún vai chuẩn bị rút lui, thì người sản phụ nắm chặt góc áo anh, bất chấp tất cả, nói:

“Bác sĩ à, cứ thử đi… Tôi đánh cuộc, tôi sẵn sàng đặt cược!” Chị đồng ý tin tưởng anh!

Mọi người đều do dự. Thấy vậy, Tiêu Đồ mỉm cười:

“Tôi nắm chắc 80%.”

Nắm chắc 80%? Nói giỡn chơi!TriệuNhân Thành nhíu chặt mi. Vì theo anh, loại kĩ thuật này ở sách y học chỉ thỉnh thoảng mới nói tới, trong nước chưa có ca thành công ví dụ nào. Anh tự nhận, ngay cả 20% cũng không nắm chắc.

“Bác sĩ Triệu! Anh làm không được, không có nghĩa là người khác cũng vậy!” Tiêu Đồ nhàn nhạt nói.

Anh khó chịu! Mấy ngày nay anh không thấy con heo nhỏ kia, vì vậy càng ghét tên đàn ông trước mắt hơn.

“Nếu sản phụ chấp nhận, hãy để chị ta ký bản tự nguyện rồi chúng ta lập tức làm phẫu thuật!” Cứ vòng vo suốt cũng chẳng phải cách. Rốt cuộc, ông viện trưởng đưa ra quyết định.

Qúa trình ca phẫu thuật rất nguy hiểm. Trước tiên bác sĩ Tiêu Đồ cẩn thận lên kế hoạch bao bọc màng túi của thai nhi trước, đẩy tử cung sản phụ lại một lần nữa, sau đó dùng kim nhanh chóng khâu lại.

Kĩ thuật may của anh vô cùng hoàn hảo, vừa nhanh gọn vừa chuẩn xác, khiến các bác sĩ y tá ở đó đều sửng sốt, bao gồm cảTriệuNhân Thành.

Chỉ mới ngắn ngủi hai – ba phút trôi qua…

“Tôi đã khâu túi thai lại rồi, vì ngăn các cơn co thắt khiến tử cung bị vỡ, nên trong vòng 24 tiếng đều phải ‘ổn định’ giữ thai. Mặc khác tôi tiêm cho chị thuốc thúc đẩy phổi thai nhi trưởng thành, nếu giữ được trong bốn tuần nữa, thai nhi sẽ sống sót.” Anh vừa cúi đầu dặn dò, vừa bắt đầu khâu lại vùng bụng của sản phụ.

Thật ra các y bác sĩ ở đầy đều biết, chỉ cần khâu lại thành công thì với trình độ y học hiện nay, thai nhi được bảo vệ thêm một – hai tuần có khả năng sống rất cao. Mọi vấn đề khó khăn được giải quyết nhanh gọn, trong một cuộc phẫu thuật tuyệt vời.

Chưa tới mười phút đã xảy ra một kì tích y học? Ngay cả bác sĩ Triệu cũng kinh ngạc thật lâu mới hồi phục. Thật không ngờ, bác sĩ Tiêu – người anh vẫn xem thường, hóa ra chỉ ‘giấu tài’ mà thôi.

Lúc Tiêu Đồ và y tá giúp đưa sản phụ ra khỏi phòng mổ, thì tập thể y bác sĩ mới bừng tỉnh, cất tiếng vỗ tay như sấm vang lên sau lưng.

Chỉ vẻn vẹn một đêm, Tiêu Đồ bỗng rất nổi tiếng. Các ký giả, các phóng viên đài truyền hình đều chạy vào bệnh viện phụ sản Mã Lệ Á.

Các phóng viên đều hỏi chung một vấn đề: ‘Bác sĩ Tiêu, tâm trạng hiện giờ của anh như thế nào?’

Tâm trạng của anh như thế nào ư? Anh chỉ có thể nói… THÍCH! Bởi vì cứu người cũng chẳng là gì, nhìn thấy tình địch của anh bị vắng vẻ, bị anh đoạt lấy sự nổi bật mà đâm ra gắt gỏng, anh vô cùng sảng khoái!

“Đây là nhiệm vụ của các bác sĩ chúng tôi.” Vội vàng ném ra một câu thật ghê tởm, anh chuẩn bị rời đi.

“Bác sĩ Tiêu! Bây giờ chúng tôi đang truyền hình trực tiếp, đối với thành công hôm nay, anh có muốn tâm sự gì với người xem đài hay không?” Một gã  phóng viên truyền hình dí sát theo sau.

Tiêu Đồ ngẫm nghĩ một lát rồi dừng lại.

“Có.”

Trong lúc mọi người nghĩ anh sẽ nói sự thành công phải nhờ tới cố gắng hay đại loại như vậy… Thì anh cầm lấy micro nói:

“Tôi có mấy câu muốn nói với Heo con, vì cô ấy không nhận điện thoại của tôi!”

Heo con? Heo con là ai? Không đợi phóng viên hỏi, anh đã bắt đầu nói:

“Heo con, có thành công hay không đối với anh cũng chẳng sao. Nếu em không thích anh lắm mưu mô, anh xin hứa sẽ để đầu óc tự bãi công. Nếu em không thích tính làm việc bê tha, anh sẽ cố gắng thật chăm chỉ để tiếp tục thành công. Heo con à! Em từng nói nếu sống với anh, em không có cách gặp mặt mẹ, chết chẳng có cách giáp mặt cha… Nhưng nếu ngay cả cha mình, anh cũng từ bỏ thì sao? Nghe đâu cha anh sắp có con trai rồi! Vậy nếu anh không nhận cha, mẹ em có cảm thấy người cha phong lưu của anh bị quả báo? Cha em có cảm thấy trả thù được tình địch? Rồi họ sẽ đồng ý với lựa chọn của em? Và chúng ta có thể ở bên nhau?” Anh nghĩ đây là cách duy nhất để có được cô.

“Có lẽ em thật sự không thích anh, vì anh không đủ cường tráng, không phải khẩu vị mà em mong ước. Nhưng anh có một thứ tốt hơn so với những anh chàng ‘King Kong’ của em. Bởi vì trái tim anh mạnh mẽ hơn họ rất nhiều!” Loại hương vị mạnh như thế anh đều chịu được, anh nghĩ cô dùng qua sẽ thật hài lòng.

“Em quả thật không hề thích sự tự do của anh, em nói dù sông cạn đá mòn chúng ta cũng không thể ở bên nhau, nhưng em quên mất có một thứ so với biển cạn đá mòn càng có ý chí kiên cường hơn… Thứ đó chính là trái tim không thay đổi!” Yêu hay không yêu, anh hết cách để nói rõ, anh chỉ muốn nói với cô rằng, anh sở hữu một trái tim mạnh mẽ.

Nói xong, không cần đối phương có hiểu hay không, anh nhân thiện cảnh cáo thêm:

“Nói thẳng như vậy, em hiểu chưa?” Đừng lừa dối anh nữa.

Anh về văn phòng, ngồi thật lâu rồi tiếp tục bấm số gọi cô.

Nếu không có được cô, anh sống mà như chết! Anh tưởng giống trước kia, với tám năm xa cách anh đều có thể sống yên ổn. Nhưng bây giờ chỉ mới vài ngày không gặp, anh đã thấy như kiến bò toàn thân. Qủa nhiên sau khi xảy ra quan hệ xác thịt với cô rồi, anh càng lúc càng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, anh thầm muốn mau chóng chiếm được cô.

Mấy ngày nay, nghe nói bệnh trạng của con gái bác sĩ Triệu rất xấu. Bác sĩ Triệu ít đi làm, lại hay xung đột khiến gian tình của anh bị gián đoạn. Tuy nhiên lúc nhàn rỗi anh hay nghĩ, cô và bác sĩ Triệu có tiến triển mới gì không? Anh chấp nhận, anh rất sợ.

“Nè!” Lúc này điện thoại có người bắt máy, giọng nói cô hơi khàn.

“Heo con à!” Vừa nghe tiếng cô, tâm trạng bất an mấy ngày nay đã dịu xuống, khóe môi anh nhếch lên.

“Em đang ở đâu?”

“Ở nhà…”

Nghe thấy hai chữ đó anh thật chán. Nhà củaTriệuNhân Thành, sao là nhà của cô được? Anh lắc lắc đầu, ngăn cơn ghen trong lòng đừng phát tác.

“Có khỏe lên chút nào không?”

“Khỏe hơn nhiều rồi.”

“Đầu còn xây xẩm không?”

“Hết rồi.”

Anh hỏi và cô chỉ trả lời.

“Có xem tin tức không?”

“…”

Một lúc sau, cô nói lảng tránh:

“Em xem rồi, chúc mừng anh đã thành công, rất thú vị.”

Câu chúc mừng thật lòng, nhưng anh nghe rất xa lạ. Vì sao cô dùng giọng điệu khách sáo như vậy nói với anh? Mà anh có hỏi chuyện này đâu? Anh đang hỏi cô có nghe được lời thổ lộ và quyết định của anh chưa?

“Heo con! Em hết xây xẩm rồi, cơ thể dưỡng sức cũng tốt rồi, vậy đến đón anh tan tầm đi.” Anh phản ứng rất nhanh.

“Được…” Cô rốt cuộc gật đầu đồng ý, mà anh cảm thấy rất kì lạ.

* * *

Năm giờ ba mươi chiều.

“Em đến đón anh đây.” Nhận được tin nhắn, anh lập tức xuống lầu.

Vừa đến nơi đã thấy chiếcPorsche đậu trong bệnh viện, cô ngồi trong xe cúi đầu, không biết đang suy tư điều gì.

“Tinh thần thoải mái quá!” Anh mở cửa xe, sờ nhẹ mặt cô.

“Người thoải mái tinh thần là anh đấy, từ trên xuống dưới đều sảng khoái kìa.” Duy Duy mỉm cười gượng ép, đồng thời tránh bàn tay anh.

Tayanh rơi giữa không trung. Tiêu Đồ tự nhủ, chỗ này là công cộng, cô chỉ cố tình xa lánh thôi chứ tình cảm còn nguyên. Dù sao bây giờ anh vẫn chưa thể ra ngoài ánh sáng.

“Buổi tối đi ăn cơm ở đâu?” Cô vừa nổ máy xoay vô lăng, anh đã hỏi ngay.

“Đưa anh về nhà.” Chiếc Porsche chạy về hướng nhà anh.

“Đi ăn buffet rồi về sau. Hình như anh chưa dùng tiệc buffet lần nào.” Anh chủ động nói.

“Tiệc buffet không hợp với anh đâu. Thức ăn đều lạnh lẽo, mà anh cũng sẽ ăn quá độ.” Duy Duy trả lời.

“Vậy thì thôi, em nói chúng ta đi ăn cái gì? Em thích là được rồi.” Anh nói liền.

Lại dính vào bẫy! Duy Duy cắn môi.

“Hôm nay ông viện trưởng tặng miễn phí vài phòng khách sạn sang trọng để chiêu đã anh. Duy Duy à, ăn cơm xong chúng ta tới khách sạn ngủ nhé.” Anh nói thật tự nhiên.

Cô biết mấy ngày nay không gặp, anh nhớ nhung mà cô cũng vậy.

“Anh… cả mấy thứ này cũng lấy…?” Cô sửng sốt.

Người ta rõ ràng thử anh có bạn gái hay chưa.

“Có gì đâu, chúng ta cũng cần mà?” Thật ra anh rất thông minh, dĩ nhiên hiểu rõ ông viện trưởng muốn giới thiệu con gái cho mình. Khi anh nhận tờ chiêu đãi, đồng nghĩa với việc mất luôn cơ hội vàng với cô thiên kim tiểu thư rồi.

Im lặng một lúc sau, Duy Duy đưa xe tấp vào lề đường.

“Tiêu Đồ, em nghĩ từ nay về sau chúng ta sẽ không cần vào khách sạn nữa.” Cắn chặt lòng, cô dứt khoát nói.

Anh sửng sốt, một nổi bất an nhảy lên trong lòng.

Duy Duy rút chìa khóa xe ra đưa cho anh: “Em chuẩn bị kết hôn với bác sĩ Triệu vào ngày quốc khánh rồi.”

Tiêu Đồ nhìn cô chằm chằm, nỗi chua xót dần trỗi dậy trong tim.

“Vì vậy em muốn nói với anh, trò chơi của chúng ta đã kết thúc?” Nụ cười trở lại trên môi, mặt anh vẫn không thay đổi.

“Em xin lỗi.” Cô nhìn anh nói một câu xin lỗi thiếu chân thành. Bởi vì cô không dám nháy mắt, chỉ sợ nháy một chút thôi đáy mắt sẽ kết đầy ý nghĩa.

Vì sao trên TV, anh lại nói những lời ấy?

“Thế nên anh bị em vứt bỏ?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Từ trước tới nay chúng ta chưa bao giờ có bắt đầu.” Duy Duy nhỏ giọng phản bác.

Thắng thắn cũng là một sự tàn nhẫn.

Cô thật hay!

“Trả lại xe lại cho anh, em không thể nhận được.” Đem toàn bộ những kí ức vụng trộm trả hết cho anh.

Cô nghĩ mình sẽ nhớ nó cả đời: Nhớ tiếng rít gào khi tăng tốc, tiếng nhạc sôi động ồn ào, nằm ngắm sao để gió đêm thổi qua tai trên núi một đêm nọ. Còn nó… ‘nóng – lạnh song hành’.

Anh không nhận lấy chùm chìa khóa, mà chỉ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay cô, nói:

“Anh chưa có bằng lái xe.”

“…”

“Em cứ giữ đi! Trước khi anh có bằng lái, em hãy đưa đón anh nhé.” Anh ngước mắt lên, mặt chẳng hề thay đổi.

“Hãy làm đúng lời hứa của em đi.”

“Thỏ Thỏ, em sẽ không cùng anh…” Cô gian nan nói.

“Anh đã nói rồi, nếu em lựa chọn kết hôn, thì mối quan hệ của chúng ta cũng chấm dứt.” Anh ngắt lời.

“Anh…” Vậy ý của anh chỉ đơn thuần là đưa đón?

“Nếu anh có bạn gái, cũng cần một tài xế mà, phải không?” Anh ngoài miệng cười, trong lòng tràn ngập chua xót.

“…”

“Được rồi! Chúng ta xem như chấm dứt!” Anh sảng khoái tuyên bố.

“Bây giờ anh xuống xe trước, chúc em kết hôn hạnh phúc!”

Không thèm nhìn cô, anh đẩy cửa bước xuống, đi thẳng về phía trước mà chẳng ngoái đầu lại. Bởi vì….

Trái tim – chưa từng giá lạnh như lúc này. Lạnh sắp kết thành băng.

Hóa ra trái tim kiên cường cũng bị cay đắng, đau thương.

Hóa ra cái ‘có được’ anh nghĩ, chỉ là hư ảo, hoàn toàn vô nghĩa.

Đó là một thứ tình cảm có thể tùy tiện vứt bỏ.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương