Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
-
Quyển 1 - Chương 2
Cùng năm đó.
Tiêu Đồ cảm thấy cuộc sống của mình quá bi kịch. Anh có một người cha phong lưu trăng hoa, và một người mẹ mắc chứng trầm cảm luôn có những hành động cuồng loạn.
Nhà của anh lúc nào cũng có tranh cãi, chẳng hạn như bây giờ.
Rõ ràng trên bàn có chiếc bánh sinh nhật. Anh đang chuẩn bị thổi tắt những ngọn nến, vui sướng chuẩn bị cùng cha mẹ hát bài chúc mừng sinh nhật nhưng khi chiếc bánh vừa được cắt thì…
“Anh không thể chuyển đi.”
“Không liên quan đến chuyện của cô.”
“Tại sao lại không liên quan chứ? Em là vợ của anh mà!”
“Cô đúng là vợ tôi nhưng cô là người do cha mẹ tôi chọn, chúng ta lấy nhau chỉ vì lợi ích mà thôi. Tốt nhất là chuyện của ai người đấy lo đi.” Tiếng nói của cha thật không kiên nhẫn.
“Tiêu Tuấn! Anh thật sự không có lương tâm.” Sự thờ ơ của cha làm cho mẹ càng thêm điên cuồng chì chiết không ngớt.
“Nếu năm đó không có gia đình em giúp đỡ, làm sao anh vượt qua được cửa ải khó khăn…”
“Vì vậy, tôi mới không để cho bất kì người phụ nữ nào ngồi vị trí của cô. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm, đừng đòi hỏi nhiều hơn nữa.” Cha ngắt lời mẹ, giống như một người qua cầu rút ván, giọng nói như đã cạn kiệt kiên trì.
Tiêu Đồ lạnh lẽo ngồi nhìn cảnh tượng này.
“Không để bất kì người phụ nữ khác ngồi vào vị trí của em? Vậy mà bây giờ anh chuẩn bị chuyển đi ra ngoài sống chung với kẻ khác.” Làm sao bà có thể chịu đựng đưọc? Làm sao có thể kiên nhẫn chứ?
Trong lúc mẹ cố gắng lôi kéo thì cha tức giận hất ngã mẹ nằm trên mặt đất. Ông lạnh lùng xoay người, nhìn thấy đứa con trai đang đứng phía sau, trên gương mặt còn bừng bừng giận dữ của ông lại hiện ra vẻ bối rối.
“Cha có muốn ăn bánh ngọt không?” Tiêu Đồ lặng lẽ hỏi như không thấy việc gì cả.
Anh đã tám tuổi, nhưng thân hình nhỏ bé như một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng. Khuôn mặt anh nhỏ nhắn, cằm nhọn, mái tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn… tất cả những điểm ấy gợi cho người ta một cảm giác nhu nhược yếu đuối không nói được thành lời.
Vừa thoáng thấy đứa con trai yếu ớt, trái tim Tiêu Tuấn vốn dĩ lạnh lẽo ngay lập tức đã mềm nhũn.
“Tiểu Đồ ngoan, cha sẽ đi ra ngoài ở…” Muốn nói tiếp tục, nhưng ông bất an khi nhìn thấy ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng của con mình.
Sức khỏe của Tiêu Đồ rất kém, bác sĩ đã căn dặn tránh làm cho anh chịu những chuyện kích thích. Nhưng anh đã là đứa trẻ tám tuổi rồi, sao có thể không hiểu tình trạng của cha mẹ mình? Tiêu Tuấn thoáng chút do dự, ông vội vàng mở bóp lấy một xấp tiền ra, nói:
“Tiểu Đồ à! Con thích cái gì? Nếu con thích thứ gì thì cứ mua đi…” Ông thật sự rất muốn bù đắp cho con.
Đối với đứa con trai độc nhất không hề quấy khóc này, lòng của Tiêu Tuấn cảm thấy thật tội lỗi. Nhất là giờ đây, khi con trai mím môi nhìn xấp tiền trước mặt, không hé răng nói lời nào, càng làm cho ông chảy mồ hôi ướt đẫm.
Bản tính của đứa trẻ tám tuổi này, khiến người ta không thể đoán ra nó nghĩ đến cái gì. Đang tức giận sao? Nó trưởng thành sớm, tính cách cứng rắn nhưng bả vai gầy yếu làm người ta nhìn thấy thật đau xót.
Tiêu Tuấn kéo hành lý đi ra, nhưng không thể cưỡng lại một thoáng do dự, có lẽ… có lẽ… nên vì con…
“Tiểu Đồ! Mau nói đi, nói không cho cha con rời khỏi! Nếu cha con dám vứt bỏ chúng ta, con sẽ vỡ tim ra mà chết.” Mẹ vừa đẩy vừa ra lệnh cho anh.
Lại tới nữa rồi? Lấy đứa con trai có trái tim bệnh tật ra làm con át chủ bài đe dọa ông? Việc này thật sự làm người ta chán ghét. Bỗng dưng một sự tức giận nảy lên trong đầu, tia lưỡng lự trong ánh mắt của Tiêu Tuấn tắt ngấm, bàn tay đang buông lỏng ngay lập tức nắm lấy túi hành lý kéo đi.
Tiêu Đồ thu hết sắc mặt thay đổi của cha vào trong tầm mắt của mình.
“Cô thật sự là con cáo già.”
“Anhquay lại, trở về ngay với em đi.”
“Nếu anh không trở lại, mẹ con em sẽ chết cho anh sáng mắt.”
Sau đó mẹ có dậm chân hét to gọi nhỏ, cha vẫn cương quyết rời đi, để lại sau lưng bóng dáng hai mẹ con anh. Cha bước đi vội vã không quay đầu nhìn lại, nếu như ông quay đầu chắc chắn sẽ thấy ánh mắt của Tiêu Đồ lóe lên tia mỉa mai. Cả trái tim anh đau đớn, chua xót.
“Tại sao mày không giúp mẹ hả? Vì sao không giữ cha lại? Ông ta cảm thấy có lỗi với mày, chỉ cần mày mở miệng ra nói, chỉ cần mày giống như trước kia giả vờ phát bệnh là ông ta nhất định sẽ ở lại.” Mẹ bắt đầu lớn tiếng rít gào, quát tháo anh.
Anh ghét sự sắp đặt, anh mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà lấy tay xoa ngực, yên tĩnh chờ cho nỗi đau thương từ từ rời xa mình.
oOo
Từ ngày cha bỏ đi, ngoại trừ những khoản tiền chu cấp cố định hàng tháng cho mẹ con anh sinh sống, cha không trở về nữa. Mẹ chờ đợi trong mỏi mòn tuyệt vọng đã bắt đầu khóc lóc không ngừng, thậm chí còn làm tổn thương bản thân mình.
Mẹ đã mắc phải chứng trầm cảm sau khi sinh anh ra đời, thật ra đây chỉ là loại bệnh tâm lý thường gặp. Nếu gia đình quan tâm săn sóc thì có thể chữa khỏi, nhưng người mẹ yêu nhất, trời sinh bản tính đa tình, hết lần này sang lần khác dùng hành động khiêu khích bà.
Những ngày sau đó, không biết mẹ nghe được từ đâu mà dốc lòng hướng Phật, cầu mong cho mọi chuyện mơ ước đều thành sự thật, vì vậy cả nhà lúc nào cũng nhan khói mịt mù. Mẹ cả ngày cứ thắp nhang đốt nến, mà bệnh của anh bắt đầu chuyển biến xấu. Thậm chí xấu đến mức độ anh không thể tiếp tục đến trường được nữa.
Càng ngày anh càng cảm thấy khó thở, sắc mặt đã xám ngắt… Sau những ngày ảm đạm, cha cũng có gọi điện thoại tới hỏi han nhưng mỗi lần mẹ biết được đều cướp lấy điện thoại, lạnh lùng cúp đi. Thời gian anh ngủ bắt đầu nhiều hơn, tinh thần của mẹ càng xuống dốc và hỗn loạn nhiều thêm.
Cho đến một ngày trong lúc anh đang ngủ, bàn tay cảm thấy một trận đau nhức, đau đến nỗi anh phải thức tỉnh. Toàn bộ căn nhà đều bị bịt kín mít, xung quang bốc lên mùi khét khó chịu.
Mẹ giữ chặt lấy anh, những móng dài bén nhọn đâm vào lòng bàn tay anh đau đớn. Bên ngoài những tiếng ‘tá’ của than củi vang lên, cả người anh đều không còn thở nổi.
Mẹ vẫn ngồi bên cạnh anh như cũ, cổ tay bà có vết cắt. Tuy rằng không sâu nhưng vì thời gian chậm chạp trôi qua khiến cho bàn tay của đứa con trai mình thấm ướt một mảnh, máu trên tay anh biến thành ‘con sông nhỏ’ tí tách chảy xuống nền nhà.
“Tiểu Đồ à! Mẹ đã nói qua với cha con rồi, nếu ông ấy không về nhà, mẹ sẽ mang con đi.” Bà dùng bàn tay sạch sẽ khác dịu dàng vuốt mái tóc anh.
Bà sẽ thắng, nhất định thắng! Phật tổ từ bi sẽ phù hộ cho cái chết của mẹ con bà!
Ngực bên trái của anh đau đến mức xuất mồ hôi hột, chưa bao giờ từng có đau đớn nghiêm trọng như hôm nay. Ngay cả tiếng kêu cứu, anh cũng không cất lên được.
“Tiểu Đồ! Nếu mẹ thật sự chết đi, con phải nhớ cho kĩ là ai đã làm hại chúng ta ra nông nỗi này.” Chính là con hồ ly tinh kia.
Không ai hại chết bà cả, chính là bà tự hại chết mình! Sắc mặt của anh bắt đầu tím ngắt, muốn mở miệng hét lên nhưng không cách nào làm được.
“Tại sao con không chịu giúp mẹ, ở trước mặt cha giả vờ đau bệnh một chút hả?” Đến lúc này sắc mặt mẹ đã trắng như tờ giấy, mà bà vẫn nhẹ giọng chỉ trích anh.
Anh không cần sự sắp đặt này, anh không muốn! Dùng nước mắt để níu chân một người, không phải là cách làm thông minh!
“Tiểu Đồ à! Chờ sau này con lớn lên, biết yêu thương một người, mà cô ta đùa giỡn trước tình cảm của con, rồi con sẽ tìm mọi cách để giữ chân cô ta lại… Nếu thật sự có một ngày như vậy, mẹ ở trên trời sẽ cười nhạo con!” Trên khuôn mặt của mẹ thoáng lướt qua tia mỉa mai.
Thật là một sự trả thù trớ trêu! Bởi vì con trai không hiểu được lòng bà, bởi vì con trai khinh thường bà muốn đưa con đứng chung một trận chiến.
Lòng như xát muối, ngực như ngừng đập, cả trái tim anh như đang chết từ từ… Nhưng cha anh đã không xuất hiện.
Tiêu Đồ cảm thấy cuộc sống của mình quá bi kịch. Anh có một người cha phong lưu trăng hoa, và một người mẹ mắc chứng trầm cảm luôn có những hành động cuồng loạn.
Nhà của anh lúc nào cũng có tranh cãi, chẳng hạn như bây giờ.
Rõ ràng trên bàn có chiếc bánh sinh nhật. Anh đang chuẩn bị thổi tắt những ngọn nến, vui sướng chuẩn bị cùng cha mẹ hát bài chúc mừng sinh nhật nhưng khi chiếc bánh vừa được cắt thì…
“Anh không thể chuyển đi.”
“Không liên quan đến chuyện của cô.”
“Tại sao lại không liên quan chứ? Em là vợ của anh mà!”
“Cô đúng là vợ tôi nhưng cô là người do cha mẹ tôi chọn, chúng ta lấy nhau chỉ vì lợi ích mà thôi. Tốt nhất là chuyện của ai người đấy lo đi.” Tiếng nói của cha thật không kiên nhẫn.
“Tiêu Tuấn! Anh thật sự không có lương tâm.” Sự thờ ơ của cha làm cho mẹ càng thêm điên cuồng chì chiết không ngớt.
“Nếu năm đó không có gia đình em giúp đỡ, làm sao anh vượt qua được cửa ải khó khăn…”
“Vì vậy, tôi mới không để cho bất kì người phụ nữ nào ngồi vị trí của cô. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm, đừng đòi hỏi nhiều hơn nữa.” Cha ngắt lời mẹ, giống như một người qua cầu rút ván, giọng nói như đã cạn kiệt kiên trì.
Tiêu Đồ lạnh lẽo ngồi nhìn cảnh tượng này.
“Không để bất kì người phụ nữ khác ngồi vào vị trí của em? Vậy mà bây giờ anh chuẩn bị chuyển đi ra ngoài sống chung với kẻ khác.” Làm sao bà có thể chịu đựng đưọc? Làm sao có thể kiên nhẫn chứ?
Trong lúc mẹ cố gắng lôi kéo thì cha tức giận hất ngã mẹ nằm trên mặt đất. Ông lạnh lùng xoay người, nhìn thấy đứa con trai đang đứng phía sau, trên gương mặt còn bừng bừng giận dữ của ông lại hiện ra vẻ bối rối.
“Cha có muốn ăn bánh ngọt không?” Tiêu Đồ lặng lẽ hỏi như không thấy việc gì cả.
Anh đã tám tuổi, nhưng thân hình nhỏ bé như một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng. Khuôn mặt anh nhỏ nhắn, cằm nhọn, mái tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn… tất cả những điểm ấy gợi cho người ta một cảm giác nhu nhược yếu đuối không nói được thành lời.
Vừa thoáng thấy đứa con trai yếu ớt, trái tim Tiêu Tuấn vốn dĩ lạnh lẽo ngay lập tức đã mềm nhũn.
“Tiểu Đồ ngoan, cha sẽ đi ra ngoài ở…” Muốn nói tiếp tục, nhưng ông bất an khi nhìn thấy ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng của con mình.
Sức khỏe của Tiêu Đồ rất kém, bác sĩ đã căn dặn tránh làm cho anh chịu những chuyện kích thích. Nhưng anh đã là đứa trẻ tám tuổi rồi, sao có thể không hiểu tình trạng của cha mẹ mình? Tiêu Tuấn thoáng chút do dự, ông vội vàng mở bóp lấy một xấp tiền ra, nói:
“Tiểu Đồ à! Con thích cái gì? Nếu con thích thứ gì thì cứ mua đi…” Ông thật sự rất muốn bù đắp cho con.
Đối với đứa con trai độc nhất không hề quấy khóc này, lòng của Tiêu Tuấn cảm thấy thật tội lỗi. Nhất là giờ đây, khi con trai mím môi nhìn xấp tiền trước mặt, không hé răng nói lời nào, càng làm cho ông chảy mồ hôi ướt đẫm.
Bản tính của đứa trẻ tám tuổi này, khiến người ta không thể đoán ra nó nghĩ đến cái gì. Đang tức giận sao? Nó trưởng thành sớm, tính cách cứng rắn nhưng bả vai gầy yếu làm người ta nhìn thấy thật đau xót.
Tiêu Tuấn kéo hành lý đi ra, nhưng không thể cưỡng lại một thoáng do dự, có lẽ… có lẽ… nên vì con…
“Tiểu Đồ! Mau nói đi, nói không cho cha con rời khỏi! Nếu cha con dám vứt bỏ chúng ta, con sẽ vỡ tim ra mà chết.” Mẹ vừa đẩy vừa ra lệnh cho anh.
Lại tới nữa rồi? Lấy đứa con trai có trái tim bệnh tật ra làm con át chủ bài đe dọa ông? Việc này thật sự làm người ta chán ghét. Bỗng dưng một sự tức giận nảy lên trong đầu, tia lưỡng lự trong ánh mắt của Tiêu Tuấn tắt ngấm, bàn tay đang buông lỏng ngay lập tức nắm lấy túi hành lý kéo đi.
Tiêu Đồ thu hết sắc mặt thay đổi của cha vào trong tầm mắt của mình.
“Cô thật sự là con cáo già.”
“Anhquay lại, trở về ngay với em đi.”
“Nếu anh không trở lại, mẹ con em sẽ chết cho anh sáng mắt.”
Sau đó mẹ có dậm chân hét to gọi nhỏ, cha vẫn cương quyết rời đi, để lại sau lưng bóng dáng hai mẹ con anh. Cha bước đi vội vã không quay đầu nhìn lại, nếu như ông quay đầu chắc chắn sẽ thấy ánh mắt của Tiêu Đồ lóe lên tia mỉa mai. Cả trái tim anh đau đớn, chua xót.
“Tại sao mày không giúp mẹ hả? Vì sao không giữ cha lại? Ông ta cảm thấy có lỗi với mày, chỉ cần mày mở miệng ra nói, chỉ cần mày giống như trước kia giả vờ phát bệnh là ông ta nhất định sẽ ở lại.” Mẹ bắt đầu lớn tiếng rít gào, quát tháo anh.
Anh ghét sự sắp đặt, anh mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà lấy tay xoa ngực, yên tĩnh chờ cho nỗi đau thương từ từ rời xa mình.
oOo
Từ ngày cha bỏ đi, ngoại trừ những khoản tiền chu cấp cố định hàng tháng cho mẹ con anh sinh sống, cha không trở về nữa. Mẹ chờ đợi trong mỏi mòn tuyệt vọng đã bắt đầu khóc lóc không ngừng, thậm chí còn làm tổn thương bản thân mình.
Mẹ đã mắc phải chứng trầm cảm sau khi sinh anh ra đời, thật ra đây chỉ là loại bệnh tâm lý thường gặp. Nếu gia đình quan tâm săn sóc thì có thể chữa khỏi, nhưng người mẹ yêu nhất, trời sinh bản tính đa tình, hết lần này sang lần khác dùng hành động khiêu khích bà.
Những ngày sau đó, không biết mẹ nghe được từ đâu mà dốc lòng hướng Phật, cầu mong cho mọi chuyện mơ ước đều thành sự thật, vì vậy cả nhà lúc nào cũng nhan khói mịt mù. Mẹ cả ngày cứ thắp nhang đốt nến, mà bệnh của anh bắt đầu chuyển biến xấu. Thậm chí xấu đến mức độ anh không thể tiếp tục đến trường được nữa.
Càng ngày anh càng cảm thấy khó thở, sắc mặt đã xám ngắt… Sau những ngày ảm đạm, cha cũng có gọi điện thoại tới hỏi han nhưng mỗi lần mẹ biết được đều cướp lấy điện thoại, lạnh lùng cúp đi. Thời gian anh ngủ bắt đầu nhiều hơn, tinh thần của mẹ càng xuống dốc và hỗn loạn nhiều thêm.
Cho đến một ngày trong lúc anh đang ngủ, bàn tay cảm thấy một trận đau nhức, đau đến nỗi anh phải thức tỉnh. Toàn bộ căn nhà đều bị bịt kín mít, xung quang bốc lên mùi khét khó chịu.
Mẹ giữ chặt lấy anh, những móng dài bén nhọn đâm vào lòng bàn tay anh đau đớn. Bên ngoài những tiếng ‘tá’ của than củi vang lên, cả người anh đều không còn thở nổi.
Mẹ vẫn ngồi bên cạnh anh như cũ, cổ tay bà có vết cắt. Tuy rằng không sâu nhưng vì thời gian chậm chạp trôi qua khiến cho bàn tay của đứa con trai mình thấm ướt một mảnh, máu trên tay anh biến thành ‘con sông nhỏ’ tí tách chảy xuống nền nhà.
“Tiểu Đồ à! Mẹ đã nói qua với cha con rồi, nếu ông ấy không về nhà, mẹ sẽ mang con đi.” Bà dùng bàn tay sạch sẽ khác dịu dàng vuốt mái tóc anh.
Bà sẽ thắng, nhất định thắng! Phật tổ từ bi sẽ phù hộ cho cái chết của mẹ con bà!
Ngực bên trái của anh đau đến mức xuất mồ hôi hột, chưa bao giờ từng có đau đớn nghiêm trọng như hôm nay. Ngay cả tiếng kêu cứu, anh cũng không cất lên được.
“Tiểu Đồ! Nếu mẹ thật sự chết đi, con phải nhớ cho kĩ là ai đã làm hại chúng ta ra nông nỗi này.” Chính là con hồ ly tinh kia.
Không ai hại chết bà cả, chính là bà tự hại chết mình! Sắc mặt của anh bắt đầu tím ngắt, muốn mở miệng hét lên nhưng không cách nào làm được.
“Tại sao con không chịu giúp mẹ, ở trước mặt cha giả vờ đau bệnh một chút hả?” Đến lúc này sắc mặt mẹ đã trắng như tờ giấy, mà bà vẫn nhẹ giọng chỉ trích anh.
Anh không cần sự sắp đặt này, anh không muốn! Dùng nước mắt để níu chân một người, không phải là cách làm thông minh!
“Tiểu Đồ à! Chờ sau này con lớn lên, biết yêu thương một người, mà cô ta đùa giỡn trước tình cảm của con, rồi con sẽ tìm mọi cách để giữ chân cô ta lại… Nếu thật sự có một ngày như vậy, mẹ ở trên trời sẽ cười nhạo con!” Trên khuôn mặt của mẹ thoáng lướt qua tia mỉa mai.
Thật là một sự trả thù trớ trêu! Bởi vì con trai không hiểu được lòng bà, bởi vì con trai khinh thường bà muốn đưa con đứng chung một trận chiến.
Lòng như xát muối, ngực như ngừng đập, cả trái tim anh như đang chết từ từ… Nhưng cha anh đã không xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook