Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
-
Quyển 1 - Chương 10
Phía sau có tiếng bước chân quen thuộc, nước mắt của cô vẫn rơi xuống
thành hàng ướt đẫm cả quần áo. Cô không kịp lau, mà cũng không bận tâm
để lau nó.
Không còn gì để hy vọng nữa, cha chết rồi. Cho dù có đem mẹ trở về, thì cô cũng không có một mái gia đình hoàn hảo.
Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần…
Ngoại trừ những lúc phải đi học ra, cô hầu như là một món đồ chơi độc chiếm của người nào đó, cô làm sao có thể không nhận ra bước chân của ‘ông chủ’ chứ? Nhưng cô lười biếng để ý đến anh, dù sao cô cũng là một con bé hay khóc nhè. Từ nay cô sẽ không bao giờ vì mong muốn có một ‘gia đình’ mà nịnh bợ ai nữa.
Kẻ lừa đảo! Đồ nói dối nham hiểm xảo quyệt! Lúc nào cũng nói chỉ cần cô ngoan ngoãn, vâng lời. Mọi chuyện đều nghe theo ý anh, kiên nhẫn chờ đợi chú Tiêu đuổi mẹ đi, rồi mẹ cô sẽ trở lại bên cạnh cha. Nhưng giờ thì cha đã chết, cô cũng không thể có được một gia đình sum vầy. Cô tức giận, bả vai run lên bần bật, nói:
“Anh đi đi, kẻ lừa đảo! Đồ tiểu nhân!” Cô mở miệng mắng anh xối xả.
Tiếc thay tiếng nói của cô quá non nớt, nó chỉ như tiếng nấc nghẹn ngào. Rõ ràng thua nhau có ba tuổi, mà cô như một đứa trẻ không lớn thêm lên. Ngược lại, anh càng ngày càng lớn, càng ra vẻ một thanh niên hơn.
Mới cách đây vài năm, hai người còn cao bằng nhau. Vậy mà không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn đuổi kịp chiều cao của anh nữa.
Vóc dáng anh cao ngất, thân hình lại gầy gò. Nhưng cô không thèm để ý đến anh cao thấp hay gầy béo, người lớn hay con nít. Cô không cần phải đi theo anh nữa bởi vì anh đã mất giá trị rồi! Cô không muốn làm đồ chơi cho kẻ lừa đảo! Lúc này đây, món đồ chơi là cô đã vùng lên loại bỏ ‘ông chủ nhỏ’ là anh.
“Heo con! Đừng khóc.” Anh không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng an ủi cô.
Bình thường anh là ‘ông chủ’ oai phong lẫm liệt, làm sao đến phiên cô nổi cáu được chứ? Hừ! Anh còn dám gọi cô bằng ‘heo con’ sao? Cô đã chịu đủ kích thích rồi.
Mỗi lần cô khóc, cái mũi đỏ hồng lên nên anh gọi cô là ‘heo’, còn trực tiếp bảo cô xấu xí như Trư Bát Giới. Mỗi lần như vậy anh đều cười cợt, vì biết chắc cô không dám phản kháng. Nhưng lúc này đây, giọng nói của anh thật mềm mỏng, thật trầm ấm, thật dịu dàng.
“Kẻ lừa đảo, anh cút đi!” Cô thốt ra lời thô lỗ.
Anh luôn được nuông chiều từ bé, giờ phút này bị cô tước bỏ chức ‘ông chủ’, đã vậy ngôn ngữ của cô chán ghét không chút lưu tình, tựa như một ngọn giáo đâm thẳng vào lồng ngực khiến anh đau xót nheo mắt lại.
Tuy nhiên hiếm có dịp anh dẹp qua tính kiêu ngạo, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào khối cơ thể cuộn tròn đang khóc nức nở không ngừng của cô.
“Anh đâu có gạt em, mấy năm qua cha anh và mẹ em có lấy nhau không?” Tuy rằng anh không nói xấu mẹ cô nhưng cũng chưa biểu lộ cử chỉ sẽ tiếp nhận mẹ kế trước mặt cha mình.
Tại sao trong ngực lại dội lên một cơn đau khó tả? Anh muốn nói với cô rằng: Anh không phải kẻ lường gạt, đừng chán ghét, đừng thất vọng đối với anh. Nhưng muốn mở miệng lại chẳng biết nói gì. Anh làm sao có thể phủ nhận rằng trong suốt bốn năm qua anh không hề trêu chọc cô?
Cô nói chính anh là kẻ lừa gạt! Cô với tay lấy chiếc áo khoác cũ trùm lên đầu, không thèm nhìn đến anh, cất tiếng khóc nho nhỏ. Nơi cô đang ngồi đã có cả một vũng nước nhỏ xíu. Cô khóc như mưa mà không cần để ý đến nhân phẩm, lúc này cô thật sự yếu đuối nhất trong suốt các năm qua.
“Về nhà đi, em không thích hợp ở lại đây, chờ tới ngày đưa đám cha em, anh sẽ mang em đến nhé.” Anh vươn tay mình ra.
Chỗ này thật u ám quá, ngay cả một cậu bé mười hai tuổi như anh cũng cảm thấy sợ hãi, huống chi là cô?
“Không cần! Anh tránh qua một bên đi.” Cô càng giận dữ hơn nữa. Người hiện tại cô không muốn thấy nhiều nhất chính là: Anh!
“Anh sẽ mang em về nhà.” Anh cố chấp nói.
Người lớn thật sự quá xấu xa, chỉ biết để ý chuyện trước mắt mà lại quên người cần quan tâm nhất vẫn đang trốn ở chỗ này. Khi mẹ anh chết đi, anh cũng từng trải qua những cảm giác trống trải như thế.
“Em không có nhà, nơi đó không phải là nhà của em.” Duy Duy hét lên tức giận.
“Nơi ấy rất nhanh sẽ thành nhà của em.” Anh kiên nhẫn nói.
“Anh là người nói dối, em không muốn mẹ lấy chú Tiêu đâu.” Cô bật khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều sưng đỏ.
Cô không biết lời chúc phúc là những thứ gì nhưng chính mắt cô thấy, cha chết mà mẹ không một chút thương tâm.
“Sẽ không xảy ra chuyện đó.” Anh cứng rắn phủ quyết, trong hộ khẩu nhà anh tuyệt đối sẽ không có tên của cô.
“Nhưng trong vài năm tới đây, chỗ đó sẽ là ‘nhà’ của em.” Có thể xảy ra những việc ngoài ý muốn khiến anh không thể ngăn cản, nhưng anh muốn dùng mọi biện pháp để giữ chân cô
Trước kia anh không hiểu tại sao nhưng từ hôm nay về sau, dường như anh đã bắt đầu mơ hồ hiểu được.
Cô không hiểu, cô không cần hiểu cái gì hết! Cô chán ghét anh!
Một người kéo đi, một người cố sức trụ lại. Cô thật cứng đầu, không còn là cô bé lúc nào cũng nói ‘vâng dạ’ như trước nữa, khiến anh từ từ nổi giận.
Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho đến cùng. Anh nắm lấy cổ áo cô kéo đi như kéo một bao tải, cố sức lôi cô bé bướng bỉnh ra bên ngoài.
Cha cô đã chết, ở đây chỉ còn cái thi thể lạnh như đá, cô phải đối mặt với sự thật! Anh sẽ không cho cô đau khổ ở lại chỗ này làm bạn với một đám chuột và một người đã lìa đời.
“Đồ trứng thối, đồ lừa gạt.” Cô giãy dụa thật mãnh liệt.
Anh bắt đầu hành động thì… Duy Duy bối rối, vì anh đưa bàn tay ra ‘nhẹ nhàng’ một cái đã ôm được cô. Sau đó, cô lại ‘nhẹ nhàng’ đá một cú vào ngực khiến anh ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên tái xám. Anh ôm ngực thở dồn dập, dường như không đủ không khí để hít thở.
“Nè… nè…” Cô nhìn anh kêu lên vài tiếng ‘nè’ rồi bắt đầu la lên hốt hoảng, bởi vì trên khuôn mặt trắng nõn của anh đã hoàn toàn xám ngắt đến đáng sợ.
Anh tuyệt vọng bóp chặt lòng bàn tay ra lệnh cơ thể không được phép ngất đi, không được phép!
Giữa lúc anh hiểu được tâm ý của mình, không cho phép bản thân lộ ra vẻ ‘suy yếu’! Anh ra lệnh cho mình phải mạnh mẽ nhưng cơ thể anh không nghe theo lời sai bảo. Anh ôm lấy ngực từ từ khụy xuống, rồi ngã ‘ầm’ trước cái nhìn há hốc miệng của cô. Cuối cùng trước khi mất đi ý thức, trong mơ hồ anh còn nghe cô sợ hãi cất tiếng kêu cầu cứu.
“Cứu, cứu mạng.”
Đáng chết! Anh vẫn biết rõ mình không thể quá kích động…. Anh cũng không muốn mất mặt trước mắt cô!
Cô còn đang khóc lóc thì chết lặng đứng đó nhìn anh trân trối, rồi vội vàng lau khô nước mắt, cất tiếng la thất thanh.
Vô… cô… cô thật sự chỉ đá ‘nhẹ’ anh một cú, không lẽ làm anh chết thật sao?
Không còn gì để hy vọng nữa, cha chết rồi. Cho dù có đem mẹ trở về, thì cô cũng không có một mái gia đình hoàn hảo.
Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần…
Ngoại trừ những lúc phải đi học ra, cô hầu như là một món đồ chơi độc chiếm của người nào đó, cô làm sao có thể không nhận ra bước chân của ‘ông chủ’ chứ? Nhưng cô lười biếng để ý đến anh, dù sao cô cũng là một con bé hay khóc nhè. Từ nay cô sẽ không bao giờ vì mong muốn có một ‘gia đình’ mà nịnh bợ ai nữa.
Kẻ lừa đảo! Đồ nói dối nham hiểm xảo quyệt! Lúc nào cũng nói chỉ cần cô ngoan ngoãn, vâng lời. Mọi chuyện đều nghe theo ý anh, kiên nhẫn chờ đợi chú Tiêu đuổi mẹ đi, rồi mẹ cô sẽ trở lại bên cạnh cha. Nhưng giờ thì cha đã chết, cô cũng không thể có được một gia đình sum vầy. Cô tức giận, bả vai run lên bần bật, nói:
“Anh đi đi, kẻ lừa đảo! Đồ tiểu nhân!” Cô mở miệng mắng anh xối xả.
Tiếc thay tiếng nói của cô quá non nớt, nó chỉ như tiếng nấc nghẹn ngào. Rõ ràng thua nhau có ba tuổi, mà cô như một đứa trẻ không lớn thêm lên. Ngược lại, anh càng ngày càng lớn, càng ra vẻ một thanh niên hơn.
Mới cách đây vài năm, hai người còn cao bằng nhau. Vậy mà không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn đuổi kịp chiều cao của anh nữa.
Vóc dáng anh cao ngất, thân hình lại gầy gò. Nhưng cô không thèm để ý đến anh cao thấp hay gầy béo, người lớn hay con nít. Cô không cần phải đi theo anh nữa bởi vì anh đã mất giá trị rồi! Cô không muốn làm đồ chơi cho kẻ lừa đảo! Lúc này đây, món đồ chơi là cô đã vùng lên loại bỏ ‘ông chủ nhỏ’ là anh.
“Heo con! Đừng khóc.” Anh không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng an ủi cô.
Bình thường anh là ‘ông chủ’ oai phong lẫm liệt, làm sao đến phiên cô nổi cáu được chứ? Hừ! Anh còn dám gọi cô bằng ‘heo con’ sao? Cô đã chịu đủ kích thích rồi.
Mỗi lần cô khóc, cái mũi đỏ hồng lên nên anh gọi cô là ‘heo’, còn trực tiếp bảo cô xấu xí như Trư Bát Giới. Mỗi lần như vậy anh đều cười cợt, vì biết chắc cô không dám phản kháng. Nhưng lúc này đây, giọng nói của anh thật mềm mỏng, thật trầm ấm, thật dịu dàng.
“Kẻ lừa đảo, anh cút đi!” Cô thốt ra lời thô lỗ.
Anh luôn được nuông chiều từ bé, giờ phút này bị cô tước bỏ chức ‘ông chủ’, đã vậy ngôn ngữ của cô chán ghét không chút lưu tình, tựa như một ngọn giáo đâm thẳng vào lồng ngực khiến anh đau xót nheo mắt lại.
Tuy nhiên hiếm có dịp anh dẹp qua tính kiêu ngạo, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào khối cơ thể cuộn tròn đang khóc nức nở không ngừng của cô.
“Anh đâu có gạt em, mấy năm qua cha anh và mẹ em có lấy nhau không?” Tuy rằng anh không nói xấu mẹ cô nhưng cũng chưa biểu lộ cử chỉ sẽ tiếp nhận mẹ kế trước mặt cha mình.
Tại sao trong ngực lại dội lên một cơn đau khó tả? Anh muốn nói với cô rằng: Anh không phải kẻ lường gạt, đừng chán ghét, đừng thất vọng đối với anh. Nhưng muốn mở miệng lại chẳng biết nói gì. Anh làm sao có thể phủ nhận rằng trong suốt bốn năm qua anh không hề trêu chọc cô?
Cô nói chính anh là kẻ lừa gạt! Cô với tay lấy chiếc áo khoác cũ trùm lên đầu, không thèm nhìn đến anh, cất tiếng khóc nho nhỏ. Nơi cô đang ngồi đã có cả một vũng nước nhỏ xíu. Cô khóc như mưa mà không cần để ý đến nhân phẩm, lúc này cô thật sự yếu đuối nhất trong suốt các năm qua.
“Về nhà đi, em không thích hợp ở lại đây, chờ tới ngày đưa đám cha em, anh sẽ mang em đến nhé.” Anh vươn tay mình ra.
Chỗ này thật u ám quá, ngay cả một cậu bé mười hai tuổi như anh cũng cảm thấy sợ hãi, huống chi là cô?
“Không cần! Anh tránh qua một bên đi.” Cô càng giận dữ hơn nữa. Người hiện tại cô không muốn thấy nhiều nhất chính là: Anh!
“Anh sẽ mang em về nhà.” Anh cố chấp nói.
Người lớn thật sự quá xấu xa, chỉ biết để ý chuyện trước mắt mà lại quên người cần quan tâm nhất vẫn đang trốn ở chỗ này. Khi mẹ anh chết đi, anh cũng từng trải qua những cảm giác trống trải như thế.
“Em không có nhà, nơi đó không phải là nhà của em.” Duy Duy hét lên tức giận.
“Nơi ấy rất nhanh sẽ thành nhà của em.” Anh kiên nhẫn nói.
“Anh là người nói dối, em không muốn mẹ lấy chú Tiêu đâu.” Cô bật khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều sưng đỏ.
Cô không biết lời chúc phúc là những thứ gì nhưng chính mắt cô thấy, cha chết mà mẹ không một chút thương tâm.
“Sẽ không xảy ra chuyện đó.” Anh cứng rắn phủ quyết, trong hộ khẩu nhà anh tuyệt đối sẽ không có tên của cô.
“Nhưng trong vài năm tới đây, chỗ đó sẽ là ‘nhà’ của em.” Có thể xảy ra những việc ngoài ý muốn khiến anh không thể ngăn cản, nhưng anh muốn dùng mọi biện pháp để giữ chân cô
Trước kia anh không hiểu tại sao nhưng từ hôm nay về sau, dường như anh đã bắt đầu mơ hồ hiểu được.
Cô không hiểu, cô không cần hiểu cái gì hết! Cô chán ghét anh!
Một người kéo đi, một người cố sức trụ lại. Cô thật cứng đầu, không còn là cô bé lúc nào cũng nói ‘vâng dạ’ như trước nữa, khiến anh từ từ nổi giận.
Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho đến cùng. Anh nắm lấy cổ áo cô kéo đi như kéo một bao tải, cố sức lôi cô bé bướng bỉnh ra bên ngoài.
Cha cô đã chết, ở đây chỉ còn cái thi thể lạnh như đá, cô phải đối mặt với sự thật! Anh sẽ không cho cô đau khổ ở lại chỗ này làm bạn với một đám chuột và một người đã lìa đời.
“Đồ trứng thối, đồ lừa gạt.” Cô giãy dụa thật mãnh liệt.
Anh bắt đầu hành động thì… Duy Duy bối rối, vì anh đưa bàn tay ra ‘nhẹ nhàng’ một cái đã ôm được cô. Sau đó, cô lại ‘nhẹ nhàng’ đá một cú vào ngực khiến anh ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên tái xám. Anh ôm ngực thở dồn dập, dường như không đủ không khí để hít thở.
“Nè… nè…” Cô nhìn anh kêu lên vài tiếng ‘nè’ rồi bắt đầu la lên hốt hoảng, bởi vì trên khuôn mặt trắng nõn của anh đã hoàn toàn xám ngắt đến đáng sợ.
Anh tuyệt vọng bóp chặt lòng bàn tay ra lệnh cơ thể không được phép ngất đi, không được phép!
Giữa lúc anh hiểu được tâm ý của mình, không cho phép bản thân lộ ra vẻ ‘suy yếu’! Anh ra lệnh cho mình phải mạnh mẽ nhưng cơ thể anh không nghe theo lời sai bảo. Anh ôm lấy ngực từ từ khụy xuống, rồi ngã ‘ầm’ trước cái nhìn há hốc miệng của cô. Cuối cùng trước khi mất đi ý thức, trong mơ hồ anh còn nghe cô sợ hãi cất tiếng kêu cầu cứu.
“Cứu, cứu mạng.”
Đáng chết! Anh vẫn biết rõ mình không thể quá kích động…. Anh cũng không muốn mất mặt trước mắt cô!
Cô còn đang khóc lóc thì chết lặng đứng đó nhìn anh trân trối, rồi vội vàng lau khô nước mắt, cất tiếng la thất thanh.
Vô… cô… cô thật sự chỉ đá ‘nhẹ’ anh một cú, không lẽ làm anh chết thật sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook