Quả nhiên —— Ánh mắt Quận chúa lướt qua ta, lại lướt qua Phó Uyên, nàng ta mỉm cười hỏi: "Thái tử ca ca, huynh có muốn đón Thẩm cô nương về không?"
Phó Uyên không đáp lời nàng ta.
Hắn từng bước một đi đến trước mặt ta, dùng đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn ta chăm chú: "A Dao, cùng ta trở về, được không?"
Giọng điệu nói chuyện lúc này của hắn giống hệt hoàng hôn năm đó dưới lầu cung điện, hỏi ta một câu —— "A Dao, sau này lớn lên, nàng có muốn làm Thái tử phi không?"
Sự chấp niệm của hắn vẫn không thay đổi.
Sự lựa chọn của ta vẫn như năm đó.
"Điện hạ nói đùa rồi, ta khó khăn lắm mới ra được, sao lại muốn quay trở lại?"
Trên mặt Phó Uyên thoáng qua một tia giận dữ không cam lòng, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn cong môi nở một nụ cười cay đắng và tự giễu: "A Dao, nàng vẫn luôn không hiểu ta.
Mà ta cũng vẫn luôn không biết, rốt cuộc phải làm gì mới có thể thật sự khiến nàng vui lòng.
Sau khi Tô tướng quân mất, ta cứ ngỡ nàng vào cung ba năm, cuối cùng cũng chịu gọi ta là Thái tử ca ca, chịu cười với ta..."
"Nhưng hóa ra, đó đều không phải là nàng..."
Ta nhìn Phó Uyên một cái, lại đưa mắt nhìn sang Thanh Dao quận chúa đang cười như không cười.
Đương nhiên đều không phải là ta.
Ba năm đó, Thanh Dao quận chúa đã chiếm dụng thân thể của ta.
Nàng ta vào cung, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, bắt chước mọi hành động của ta, bắt đầu lấy lòng từng người có lợi cho nàng ta trong cung.
Nàng ta lợi dụng ưu thế thân phận "ánh trăng sáng", dùng thủ đoạn mà ta cực kỳ khinh bỉ, trêu ngươi Thái tử.
Cho đến khi lấy được trọn vẹn hảo cảm của Thái tử, về sau, nàng ta thậm chí còn dùng chiêu trò tương tự để lấy lòng Tạ Hữu.
Nhưng Tạ công tử kia, không chỉ miệng lưỡi độc địa, mắt cũng tinh tường.
Hắn nhìn thấu trò đùa thả câu nuôi cá của nàng ta và tin chắc, đó không phải là ta.
Hắn bắt đầu tìm ta, vì thế không tiếc đi điều tra đủ loại chuyện kỳ quái.
Cho đến khi, mỗi một kiếp ta đều với thân phận Thẩm Dung Dung, ngã vào lòng hắn.
Thẩm Dung Dung, A Dao, Quận chúa...!những thân phận này, Tạ Hữu đều phân biệt rõ ràng.
Nhưng Phó Uyên lại chìm đắm trong giấc mộng mà Thanh Dao quận chúa dệt nên cho hắn.
Hắn không phân biệt được.
Ta khẽ cười, mở miệng hỏi Phó Uyên: "Điện hạ thật sự không thể thiếu ta sao?”
"Vậy những thế thân trong Đông cung kia, là có ý gì?”
"Điện hạ hãy tự vấn lòng mình đi, rốt cuộc điện hạ thích ta, hay là thích bóng hình cầu mà không được năm xưa?"
Phó Uyên nghe vậy sững sờ, thần sắc hắn như chìm vào hồi ức.
Ta liền thừa cơ tiếp tục tấn công: "Điện hạ còn nhớ không, vào ngày trước Thất Tịch, điện hạ từng hứa với ta, sẽ ban cho ta một phần thưởng?”
"Xin điện hạ thả những thế thân trong Đông cung kia đi."
Phó Uyên nhìn chằm chằm vào ta, một lát sau, hắn hướng về phía ta, khẽ cong môi: "Ta nói là, nếu có thể cưới được A Dao, mới ban thưởng cho Thẩm Dung Dung.
Ta có thể thả các nàng đi, nhưng A Dao thì sao? Nàng có trở về không?"
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, lộ ra nụ cười bệnh hoạn cố chấp: "Bóng hình là nàng, cầu mà không được cũng là nàng.
Thái tử phi của ta, cũng nên là nàng."
Ta im lặng.
Ta không muốn nói thêm gì với hắn nữa.
Chấp niệm đến mức này, hắn e rằng vô phương cứu chữa rồi.
Nhưng Phó Uyên lại không vội ép ta cùng hắn về Đông cung.
So với việc cưỡng ép đưa ta về, hắn dường như càng muốn để ta tự nhìn rõ sự thật, cúi đầu thỏa hiệp: "A Dao, nàng từ bỏ đi.
Tạ Hữu sẽ không nhận ra nàng nữa."
Dù đã lường trước, thậm chí tình tiết này đã nằm trong kế hoạch của ta —— Nhưng khi Phó Uyên nói ra câu đó, ta vẫn cảm thấy lòng nặng trĩu...
Thanh Dao quận chúa ghé sát tai ta.
Với tư thế của kẻ chiến thắng, nàng ta khẽ cười, hỏi: "Ngươi có biết Tạ ca ca đi đâu không? Chàng ấy đi mua bánh ngọt cho ta.
Có tò mò không, chuyện ta làm sao biết được ngươi là người trọng sinh?”
“Bởi vì ta đã có được thứ này từ tay Tạ công tử" – Nàng ta vừa nói vừa lắc lắc một quyển sách có tựa đề thật lạ lùng trước mắt ta : 《Luận về cách sống sót trong cái thế giới nhức nhối này- bản thảo thứ mười tám》.
"Thật ra vốn dĩ ta chỉ muốn tìm một cõi hồng trần nào đó an nhàn sống qua ngày.
Nếu không phải vì nhiệm vụ bắt buộc phải có được hảo cảm của nam chính, ta cũng chẳng thèm để tâm đến ngươi." Nàng ta thở dài, "Ai ngờ ngươi và nam chính lại khó công lược đến vậy, ngươi còn có cả dị năng trọng sinh nữa chứ?"
Ta khẽ siết chặt tay, nàng ta dường như không để ý, tiếp tục lật vài trang sách, lẩm bẩm: "Cũng vì ngươi mà ta đã thất bại hết lần này đến lần khác, không thể không khởi động lại nhiệm vụ nhiều lần...!Hệ thống suốt ngày kêu ca sắp quá tải, không thể khởi động lại nữa rồi."
“Thôi vậy, lần này ta không g.i.ế.c ngươi nữa, miễn cho vừa g.i.ế.c ngươi, Tạ công tử lại nổi điên lên." Nàng ta cười khẩy, "Ngươi cứ trơ mắt nhìn ta và chàng ấy bên nhau đi, như vậy cũng thú vị lắm."
Nghe nàng ta nói vậy, ta biết mình đã đánh cược đúng.
Sự sống lại của ta quả thật có liên quan đến việc Thanh Dao quận chúa khởi động lại hệ thống.
Nhưng nàng ta và ta không giống nhau.
Ta có thể giữ lại ký ức của mỗi kiếp luân hồi, còn nàng ta, mỗi lần hệ thống khởi động lại, có lẽ cũng là để đảm bảo cái gọi là "độ khó công lược", ký ức của nàng ta cũng sẽ bị xóa sạch.
Mỗi một kiếp, đối với nàng ta mà nói, đều phải bắt đầu lại từ đầu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook