"Giữa những hàng chữ chất phát, tiết lộ ra tình yêu của anh, sự cưng chiều của anh, sự bá đạo và không còn cách nào của anh."

Hạ Sơ.

Bên trên phong bì màu trắng có hai chữ to lớn mạnh mẽ. Hạ Sơ xem thư nhất định không biết, khi Lương Mục Trạch viết thư rất muốn ghi chú một câu ở trên phong bì, "Ai xem lén thư sẽ chết."

Lá thư không có dán lại, Hạ Sơ mở phong thư lấy lá thư ra. Mặc dù đã biết đây chỉ là một bức thư từ biệt không thể bình thường hơn, nhưng trong lòng cô vẫn rất rối rắm. Lương Mục Trạch vẫn không có tin tức, sự sống chết của anh vẫn không rõ, dù lá thư này không phải, nhưng ai mà biết được vật kia có bị đưa đến tay cô hay không?

Hạ Sơ, khi em đọc bức thư này, anh đã trở về thành phố G rồi, nhiệm vụ quá gấp không thể chậm trễ. Yên tâm, anh rất khỏe. Phó Tư Lệnh Hạ rất "Khách sáo" mời anh uống ly trà, tóm tắt quá khứ và tương lai. Anh đã nói xin lỗi, vì rất không phúc hậu cướp đi con gái bảo bối của ông ấy, hi vọng ông ấy tha thứ. Mặc dù không thể biết kết quả như thế nào, nhưng may mắn là ông ấy chắc chắn sẽ không làm khó em.

Hạ Sơ, đừng lo lắng cho anh, anh sẽ bảo vệ mình thật tốt, sẽ bình an trở về, sẽ tới đón em trở về.

Chính miệng em đã nói sẽ đánh báo cáo, tuyệt đối không thể đổi ý. Sau khi nhiệm vụ kết thúc trở về, anh muốn thấy được thành phẩm.

Chờ anh trở về! ! !

Lương Mục Trạch.

Một bức thư được tạo thành từ mấy hàng chữ ngắn ngủi, lại khiến cho nước mắt Hạ Sơ rơi như mưa. Giữa những hàng chữ chất phát, tiết lộ ra tình yêu của anh, sự cưng chiều của anh, sự bá đạo và không còn cách nào của anh, Hạ Sơ giống như nhìn thấy anh chân thật đứng ở trước mắt, nói từng chữ từng câu, chờ anh trở lại, cưới em qua cửa.

Cô không biết lá thư này có bị lãnh đạo nhà cô xem chưa, nhưng đoán cũng có thể đoán được, nhất định là đã qua mắt của ông ấy trước. Lương Mục Trạch nói "Khách sáo", là khách sáo thế nào? Còn "Uống trà" là trà gì? Quá khứ và tương lai, là lôi chuyện cũ ra tính toán lại sao? Có lẽ là sợ bị lãnh đạo thẩm duyệt trước, cho nên anh nói chuyện quá mịt mờ, căn bản không xem ra cái gì, cũng không biết rốt cuộc có bị chịu tư hình hay không.

Trên biển Nam, bãi biển gần chiếc du thuyền phía tây nhất có một chiếc thuyền câu người dân dùng, mấy ngư dân cũng như thường ngày, tung lưới, nói cười, toàn bộ đều là thiết bị đánh cá tự động, giúp cho bọn họ bắt cá dễ dàng, có thể không phí sức mà vẫn thắng lợi trở về mỗi ngày.

Phía sau thuyền câu, Lương Mục Trạch đang đứng ở mép thuyền, tiếp thu tín hiệu tàu lặn dưới nước mới vừa gửi tới, đồ lặn xanh đen trên người còn đang không ngừng nhỏ nước.

Các chiến sĩ mặc xong trang bị, mọi người hưng phấn không thôi, ánh sáng sáng quắc trong mắt đủ để nói rõ tất cả. Hôm nay, đối với những người có ký ức về ba năm trước, thì đã qua lâu, bọn họ chờ đợi ngày này đã quá lâu quá lâu.

"Chuẩn bị xong hết chưa?" vẻ mặt Lương Mục Trạch lạnh lẽo trầm giọng hỏi.

"Vâng" các chiến sĩ trăm miệng một lời.

"Chỉ cho phép thành công, không cho thất bại."

"Vâng"

Lương Mục Trạch nhìn bầu trời xanh thẳm, ra lệnh một tiếng: "Xuống nước."

Mấy "Ngư dân" trên thuyền cá nói tiếp tiếng Hẹ không dễ hiểu, đang ganh đua so sánh hưng phấn về thứ gì. Có tiếng nước hơi nhỏ truyền đến, hai ngư dân trong đó nhanh chóng cơ mẫn trở về khoang thuyền, ngồi xuống trước mấy cái máy vi tính, phát ra tín hiệu với trung tâm chỉ huy trên bờ, tiếp đó hacker liền công kích máy vi tính trên du thuyền, ngón tay gõ bàn phím cạch cạch thật nhanh.

Lương Mục Trạch mặc đồ lặn vào nước, tốc độ bơi lặn dưới nước có hạn, nhưng lặn xuống nước đến gần du thuyền như vậy, là phương pháp duy nhất không bứt dây động rừng.

Ánh nắng tươi sáng chiếu xuống đáy biển, cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khiến màu xanh dương chung quanh giống như trong suốt, bầy cá xinh đẹp bơi qua lại, vô cùng tự nhiên thích ý. Nhưng các chiến sĩ lại hoàn toàn không có ý định thưởng thức, còn phải cẩn thận tránh né cá mập oai phong thỉnh thoảng bơi qua. . . .

Vũ khí duy nhất trên người bọn họ, chính là chủy thủ bí mật mang theo bên hông, nói cách khác, khoảnh khắc họ tới được du thuyền, không có súng, chỉ có một chủy thủ ngắn ngủn, nếu như không được tiếp ứng, bọn họ sẽ chết thảm như thế nào, đều có thể nghĩ.

Càng ngày càng đến gần du thuyền, Lương Mục Trạch tính toán sơ thời gian một chốc, vung tay lên, mọi người hiểu ngầm trong lòng, chia làm ba tổ, chia ra đến ba chiếc du thuyền bên cạnh, cách lớp nước thật mỏng, tìm đúng vị trí của bảo vệ tuần tra trên thuyền, thừa dịp bọn họ không để ý, trước dùng sợi dây từ phía sau lưng cột lấy hắn, rồi dùng lực mạnh để kéo hắn xuống nước khi hắn không hề phòng bị, lưu loát lấy hết súng lục trên người hắn, dùng cây chủy thủ duy nhất trên người, đâm thẳng vào trái tim.

"Ai?"

Trên du thuyền đột nhiên có người kêu lên, các chiến sĩ nhanh chóng trầm xuống nước, ẩn mình trốn dưới nước.

Phát hiện có người từ du thuyền ngã xuống biển, bọn cận vệ vội vàng chạy đến bên du thuyền, nhưng chỉ thấy toàn màu xanh. Nước biển bị nhuộm thành màu đỏ, nhanh chóng bị sóng lớn nhào tới đánh tan, không để lại một chút dấu vết. Bọn cận vệ móc súng lục trên người ra, giơ súng chỉ vào mặt nước, cảnh giác nhìn mặt nước, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói gì đó vào micro nhỏ.

Các chiến sĩ lặn dưới nước nhanh chóng tập họp ở du thuyền chính giữa, Lương Mục Trạch ra hiệu, bước này đã đi không thông rồi, khi bọn anh lộ ra trước phải tan thành mây khói.

Anh nháy mắt với mọi người, lấy trang bị trên người ra bắn đạn báo hiệu. Loại đạn báo hiệu mới được chế ra này, có thể dừng vững trong nước 10 giây. Sau khi đạn báo hiệu được bắn ra, liền như sao rơi nhanh chóng thoát khỏi mặt nước, nhắm thẳng vào bầu trời. Tách ra những chùm đỏ tươi trên không.

Lúc này bảo vệ ở du thuyền hai bên đều tập hợp ở trên sàn tàu, phòng bị nhìn mặt nước và bốn phía. Chợt có thứ gì từ trong nước vọt ra, tốc độ nhanh đến bọn họ không có biện pháp thấy rõ, cũng đã nổ thành màu đỏ ở trên không, rốt cuộc có người hô to: "Không tốt!"

Nhưng một giây kế tiếp, hai chiếc du thuyền lại bị nổ tan thành mây khói, 1 phút sau, trên mặt biển chỉ còn có lửa mạnh hừng hực thiêu đốt, thi thể và thân thuyền bị nổ chia năm xẻ bảy bồng bềnh ở trên mặt biển, nhuộm đỏ mặt biển thật lâu không tiêu tán.

Các đại ca trên thuyền, bị tiếng nổ tung làm kinh sợ nhảy dựng, bọn cận vệ giơ súng lên chạy ra bên ngoài khoang thuyền trước, mọi người thấy thấy hai chiếc du thuyền khác chỉ còn lại cặn, trong nháy mắt sợ hãi, kinh hoảng không chịu nổi. Bảo vệ ở trong buồng lái muốn khởi động du thuyền, lại phát hiện, du thuyền bị khóa, không có bất kỳ động lực, không thể khởi động chỉ có thể dừng lại nguyên chỗ.

"Con bà nó sao còn không lái thuyền?"

Một bảo vệ kinh hoảng chạy đến, "Du thuyền xảy ra chuyện, đang kiểm tu, lập tức giải quyết."

"Mẹ mày! Con bà mày muốn chết à? Có tin tao ném mày xuống làm mồi cho cá mập không?"

"Vâng" bảo vệ sợ hãi cúi đầu, mặc cho lão nhị Vu tức giận mắng ra lời khó nghe.

"Được, hôm nay tao sẽ thành toàn cho mày." lão nhị Vu kéo áo bảo vệ, kéo đến rìa du thuyền, bảo vệ không dám phản kháng chút nào, lúc này chỉ cần lão nhị Vu buông tay, bảo vệ sẽ lập tức bị ném vào biển.

"Buông tay lão nhị, đến lúc nào rồi hả ?"

Ông cụ quát lớn, nhưng lão nhị Vu không nghe uy hiếp, diện mạo dữ tợn vung tay lên, bảo vệ trong nháy mắt rơi vào biển.

Bỗng nhiên có người rơi xuống biển, mấy người trốn dưới du thuyền bị sợ giật mình, Lương Mục Trạch vội vàng phất tay, hai chiến sĩ ra sức bơi đi. Người nọ nhìn thấy dưới nước có người, dĩ nhiên sợ, liều mạng muốn bơi lên trên mặt nước, trong khoảnh khắc đầu sắp lộ ra, lại bị người bắt lấy chân, dùng lực túm vào trong nước, chân tay bị trói ném vào đáy biển.

Bùi Du đứng ở ở tuốt phía đang tính toán thực tế và kế hoạch, bọn họ còn chưa lên thuyền, mà hai chiếc du thuyền cũng đã nổ tung, nhất định là trong quá trình lén tập kích bị phát hiện nên mới không thể không làm như vậy. Hôm nay, trên du thuyền có thật nhiều người, trong tay có súng, người đông thế mạnh, nếu như bọn họ tùy tiện lên thuyền, chỉ có thể làm cái bia bị cho đạn bắn thủng, tuyệt đối không được. Vô luận như thế nào, lần này không thể giống như lần trước nữa.

Bùi Du lặng lẽ lui về phía sau, lẻn về khoang thuyền, đá văng ra bàn dài ở giữa, mở tấm ngăn lấy một cây súng ra, lắp đạn vào, hít sâu xong, hiên ngang lẫm liệt cất bước lao ra khoang thuyền.

"Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng."

Mấy bảo vệ hét lên rồi ngã gục xuống đất, thấy Bùi Du đều hoảng sợ, tay vẫn còn ở trước ngực, súng còn chưa lấy ra đã bị mất mạng. Những người khác nghe tiếng vang nhanh chóng móc súng nhắm ngay Bùi Du, Bùi Du linh hoạt trốn, đổi băng đạn, thầm đếm ba tiếng rồi lại lộ ra nửa thân thể nhắm ngay bọn cận vệ bắn càn quét.

Lương Mục Trạch ở dưới nước nghe tiếng súng, biết Bùi Du hấp dẫn sự chú ý của bảo vệ để bọn họ bình an lên thuyền, ra dấu tay xong, các chiến sĩ nhanh chóng nổi lên trên mặt nước. Lương Mục Trạch dẫn theo 4 chiến sĩ khác, dẫn đầu vịn cạnh du thuyền, lưu loát nhẹ nhàng linh hoạt đi lên boong thuyền.

Lương Mục Trạch tìm được cái thùng bằng gỗ được giấu kỹ ở ngoài khoang thuyền, bên trong đã sớm chuẩn bị xong súng đạn, tiếng súng không ngừng vang lên bên tai, mấy người không chút do dự xách súng lắp đạn, ngay sau đó phân tán tập kích.

Bùi Du ở bên kia sớm đã hơi chống đỡ không nổi. Những người bảo vệ này đều là cao thủ hạng nhất, dù là người của đại đội đặc chủng tới đây, đấu một chọi một, ai thua ai thắng cũng không thể kết luận.

Đạn bắn trúng cánh tay trái của anh, Bùi Du cắn chặt hàm răng kéo xuống một đoạn áo sơ mi, quấn chặt cánh tay bị thương. Mà lúc này bên ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng súng loạn điếc tai, trên mặt tái nhợt của Bùi Du hiện lên ý cười.

Các chiến sĩ lục tục leo lên du thuyền, nhanh chóng gia nhập vòng chiến, không lâu lắm, chết thì chết bị thương thì bị thương, các đại ca bị bắn trúng một cách kỹ thuật, ngã xuống đất không dậy nổi, nhưng tuyệt đối không chết.

Vài máy bay trực thăng từ bốn phương tám hướng bay tới, quanh quẩn ở trên du thuyền, người chỉ huy trên máy bay đợi lệnh trung tâm chỉ huy trên đất bằng liên lạc, vài giây sau, Đổng Chí Cương ra lệnh một tiếng, các bộ đội các chiến sĩ đã sớm đợi lệnh anh dũng đánh ra, đám tội phạm siêu cấp chiếm cứ vùng phía nam nhiều năm hoàn toàn sa lưới.

Các chiến sĩ vẫn mặc đồ lặn màu đen trói các đại ca bị thương lại, lão nhị Vu bị đạn bắn trúng bắp đùi, lúc này đang ngã ngồi ở cạnh du thuyền, bên cạnh có một vũng máu, tay bởi vì quá mức tức giận mà phát run.

Tay Bùi Du vịn bả vai bị thương, chậm rãi đi ra ngoài, đứng ở bên cạnh Lương Mục Trạch, nặn ra nụ cười trắng bệch, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra vui vẻ sáng ngời.

Lương Mục Trạch lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, "Tôi sẽ không nói cám ơn anh."

"Tôi cũng sẽ không nói cám ơn anh." Bùi Du nói. Mặc dù bị thương, nhưng vẫn hết sức chững chạc.

"Đoàng."

Bùi Du rên lên một tiếng, tiếp đó té quỵ xuống đất "bịch". Phát súng kia bắn trúng bụng của anh.

Lương Mục Trạch cau mày, nhanh chóng giơ súng nổ hai phát súng về phía lão nhị Vu đang muốn bắn nữa, hai tay của ông ta bị đạn bắn trúng, tiếng kêu thảm thiết của ông ta vang vọng ở trên biển khơi bao la.

"Anh sẽ không có việc gì." Lương Mục Trạch đỡ Bùi Du, không để anh tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Bùi Du gian nan cười, "Tôi biết rõ, chỗ này không phải trái tim."

Một máy bay nhanh chóng hạ thấp vị trí, mở cửa khoang ra, các chiến sĩ vây tới chuẩn bị nâng Bùi Du đưa anh lên máy bay. Bùi Du vẫn quỳ, ở trước mặt Lương Mục Trạch, anh dùng tay nhuộm đầy vết máu kéo Lương Mục Trạch, mắt ảm đạm không có sáng rỡ vừa rồi, trong giọng nói có đau lòng vô tận, "Ba năm trước đây, thật xin lỗi."

"Tôi sẽ không tiếp nhận, chờ vết thương của anh tốt lên rồi chúng ta tính sổ sau. Mau, nâng anh ấy đi."

"Được!" Bùi Du tái nhợt cười, "Dù sao, còn có một món nợ khác phải tính toán rõ ràng."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương