Sự lây nhiễm | The Infectious
-
Chương 8: Nhật ký
Ngày 22 tháng 5
Xin gửi lời chào đến những ai đang đọc bức thư này, tôi là Jack và tôi là một thợ cơ khí từng làm việc tại thành phố Yellowkey, nếu không nhầm thì tính đến thời điểm mà tôi viết lá thư này thì tôi đã ở trong nhà được hơn 1 tháng rồi, trước đó thì tôi vẫn đi làm rất bình thường, hôm ấy trên TV có nói về việc phong tỏa thành phố Heavening do lo ngại về bệnh dịch bùng phát hay cái gì đó tôi không để tâm cho lắm, mọi thứ dần trở nên tồi tệ khi báo đài đưa tin về một vụ xả súng xảy ra tại nhà riêng của một gã ất ơ nào đó.
Bắt đầu từ đó ngày nào thức dậy tôi cũng nghe thấy xe cứu thương và cảnh sát ở khắp mọi nơi, quãng thời gian đó sở cảnh sát gần khu tôi sống cũng đông người tụ tập lắm, có vẻ như họ đang tổ chức biểu tình, không chỉ nơi tôi ở mà dường như tất cả văn phòng cảnh sát khắp Yellowkey đều chịu tình cảnh tương tự, tiếng còi xe cảnh sát cộng thêm tiếng ồn của trực thăng trên trời bất kể ngày đêm khiến tôi mất ngủ suốt kỳ nghỉ dài của mình.
Vì nhà đã hết sạch thức ăn nên tôi phải bước chân ra khỏi nhà lần đầu tiên sau hơn một tuần, thời điểm đó những tin tức cập nhật về bệnh dịch cũng đã dừng phát sóng được một thời gian, không còn bóng dáng của bất kỳ chiếc trực thăng nào trên bầu trời cả, quân đội và cảnh sát cũng chẳng thấy đâu, lý do tôi không ra khỏi nhà một phần vì báo đài khuyến cáo nên ở yên tại chỗ và phần còn lại vì tôi ít khi đi chơi nên có đi làm hay không thì cũng lủi thủi trong nhà mà thôi, chỉ mới một tuần nhưng phố xá lúc này thật sự khác lạ đến rợn người, tất cả không còn gì ngoài một mớ hỗn độn, xe cộ bị bỏ lại tông vào nhau loạn cả lên.
Trên đường có hàng tá giấy tờ vương vãi, biển báo cách ly đổ nát, những tòa nhà bị cháy đến nay vẫn còn ngun ngút khói, xác người chết thì nằm xếp thành hàng cả ra đường trông rất tởm, một vài cái xác mất tay và chân, những cái xác còn lại thì ruột gan lòi cả ra ngoài. Tôi hiểu mức độ nghiêm trọng của dịch bệnh lần này nhưng tôi không nghĩ nó lại đáng sợ đến mức này, không ngờ những thứ như vậy lại được gây ra bởi những người bệnh, như một lẽ thường tình khi thấy những thứ gớm ghiếc đó tôi liền gọi cho tổng đài cảnh sát để báo cáo nhưng những gì tôi nhận được từ đầu dây bên kia chỉ là sự yên lặng.
Những tờ giấy rải rác khắp khu phố đều là từ tổ chức y tế EVO gửi xuống nhằm giúp đỡ cho người dân còn mắc kẹt ở vùng dịch, những tờ giấy này bao gồm thông tin về bệnh dịch, cách đối phó với người nhiễm bệnh và có hẳn cả một bản đồ về những nơi mà dịch đã lan đến, điều cuối cùng là danh sách những khu vực an toàn còn lại tại Kingheat, lần đầu nhìn vào tấm bản đồ tôi đã không tin vào mắt mình, trong vòng một tuần ngắn ngủi nhưng dịch bệnh này đã phá hủy hơn 7 thành phố lớn, bao gồm cả nơi bình yên mà tôi đang sống là Yellowkey.
Ngày 30 tháng 6
Xin chào mọi người, lại là tôi Jack cơ khí đây, lúc này là 3 giờ 47 phút sáng và tôi đã rời khỏi khu phố nhà mình được 5 ngày rồi, giờ tôi đang ẩn nấp tại một khách sạn bỏ hoang nào đó trên đường Forthour, mấy ngày qua tôi phải tha hương khắp nơi để có thể kiếm ăn qua ngày, việc thích nghi với điều kiện sống hiện tại thật sự rất khó khăn đối với một thằng ẻo lả như tôi, trên đường chạy trốn tôi cũng nhặt được một vài món vũ khí khá đa dạng như cái mỏ lết mà tôi tìm được trong nhà kho, cái gậy gắn đinh tôi tự chế và khẩu súng ngắn tôi cướp được từ một tên cảnh sát nhiễm bệnh sau khi đập nát đầu của hắn ta, tên này không phải là tên nhiễm bệnh đầu tiên mà tôi gặp phải, vào đêm trước khi trốn được vào đây tôi đã phải đối mặt với hàng tá tên và không còn cách nào khác ngoài việc chạy hết sức có thể, tôi cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng người nhiễm sau khi họ bị cắn.
Lúc đầu họ sẽ co giật và đau đớn dữ dội, những chỗ bị cắn nhanh chóng ngoại tử và khô lại, sau một hồi bất tỉnh họ sẽ dần lấy lại ý thức, hai bên mắt của họ sẽ chuyển sang màu trắng cùng với máu xanh chảy ra, da của họ trở nên nhợt nhạt hơn với các sợi gân xanh nổi khắp cơ thể, sau khi thời gian biến đổi kết thúc họ sẽ ngay lập tức trở nên bạo lực, la hét và lao vào tấn công, bất chấp mọi thứ để xé xác con mồi ở khoảng cách gần nhất, nhờ vào thông tin của quân đội trên cái radio cũ kỹ mà tôi đem theo từ nhà nên tôi mới biết cách tiêu diệt bọn xác sống ấy, nếu là một tay thiện xạ khi đối mặt với bọn chúng thì bạn không được do dự và hãy bắn thẳng vào đầu của chúng.
Việc phá hủy hoàn toàn phần đầu của bọn chúng là trực tiếp giết chết con virus đang điều khiển não bộ, còn không thì hãy tấn công vào đôi chân của chúng, điều này sẽ làm giảm đi tốc độ di chuyển và khiến cho chúng không thể tiếp cận được bạn, khi đó hãy sử dụng súng hoặc vũ khí cận chiến để phá hủy não của chúng, vì một vài lý do gì đó mà bọn xác sống này thường hoạt động về đêm nhiều hơn là ban ngày, nhưng đừng như vậy mà chủ quan, ban ngày dù chúng ít xuất hiện nhưng thật chất chúng sẽ ẩn nấp trong những góc tối, đợi chờ cơ hội để tấn công bạn, vì vậy bất kể là ngày hay đêm thì bạn cũng phải cực kỳ cảnh giác.
Suốt quãng đường từ khi rời khỏi nhà đến nay tôi cũng đã gặp được một vài người sống sót như mình, một số người thì đang trong tình trạng khổ sở hơn cả tôi vì thiếu thức ăn, thức uống, một số thì trở thành những tên cướp, bạo lực chẳng kém gì những kẻ nhiễm bệnh kia, tôi đã một thân một mình lưu lạc trong khách sạn này được hơn 2 ngày, lương thực cũng cạn kiệt dần rồi, những gì tôi còn chỉ là hai chai nước và một lon súp nhỏ, tôi nghĩ mình chỉ trụ lại đây được thêm vài giờ nữa thôi.
Sau khi mặt trời lên hẳn tôi sẽ rời khỏi khách sạn để tìm thêm thức ăn, chắc tôi phải mau chóng lên kế hoạch để đến một trong ba nơi an toàn được đề cập trong mảnh giấy mà thôi, tôi không thể tiếp tục sống dở chết dở như thế này nữa, những điều kinh khủng này thật sự quá sức đối với tôi rồi.
Xin gửi lời chào đến những ai đang đọc bức thư này, tôi là Jack và tôi là một thợ cơ khí từng làm việc tại thành phố Yellowkey, nếu không nhầm thì tính đến thời điểm mà tôi viết lá thư này thì tôi đã ở trong nhà được hơn 1 tháng rồi, trước đó thì tôi vẫn đi làm rất bình thường, hôm ấy trên TV có nói về việc phong tỏa thành phố Heavening do lo ngại về bệnh dịch bùng phát hay cái gì đó tôi không để tâm cho lắm, mọi thứ dần trở nên tồi tệ khi báo đài đưa tin về một vụ xả súng xảy ra tại nhà riêng của một gã ất ơ nào đó.
Bắt đầu từ đó ngày nào thức dậy tôi cũng nghe thấy xe cứu thương và cảnh sát ở khắp mọi nơi, quãng thời gian đó sở cảnh sát gần khu tôi sống cũng đông người tụ tập lắm, có vẻ như họ đang tổ chức biểu tình, không chỉ nơi tôi ở mà dường như tất cả văn phòng cảnh sát khắp Yellowkey đều chịu tình cảnh tương tự, tiếng còi xe cảnh sát cộng thêm tiếng ồn của trực thăng trên trời bất kể ngày đêm khiến tôi mất ngủ suốt kỳ nghỉ dài của mình.
Vì nhà đã hết sạch thức ăn nên tôi phải bước chân ra khỏi nhà lần đầu tiên sau hơn một tuần, thời điểm đó những tin tức cập nhật về bệnh dịch cũng đã dừng phát sóng được một thời gian, không còn bóng dáng của bất kỳ chiếc trực thăng nào trên bầu trời cả, quân đội và cảnh sát cũng chẳng thấy đâu, lý do tôi không ra khỏi nhà một phần vì báo đài khuyến cáo nên ở yên tại chỗ và phần còn lại vì tôi ít khi đi chơi nên có đi làm hay không thì cũng lủi thủi trong nhà mà thôi, chỉ mới một tuần nhưng phố xá lúc này thật sự khác lạ đến rợn người, tất cả không còn gì ngoài một mớ hỗn độn, xe cộ bị bỏ lại tông vào nhau loạn cả lên.
Trên đường có hàng tá giấy tờ vương vãi, biển báo cách ly đổ nát, những tòa nhà bị cháy đến nay vẫn còn ngun ngút khói, xác người chết thì nằm xếp thành hàng cả ra đường trông rất tởm, một vài cái xác mất tay và chân, những cái xác còn lại thì ruột gan lòi cả ra ngoài. Tôi hiểu mức độ nghiêm trọng của dịch bệnh lần này nhưng tôi không nghĩ nó lại đáng sợ đến mức này, không ngờ những thứ như vậy lại được gây ra bởi những người bệnh, như một lẽ thường tình khi thấy những thứ gớm ghiếc đó tôi liền gọi cho tổng đài cảnh sát để báo cáo nhưng những gì tôi nhận được từ đầu dây bên kia chỉ là sự yên lặng.
Những tờ giấy rải rác khắp khu phố đều là từ tổ chức y tế EVO gửi xuống nhằm giúp đỡ cho người dân còn mắc kẹt ở vùng dịch, những tờ giấy này bao gồm thông tin về bệnh dịch, cách đối phó với người nhiễm bệnh và có hẳn cả một bản đồ về những nơi mà dịch đã lan đến, điều cuối cùng là danh sách những khu vực an toàn còn lại tại Kingheat, lần đầu nhìn vào tấm bản đồ tôi đã không tin vào mắt mình, trong vòng một tuần ngắn ngủi nhưng dịch bệnh này đã phá hủy hơn 7 thành phố lớn, bao gồm cả nơi bình yên mà tôi đang sống là Yellowkey.
Ngày 30 tháng 6
Xin chào mọi người, lại là tôi Jack cơ khí đây, lúc này là 3 giờ 47 phút sáng và tôi đã rời khỏi khu phố nhà mình được 5 ngày rồi, giờ tôi đang ẩn nấp tại một khách sạn bỏ hoang nào đó trên đường Forthour, mấy ngày qua tôi phải tha hương khắp nơi để có thể kiếm ăn qua ngày, việc thích nghi với điều kiện sống hiện tại thật sự rất khó khăn đối với một thằng ẻo lả như tôi, trên đường chạy trốn tôi cũng nhặt được một vài món vũ khí khá đa dạng như cái mỏ lết mà tôi tìm được trong nhà kho, cái gậy gắn đinh tôi tự chế và khẩu súng ngắn tôi cướp được từ một tên cảnh sát nhiễm bệnh sau khi đập nát đầu của hắn ta, tên này không phải là tên nhiễm bệnh đầu tiên mà tôi gặp phải, vào đêm trước khi trốn được vào đây tôi đã phải đối mặt với hàng tá tên và không còn cách nào khác ngoài việc chạy hết sức có thể, tôi cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng người nhiễm sau khi họ bị cắn.
Lúc đầu họ sẽ co giật và đau đớn dữ dội, những chỗ bị cắn nhanh chóng ngoại tử và khô lại, sau một hồi bất tỉnh họ sẽ dần lấy lại ý thức, hai bên mắt của họ sẽ chuyển sang màu trắng cùng với máu xanh chảy ra, da của họ trở nên nhợt nhạt hơn với các sợi gân xanh nổi khắp cơ thể, sau khi thời gian biến đổi kết thúc họ sẽ ngay lập tức trở nên bạo lực, la hét và lao vào tấn công, bất chấp mọi thứ để xé xác con mồi ở khoảng cách gần nhất, nhờ vào thông tin của quân đội trên cái radio cũ kỹ mà tôi đem theo từ nhà nên tôi mới biết cách tiêu diệt bọn xác sống ấy, nếu là một tay thiện xạ khi đối mặt với bọn chúng thì bạn không được do dự và hãy bắn thẳng vào đầu của chúng.
Việc phá hủy hoàn toàn phần đầu của bọn chúng là trực tiếp giết chết con virus đang điều khiển não bộ, còn không thì hãy tấn công vào đôi chân của chúng, điều này sẽ làm giảm đi tốc độ di chuyển và khiến cho chúng không thể tiếp cận được bạn, khi đó hãy sử dụng súng hoặc vũ khí cận chiến để phá hủy não của chúng, vì một vài lý do gì đó mà bọn xác sống này thường hoạt động về đêm nhiều hơn là ban ngày, nhưng đừng như vậy mà chủ quan, ban ngày dù chúng ít xuất hiện nhưng thật chất chúng sẽ ẩn nấp trong những góc tối, đợi chờ cơ hội để tấn công bạn, vì vậy bất kể là ngày hay đêm thì bạn cũng phải cực kỳ cảnh giác.
Suốt quãng đường từ khi rời khỏi nhà đến nay tôi cũng đã gặp được một vài người sống sót như mình, một số người thì đang trong tình trạng khổ sở hơn cả tôi vì thiếu thức ăn, thức uống, một số thì trở thành những tên cướp, bạo lực chẳng kém gì những kẻ nhiễm bệnh kia, tôi đã một thân một mình lưu lạc trong khách sạn này được hơn 2 ngày, lương thực cũng cạn kiệt dần rồi, những gì tôi còn chỉ là hai chai nước và một lon súp nhỏ, tôi nghĩ mình chỉ trụ lại đây được thêm vài giờ nữa thôi.
Sau khi mặt trời lên hẳn tôi sẽ rời khỏi khách sạn để tìm thêm thức ăn, chắc tôi phải mau chóng lên kế hoạch để đến một trong ba nơi an toàn được đề cập trong mảnh giấy mà thôi, tôi không thể tiếp tục sống dở chết dở như thế này nữa, những điều kinh khủng này thật sự quá sức đối với tôi rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook