Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)
-
Chương 31
Cabin của Warren không lớn hơn của Amy là mấy,không may thay,nó lại nằm ngay bên cạnh phòng cô. Anh có thể nghe thấy tiếng cô đi đi lại lại trong phòng. Ngay lúc này cô đang giận điên lên vì anh đã không thèm nói với cô một lời nào khi anh nằng nặc đòi nhìn xem cô có ổn không. Anh chỉ đơn thuần là yêu cầu Taishi mở cửa phòng cô, nhìn thấy cô vẫn ổn và bảo anh ta đóng cửa lại. Anh thực sự không muốn họ biết rằng mong muốn lúc ấy của anh là đi vào phòng và ôm lấy cô, hứa với cô rằng anh sẽ đưa cô ra khỏi chỗ này, và tiếp đó là thôi thúc muốn phát vào cái mông quái quỷ của cô vì đã đẩy họ vào cái đống rắc rối này. Anh không thể làm bị thương một ai khác, không, nếu không sẽ làm cho họ biết sự hiện diện của Amy quan trọng với anh thế nào.
Cô đã bắt đầu kêu la ngay khi cánh cửa đóng lại, đòi anh phải quay lại, đòi được nói chuyện với anh. Khi cô chắc rằng anh không nghe được một tiếng nào của cô nữa thì cô bắt đầu la hét gọi một người tên là Taishi gì đó thay thế. Bây giờ, cứ mỗi mười phút hay hơn, cô lại đập cửa và lặp lại tiếng kêu Taishi.
Warren có thể thấy thích thú, anh đoán thế, rằng cô không biết là anh đang ngay ở cabin kế bên cô hay cô đang cố nói chuyện với anh qua vách ngăn và anh không biết liệu anh có thể chịu đựng được bao lâu. Nhưng cũng đủ tệ khi anh có thể nghe thấy giọng cô, nhất là khi cô la hét. Cô lẩm bẩm hàng đống thứ và liên tục tự độc thoại, nhưng không nghe rõ mấy, chỉ có vài từ như là "quá đáng", "chết tiệt" và "hãy đợi đấy" đến được tai anh.
Anh hi vọng một cách chân thành rằng cô đang nói về anh chứ không phải là một Taishi không quen biết nào đó. Một Amy giận dữ dễ tưởng tượng hơn một Amy quyến rũ, đặc biệt là khi anh lướt nhìn thấy cô với mái tóc xõa ra và một cái áo choàng được cắt quá ngắn để khiến cho tâm trí anh không biết đối phó thế nào với sự dễ chịu ấy. Anh nên giận dữ khi cô mặc một thứ tương tự thế đến để gặp anh. Anh sẽ không thể nào đứng vững nếu cô đứng đủ gần để anh có thể nhìn vào chỗ vạt áo tách ra ấy. Nhưng cô gái bướng bỉnh đó biết thế và đó là lý do cô nàng đã ăn mặc thế, anh không nghi ngờ điều đó.
Warren rên rỉ. Điều này không đúng. Anh biết thế. Cả tháng trời chịu đựng việc biết Amy ở quá gần mà không thể đụng vào cô khiến anh phát điên giống như việc bị nhốt cùng với cô lúc này. Anh phải cố quên đi, hướng sự chú ý của mình vào con tàu này và những thứ tương tự thế. Chiết tiệt, thậm chí anh đã phải lau cả sàn tàu. Sự kiêu căng không có chỗ ở đây, chỉ có chỗ cho sự tỉnh táo mà thôi.
Con tàu rời khỏi cảng đã đẩy Warren tới ngõ cụt. Anh đã không hi vọng con tàu rời đi sớm như thế, Zhang chắc chắn đã sẵn sàng rời cảng ngay khi anh yêu cầu gặp Amy. Nhưng đây không phải là thời gian phù hợp để trốn khi tất cả tay chân của Zhang đang bận rộn. Liệu có khó không khi khống chế người mở cửa, phá cửa phòng Amy và nhảy khỏi tàu cùng cô ? Liệu anh có chịu đựng được việc Amy ở ngay bên cạnh cho đến khi đưa được cô về nhà ? Và rồi cơ hội cũng sớm trôi qua khi con tàu ra đến giữa biển.
Cánh cửa mở ra trước khi anh chạm vào cửa, một người đàn ông không to hơn Amy là mấy nhảy lùi lại khi anh ta thấy nắm tay của Warren giơ lên. Nhìn bát thức ăn anh ta mang theo, Warrren có cảm giác anh đang nhìn thấy Taishi.
Warren hạ tay anh xuống, để cho anh ta bớt căng thẳng, ít nhất cho đến khi anh ta đã vào hẳn trong phòng đã :"Tôi chỉ định gọi cửa, thế thôi. Mời vào." Chẳng dễ dàng gì khi nói thế nhưng nó khiến cho mắt người đàn ông Trung Quốc này mở to hết cỡ:
"Anh trông to lớn dã man, thuyền trưởng ah. Anh không cố gắng trốn đi đúng không? Taishi không thích rắc rối với anh đâu."
"Sợ hả anh chàng bé nhỏ?"
Warren hỏi một cách nghi ngờ, anh biết rõ vẻ chết người nhưng lại tạo ra vẻ ngoài vô hại như thế nào của người Trung Quốc.
"Hãy xem sao nào."
Warren vươn ra và giật mạnh Taishi về phía trước bằng cách túm lấy phía trước áo chẽn của anh ta và sau đó nhấc bổng anh ta lên chỉ với một tay. Trong phút chốc, ngón tay trỏ cuả Warren bị bẻ cong hết cỡ về phía sau, cuộc tấn công khiến anh gập đầu gối xuống và Taishi đứng trở lại.
"Đúng như tôi nghĩ" Warren nghiến răng
"Khả năng chiến đấu của anh chứng tỏ anh là một người canh gác đã được tuyển chọn. Anh có thể đi được rồi đấy".
Ngón tay của Warren được thả ra, nhưng Taishi di chuyển rất nhanh ra khỏi tầm với của anh, vẫn tiếp tục cảnh giác. Warren nghĩ điều này giống như một trò đùa nhưng rõ ràng là cần thiết trong hoàn cảnh của anh ta. Anh chàng nhỏ bé có vẻ được huấn luyện để đối phó với bất kì ai có đôi chân dài hơn chân anh ta. Taishi được huấn luyện bởi một người có cùng kích thước với anh và một người với chiều cao của Warren và một cơ thể to lớn như thế sẽ không giở trò gian lận khi đối phó với một người gầy trơ xương, cho dù anh ta biết con người nhỏ bé đó giỏi như thế nào.
Nhưng Warren chắc chắn là không có ý nghĩ đó trong đầu. Anh biết rằng một đòn đầu tiên của người đàn ông nhỏ bé hơn anh kia cũng có thể băm vằm anh, anh ta cũng không cần dùng đến một nửa sự cố gắng khi phải đối phó với James Malory. Nghĩ đến James khiến Warren nảy ra một ý tưởng không thể cưỡng lại được:
"Tôi sẽ thương lượng với anh,Taishi.",anh nói khi nâng chân ngồi dậy và lắc cánh tay rắn chắc của anh "Tôi sẽ không gấy thêm rắc rối cho anh nữa nhưng đổi lại anh phải dạy cho tôi kĩ thuật chiến đấu của anh."
"Để anh có thể dùng nó chống lại Taishi ư ? Anh vui tính hệt như tiểu thư người Anh kia đấy, thuyền trưởng ạ."
Việc đề cập đến Amy khiến Warren gần như liều mạng để có được sự đồng ý của người đàn ông kia. Những bài học sẽ khiến anh đủ bận rộn, đủ thâm tím để đẩy cô gái bướng bỉnh đó ra khỏi suy nghĩ của anh và đưa cho anh lợi thế vượt qua James, điều mà người đàn ông nước Anh đó sẽ không tưởng tượng nổi trong lần gặp mặt kế tiếp của họ. Thật thú vị, tất nhiên, là Warren có thể giải quyết được một phần của cái đống rắc rối này.
"Tôi không tự đánh lừa bản thân về việc nghĩ rằng anh sẽ dạy tôi hết những gì anh biết, vì thế anh còn lo lắng về cái gì nữa?" Warren hỏi."Nhưng tất nhiên khi điều đó xảy ra, tôi sẽ không tấn công thầy giáo của mình và anh có được lời hứa của tôi rồi đấy."
"Thế tại sao anh lại muốn học?"
"Cái anh có là một kĩ năng tôi muốn sử dụng để chống lại những tai mắt xung quanh tôi một khi những chuyện ở đây giải quyết xong. Nghĩ về điều đó đi, Taishi và hãy nắm lấy nó khi nó đang còn ở trong tầm tay anh. Anh giúp tôi hạnh phúc và ngài Zhang sẽ hài lòng với anh. Mặc dù tôi có thể phá những bức tường này và quấn cổ anh bằng cái đuôi sam của anh một lúc nào đó và ngày ấy sẽ tới khi may mắn đến với tôi."
Taishi khịt khịt mũi nhưng không tỏ ý xúc phạm. Hắn sẽ không vào trong cabin để đặt thức ăn xuống cái bàn để nến lên cái thứ mà được dùng như bàn của Warren nữa. Hắn sẽ chỉ đặt cái bát trên sàn sát cánh cửa và đến để đem đi thôi. Warren sẽ không thể làm thế với hắn được.
"Xin phép đi nếu anh thích. Tôi dám chắc là ông chủ của anh sẽ rất vui lòng khi nghĩ tôi sẽ có một cái mông bị đét bằng roi hàng ngày. Ông ta sẽ muốn xem lắm đấy."
Anh đã chọc đúng ý thích của Taishi.
"Để giải trí cho chủ nhân Yat-sen là một việc tốt."
Warren thích việc thằng con hoang ấy không được xem hơn, nhưng hắn ta sẽ có cái mà hắn muốn.
"Ngủ đi và sáng mai cho tối biết quyết định của anh. Nhưng trong trường hợp đó, tôi cũng muốn thương lượng với ông chủ của anh là điều đó sẽ không bao gồm cả việc bị giam hãm trong suốt chuyến đi này. Anh có thể nhắc ông ta điều đó. Tôi sẵn sàng làm việc nếu không có gì...."
Tiếng động từ bức vách buồng cắt ngang lời anh, và một tiếng hét giận dữ "Ai ngoái đó ? Có phải anh không Taishi ? Nếu đó là anh, thì tốt nhất là anh nên đem cái thân hình bé nhỏ lùn tịt của anh ra khỏi đây trước khi tôi đốt cả con tàu này đấy."
Cả hai người đều nhìn chằm chằm vào vách buồng trước khi Taishi hỏi thầm thì một cách khiếp sợ
:"Cô ấy có sẵn sàng làm thế không?"
"Tất nhiên là không rồi." Warren chế giễu,nhưng anh nói nhỏ hơn bình thường:"Tuy nhiên cô ta đang thực sự là gây ồn ào nãy giờ. Anh chưa đi vào đó xem cô ta muốn gì sao?"
"Lệnh là không được phép thăm, chỉ cho ăn nhưng tôi biết tiểu thư đó muốn gì. Sáng sớm mai cô ấy sẽ lại thử làm nứt đầu tôi một lần nữa cho xem."
Warren nhảy tới một cách nguy hiểm :"Anh không làm cô ấy bị thương khi cố cứu cái đầu của anh đấy chứ?"
Taishi nghĩ lại, đứng bên ngoài cánh cửa:"Không làm bị thương người đàn bà của anh." Taishi nhanh chóng đảm bảo với anh:"Có thể là bị thâm tím một ít ở đây.",anh ta chỉ chỉ xuống phía dưới:'Nhưng cô ấy không kêu ca gì cả. Kêu ca về mọi thứ trừ vết thâm."
Warren nhận ra sai lầm của mình quá muộn nhưng vẫn cố chữa lại:"Cô ấy không phải người đàn bà của tôi."
"Nếu anh nói thế, thuyền trưởng."
"Đừng có khiến tôi phì cười". Warren bật lại một cách bất lịch sự.:
"Cô ấy thực sự không phải. Và vì Chúa, nếu cô ta có hỏi, đừng có nói là tôi đang ở ngay bên phải cạnh cô ta đấy. Cô ta sẽ khiến tôi phát điên với cái kiểu nói chuyện không ngưng nghỉ đó và tôi sẽ cho anh biết tay nếu anh để cô ta làm thế."
Warren không biết liệu anh đã thuyết phục được người đàn ông kia chưa, nhưng tối thiểu thì Taishi trông cũng có vẻ bối rối một chút trước khi đóng và khóa cửa lại. Warren đang nổi điên với chính mình vì đã lỡ lời lúc nãy và vì không hề nhận thức được mình đang làm gì. Thật ngu ngốc! Điều cuối cùng anh muốn cho người canh gác của anh thấy là anh quá quan tâm đến việc bảo vệ cho Amy. Anh chỉ ước gì đó không phải là sự thật.
Cô đã bắt đầu kêu la ngay khi cánh cửa đóng lại, đòi anh phải quay lại, đòi được nói chuyện với anh. Khi cô chắc rằng anh không nghe được một tiếng nào của cô nữa thì cô bắt đầu la hét gọi một người tên là Taishi gì đó thay thế. Bây giờ, cứ mỗi mười phút hay hơn, cô lại đập cửa và lặp lại tiếng kêu Taishi.
Warren có thể thấy thích thú, anh đoán thế, rằng cô không biết là anh đang ngay ở cabin kế bên cô hay cô đang cố nói chuyện với anh qua vách ngăn và anh không biết liệu anh có thể chịu đựng được bao lâu. Nhưng cũng đủ tệ khi anh có thể nghe thấy giọng cô, nhất là khi cô la hét. Cô lẩm bẩm hàng đống thứ và liên tục tự độc thoại, nhưng không nghe rõ mấy, chỉ có vài từ như là "quá đáng", "chết tiệt" và "hãy đợi đấy" đến được tai anh.
Anh hi vọng một cách chân thành rằng cô đang nói về anh chứ không phải là một Taishi không quen biết nào đó. Một Amy giận dữ dễ tưởng tượng hơn một Amy quyến rũ, đặc biệt là khi anh lướt nhìn thấy cô với mái tóc xõa ra và một cái áo choàng được cắt quá ngắn để khiến cho tâm trí anh không biết đối phó thế nào với sự dễ chịu ấy. Anh nên giận dữ khi cô mặc một thứ tương tự thế đến để gặp anh. Anh sẽ không thể nào đứng vững nếu cô đứng đủ gần để anh có thể nhìn vào chỗ vạt áo tách ra ấy. Nhưng cô gái bướng bỉnh đó biết thế và đó là lý do cô nàng đã ăn mặc thế, anh không nghi ngờ điều đó.
Warren rên rỉ. Điều này không đúng. Anh biết thế. Cả tháng trời chịu đựng việc biết Amy ở quá gần mà không thể đụng vào cô khiến anh phát điên giống như việc bị nhốt cùng với cô lúc này. Anh phải cố quên đi, hướng sự chú ý của mình vào con tàu này và những thứ tương tự thế. Chiết tiệt, thậm chí anh đã phải lau cả sàn tàu. Sự kiêu căng không có chỗ ở đây, chỉ có chỗ cho sự tỉnh táo mà thôi.
Con tàu rời khỏi cảng đã đẩy Warren tới ngõ cụt. Anh đã không hi vọng con tàu rời đi sớm như thế, Zhang chắc chắn đã sẵn sàng rời cảng ngay khi anh yêu cầu gặp Amy. Nhưng đây không phải là thời gian phù hợp để trốn khi tất cả tay chân của Zhang đang bận rộn. Liệu có khó không khi khống chế người mở cửa, phá cửa phòng Amy và nhảy khỏi tàu cùng cô ? Liệu anh có chịu đựng được việc Amy ở ngay bên cạnh cho đến khi đưa được cô về nhà ? Và rồi cơ hội cũng sớm trôi qua khi con tàu ra đến giữa biển.
Cánh cửa mở ra trước khi anh chạm vào cửa, một người đàn ông không to hơn Amy là mấy nhảy lùi lại khi anh ta thấy nắm tay của Warren giơ lên. Nhìn bát thức ăn anh ta mang theo, Warrren có cảm giác anh đang nhìn thấy Taishi.
Warren hạ tay anh xuống, để cho anh ta bớt căng thẳng, ít nhất cho đến khi anh ta đã vào hẳn trong phòng đã :"Tôi chỉ định gọi cửa, thế thôi. Mời vào." Chẳng dễ dàng gì khi nói thế nhưng nó khiến cho mắt người đàn ông Trung Quốc này mở to hết cỡ:
"Anh trông to lớn dã man, thuyền trưởng ah. Anh không cố gắng trốn đi đúng không? Taishi không thích rắc rối với anh đâu."
"Sợ hả anh chàng bé nhỏ?"
Warren hỏi một cách nghi ngờ, anh biết rõ vẻ chết người nhưng lại tạo ra vẻ ngoài vô hại như thế nào của người Trung Quốc.
"Hãy xem sao nào."
Warren vươn ra và giật mạnh Taishi về phía trước bằng cách túm lấy phía trước áo chẽn của anh ta và sau đó nhấc bổng anh ta lên chỉ với một tay. Trong phút chốc, ngón tay trỏ cuả Warren bị bẻ cong hết cỡ về phía sau, cuộc tấn công khiến anh gập đầu gối xuống và Taishi đứng trở lại.
"Đúng như tôi nghĩ" Warren nghiến răng
"Khả năng chiến đấu của anh chứng tỏ anh là một người canh gác đã được tuyển chọn. Anh có thể đi được rồi đấy".
Ngón tay của Warren được thả ra, nhưng Taishi di chuyển rất nhanh ra khỏi tầm với của anh, vẫn tiếp tục cảnh giác. Warren nghĩ điều này giống như một trò đùa nhưng rõ ràng là cần thiết trong hoàn cảnh của anh ta. Anh chàng nhỏ bé có vẻ được huấn luyện để đối phó với bất kì ai có đôi chân dài hơn chân anh ta. Taishi được huấn luyện bởi một người có cùng kích thước với anh và một người với chiều cao của Warren và một cơ thể to lớn như thế sẽ không giở trò gian lận khi đối phó với một người gầy trơ xương, cho dù anh ta biết con người nhỏ bé đó giỏi như thế nào.
Nhưng Warren chắc chắn là không có ý nghĩ đó trong đầu. Anh biết rằng một đòn đầu tiên của người đàn ông nhỏ bé hơn anh kia cũng có thể băm vằm anh, anh ta cũng không cần dùng đến một nửa sự cố gắng khi phải đối phó với James Malory. Nghĩ đến James khiến Warren nảy ra một ý tưởng không thể cưỡng lại được:
"Tôi sẽ thương lượng với anh,Taishi.",anh nói khi nâng chân ngồi dậy và lắc cánh tay rắn chắc của anh "Tôi sẽ không gấy thêm rắc rối cho anh nữa nhưng đổi lại anh phải dạy cho tôi kĩ thuật chiến đấu của anh."
"Để anh có thể dùng nó chống lại Taishi ư ? Anh vui tính hệt như tiểu thư người Anh kia đấy, thuyền trưởng ạ."
Việc đề cập đến Amy khiến Warren gần như liều mạng để có được sự đồng ý của người đàn ông kia. Những bài học sẽ khiến anh đủ bận rộn, đủ thâm tím để đẩy cô gái bướng bỉnh đó ra khỏi suy nghĩ của anh và đưa cho anh lợi thế vượt qua James, điều mà người đàn ông nước Anh đó sẽ không tưởng tượng nổi trong lần gặp mặt kế tiếp của họ. Thật thú vị, tất nhiên, là Warren có thể giải quyết được một phần của cái đống rắc rối này.
"Tôi không tự đánh lừa bản thân về việc nghĩ rằng anh sẽ dạy tôi hết những gì anh biết, vì thế anh còn lo lắng về cái gì nữa?" Warren hỏi."Nhưng tất nhiên khi điều đó xảy ra, tôi sẽ không tấn công thầy giáo của mình và anh có được lời hứa của tôi rồi đấy."
"Thế tại sao anh lại muốn học?"
"Cái anh có là một kĩ năng tôi muốn sử dụng để chống lại những tai mắt xung quanh tôi một khi những chuyện ở đây giải quyết xong. Nghĩ về điều đó đi, Taishi và hãy nắm lấy nó khi nó đang còn ở trong tầm tay anh. Anh giúp tôi hạnh phúc và ngài Zhang sẽ hài lòng với anh. Mặc dù tôi có thể phá những bức tường này và quấn cổ anh bằng cái đuôi sam của anh một lúc nào đó và ngày ấy sẽ tới khi may mắn đến với tôi."
Taishi khịt khịt mũi nhưng không tỏ ý xúc phạm. Hắn sẽ không vào trong cabin để đặt thức ăn xuống cái bàn để nến lên cái thứ mà được dùng như bàn của Warren nữa. Hắn sẽ chỉ đặt cái bát trên sàn sát cánh cửa và đến để đem đi thôi. Warren sẽ không thể làm thế với hắn được.
"Xin phép đi nếu anh thích. Tôi dám chắc là ông chủ của anh sẽ rất vui lòng khi nghĩ tôi sẽ có một cái mông bị đét bằng roi hàng ngày. Ông ta sẽ muốn xem lắm đấy."
Anh đã chọc đúng ý thích của Taishi.
"Để giải trí cho chủ nhân Yat-sen là một việc tốt."
Warren thích việc thằng con hoang ấy không được xem hơn, nhưng hắn ta sẽ có cái mà hắn muốn.
"Ngủ đi và sáng mai cho tối biết quyết định của anh. Nhưng trong trường hợp đó, tôi cũng muốn thương lượng với ông chủ của anh là điều đó sẽ không bao gồm cả việc bị giam hãm trong suốt chuyến đi này. Anh có thể nhắc ông ta điều đó. Tôi sẵn sàng làm việc nếu không có gì...."
Tiếng động từ bức vách buồng cắt ngang lời anh, và một tiếng hét giận dữ "Ai ngoái đó ? Có phải anh không Taishi ? Nếu đó là anh, thì tốt nhất là anh nên đem cái thân hình bé nhỏ lùn tịt của anh ra khỏi đây trước khi tôi đốt cả con tàu này đấy."
Cả hai người đều nhìn chằm chằm vào vách buồng trước khi Taishi hỏi thầm thì một cách khiếp sợ
:"Cô ấy có sẵn sàng làm thế không?"
"Tất nhiên là không rồi." Warren chế giễu,nhưng anh nói nhỏ hơn bình thường:"Tuy nhiên cô ta đang thực sự là gây ồn ào nãy giờ. Anh chưa đi vào đó xem cô ta muốn gì sao?"
"Lệnh là không được phép thăm, chỉ cho ăn nhưng tôi biết tiểu thư đó muốn gì. Sáng sớm mai cô ấy sẽ lại thử làm nứt đầu tôi một lần nữa cho xem."
Warren nhảy tới một cách nguy hiểm :"Anh không làm cô ấy bị thương khi cố cứu cái đầu của anh đấy chứ?"
Taishi nghĩ lại, đứng bên ngoài cánh cửa:"Không làm bị thương người đàn bà của anh." Taishi nhanh chóng đảm bảo với anh:"Có thể là bị thâm tím một ít ở đây.",anh ta chỉ chỉ xuống phía dưới:'Nhưng cô ấy không kêu ca gì cả. Kêu ca về mọi thứ trừ vết thâm."
Warren nhận ra sai lầm của mình quá muộn nhưng vẫn cố chữa lại:"Cô ấy không phải người đàn bà của tôi."
"Nếu anh nói thế, thuyền trưởng."
"Đừng có khiến tôi phì cười". Warren bật lại một cách bất lịch sự.:
"Cô ấy thực sự không phải. Và vì Chúa, nếu cô ta có hỏi, đừng có nói là tôi đang ở ngay bên phải cạnh cô ta đấy. Cô ta sẽ khiến tôi phát điên với cái kiểu nói chuyện không ngưng nghỉ đó và tôi sẽ cho anh biết tay nếu anh để cô ta làm thế."
Warren không biết liệu anh đã thuyết phục được người đàn ông kia chưa, nhưng tối thiểu thì Taishi trông cũng có vẻ bối rối một chút trước khi đóng và khóa cửa lại. Warren đang nổi điên với chính mình vì đã lỡ lời lúc nãy và vì không hề nhận thức được mình đang làm gì. Thật ngu ngốc! Điều cuối cùng anh muốn cho người canh gác của anh thấy là anh quá quan tâm đến việc bảo vệ cho Amy. Anh chỉ ước gì đó không phải là sự thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook