Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản dịch)
-
Chương 4
Kế Ngôn cau mày, không chút khách khí nói: "Ăn, ăn, chỉ biết có ăn. Người và đệ ấy có thể giống nhau sao? Lần này đi ra ngoài, gặp đồng hành của người, không có một chút cảm giác khủng hoảng nào sao? Cảnh giới thực lực bây giờ của người là bao nhiêu? Cảnh giới thực lực của người ta là bao nhiêu?"
Phê bình của Kế Ngôn là dành cho Thiều Thừa.
Thiều Thừa ngượng ngùng sờ sờ đầu, vô cùng xấu hổ.
Mà Lữ Thiếu Khanh cũng không cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này, vẫn nằm trên võng, cà lơ phất phớt.
Tiêu Y lần đầu tiên nhìn thấy cục diện như vậy, trợn mắt há hốc mồm. Rốt cuộc ai là sư phụ? Ai là đồ đệ vậy?
Hiện tại Tiêu Y mới hiểu được vì sao thúc thúc của nàng nói Kế Ngôn không giống, Thiên Ngự Phong rất khác biệt. Chỉ riêng việc đồ đệ giáo huấn sư phụ này cũng đã đủ chứng tỏ Thiên Ngự Phong không giống nơi khác.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: "Không cần cảm thấy kỳ quái, ngày sau muội sẽ thành thói quen thôi."
Kế Ngôn quát lớn Thiều Thừa xong, hỏi Tiêu Y: "Thực lực của muội như thế nào?"
Tiêu Y lập tức khẩn trương vô cùng. Ngay từ đầu Kế Ngôn ở trong mắt của nàng chính là hình tượng cố gắng chăm chỉ, thẳng tiến không lùi. Hiện tại Kế Ngôn cho nàng cảm giác rất nghiêm khắc.
Tiêu Y cẩn thận trả lời: "Đại sư huynh, ta, thực lực của ta mới vừa đạt tới Luyện Khí kỳ tầng bảy."
"Thấp như vậy sao?"
Kế Ngôn nhíu mày.
Tiêu Y có chút buồn bực. Ở tuổi này của nàng, mười sáu tuổi đạt tới Luyện Khí kỳ, không dám nói là thiên tài yêu nghiệt, nhưng cũng có thể nói là thiên tư trác tuyệt.
Phụ thân nàng cũng là bởi vì thiên tư của nàng, vì để cho nàng có thể phát triển tốt hơn, mới đưa nàng đưa tới Lăng Tiêu Phái. Nhưng sao từ trong miệng Kế Ngôn lại nghe ra có chút ghét bỏ vậy?
"Kiếm ý thì sao?"
Kế Ngôn lại hỏi: "Lĩnh ngộ chưa?"
Tiêu Y muốn khóc. Nếu ta có thể lĩnh ngộ được kiếm ý ở tuổi này, cha ta đã sớm đưa ta đến Trung Châu bái nhập môn phái lợi hại hơn rồi. Kiếm ý, huynh nói có thể lĩnh ngộ liền lĩnh ngộ được sao?
Thiều Thừa nói: "Kế Ngôn, tiểu sư muội vừa tới, đừng có yêu cầu cao như vậy đối với nàng. Từ từ, không vội."
"Từ từ?" Kế Ngôn nói: "Loại chuyện này có thể từ từ sẽ đến sao? Tu hành giống như đi thuyền ngược dòng không tiến thì lui, mỗi thời mỗi khắc đều phải nắm chặt mới được."
Thật nghiêm khắc.
Trong lòng Tiêu Y bồn chồn. Nàng nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên võng. Trong lòng nói thầm, vì sao Nhị sư huynh lại có thể nằm như vậy? Vì sao Đại sư huynh không yêu cầu Nhị sư huynh như vậy?
Kế Ngôn nói với Tiêu Y: "Hôm nay chuẩn bị một chút, ngày mai ta dẫn muội đi kiếm động."
"Kiếm động?"
Tiêu Y thấy kỳ lạ, thúc thúc của nàng là một trong ngũ đại Phong chủ, nàng cũng biết không ít về môn phái. Nhưng chưa bao giờ nghe nói về kiếm động.
Thiều Thừa lo lắng nhắc nhở: "Kiếm động còn chưa hoàn thiện, chỉ sợ sẽ có vấn đề."
Kế Ngôn tự tin lên tiếng: "Yên tâm đi, ta đã kiểm tra rất nhiều lần rồi. Có thể sử dụng."
Đây là do hắn thiết kế ra nên hắn rất có lòng tin.
Tiêu Y càng thêm tò mò, nghe qua hình như là thứ gì đó rất lợi hại. Nàng không nhịn được hiếu kỳ, lên tiếng hỏi: "Sư phụ, Đại sư huynh, kiếm động là cái gì?"
Thiều Thừa nói: "Là nơi có thể làm cho người ta lĩnh ngộ kiếm ý."
Tiêu Y trừng to mắt, kinh ngạc, có chỗ thần kỳ như vậy sao? Có thể làm cho người ta lĩnh ngộ kiếm ý, nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm cho người ta đuổi theo như vịt, thậm chí còn có thể gây nên rung chuyển không nhỏ, thế nhưng vì sao chưa bao giờ nghe nói Lăng Tiêu Phái có cái này?
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của tiểu đồ đệ, Thiều Thừa cười giải đáp: "Đây là do Đại sư huynh con thiết kế ra."
Tiêu Y lộ ra vẻ mặt sùng bái.
"Đại sư huynh, huynh cũng quá lợi hại đi?" Ngay cả thứ giúp người ta lĩnh ngộ kiếm ý cũng nghĩ ra được.
Kế Ngôn nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh, chẳng mấy để tâm đến sự sùng bái của sư muội, nói: "Chuyện nhỏ."
"Yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Chương trình tốt đến đâu cũng sẽ có lỗi, cho nên..." Hắn thành khẩn quay sang dặn Tiêu Y: "Trước khi muội đi vào đó tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn di thư gì đó đi. Nếu có tài sản gì muốn xử lý, có thể giao cho ta."
Kế Ngôn mắng: "Đi sang một bên."
"Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khấu trừ nửa năm phúc lợi môn phái của đệ."
Lữ Thiếu Khanh kháng nghị: "Có ai làm Đại sư huynh như vậy không?"
Kế Ngôn không để ý tới Lữ Thiếu Khanh, nói với Tiêu Y: "Muội tự mình chọn một chỗ nghỉ ngơi đi."
Thiên Ngự Phong rất lớn, phòng còn rất nhiều, phần lớn nơi ở đều hoang phế.
Thiều Thừa nói với Tiêu Y: "Ta dẫn con đi tìm chỗ ở."
Haiz, sư phụ chỉ có thể làm những chuyện này còn những chuyện khác thì không xen tay vào được.
Tiêu Y ngoan ngoãn chào Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: "Hai vị sư huynh, sư muội cáo từ trước."
Chờ hai người rời đi, Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: "Sư muội lễ phép biết bao." Sau đó lại nhìn phía Kế Ngôn, nhắc nhở: "Huynh cũng đừng giày vò hỏng người ta."
Hắn hiểu rất rõ tính cách của vị sư huynh này. Chẳng mấy ai chịu được như huynh ấy.
Mái tóc dài của Kế Ngôn tung bay, cả người như một thanh kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ, phong mang bức người: "Đệ thì hiểu cái gì, nếu không nghiêm khắc với muội ấy, sao có thể giúp muội ấy tiến bộ được?"
Vừa dứt lời, trường kiếm sau lưng keng một tiếng ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía, trực chỉ Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh biến sắc, biến hắn muốn làm gì, hoảng hốt mắng to: "Huynh có bệnh sao, huynh là Kết Đan tầng 9, tùy thời có thể đột phá, ta mới tầng 7, đánh cái rắm."
Kế Ngôn lộ ra biểu tình không ngoài dự đoán: "Quả nhiên là đột phá, xem kiếm..."
Nhất thời, kiếm quang bắn ra bốn phía, kiếm ý kích động.
Tiêu Y theo sau Thiều Thừa rời đi được một quãng liền phát giác được động tĩnh phía sau. Nàng quay đầu lại nhìn, cảm nhận được một cỗ kiếm ý sắc bén.
Nó giống như một luồng khí lạnh thấu xương ập đến trong mùa đông, lạnh đến mức cả người Tiêu Y đều run rẩy không thôi.
"Sư, sư phụ..."
Thiều Thừa vung tay áo lên, Tiêu Y cảm giác được thân thể nhẹ nhàng, áp lực như núi cao trong nháy mắt biến mất.
Trái tim nàng còn đang kịch liệt nhảy lên, sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía sau.
"Sư phụ, đó, đó là cái gì vậy?"
Thiều Thừa nhịn không được mắng: "Hai tên hỗn đản."
Hai tên khốn kiếp kia cũng không biết thu liễm một chút, nơi này còn có một tiểu sư muội, trước kia không chút kiêng kỵ tỉ thí thì cũng thôi, đến giờ mà vẫn còn không biết chừng mực.
Đoạn lại an ủi Tiêu Y: "Là hai sư huynh của con đang luận bàn."
Tiêu Y ngây dại.
"Đại sư huynh và Nhị sư huynh?"
Thiều Thừa gật đầu nói: "Ngoại trừ bọn họ thì còn có ai?"
Tiêu Y càng thêm kinh ngạc: "Nhưng mà, thúc thúc nói, Nhị sư huynh rất lười, thực lực rất tệ."
Nhị sư huynh như vậy có thể đánh thắng được Đại sư huynh sao? Cỗ kiếm ý kia không cần đoán cũng biết là của Đại sư huynh.
Kiếm ý sắc bén vô địch như thế, chẳng trách có thể chém giết Nguyên Anh kỳ. Nhị sư huynh có thể đánh nổi sao?
Thiều Thừa lập tức bật cười.
"Ngày sau con sẽ hiểu rõ."
Thiều Thừa cũng không định nói nhiều, mà muốn để Tiêu Y từ từ tìm hiểu.
Trong mắt Tiêu Y càng thêm kinh ngạc. Như vậy xem ra, là thúc thúc của nàng sai rồi.
Thì ra Nhị sư huynh của nàng cũng thâm tàng bất lộ, hơn nữa đến thúc thúc của nàng cũng nhìn không thấu.
Nghĩ đến cỗ kiếm ý kinh khủng vừa rồi, Tiêu Y vẫn còn sợ hãi không thôi.
Quá mạnh.
Nhị sư huynh vậy mà có thể luận bàn với Đại sư huynh có kiếm ý như vậy, quá lợi hại.
Nhưng mà, Tiêu Y rất nhanh cảm nhận được áp lực nặng trịch. Hai vị sư huynh đều mạnh như vậy, nếu nàng làm sư muội mà không cố gắng, chỉ sợ ngày sau không còn mặt mũi ra cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook