Tiêu Quần đắc ý bước vào vùng đất trống trơn, đến căn nhà gỗ của Kế Ngôn.

Nhưng, sau khi đi được vài bước, sắc mặt nàng ta liền thay đổi.

Nàng ta cảm thấy dưới lòng bàn chân như kim đâm, bên dưới như có vô số thứ muốn thuận theo lòng bàn chân nàng ta tiến vào thân thể nàng ta.

Sắc mặt nàng ta trắng bệch.

Nàng ta là tu sĩ nên biết rất rõ đây là thứ gì.

Kiếm ý!

Trong mặt đất dưới chân, ẩn chứa kiếm ý vô tận.

Chúng như kim đông, đang không ngừng đâm vào chân Tiêu Quần.

Tiêu Quần biết nàng ta bị lừa rồi.

Nịnh nọt gì đó, ăn nói khép nép gì đó, sợ cao thủ Nguyên Anh gì đó, đều là giả.

Tất thảy đều do Lữ Thiếu Khanh giả vờ.

Lữ Thiếu Khanh gạt nàng ta tới đây là muốn để nàng ta chịu khổ, để nhìn nàng ta xấu mặt.

Kiếm ý dưới chân như hung thú mai phục trên mặt đất, nhìn chằm chằm nàng ta, đang tìm cơ hội để cho nàng ta một kích trí mạng bất cứ lúc nào.

Bọn chúng lại như con rắn độc đang bò qua bò lại, quan sát con mồi là Tiêu Quần, thè lưỡi rắn ra.

Sắt cơ dày đặc khiến Tiêu Quần không dám động đậy, tiến lên không được, lùi lại cũng không được.

Nàng ta đứng yên tại chỗ, run lẩy bẩy.

Nàng ta không dám động đậy, Tiêu Quần có cảm giác chỉ cần nàng ta khẽ cử động chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.

Kiếm ý của Kế Ngôn sao lại kinh khủng như vậy?

Cho dù là người cùng cảnh giới cũng không thể chịu nỗi chứ đừng nói đếm tiểu tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ kỳ nhỏ bé như nàng ta.

Tiêu Quần muốn đi tiểu rồi.

“Đại tỷ, sao vậy?”

“Tỷ tỷ, người không sao chứ?”

Mấy người bên ngoài cũng phát hiện ra sự bất thường của Tiêu Quần.

Các nàng nhao nhao lên tiếng hỏi thăm.

Lữ Thiếu Khanh nói: “Không phải vì quá kích động đấy chứ?”

“Này này, mấy người các cô còn không mau vào đỡ nàng ta đi?”

“Nếu lỡ như nàng ta kích động ngã sấp xuống, bị bêu xấu trước mặt Đại sư huynh thì chắc chắn sẽ oán hận các cô lắm.”

“Mau đi đỡ một tay đi.”

Lữ Thiếu Khanh mặt mày hiền lành, tốt bụng khuyên nhủ.

Mấy đồng bạn của Tiêu Quần ngẫm thấy cũng đúng.

Dù sao đại tỷ nhà mình tính tình cũng không được tốt.

Lúc này mấy người liền chạy sang.

Tiêu Quần thấy các nàng chạy đến vội vã hét lớn: “Đừng, đừng...”

Nhưng đã muộn rồi.

Các nàng ấy đã xông tới, cũng cảm nhận được trên mặt đất như có kim đâm.

Các nàng đã bị kiếm ý dày đặc khóa chặt.

Cảm thấy nguy hiểm.

Càng nàng vận chuyển linh lực chống cự theo bản năng.

Lập tức các nàng như chọc phải tổ ong vò vẽ.

Vô số kiếm ý chen nhau túa ra, như bị chọc giận, phát động tấn công với các nàng.

Kiếm ý hung ác sắc bén giống như muốn xét các nàng thành những mảnh vụn.

“A...”

Đám Tiêu Quần hét to, lần này các nàng không thể không liều mạng ngăn cản.

Vô số pháp bảo, phù văn tung ra như không cần đến tiền.

Nhìn pháo bảo kiên cố, phù văn lợi hại mà chỉ có thể khiến kiếm ý kết thành quần đội trước mặt trì trệ một chút sau đó thì vỡ nát, Lữ Thiếu Khanh đứng bên ngoài lòng đau đớn không thôi.

“Móa, đừng có dùng pháp bảo, đó là của ta, đừng có dùng lung tung chứ...”

“Quả nhiên bị làm hỏng rồi, đừng có dùng thêm nữa, đồ của ta, đừng có làm hỏng của ta...”

“Đám phá của các ngươi, đừng dùng đồ của ta nữa...”

Tiêu Y đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Nàng ta nhìn Lữ Thiếu Khanh mặt đầy đau đớn dường như đã hiểu ra gì đó.

Trong lòng Tiêu Y vui mừng, Nhị sư huynh không phải như mình đã nghĩ.

Tốt quá rồi.

“Nhị sư huynh, huynh, huynh cố ý dụ các nàng ấy đến đây à?”

Đây coi như là mượn đao giết người sao?

Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao chứ?”

“Không phải muội tưởng ta sợ nàng ta thật đấy chứ?”

Sắc mặt Tiêu Y không kìm được hơi đỏ lên, thực sự nàng ta đã nghi như vậy.

Lữ Thiếu Khanh không kìm được gõ nàng ta một cái.

“Dám nghi ngờ Nhị sư huynh muội như vậy, đáng đánh!”

Tiêu Y ôm đầu, vui vẻ lè lưỡi: “Nhị sư huynh, muội sai rồi.”

“Lần sau nếu còn như vậy, xem ta thu thập muội như thế nào.”

Tiêu Y vội vàng xu nịnh nói: “Không có đâu, sau này ta sẽ không nghi ngờ Nhị sư huynh nữa.”

“Nhị sư huynh, sao huynh lại nghĩ đến chuyện để các nàng ấy tới đây chịu khổ vậy, đúng là quá lợi hại.”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Các nàng ấy quá quắt quá, nhất định phải cho các nàng ấy nếm chút đau khổ.”

“Có cần nhân cơ hội làm thịt các nàng luôn không?”

Lữ Thiếu Khanh hỏi Tiêu Y.

Trong giọng nói mang theo sát ý thâm sâu: “Nếu muốn, bây giờ muội có thể ra tay.”

Tiêu Quần các nàng bây giờ bị kiếm ý vây công, ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ cần nhẹ nhàng động thủ là có thể dồn các nàng vào chỗ chết.

Tiêu Y giật nảy mình, vội vàng khoát tay lắc đầu.

Nàng ta rất ghét Tiêu Quần nhưng mâu thuẫn giữa cả hai chưa đến mức khiến nàng ta phải ra tay giết đường tỷ của mình.

Tiêu Y nói: “Nhị sư huynh, không cần.”

Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nói: “Nàng ta có mâu thuẫn với muội, cách tốt nhất là xử lý nàng ta, xong hết mọi chuyện.”

“Xử lý nàng ta xong kiếm đại cái cớ gì đó lấp liếm cho qua, sợ cái gì chứ?”

Tiêu Y không ngờ Nhị sư huynh lại hung ác như vậy, nàng ta nói: “Nhị sư huynh, không cần như vậy đâu, giữa ta, ta và nàng ta chỉ có chút mâu thuẫn nhỏ.”

“Vẫn chưa đến mức phải giết người đâu.”

“Mâu thuẫn nhỏ, nhưng trải qua chuyện hôm nay, nàng ta sẽ hận muội thấu xương, giết đi rồi vẫn tốt hơn.”

Tiêu Y bất đắc dĩ nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, kể ra, chuyện này vẫn do huynh gây ra, huynh dụ nàng ta tới đây mà.”

Lữ Thiếu Khanh không vui: “Sao vậy? nghe giọng điệu muội có vẻ muội muốn trách ta?”

“Đau lòng quá, thật là đau lòng quá!”

Lữ Thiếu Khanh ôm ngực nói: “Muội làm cho ta quá thất vọng đau lòng, rõ ràng ta đang giúp muội, vậy mà muội còn trách ta.”

“Nói đi, muội có phải là Thánh Mẫu không?”

“Là Thánh Mẫu, ta sẽ giết chết muội đầu tiên.”

Mặc dù không biết Thánh Mẫu là gì nhưng vừa nghe đã biết chẳng phải từ gì tốt.

Tiêu Y khẽ nói: “Có huynh mới là Thánh Mẫu ấy.”

“Dù sao nàng ta cũng là đường tỷ của ta, bảo ta ra tay giết nàng ta, ta không làm được.”

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Lòng dạ đàn bà, sau này nàng ta có cơ hội chắc chắn sẽ muốn giết muội.”

“Một khi gia tộc của các muội gặp phải nguy cơ lớn gì, chắc chắn nàng ta sẽ là người quay mũi giáo đầu tiên.”

Tiêu Y không tin: “Làm gì khoa trương đến mức ấy, mâu thuẫn của chúng ta chỉ là mâu thuẫn giữa tiểu bối thôi.”

“Nhị sư huynh, thả nàng ta đi đi.”

Lữ Thiếu Khanh nhún vai: “Không thả được.”

“Đây là kiếm ý của Đại sư huynh muội, không liên quan gì đến ta.”

“Hơn nữa, dựa vào đâu mà ta phải cứu bọn họ?”

Tiêu Y đong đưa tay Lữ Thiếu Khanh, nói: “Nhị sư huynh, huynh thả các nàng đi đi mà. Ta biết huynh có thể làm được mà.”

“Năn nỉ huynh đấy.”

Tấm lòng Tiêu Y lương thiện, không muốn đường tỷ, tộc nhân của mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây.

Nàng cũng không muốn vì chuyện này rước phiền phức cho sư môn của mình.

“Hơn nữa, lỡ các nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng sẽ gây phiền phức đến cho sư phụ, và cả sư huynh nữa mà.”

Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Sau khi nói xong, hai ngón tay hắn khép hóa kiếm hình, một đạo kiếm khí bắn ra.

Nhưng, sau khi Lữ Thiếu Khanh bắn ra đạo kiếm khí chẳng những không khiến kiếm ý của Kế Ngôn bình tĩnh trở lại mà sôi trào như bị một giọt nước, trong nháy mắt bắn tung tóe.

Kiếm ý của Kế Ngôn trong nháy mắt bắt đầu trở nên cuồng bạo, công kích với nhóm Tiêu Quần càng thêm mãnh liệt.

Trong vài hơi thở ngắn ngủi nhóm Tiêu Quần đã xuất hiện vết thương, tình huống khẩn cấp.

Lữ Thiếu Khanh cố ý ôi chao một tiếng: “Hỏng bét rồi, không cẩn thận đánh nhầm rồi.”

Mắt Tiêu Y nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, không phải huynh không cẩn thận mà là huynh cố ý.”

Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói: “Thật mà, ta thật sự không cẩn thận đánh nhầm mà.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?”

Tiêu Y thấy nhóm Tiêu Quần đã sắp không chịu nổi, trong lòng cũng không kìm được lo lắng.

Lữ Thiếu Khanh nhún vai nói: “Không còn cách nào khác, để các nàng chờ chết đi.”

“Nhị sư huynh, không phải huynh muốn giết chết các nàng ấy ở đây đấy chứ?”

Tiêu Y hoài nghi nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: “Không thể nào, sao ta có thể làm những chuyện như vậy được.”

“Giờ đã không còn cách nào khác, ta cũng bất lực mà.”

Lữ Thiếu Khanh vừa nói xong, cửa nhà gỗ mở ra, Kế Ngôn từ bên trong bước ra…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương