Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản dịch)
-
Chương 20
Tiêu Y nghi hoặc đi theo Thiều Thừa tới một chỗ.
Nơi này là chỗ cao nhất Thiên Ngự Phong. Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy tất cả các tòa nhà bên dưới.
Cho nên khi đứng ở chỗ này, có thể thu hết những địa điểm chủ yếu của Thiên Ngự Phong vào đáy mắt.
Tiêu Y nhìn thấy cái cây ở bãi đất trống trước cửa.
Cách vài dặm, Tiêu Y với tư cách tu sĩ có thể nhìn thấy rất rõ Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên võng. Tiểu Hồng thì nằm sấp trên đầu Lữ Thiếu Khanh, không nhúc nhích, xem ra là đang ngủ.
Nhìn thấy bộ dáng thản nhiên tự đắc của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y tức giận đến cắn răng.
Nhị sư huynh hỗn đản.
Đồng thời Tiêu Y kỳ quái hỏi: "Sư phụ, người dẫn con tới nơi này làm cái gì vậy?"
Thiều Thừa chỉ vào phía dưới, cười nói: "Con nhìn xem."
Phía dưới, là toàn bộ kiến trúc của Thiên Ngự Phong bọn họ, rất nhiều chỗ đều trống rỗng.
Tiêu Y nhìn một hồi, nhìn không ra có cái gì.
Đen như mực, không có gì đẹp mắt.
Tiêu Y vẫn không rõ ý tứ của Thiều Thừa.
Nơi này nàng cũng từng tới, cảnh tượng phía dưới nàng cũng đã xem qua.
Nhìn thấy trên mặt Tiêu Y vẫn là nghi hoặc, Thiều Thừa lần thứ hai chỉ vào một chỗ, nói: "Con xem nơi đó."
Rốt cục, ở phương hướng tay phải, Tiêu Y đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng khó có thể quên.
Một con rồng, một con rồng màu trắng đang nhảy múa giữa không trung, như ẩn như hiện trong tầng mây. Tựa như thần long chân chính giáng thế, chấn động lòng người.
"Đại, Đại sư huynh?"
Tiêu Y khiếp sợ.
Thì ra sư phụ muốn cho nàng đi xem Đại sư huynh tu luyện sao?
Con rồng kia, Tiêu Y đã gặp qua.
Khi nàng tiến vào kiếm động lần đầu tiên, chính là bị một con Tiểu Bạch Long bắt nạt. Tiểu Bạch Long bắt nạt nàng và con rồng này có bộ dạng giống nhau như đúc, chẳng qua chỉ là một nhỏ một lớn mà thôi.
Chính là kiếm ý hóa hình.
Mắt đẹp của Tiêu Y lộ ra sự sợ hãi thán phục, quá lợi hại.
Kiếm ý của Kế Ngôn tuy rằng huyễn hóa thành Bạch Long, nhưng không lộ ra chút khí tức nào. Nếu như không phải Thiều Thừa chỉ vào, Tiêu Y nhất thời còn không phát hiện ra.
Tiêu Y nhìn trong chốc lát, sợ hãi nói: "Đại sư huynh thật sự quá lợi hại. Có thể khống chế kiếm ý thành dáng vẻ như vậy.”
Thiều Thừa mỉm cười, chỉ vào vị trí của Lữ Thiếu Khanh, hỏi: "Con lại nhìn Nhị sư huynh của con một lần nữa."
Nói đến Lữ Thiếu Khanh, biểu tình của Tiêu Y lập tức thối.
Nhị sư huynh khó ưa, Nhị sư huynh đáng ghét, vậy mà lại để cho ta đi làm công gán nợ.
Tiêu Y nhìn trong chốc lát, không phát hiện ra cái gì.
Nàng nói: "Sư phụ, chỗ Nhị sư huynh không có gì nha, huynh ấy đang lười biếng. Nếu so sánh Nhị sư huynh và Đại sư huynh, thật sự là kém nhiều lắm."
Một người đang cố gắng tu luyện, một người đang lười biếng, hai thái cực khác nhau.
Tiêu Y dường như hiểu được: "Sư phụ, ý của người khi dẫn con tới nơi này là nhắc nhở con không cần học Nhị sư huynh sao? Có phải con không cần nghe lời Nhị sư huynh nói nữa đúng không?"
Không nghe lời Nhị sư huynh nói thì tốt rồi, ta có thể không cần làm việc ở tửu lâu nữa, không cần bị những người đó chọc giận. Cùng lắm thì, ta bảo người trong nhà đưa tới một ít linh thạch, rồi mang trả cho Phương lão bản là được.
Thiều Thừa lắc đầu, hỏi Tiêu Y: "Con có biết bọn họ trở thành đồ đệ của ta như thế nào không?"
Tiêu Y nói: "Nhị sư huynh đã nói, nói là lúc ấy sư phụ không có thực lực, không ai chịu bái người làm thầy..."
Thiều Thừa vừa nghe, lập tức dựng râu.
"Nó nói như vậy thật à? Nó còn nói gì nữa? Cái Tên hỗn trướng này."
Tiêu Y rụt cổ, nói: "Nói lúc ấy Đại sư huynh còn là một phàm nhân, càn rỡ vô cùng, bị người ta đánh, sư phụ cứu hắn, sau đó mượn cơ hội này để hắn bái người làm sư."
Thiều Thừa tức giận nói: "Quả nhiên là tên hỗn trướng."
Tiêu Y nói: "Không phải sao?"
Thiều Thừa nói: "Đương nhiên không phải."
Tiêu Y chớp chớp hai mắt to, nhìn Thiều Thừa.
"Lúc Đại sư huynh của con đến bái sư, không ai nguyện ý thu hắn. Lúc ấy hắn đã mười một tuổi, còn là một phàm nhân. Tuổi tác như vậy tu luyện sẽ chậm chạp hơn rất nhiều người, dù cố hết sức thì thành tựu trong tương lai cũng không cao. Ta thấy tính cách hắn trầm ổn, kiên định, liền muốn cho hắn một cơ hội, thu hắn làm đại đệ tử."
Sau đó, Thiều Thừa cảm thán: "Không nghĩ tới, sau khi nhận hắn, ngược lại mang đến cho Thiên Ngự Phong một đệ tử tốt nhất từ trước đến nay. Thiên phú hơn người, siêng năng, nghiêm túc, dũng cảm tiến về phía trước, cũng không lùi bước, là một thiên tài chân chính, đây là đệ tử tốt nhất mà ta nhận được."
Tiêu Y nghe được, trong lòng cũng có cảm khái, sau đó phẫn nộ bất bình.
"Thì ra Nhị sư huynh đang lừa con."
Nàng thực sự quá ngây thơ rồi.
"Sư phụ, Nhị sư huynh thì sao? Sao người lại nhận huynh ấy làm đồ đệ?"
Thiều Thừa hỏi ngược lại: "Hắn có nói với con là bái ta làm thầy như thế nào không?"
Tiêu Y nói: "Nói sư phụ người quỳ xuống cầu xin thu hắn làm đồ đệ."
"Tên hỗn trướng đó!"
Thiều Thừa nổi trận lôi đình, rất có xúc động muốn rút kiếm lao xuống bổ Lữ Thiếu Khanh.
Ở trước mặt sư muội ngươi mà lại bôi nhọ ta như vậy, ta làm sư phụ không biết xấu hổ sao?
Tiêu Y cẩn thận hỏi: "Sư phụ, đây hẳn không phải là sự thật đúng chứ?"
"Đương nhiên không phải thật." Thiều Thừa tức giận nói: "Lúc ấy Đại sư huynh con bị người ta không vừa mắt, chịu đánh, chỉ có hắn đứng ra giúp Đại sư huynh con. Về sau ta đưa ra ý muốn thu Đại sư huynh con làm đồ đệ, Đại sư huynh con lại đưa ra ý muốn thu cả Nhị sư huynh của con vào, nếu không hắn sẽ không bái ta làm sư phụ. Cho nên ta mới thu cả hắn vào. Bằng không, ai lại muốn nhận một tên hỗn trướng như hắn chứ."
Nói xong, Thiều Thừa ôm ngực, có chút nhồi máu cơ tim nói.
"Con không biết đâu, sau khi tên hỗn trướng này tiến vào, nó đã tạo ra cho ta bao nhiêu phiền toái. Khi tổ sư con còn ở đây, mỗi khi Thiên Ngự Phong chúng ta được điểm tên ở trên đại hội tông môn, đều là nhắc đến đối tượng đáng được biểu dương. Thiên Ngự Phong khi đó là hình mẫu của Lăng Tiêu Phái."
"Về sau, từ khi Nhị sư huynh con tiến vào, mỗi khi bị điểm tên trên đại hội tông môn, đa số đều là bị chưởng môn phê bình. Mặt mo của ta bị mất hết. Trên dưới Lăng Tiêu Phái đều biết Thiên Ngự Phong có một tên lười biếng. Nếu không phải có Đại sư huynh con ở chỗ này chống đỡ mặt mũi, ta sớm đã không còn mặt mũi ở lại Lăng Tiêu Phái nữa rồi."
Tiêu Y nhìn thấy Thiều Thừa ôm ngực, vẻ mặt thống khổ.
Không biết vì sao, trong lòng nàng bỗng nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
So với mình, sư phụ mới là người bị hại lớn nhất của Nhị sư huynh.
So sánh với sư phụ, họa mà nàng phải chịu từ Nhị sư huynh còn không tính là nhiều.
Tiêu Y hỏi: "Sư phụ, người mang con tới nơi này, là muốn nói cho con biết, không nên quá tức giận sao? Nhị sư huynh là người như vậy sao?"
"Khụ khụ, ngược lại cũng không phải vì nguyên nhân này...."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook