Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản dịch)
-
Chương 18
Sau khi Tiêu Y nghe xong một lần nữa gắt lên: “Nhị sư huynh, chắc chắn huynh đang nói hươu nói vượn.”
“Ta chằng thèm tin đâu.”
Đúng vậy, người bình thường sao có thể tin được.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đây là sự thật, sao muội lại không tin nhỉ?”
“Sư huynh của muội gạt ai chứ sẽ không gạt muội.”
“Ta không tin.”
Tiêu Y làm mặt quỷ với Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi tán gẫu một lúc, trạng thái tinh thần của Tiêu Y tốt lên rất nhiều, cũng bắt đầu ăn thấy ngon miệng.
Nàng nhìn thấy món ngon trên bàn cũng không kém lần trước là bao.
Tiêu Y tò mò hỏi: “Nhị sư huynh, một bàn này bao nhiêu tiền?”
“Chắc là khoảng ba bốn ngàn linh thạch gì đó.”
“Yên tâm đi, lão bản nói giảm cho ta năm mươi phần trăm thì còn khoảng một hai ngàn, chắc là muội trả được chứ?”
Tiêu Y khóc, lập tức lại cảm thấy ăn không ngon: “Nhị sư huynh, ta không có nhiều linh thạch như vậy.”
Huynh tưởng ta là thổ hào à?
Mặc dù ta xuất thân Tiêu gia nhưng cũng không có bao nhiêu linh thạch.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Không sao đâu, cứ ăn trước đã.”
Tiêu Y nói: “Nhị sư huynh, lão bản người ta đã nói miễn phí cho huynh rồi, sao huynh không chịu?”
“Chuyện này không giống với tính cách của huynh.”
“Chính huynh đã nói, có lợi mà không chiếm là tên khốn kiếp.”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nói: “Ta với nàng ta không thân chẳng quen, nàng ta đột nhiên cho ta tiện nghi lớn như vậy, không phải lừa đảo cũng là đạo chích.”
“Ta cũng không muốn rước lấy phiền toái.”
Ừm, cái này cũng khá phù hợp với tính cách Nhị sư huynh.
Sợ phiền phức.
Tiêu Y vẫn lo lắng nói: “Nhị sư huynh, nhưng lát nữa không đủ linh thạch thì làm sao?”
“Cả người ta từ trên xuống dưới cũng chỉ có hơn năm trăm linh thạch thôi.”
Linh thạch nói: “Yên tâm đi, ta tự có biện pháp.”
Được rồi, nếu Nhị sư huynh đã nói vậy thì nghe hắn thôi.
Dù sao hắn cũng không thể nào bán mình đúng không?
Tiêu Y cũng cảm thấy yên tâm, khôi phục khẩu vị, tiếp tục thưởng thức mỹ thực.
Sau khi ăn xong, Lữ Thiếu Khanh bảo Vương Nghiêu tính tiền.
Sau khi giảm giá xong phải trả một ngàn chín trăm ba mươi linh thạch hạ phẩm.
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: “Nhiều vậy sao, các ngươi mở hắc điếm à?”
Vương Nghiêu khóc không ra nước mắt: “Lữ sư huynh, đây là giá ưu đãi nhất rồi.”
“Lão bản cũng nói miễn phí cho huynh rồi, huynh lại không chịu.
Huynh tự mạnh miệng mà còn nói chúng ta mở hắc điếm, có ai làm người như kiểu huynh không?
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hắn ta nói: “Ngươi thấy ta giống loại người thích chiếm tiện nghi của người khác à?”
“Lão bản đâu? Bảo nàng ta tới đây.”
Phương Hiểu đến.
“Lão bản, cô mở hắc điếm à? Sao mắc vậy?”
Tiêu Y bụm mặt không dám nhìn người khác.
Ăn uống thả cửa, không đủ tiền trả thì nói người ta mở hắc điếm.
Sư huynh như vậy, mất mặt quá.
Sau khi biết Lữ Thiếu Khanh không đủ tiền, Phương Hiểu vung tay nói: “Lữ công tử, không cần trả, coi như bữa này ta mời.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: “Không được, tuyệt đối không được, sao có thể để lão bản tốn kém được chứ?”
“Sư muội, muội có bao nhiêu linh thạch đưa hết cho lão bản đi.”
Tiêu Y lấy ra năm trăm viên linh thạch đưa cho Vương Nghiêu.
“Nhị sư huynh, ta hết linh thạch rồi.”
Lữ Thiếu Khanh nói với Phương Hiểu: “Lão bản, cô thấy đấy, ta cũng không có linh thạch, chi bằng thế này đi, ta để sư muội ở lại đây làm công gán nợ cho cô, có được không?”
“Nhị sư huynh...”
Tiêu Y lại muốn khóc.
Nhị sư huynh thật sự muốn bán nàng ta.
Phương Hiểu ngạc nhiên: “Lữ công tử, chuyện này...”
Bảo đệ tử thân truyền Lăng Tiêu Phái đến làm công cho nàng ta?
Hơn nữa còn là thân sư muội của Kế Ngôn?
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sao? Không được à?”
Phương Hiểu cười khổ nói: “Lữ công tử, không cần phiền toái như vậy.”
“Đã nói là bữa này ta mời mà.”
Lữ Thiếu Khanh lời thẳng khí hùng nói: “Làm sao có thể chiếm tiện nghi của cô được?”
“Đường đường là đệ tử Thiên Ngự Phong, dám làm dám chịu, không có tiền thì đi làm công.”
“Sống đường đường chính chính thì không sợ mất mặt.”
Ba người ở đây đều trầm mặc.
Lời này, ngươi cũng dám nói?
Tiêu Y kéo áo Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, sao huynh không làm công gán nợ?”
“Rõ ràng là huynh ăn nhiều nhất.”
“Đồ ăn cũng do huynh chọn.”
Lữ Thiếu Khanh không hề thương hoa tiếc ngọc, rút tay áo ra khỏi tay Tiêu Y: “Ta là sư huynh của muội, ta làm công ở đây, mặt mũi Thiên Ngự Phong sẽ mất hết.”
Tiêu Y, Phương Hiểu, Vương Nghiêu ba người một lần nữa trầm mặc.
Mặt mũi này, có vẻ đã bị ngươi làm mất hết từ lâu rồi.
Trong lòng Tiêu Y kêu to, đáng lẽ phải gọi sư phụ đến xem dáng vẻ của ngươi bây giờ, chắc chắn sư phụ sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn.
Trong lúc nhất thời Phương Hiểu cũng biết nói cái gì cho phải, Lữ Thiếu Khanh không đồng ý để nàng ta mời khách mà cứ nhất quyết để Tiêu Y làm công chỗ nàng ta.
Tên này muốn làm gì?
Nếu không trải qua chuyện đêm đó, cùng lắm nàng ta chỉ cho rằng Lữ Thiếu Khanh sống chết vì sĩ diện, chấp nhận để sư muội chịu khổ chứ không muốn nhận hảo ý của nàng ta.
Thậm chí còn có thể hoài nghi Lữ Thiếu Khanh thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng ta nên dùng cái này để hấp dẫn sự chú ý của nàng ta.
Dù sao cũng không phải chưa từng có người làm vậy.
Nhưng sau khi trải qua chuyện đêm đó, nàng ta biết Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không như vẻ bề ngoài.
Tiêu Y bên này liền nói: “Nhị sư huynh, huynh để ta ở đây làm công ta sẽ không cách nào tu luyện được.”
“Đến lúc đó ăn nói với bên Đại sư huynh như thế nào?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đại sư huynh muội cứ giao cho ta.”
Tiêu Y kịp phản ứng lại: “Một ngàn linh thạch hạ phẩm Đại sư huynh trả huynh đâu???”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đây là tài sản riêng.”
Tiêu Y nhăn mũi: “Hừ, hai tháng, huynh không cho ta tu luyện, đến lúc đó sao ta lĩnh ngộ kiếm ý, đột phá Luyện Khí kỳ.”
Phương Hiểu giật mình.
Nàng hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, công tử thật sự muốn Tiêu tiểu thư làm công ở chỗ ta sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đương nhiên, phải để nàng ấy nhớ lâu một chút, tránh lần sau bị tiểu bạch kiểm dùng một bữa cơm là dụ đi mất.”
Tiêu Y không biết phải nói gì.
Lời này mà ngươi cũng có thể nói chính trực khí khái vậy sao?
Phương Hiểu đồng ý: “Được, không thành vấn đề, chỉ cần Tiêu tiểu thư bằng lòng thì có thể làm việc ở đây.”
Tiêu Y nói: “Ta, ta không bằng lòng.”
Dù sao nàng ta cũng đường đường là tiểu thư Tiêu gia, phải ở đây làm công gán nợ, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người ta cười chết à?
Lữ Thiếu Khanh nói: “Cái này không do muội quyết định, giờ muội phải nghe ta.”
“Ta muốn đi tìm sư phụ, tìm Đại sư huynh.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Tìm sư phụ vô ích, tìm Đại sư huynh, muội chắc chắn bây giờ muội chịu được phương thức tu luyện của Đại sư huynh chứ?”
Tiêu Y trầm mặc.
Thiếu Khanh nói với nàng: “Ngoan ngoãn ở đây làm công đi, coi như giải sầu, thả lỏng một chút.”
“Mặc dù làm công ở đây, nhưng ta có chút yêu cầu, muội nhất định phải làm theo yêu cầu của ta.”
“Yêu cầu gì?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội chỉ có thể dùng thân phận người bình thường để làm công ở đây.”
“Trừ phi gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng, bằng không không thể để lộ thân phận và thực lực của muội.”
“Ai khi dễ muội thì lấy sổ ghi chép lại, sau khi làm công xong thì đi thu thập hắn, đánh không lại, thì đi gọi Đại sư huynh tới...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook