Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?
-
Chương 12
Ta đang ngẫm ngợi về chuyện này, thì chợt nghe thấy ba tiếng gõ cộc cộc cộc vang lên ngoài cửa.
Từ khi vào sư môn tới nay, khách khứa tới nhà liên miên, nên ta đã hình thành thói quen nghe gõ là mở cửa. Khi nghe tiếng gõ, ta bỗng dưng quên mất bây giờ đang là thời khắc hiểm nghèo, không nên mở cửa qua loa.
Dư âm tiếng gào kêu ta đứng im đừng nhúc nhích của sư tỷ còn văng vẳng bên tai, nhưng ta đã mở cánh cửa bằng gỗ đàn hương khắc những phiến lá nhỏ ra đánh “két”.
Ánh nắng bên ngoài chói chang, rọi thẳng vào mặt khiến mắt ta hơi xót.
Một thiếu niên cao dong dỏng, khoác trên mình sắc Xuân đẹp tươi đứng trước cửa. Nét ngài tựa vẽ, như cười như không nhìn ta.
Ta chưa kịp sợ hú hồn thì đã nghe thấy tiếng ai đấy ngã lăn từ giường ra đất. Mạn Mạn sư tỷ đúng là cứng thật, khuỵu cả hai gối xuống nền luôn…
“Huynh… huynh… muội… muội không biết…”
Người gặp nguy không loạn như ta lại không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh trong thời khắc này.
“Cô ra ngoài trước đi.”
Gã sát tinh Thập Điện Diêm La mà Mạn Mạn sư tỷ vừa nhắc đến thờ ơ nói với tỷ ấy như vậy.
Sư tỷ bò dậy, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài cửa. Khi lướt qua ta, ta nghe tỷ ấy nghẹn ngào thì thầm khe khẽ với ta: “Phinh Phinh, kiếp sau, muội vẫn là tiểu sư muội của tỷ…”
Nhưng sư tỷ ơi, muội nghe nói những kẻ đã tan thành tro bụi thì không có kiếp sau đâu ạ…
Đợi sư tỷ đi rồi, gã sát tinh sải một bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Ta lùi liên tục ba bước về phía sau: “Huynh… huynh… huynh cũng hiểu mà, kẻ không biết không có tội. Muội không biết chỗ đấy là chỗ riêng của huynh, nên mới đường đột…”
Vào lúc chỉ mành treo chuông mạng sống mong manh thế này, mà ta vẫn còn giữ được tí lý trí tỉnh táo, đúng là giỏi ghê.
Người trước mặt lại không thèm để ý đến lời giải thích của ta, chỉ lạnh lùng săm soi ta một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hình dạng thật của cô là một cái bình à?”
Ta thấy hai chuyện này chẳng dây mơ rễ má gì nhau lắm, nhưng lại không dám không theo đề tài của hắn, đành phải gật đầu đáp: “Dạ… Vâng…”
“Phi thăng thế nào?”
Chân mày hắn hơi chau lại, ánh mắt hắn nhìn ta có vẻ nghiêm túc hơn.
“Sét trên trời… đánh xuống ạ…”
Ta trả lời đúng sự thật.
Vào giờ phút ấy, chân mày của gã sát tinh gần như ríu vào nhau, ta nghe hắn rít một câu từ kẽ răng: “Độ kiếp phi thăng vào giờ Sửu canh Ba đầu tháng Tám đúng không?”
Ủa lạ ghê, sao hắn biết cả giờ giấc ta phi thăng nhỉ.
Ta gật đầu: “Đúng ạ.”
Một bàn tay to đột nhiên nắm chặt cổ ta, gần như muốn giựt ta lên như nhổ củ cải.
“Nuốt của ta thì nhổ ra cho ta…”
Ta ho sặc sụa: “Cái… Cái gì…”
“Trộm của ta thì trả đây cho ta…”
“Cầm của ta thì giao đây cho ta…”
Gã sát tinh kích động siết cổ ta lắc sòng sọc. Lúc ta sắp nghẹt thở, một cảnh tượng đột nhiên hiện lên trong đầu. Một thiếu niên mặc áo ngủ nằm sấp trên nền đất, túm ta hồi vẫn trong hình dáng cái bình, gào ông ổng: “Nhổ ra cho ta…”
“Là… Là huynh à…”
Ta gian nan phun ra mấy chữ.
Nghe thấy ta có vẻ đã nhận ra hắn, hắn thả tay ra. Ta ôm cổ chật vật hít sâu một hơi, ngã rầm xuống đất.
Ngay sau đấy, hắn cũng ngồi xổm theo ngay, gí sát lại gần. Hắn mở miệng lên tiếng, giọng tuy không to, ngữ điệu cũng thong thả chậm rãi, nhưng ta nghe mà thấy như rớt vào hầm băng, tay chân lạnh toát…
“Nội đan của ta, bây giờ đang nằm trong bụng cô. Nếu cô không tin, ta sẽ mổ bụng cô ra cho cô nhìn nhé?”
Ta lắc đầu quầy quậy, những giọt nước mắt tủi hờn lập tức trào ra.
Tự dưng chụp mũ cho người ta, còn không cho người ta giải thích, làm gì có ai ngang ngược vô lý như thế.
Hắn thấy ta khóc thì hơi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Sao đấy? Cô còn cảm thấy ấm ức cơ à?”
Ta lấy hết can đảm nức nở nói: “Tôi… Tôi chưa từng ăn vụng nội đan của huynh, sao huynh cứ một mực đổ vấy cho tôi?”
Hắn thấy ta khóc lóc thành khẩn như thế thì không đề cập đến chuyện mổ bụng ta nữa, chỉ bình tĩnh nhìn ta nghẹn ngào một lúc lâu, rồi mới mở miệng nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, không hề đổ vấy đổ oan cho cô. Đêm ấy ta chợt mở mắt giữa giấc chiêm bao, thấy nội đan của mình bay lơ lửng ra ngoài cơ thể, lọt vào trong miệng cô. Ta đã nói đến nước này, cô còn chống chế nữa cũng vô nghĩa thôi.”
Nhưng ta không nuốt nội đan của hắn thật mà. Thấy hắn cố chấp chắc mẩm như thế, ta biết ngay dù mình giải thích thế nào hắn cũng không chịu tin.
Ta lại càng không kìm được, càng khóc lóc thảm thương hơn.
“Đành vậy, ta để cô hiểu rõ rồi hẵng chết nhé.”
Một ngọn lửa rực rỡ bùng lên trên bàn tay nắm chặt của hắn. Hắn dằn cơn giận lại đối chất tới cùng với ta: “Ta hỏi cô, trước khi phi thăng cô tu luyện ở đâu?”
Ta lắc đầu: “Không nhớ được…”
Gân xanh trên thái dương hắn giần giật, hắn tiếp tục hỏi: “Tu được linh thức từ khi nào?”
Ta lắc đầu: “Không nhớ rõ…”
Thấy gân xanh trên thái dương hắn lại giật đùng đùng, ta lo hắn nổi cáu, vội bổ sung thêm: “Nhớ ra rồi, hình như sau khi đi vào một cánh cửa, tôi đột nhiên nhận ra bản thân là một chiếc bình…”
Trông hắn như vừa nghe thấy chuyện gì vớ va vớ vẩn lắm, nhưng hắn vẫn phải dằn khao khát đập bẹp ta lại, ép cơn giận xuống hỏi: “Cửa gì cơ?”
Ta ngập ngừng: “Chính là cửa của căn phòng mà huynh bị ngã ấy.”
Hắn nhắm mắt, rồi lại mở ra: “Ý của cô là, trước khi ta vào phòng, cô còn chưa có cả linh thức ư?”
Ta ngẫm ngợi một lát, lại suy tư một hồi, sau đó gật đầu: “Chắc có lẽ đại khái có thể là vậy đó.”
Ta thấy hắn cúi xuống lắc đầu thật mạnh, rồi lại ngẩng lên nhìn xà ngang trên nóc nhà, thái độ rất chi là buồn bực cáu kỉnh mà không xả đi đâu được.
“Ý của cô là, sau khi ta vào phòng ngủ, cô mới có linh thức? Cô vừa có linh thức là phi thăng thành tiên ngay?”
Hắn nói xong, mép còn giần giật rất là quái lạ, như thể cảm thấy tức cười vì câu hỏi của chính mình.
Ta sửa lại lời hắn: “Là vừa có linh thức, thì bị trời giáng ba tia sét, sau đấy mới phi thăng thành tiên…”
Hắn lại cúi đầu, hít vào một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta bị điên nên mới nghe cô nói nhăng nói cuội nãy giờ.”
Tên này đúng là ngang như cua, rõ ràng nãy giờ hắn toàn ép hỏi ta, sao lại thành nghe ta nói nhăng nói cuội.
Hắn tiến lại gần một bước, đứng khoanh tay, cúi đầu nhìn ta quỳ dưới đất, như thể đang băn khoăn không biết nên xử ta thế nào. Phải một lát sau hắn mới mở miệng, giọng mang theo chút mệt mỏi và khinh thường: “Đã muốn nói lý, sao lại không thèm nghĩ ra một cái cớ đàng hoàng một chút kia chứ. 300 năm ròng cõi phàm không một ai phi thăng thành tiên, những tu sĩ tu luyện khổ sở mấy trăm năm vẫn bị chặn ngoài cổng Thiên giới kia, tài năng của họ khá, tu vi cũng tốt. So sánh với một cái bình vừa có linh thức như cô, ai mạnh ai yếu, ai sâu ai cạn, cô đặt tay lên ngực tự vấn bản thân đi.”
Ta đặt tay lên ngực tự vấn một lát, có gì nói đó: “Tôi còn chưa từng tập Luyện Khí bao giờ, tất nhiên không thể so với họ rồi.”
Nghe ta nói thế, mặt hắn bỗng trở nên sững sờ, hắn sửng sốt một lát rồi mới nói: “Cô nhận thức điều này dứt khoát thật. Cô đã tự biết thân biết phận như thế, sao lại không biết nghĩ xem, một cái bình vừa có linh thức như cô, nhờ đâu mà lại được trời giáng kiếp, rồi vì đâu mà chịu được ba tia sét của trời cao, nhờ da mặt cô dày ư?”
Hắn nói nhẹ tênh, nhưng giọng tựa búa sắt vạn cân nện lên tai ta, khiến ta váng đầu hoa mắt, còn khó chịu hơn lúc bị hắn bóp chặt cổ họng ban nãy.
Ta sờ bụng mình, trái tim lạnh hẳn đi. Hắn nói chẳng sai tẹo nào, với sức của một yêu quái bình thành tinh vừa có linh thức, còn chưa tới Luyện Khí như ta, làm sao đỡ nổi ba tia sét trời.
Ta vừa gặp hắn lần đầu đã bị trời giáng sét đuổi theo đít, hơi đâu mà cà kê với hắn, ban nãy lại chỉ lo cãi cọ để thoả nỗi tủi hổ trong lòng, nên chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nếu không phải tình cờ gặp được cơ duyên, làm sao ta lại mơ màng hồ đồ phi thăng thành tiên như thế.
Ta la lối thất thanh: “Có lý đấy. Chắc hẳn tôi đã nuốt nội đan của huynh nên mới khiến trời giáng kiếp nạn, cũng nhờ có viên nội đan của huynh trong bụng, nên tôi mới chịu được ba tia sét của ông trời. Nhưng… Nhưng tôi thực sự không nhớ mà…”
Dường như mới khoảnh khắc trước ông tướng sát tinh kia còn đắm chìm trong lòng can đảm có chết cũng không nhận của ta, coi ta như một đứa vô lại to mồm, chỉ muốn đánh ta một chưởng quay về nguyên hình. Nhưng sau đấy hắn không ngờ ta lại giải thích đúng lý hợp tình như thế, cũng nhận sai cực kỳ can đảm dứt khoát. Ngọn lửa đỏ chói lòa cháy phừng phừng trong lòng bàn tay hắn bỗng chững lại khi nghe tới câu này, có vẻ vô cùng tiến thoái lưỡng nan.
Ta và hắn như lại quanh về cảnh tượng đọ mắt với nhau trong điện Toái Ngọc ban nãy. Trên nền trúc xanh kế chiếc giường của tịnh xá, một người ngồi xổm một người nằm, lẳng lặng nhìn nhau lom lom lần nữa.
Từng tia nắng dìu dịu chiếu xiên qua cửa sổ sau tịnh xá, chim bói cá kêu ríu rít, nước suối chảy rì rào.
Hàng mi dài của hắn lượn theo đuôi mắt xếch, phác họa nên vẻ đẹp mà ta chưa từng thấy bao giờ.
Đôi môi như được điêu khắc bằng bàn tay tài tình, điểm đặt bút là một con dao băng giá, mảnh như lưỡi kiếm lạnh. Bút phất tới nơi nhấp nhô, lại tựa như hóa thành dãy núi xa xăm, phủ một dòng sông mưa bụi…
Ta chưa từng thấy một đôi môi như thế bao giờ, dường như có thể dung hòa, vò nát ấm áp và lạnh lẽo, sắc bén và mềm mại một cách hoàn hảo trơn tru, hóa thành một nửa rét buốt, một nửa đắm say đang ngự trị trong lòng ta lúc này.
Ta cũng chưa bao giờ gặp một người thế này, có thể chứa hết sự bạo ngược điên cuồng ngợp trời, tính nết lạnh lùng bạc bẽo như thế trong vẻ bề ngoài đắm say lòng người nhường vậy. Làm sao đong nổi…
Nghĩ đến ông anh đã bị hắn đập phát chết tươi kia, cuối cùng ta không thể đọ mắt với hắn nữa. Ta gục cổ xuống, cúi đầu nhìn bóng trúc loang lổ trên mặt sàn…
Được sống thật tốt biết bao, mỗi ngày được mở ô cửa sổ nhỏ, cảm nhận làn gió mát trong thung phả vào mặt mới vui làm sao…
Được cười nói với sư tỷ nhiều chuyện, đi nghe mấy thứ đạo pháp lằng nhằng kia, tuy ta không hiểu, nhưng vẫn thấy rất hay…
Sư tỷ nói có rất nhiều món ngon trong con hẻm đông đúc dân cư dưới chân núi, nhưng ta chưa được nếm thử món nào…
Ta muốn sống thật lâu thật lâu, có lẽ sống tới ngàn năm vẫn là chưa đủ…
Ta rất muốn thương lượng với hắn, xin hắn thư thư cho ta, có gì ta sẽ trả những thứ còn nợ cho hắn sau…
Nghĩ đến những gì ông anh tèo đời nọ đã trải qua, ta quyết đoán ngậm miệng lại. Nếu thái độ của ta thành khẩn hơn, chí ít có lẽ biết đâu đấy ta có thể chịu khổ ít hơn một chút không chừng…
Không rõ chúng ta đã im lặng giằng co với nhau bao lâu, ngọn lửa đỏ chót hừng hực trong tay hắn dần phai màu.
Giọng nói sốt ruột bỗng vọng lại bên tai ta: “Cô còn thất thần làm chi?”
Ta chần chờ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía hắn.
Có vẻ sự nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn, hắn chỉ lạnh lùng nói hai chữ: “Trả đây.”
Ta sờ bụng mình, thẹn thùng nói: “Trả kiểu gì…”
Câu hỏi này có vẻ đã làm khó hắn, hắn sửng sốt một lát, bực bội bảo: “Nuốt vào thế nào, thì nhổ ra như thế.”
Ta sờ bụng mình, cố gắng nung nấu ý muốn nôn ọe, nhưng cố mãi mà không có hiệu quả gì. Ta lắc đầu, bẩm báo lại đúng sự thật cho ông tướng kia: “Không nhổ ra được.”
Hắn nện một quyền lên mặt đất, làm ta loạng choạng ba cái: “Cô lại muốn lừa ta hả?”
Ta vội vàng chỉ trời chỉ đất thề độc: “Ai chơi xấu đứa ấy độc thân cả đời.”
Ta đã thề độc chân thành thực lòng như thế, nhưng lại thấy huyệt thái dương của hắn giần giật, mặt hắn đen thui đi.
Đúng là tính tình y như Diêm La…
[HẾT CHƯƠNG 12]
Từ khi vào sư môn tới nay, khách khứa tới nhà liên miên, nên ta đã hình thành thói quen nghe gõ là mở cửa. Khi nghe tiếng gõ, ta bỗng dưng quên mất bây giờ đang là thời khắc hiểm nghèo, không nên mở cửa qua loa.
Dư âm tiếng gào kêu ta đứng im đừng nhúc nhích của sư tỷ còn văng vẳng bên tai, nhưng ta đã mở cánh cửa bằng gỗ đàn hương khắc những phiến lá nhỏ ra đánh “két”.
Ánh nắng bên ngoài chói chang, rọi thẳng vào mặt khiến mắt ta hơi xót.
Một thiếu niên cao dong dỏng, khoác trên mình sắc Xuân đẹp tươi đứng trước cửa. Nét ngài tựa vẽ, như cười như không nhìn ta.
Ta chưa kịp sợ hú hồn thì đã nghe thấy tiếng ai đấy ngã lăn từ giường ra đất. Mạn Mạn sư tỷ đúng là cứng thật, khuỵu cả hai gối xuống nền luôn…
“Huynh… huynh… muội… muội không biết…”
Người gặp nguy không loạn như ta lại không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh trong thời khắc này.
“Cô ra ngoài trước đi.”
Gã sát tinh Thập Điện Diêm La mà Mạn Mạn sư tỷ vừa nhắc đến thờ ơ nói với tỷ ấy như vậy.
Sư tỷ bò dậy, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài cửa. Khi lướt qua ta, ta nghe tỷ ấy nghẹn ngào thì thầm khe khẽ với ta: “Phinh Phinh, kiếp sau, muội vẫn là tiểu sư muội của tỷ…”
Nhưng sư tỷ ơi, muội nghe nói những kẻ đã tan thành tro bụi thì không có kiếp sau đâu ạ…
Đợi sư tỷ đi rồi, gã sát tinh sải một bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Ta lùi liên tục ba bước về phía sau: “Huynh… huynh… huynh cũng hiểu mà, kẻ không biết không có tội. Muội không biết chỗ đấy là chỗ riêng của huynh, nên mới đường đột…”
Vào lúc chỉ mành treo chuông mạng sống mong manh thế này, mà ta vẫn còn giữ được tí lý trí tỉnh táo, đúng là giỏi ghê.
Người trước mặt lại không thèm để ý đến lời giải thích của ta, chỉ lạnh lùng săm soi ta một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hình dạng thật của cô là một cái bình à?”
Ta thấy hai chuyện này chẳng dây mơ rễ má gì nhau lắm, nhưng lại không dám không theo đề tài của hắn, đành phải gật đầu đáp: “Dạ… Vâng…”
“Phi thăng thế nào?”
Chân mày hắn hơi chau lại, ánh mắt hắn nhìn ta có vẻ nghiêm túc hơn.
“Sét trên trời… đánh xuống ạ…”
Ta trả lời đúng sự thật.
Vào giờ phút ấy, chân mày của gã sát tinh gần như ríu vào nhau, ta nghe hắn rít một câu từ kẽ răng: “Độ kiếp phi thăng vào giờ Sửu canh Ba đầu tháng Tám đúng không?”
Ủa lạ ghê, sao hắn biết cả giờ giấc ta phi thăng nhỉ.
Ta gật đầu: “Đúng ạ.”
Một bàn tay to đột nhiên nắm chặt cổ ta, gần như muốn giựt ta lên như nhổ củ cải.
“Nuốt của ta thì nhổ ra cho ta…”
Ta ho sặc sụa: “Cái… Cái gì…”
“Trộm của ta thì trả đây cho ta…”
“Cầm của ta thì giao đây cho ta…”
Gã sát tinh kích động siết cổ ta lắc sòng sọc. Lúc ta sắp nghẹt thở, một cảnh tượng đột nhiên hiện lên trong đầu. Một thiếu niên mặc áo ngủ nằm sấp trên nền đất, túm ta hồi vẫn trong hình dáng cái bình, gào ông ổng: “Nhổ ra cho ta…”
“Là… Là huynh à…”
Ta gian nan phun ra mấy chữ.
Nghe thấy ta có vẻ đã nhận ra hắn, hắn thả tay ra. Ta ôm cổ chật vật hít sâu một hơi, ngã rầm xuống đất.
Ngay sau đấy, hắn cũng ngồi xổm theo ngay, gí sát lại gần. Hắn mở miệng lên tiếng, giọng tuy không to, ngữ điệu cũng thong thả chậm rãi, nhưng ta nghe mà thấy như rớt vào hầm băng, tay chân lạnh toát…
“Nội đan của ta, bây giờ đang nằm trong bụng cô. Nếu cô không tin, ta sẽ mổ bụng cô ra cho cô nhìn nhé?”
Ta lắc đầu quầy quậy, những giọt nước mắt tủi hờn lập tức trào ra.
Tự dưng chụp mũ cho người ta, còn không cho người ta giải thích, làm gì có ai ngang ngược vô lý như thế.
Hắn thấy ta khóc thì hơi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Sao đấy? Cô còn cảm thấy ấm ức cơ à?”
Ta lấy hết can đảm nức nở nói: “Tôi… Tôi chưa từng ăn vụng nội đan của huynh, sao huynh cứ một mực đổ vấy cho tôi?”
Hắn thấy ta khóc lóc thành khẩn như thế thì không đề cập đến chuyện mổ bụng ta nữa, chỉ bình tĩnh nhìn ta nghẹn ngào một lúc lâu, rồi mới mở miệng nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, không hề đổ vấy đổ oan cho cô. Đêm ấy ta chợt mở mắt giữa giấc chiêm bao, thấy nội đan của mình bay lơ lửng ra ngoài cơ thể, lọt vào trong miệng cô. Ta đã nói đến nước này, cô còn chống chế nữa cũng vô nghĩa thôi.”
Nhưng ta không nuốt nội đan của hắn thật mà. Thấy hắn cố chấp chắc mẩm như thế, ta biết ngay dù mình giải thích thế nào hắn cũng không chịu tin.
Ta lại càng không kìm được, càng khóc lóc thảm thương hơn.
“Đành vậy, ta để cô hiểu rõ rồi hẵng chết nhé.”
Một ngọn lửa rực rỡ bùng lên trên bàn tay nắm chặt của hắn. Hắn dằn cơn giận lại đối chất tới cùng với ta: “Ta hỏi cô, trước khi phi thăng cô tu luyện ở đâu?”
Ta lắc đầu: “Không nhớ được…”
Gân xanh trên thái dương hắn giần giật, hắn tiếp tục hỏi: “Tu được linh thức từ khi nào?”
Ta lắc đầu: “Không nhớ rõ…”
Thấy gân xanh trên thái dương hắn lại giật đùng đùng, ta lo hắn nổi cáu, vội bổ sung thêm: “Nhớ ra rồi, hình như sau khi đi vào một cánh cửa, tôi đột nhiên nhận ra bản thân là một chiếc bình…”
Trông hắn như vừa nghe thấy chuyện gì vớ va vớ vẩn lắm, nhưng hắn vẫn phải dằn khao khát đập bẹp ta lại, ép cơn giận xuống hỏi: “Cửa gì cơ?”
Ta ngập ngừng: “Chính là cửa của căn phòng mà huynh bị ngã ấy.”
Hắn nhắm mắt, rồi lại mở ra: “Ý của cô là, trước khi ta vào phòng, cô còn chưa có cả linh thức ư?”
Ta ngẫm ngợi một lát, lại suy tư một hồi, sau đó gật đầu: “Chắc có lẽ đại khái có thể là vậy đó.”
Ta thấy hắn cúi xuống lắc đầu thật mạnh, rồi lại ngẩng lên nhìn xà ngang trên nóc nhà, thái độ rất chi là buồn bực cáu kỉnh mà không xả đi đâu được.
“Ý của cô là, sau khi ta vào phòng ngủ, cô mới có linh thức? Cô vừa có linh thức là phi thăng thành tiên ngay?”
Hắn nói xong, mép còn giần giật rất là quái lạ, như thể cảm thấy tức cười vì câu hỏi của chính mình.
Ta sửa lại lời hắn: “Là vừa có linh thức, thì bị trời giáng ba tia sét, sau đấy mới phi thăng thành tiên…”
Hắn lại cúi đầu, hít vào một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta bị điên nên mới nghe cô nói nhăng nói cuội nãy giờ.”
Tên này đúng là ngang như cua, rõ ràng nãy giờ hắn toàn ép hỏi ta, sao lại thành nghe ta nói nhăng nói cuội.
Hắn tiến lại gần một bước, đứng khoanh tay, cúi đầu nhìn ta quỳ dưới đất, như thể đang băn khoăn không biết nên xử ta thế nào. Phải một lát sau hắn mới mở miệng, giọng mang theo chút mệt mỏi và khinh thường: “Đã muốn nói lý, sao lại không thèm nghĩ ra một cái cớ đàng hoàng một chút kia chứ. 300 năm ròng cõi phàm không một ai phi thăng thành tiên, những tu sĩ tu luyện khổ sở mấy trăm năm vẫn bị chặn ngoài cổng Thiên giới kia, tài năng của họ khá, tu vi cũng tốt. So sánh với một cái bình vừa có linh thức như cô, ai mạnh ai yếu, ai sâu ai cạn, cô đặt tay lên ngực tự vấn bản thân đi.”
Ta đặt tay lên ngực tự vấn một lát, có gì nói đó: “Tôi còn chưa từng tập Luyện Khí bao giờ, tất nhiên không thể so với họ rồi.”
Nghe ta nói thế, mặt hắn bỗng trở nên sững sờ, hắn sửng sốt một lát rồi mới nói: “Cô nhận thức điều này dứt khoát thật. Cô đã tự biết thân biết phận như thế, sao lại không biết nghĩ xem, một cái bình vừa có linh thức như cô, nhờ đâu mà lại được trời giáng kiếp, rồi vì đâu mà chịu được ba tia sét của trời cao, nhờ da mặt cô dày ư?”
Hắn nói nhẹ tênh, nhưng giọng tựa búa sắt vạn cân nện lên tai ta, khiến ta váng đầu hoa mắt, còn khó chịu hơn lúc bị hắn bóp chặt cổ họng ban nãy.
Ta sờ bụng mình, trái tim lạnh hẳn đi. Hắn nói chẳng sai tẹo nào, với sức của một yêu quái bình thành tinh vừa có linh thức, còn chưa tới Luyện Khí như ta, làm sao đỡ nổi ba tia sét trời.
Ta vừa gặp hắn lần đầu đã bị trời giáng sét đuổi theo đít, hơi đâu mà cà kê với hắn, ban nãy lại chỉ lo cãi cọ để thoả nỗi tủi hổ trong lòng, nên chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nếu không phải tình cờ gặp được cơ duyên, làm sao ta lại mơ màng hồ đồ phi thăng thành tiên như thế.
Ta la lối thất thanh: “Có lý đấy. Chắc hẳn tôi đã nuốt nội đan của huynh nên mới khiến trời giáng kiếp nạn, cũng nhờ có viên nội đan của huynh trong bụng, nên tôi mới chịu được ba tia sét của ông trời. Nhưng… Nhưng tôi thực sự không nhớ mà…”
Dường như mới khoảnh khắc trước ông tướng sát tinh kia còn đắm chìm trong lòng can đảm có chết cũng không nhận của ta, coi ta như một đứa vô lại to mồm, chỉ muốn đánh ta một chưởng quay về nguyên hình. Nhưng sau đấy hắn không ngờ ta lại giải thích đúng lý hợp tình như thế, cũng nhận sai cực kỳ can đảm dứt khoát. Ngọn lửa đỏ chói lòa cháy phừng phừng trong lòng bàn tay hắn bỗng chững lại khi nghe tới câu này, có vẻ vô cùng tiến thoái lưỡng nan.
Ta và hắn như lại quanh về cảnh tượng đọ mắt với nhau trong điện Toái Ngọc ban nãy. Trên nền trúc xanh kế chiếc giường của tịnh xá, một người ngồi xổm một người nằm, lẳng lặng nhìn nhau lom lom lần nữa.
Từng tia nắng dìu dịu chiếu xiên qua cửa sổ sau tịnh xá, chim bói cá kêu ríu rít, nước suối chảy rì rào.
Hàng mi dài của hắn lượn theo đuôi mắt xếch, phác họa nên vẻ đẹp mà ta chưa từng thấy bao giờ.
Đôi môi như được điêu khắc bằng bàn tay tài tình, điểm đặt bút là một con dao băng giá, mảnh như lưỡi kiếm lạnh. Bút phất tới nơi nhấp nhô, lại tựa như hóa thành dãy núi xa xăm, phủ một dòng sông mưa bụi…
Ta chưa từng thấy một đôi môi như thế bao giờ, dường như có thể dung hòa, vò nát ấm áp và lạnh lẽo, sắc bén và mềm mại một cách hoàn hảo trơn tru, hóa thành một nửa rét buốt, một nửa đắm say đang ngự trị trong lòng ta lúc này.
Ta cũng chưa bao giờ gặp một người thế này, có thể chứa hết sự bạo ngược điên cuồng ngợp trời, tính nết lạnh lùng bạc bẽo như thế trong vẻ bề ngoài đắm say lòng người nhường vậy. Làm sao đong nổi…
Nghĩ đến ông anh đã bị hắn đập phát chết tươi kia, cuối cùng ta không thể đọ mắt với hắn nữa. Ta gục cổ xuống, cúi đầu nhìn bóng trúc loang lổ trên mặt sàn…
Được sống thật tốt biết bao, mỗi ngày được mở ô cửa sổ nhỏ, cảm nhận làn gió mát trong thung phả vào mặt mới vui làm sao…
Được cười nói với sư tỷ nhiều chuyện, đi nghe mấy thứ đạo pháp lằng nhằng kia, tuy ta không hiểu, nhưng vẫn thấy rất hay…
Sư tỷ nói có rất nhiều món ngon trong con hẻm đông đúc dân cư dưới chân núi, nhưng ta chưa được nếm thử món nào…
Ta muốn sống thật lâu thật lâu, có lẽ sống tới ngàn năm vẫn là chưa đủ…
Ta rất muốn thương lượng với hắn, xin hắn thư thư cho ta, có gì ta sẽ trả những thứ còn nợ cho hắn sau…
Nghĩ đến những gì ông anh tèo đời nọ đã trải qua, ta quyết đoán ngậm miệng lại. Nếu thái độ của ta thành khẩn hơn, chí ít có lẽ biết đâu đấy ta có thể chịu khổ ít hơn một chút không chừng…
Không rõ chúng ta đã im lặng giằng co với nhau bao lâu, ngọn lửa đỏ chót hừng hực trong tay hắn dần phai màu.
Giọng nói sốt ruột bỗng vọng lại bên tai ta: “Cô còn thất thần làm chi?”
Ta chần chờ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía hắn.
Có vẻ sự nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn, hắn chỉ lạnh lùng nói hai chữ: “Trả đây.”
Ta sờ bụng mình, thẹn thùng nói: “Trả kiểu gì…”
Câu hỏi này có vẻ đã làm khó hắn, hắn sửng sốt một lát, bực bội bảo: “Nuốt vào thế nào, thì nhổ ra như thế.”
Ta sờ bụng mình, cố gắng nung nấu ý muốn nôn ọe, nhưng cố mãi mà không có hiệu quả gì. Ta lắc đầu, bẩm báo lại đúng sự thật cho ông tướng kia: “Không nhổ ra được.”
Hắn nện một quyền lên mặt đất, làm ta loạng choạng ba cái: “Cô lại muốn lừa ta hả?”
Ta vội vàng chỉ trời chỉ đất thề độc: “Ai chơi xấu đứa ấy độc thân cả đời.”
Ta đã thề độc chân thành thực lòng như thế, nhưng lại thấy huyệt thái dương của hắn giần giật, mặt hắn đen thui đi.
Đúng là tính tình y như Diêm La…
[HẾT CHƯƠNG 12]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook