Sự Chờ Đợi Của Lương Thần
-
Chương 23: Đoạn kết
Từ nay, mỗi ngày đều là thời gian của họ
Đêm khuya. Sau khi rời bệnh viện như thường lệ, cô trở về căn hộ của gia đình Diệc Phong ở trung tâm thành phố. Cũng chính căn hộ này nhiều năm trước, sau khi chứng kiến Trình Kim trễ nải trong bộ đồ ngủ, khuất sau cánh cửa thấp thoáng chiếc giường có người đàn ông đang ngủ, cô đã lặng lẽ bỏ đi.
Nghĩ lại, cô thấy tất cả thật xuẩn ngốc và nực cười.
Có lẽ lúc ở bệnh viện đã chập chờn ngủ ít nhiều nên bây giờ sau khi dọn dẹp nhà cửa, tắm xong, cô không hề cảm thấy buồn ngủ. Vừa hâm nóng ly sữa thì có tiếng chuông điện thoại, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.
Bệnh viện cách nhà không xa. Đứng chờ ở đầu đường một lát không thấy chiếc taxi nào, Lương Thần quay trở lại, băng qua đường lớn.
Gió đêm ấm áp lướt qua mặt, thổi tung tà áo và mái tóc, toàn bộ máu trong người cô như reo vui nhảy múa.
Thì ra đến tận bây giờ, cô mới hiểu thế nào là niềm vui thật sự. Mỗi tế bào trong cơ thể cô như đang nhảy nhót reo vang, nhưng sâu xa trong tiềm thức vẫn còn vương vấn chút lo âu, cô chỉ sợ tất cả chỉ là giấc mơ.
Điều đó đến quá đột ngột, dường như cô đã chờ đợi quá lâu rồi, chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng đột nhiên lóe lên và màn đêm biến mất, ánh sáng hiện ra dịu dàng mà rạng ngời lung linh.
Đứng tựa vào khung cửa bệnh viện để trấn tĩnh lại, cô cố kìm bớt những nỗi hồi hộp trong lòng. James bước ra đón cô, nự cười trên môi, hình như James đang rất vui.
“Vào đi”, James nói : “Tôi đã chờ chị rất lâu rồi.”
Lương Thần lướt qua vai James, bước đến giường, tim đập thình thịch.
Người trên giường vẫn khép mắt, lúc này hơi hé mở, điểm đen trong mắt hướng vào mặt cô bỗng lóe lên. Đứng bên giường, cô cảm thấy như mình đang ở trong giấc mơ, môi mấp máy hồi lâu mới có thể nói thành lời, giọng khàn đặc : “Lần này anh ngủ lâu quá.”
Giọng cô như một hơi thở.
Người bệnh lặng lẽ nhìn cô.
Hôn mê hơn một tháng, vừa tỉnh lại, có vẻ như anh đã quên mất tiếng nói, chỉ có thể nhìn.
Rất lâu sau, đôi môi nhợt nhạt ấy khẽ mấp máy, Lương Thần sụp xuống, bật khóc, nhưng cô lại lập tức đứng dậy, nhoẻn cười, lau nước mắt, ghé sát mặt anh. Không có âm thanh chỉ nghe thấy hơi thở. Nhưng đối với cô, như vậy đã là quá đủ rồi. Lúc này, chỉ cần có thể được nhìn vào mắt nhau đã là hạnh phúc.
Cô nắm lấy bàn tay yếu ớt của anh, con tim lúc đó mới bình yên trở lại.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, anh đã bảo cô hãy đợi anh, mặc dù phải mất bốn mươi ngày nhưng cuối cùng, cô đã đợi được.
Ngoài cửa, trời chưa sáng, nhưng bình minh thực sự đã đến.
Từ nay, thời gian mỗi ngày sẽ thuộc về họ.
Cô còn bao việc phải làm, cô còn có bao điều muốn nói với anh.
Có lần cô đã nói : “Em yêu anh”, lúc đó nếu không nói ra, cô chỉ lo không còn cơ hội.
Giây phút này, nhìn khuôn mặt xanh xao nhưng vẫn tuyệt đẹp của anh, cô đột nhiên muốn nói : Cảm ơn !
Cảm ơn cuộc sống ! Vậy là cô lại được nhìn thấy ánh mắt người yêu.
Hôm đó tiết xuân ấm áp, họ đang ngồi sưởi nắng. Lương Thần đang lặng lẽ ngắm nhìn không biết chán khuôn mặt tuấn tú vẫn hơi gầy của anh, đột nhiên thốt lên : “Diệc Phong, cảm ơn anh !”.
Lời nói thốt ra, dường như chính bản thân cô cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng Diệc Phong không ngạc nhiên. Anh quay lại, nhìn cô, vầng trán rộng trắng xanh lấm tấm mồ hôi sáng bừng bởi ánh nắng.
Giơ tay vuốt tóc cô, anh mỉm cười: “Anh yêu em !”.
Đêm khuya. Sau khi rời bệnh viện như thường lệ, cô trở về căn hộ của gia đình Diệc Phong ở trung tâm thành phố. Cũng chính căn hộ này nhiều năm trước, sau khi chứng kiến Trình Kim trễ nải trong bộ đồ ngủ, khuất sau cánh cửa thấp thoáng chiếc giường có người đàn ông đang ngủ, cô đã lặng lẽ bỏ đi.
Nghĩ lại, cô thấy tất cả thật xuẩn ngốc và nực cười.
Có lẽ lúc ở bệnh viện đã chập chờn ngủ ít nhiều nên bây giờ sau khi dọn dẹp nhà cửa, tắm xong, cô không hề cảm thấy buồn ngủ. Vừa hâm nóng ly sữa thì có tiếng chuông điện thoại, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.
Bệnh viện cách nhà không xa. Đứng chờ ở đầu đường một lát không thấy chiếc taxi nào, Lương Thần quay trở lại, băng qua đường lớn.
Gió đêm ấm áp lướt qua mặt, thổi tung tà áo và mái tóc, toàn bộ máu trong người cô như reo vui nhảy múa.
Thì ra đến tận bây giờ, cô mới hiểu thế nào là niềm vui thật sự. Mỗi tế bào trong cơ thể cô như đang nhảy nhót reo vang, nhưng sâu xa trong tiềm thức vẫn còn vương vấn chút lo âu, cô chỉ sợ tất cả chỉ là giấc mơ.
Điều đó đến quá đột ngột, dường như cô đã chờ đợi quá lâu rồi, chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng đột nhiên lóe lên và màn đêm biến mất, ánh sáng hiện ra dịu dàng mà rạng ngời lung linh.
Đứng tựa vào khung cửa bệnh viện để trấn tĩnh lại, cô cố kìm bớt những nỗi hồi hộp trong lòng. James bước ra đón cô, nự cười trên môi, hình như James đang rất vui.
“Vào đi”, James nói : “Tôi đã chờ chị rất lâu rồi.”
Lương Thần lướt qua vai James, bước đến giường, tim đập thình thịch.
Người trên giường vẫn khép mắt, lúc này hơi hé mở, điểm đen trong mắt hướng vào mặt cô bỗng lóe lên. Đứng bên giường, cô cảm thấy như mình đang ở trong giấc mơ, môi mấp máy hồi lâu mới có thể nói thành lời, giọng khàn đặc : “Lần này anh ngủ lâu quá.”
Giọng cô như một hơi thở.
Người bệnh lặng lẽ nhìn cô.
Hôn mê hơn một tháng, vừa tỉnh lại, có vẻ như anh đã quên mất tiếng nói, chỉ có thể nhìn.
Rất lâu sau, đôi môi nhợt nhạt ấy khẽ mấp máy, Lương Thần sụp xuống, bật khóc, nhưng cô lại lập tức đứng dậy, nhoẻn cười, lau nước mắt, ghé sát mặt anh. Không có âm thanh chỉ nghe thấy hơi thở. Nhưng đối với cô, như vậy đã là quá đủ rồi. Lúc này, chỉ cần có thể được nhìn vào mắt nhau đã là hạnh phúc.
Cô nắm lấy bàn tay yếu ớt của anh, con tim lúc đó mới bình yên trở lại.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, anh đã bảo cô hãy đợi anh, mặc dù phải mất bốn mươi ngày nhưng cuối cùng, cô đã đợi được.
Ngoài cửa, trời chưa sáng, nhưng bình minh thực sự đã đến.
Từ nay, thời gian mỗi ngày sẽ thuộc về họ.
Cô còn bao việc phải làm, cô còn có bao điều muốn nói với anh.
Có lần cô đã nói : “Em yêu anh”, lúc đó nếu không nói ra, cô chỉ lo không còn cơ hội.
Giây phút này, nhìn khuôn mặt xanh xao nhưng vẫn tuyệt đẹp của anh, cô đột nhiên muốn nói : Cảm ơn !
Cảm ơn cuộc sống ! Vậy là cô lại được nhìn thấy ánh mắt người yêu.
Hôm đó tiết xuân ấm áp, họ đang ngồi sưởi nắng. Lương Thần đang lặng lẽ ngắm nhìn không biết chán khuôn mặt tuấn tú vẫn hơi gầy của anh, đột nhiên thốt lên : “Diệc Phong, cảm ơn anh !”.
Lời nói thốt ra, dường như chính bản thân cô cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng Diệc Phong không ngạc nhiên. Anh quay lại, nhìn cô, vầng trán rộng trắng xanh lấm tấm mồ hôi sáng bừng bởi ánh nắng.
Giơ tay vuốt tóc cô, anh mỉm cười: “Anh yêu em !”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook