[...]
Tử Phong cùng Điềm Điềm trở lại phòng, tuy là phòng bệnh nhân nhưng ở đây có đầy đủ tất cả tiện nghi như một căn hộ thu nhỏ.

Từ tivi cho đến bàn ăn...tất tần tật đều có trong căn phòng này.

Anh cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn, sau đó cặp nách Điềm Điềm bế cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng.

Hai người loay hoay trong đấy cả buổi mới chịu bước ra.

Điềm Điềm lon ton hí hửng chạy đến bàn ăn.

Nhìn những món ăn đặc sắc trước mặt mà muốn chảy nước dãi.

Nhìn thấy tóc của mèo nhỏ vẫn chưa được buộc lên.

Tử Phong đi đến hộc tù gần đấy lấy một sợi dây thun, dịu dàng, tỉ mỉ buộc tóc cho cô.

- Anh mua nhiều thế, chúng ta có hai người sao mà ăn hết.

Đây không phải là nhiều mà là quá nhiều, bộ anh bưng nguyên cái thực đơn của quán về đây luôn hay sao vậy?
- Tôi không biết em thích gì, sợ mua phải thứ em không ăn được, cho nên quán có bao nhiêu món tôi đều mua hết.

- Em không có kén ăn như vậy đâu.

Chỉ cần là anh mua là em sẽ ăn hết mà.

Được rồi, anh cũng ngồi vào đi.

Em đói rồi...hì hì.


Điềm Điềm xoa xoa cái bụng rỗng của mình, hôm qua sốt li bì đến mức không ăn được bữa tối.

Bây giờ bụng đói meo luôn rồi.

Tử Phong không ngồi vào ngay mà dùng tay đo nhiệt cho Điềm Điềm.

Rồi lại áp trán mình vào Điềm Điềm một lần nữa mới an tâm.

Điềm Điềm đã hạ sốt nhưng vẫn còn hơi hầm hầm một chút.

Từ trong túi áo bệnh nhân anh lấy ra một hộp miếng dán hạ sốt.

Dán một miếng vào trán nhỏ của Điềm Điềm rồi mới chịu ngồi vào bàn ăn.

- Được rồi, ăn thôi.

Điềm Điềm được anh quan tâm trong lòng sung sướng vô cùng.

Cả bữa ăn cứ không ngừng cười nói không thôi.

Còn vừa ăn vừa nhìn chầm chằm vào anh như một nữ sắc đang rình rập con mồi.

Tử Phong ăn xong cầm lấy chai nước lọc vừa mua ban nãy.

Nhẹ nhàng vặn nắp chai rồi hơi ngửa cổ uống vài hơi.

Yết hầu của anh cứ chuyển động lên xuống, còn có vài giọt nước chảy dọc xuống nhìn rất quyến rũ.

Cô bị cuốn mất hồn vào hình ảnh nóng bỏng trước mắt.

Điềm Điềm đưa tay chạm vào nơi ấy thì Tử Phong hơi giật mình, vội nắm lấy bàn tay hư hỏng của mèo nhỏ đặt bàn.

Cô lại dùng tay khác chạm vào cũng bị anh chế ngự.

Điềm Điềm không được sờ hơi bất mãn, chu môi hỏi anh:
- Sao không cho em chạm vào cái cục u trên cổ của anh.

Cục u? Mèo nhỏ còn không biết đây là yết hầu.

Thật là bó tay mà.

Cũng đành phải chịu thôi, ak bảo bây giờ cô ấy mang tâm hồn của một đứa trẻ cơ chứ.

- Đây là một trong những bộ phận trên cơ thể của người đàn ông gọi là yết hầu mà em tuyệt đối không được tùy tiện chạm vào.

Nghe rõ chưa.

Tử Phong kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cho cô gái trước mặt, Điềm Điềm cũng gật đầu, còn ò vài tiếng tỏ vẻ ra là đã hiểu.

Nhưng không, cô lại đặt cho anh một câu hỏi vô cùng ngây thơ nữa.

- Nhưng mà, anh ơi.


Tại sao không được tùy tiện sờ vào yết hầu của đàn ông vậy?
- Vì sờ mạnh quá sẽ mất một người.

Còn nếu em sờ nhẹ quá sẽ thêm một người.

- Nhưng...!
- Được rồi, không nói nữa.

Em lo ăn đi.

Hỏi nữa tôi téc mông em đấy.

Điềm Điềm bị doạ chẳng dám hỏi tiếp, tập trung ăn hết phần của mình.

Đến khi cô ăn no rồi thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Tử Phong từ ghế đứng lên đi mở cửa, vừa mở ra đã thấy bóng dáng một cô gái trên tay còn cầm một phần cơm.

- Cô...? Đến đây làm gì?
Anh phải mất vài giây mới nhận ra cô gái trước mặt.

Cũng phải thôi, lúc ở nhà Tử Phong có để ý đến dung mạo của người giúp việc xung quoanh đâu.

Cùng lắm thì chỉ nhìn lướt qua.

- Em...tôi được cô chủ nhờ đến đây đưa cơm cho ông chủ.

Chẳng ai khác chính là Linh Chi, Cô ta giơ hộp cơm về phía Tử Phong.

Còn ngại ngùng vén tóc mai, e thẹn trả lời anh.

Linh Chi lợi dụng sáng nay Tử Lam không đi đưa cơm được liên chớp lấy thời cơ này để gặp anh.

Nếu có bị hỏi cứ nói là Tử Lam nhờ, vì cô ta biết anh sẽ không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.

- Không cần, về đi.

Chúng tôi ăn rồi.


Vừa nói xong anh đã đóng sầm cửa lại, vừa nhìn Linh Chi anh đã nhận ra cô ta có mưu đồ bất chính với anh.

Ai lại đi đưa cơm lại diện một chiếc váy hở ngực, ôm sát đến như thế cơ chứ? Lại còn mùi nước hoa nồng nặc.

Trong lúc nói chuyện còn cố ý cuối thấp người để lộ khe ngực trước mặt Tử Phong.

Anh chẳng thèm liếc nhìn một cái, vì đối với anh đào của Điềm Điềm là đẹp nhất rồi.

Chẳng ai hơn mèo nhỏ của anh cả.

- Ai đến vậy anh?
Điềm Điềm bên trong ló đầu ra hỏi.

- Không có gì, chỉ là y tá đến tìm thôi.

Bên ngoài cánh cửa đó, gương mặt của Linh Chi vì tức giận đã méo mỏ đến thậm tệ.

Ả ta ngậm cục tức này trở về biệt thự.

Trong đầu không ngừng suy nghĩ, mưu tính kế sách khác.

Cô ta nở một nụ cười gian xảo, thâm độc đếm đáng sợ.

*Thứ hai mình thi văn nên từ đây đền đó có thể không ra chương ạ.

Mọi người thông cảm.

Nhớ like và theo dõi để ủng hộ tui nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương