Âu Tuệ Nhi đã lên tiếng nên Hứa Nhất Chính không mấy chấp nhất, ngoài việc:
"Em không nên tham gia vào việc này nữa.

Nơi này quá nguy hiểm!"
"Không sao, chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi."
Âu Tuệ Nhi xoa dịu cơn tức giận của Hứa Nhất Chính bằng cách choàng tay ôm lấy eo hắn làm nũng, cô giống như một con mèo nhỏ nhắn chui rút vào lòng chủ nhân đòi vuốt ve.

Từ bao giờ hắn đã yếu lòng với những lời Tuệ Nhi, đặt chúng lên vị trí hàng đầu.
Nếu Tuệ Nhi không sao, muốn tiếp tục và điều này làm cô vui.

Hắn cũng có thể mắt nhắm mắt mở ậm ừ cho qua.
Từ lúc xảy ra cớ sự cho đến khi Hứa Nhất Chính cùng Âu Tuệ Nhi rời khỏi trường quay, Lưu Khang Kiện vẫn cứ yên vị dưới nước.

Anh ta đưa mắt quan sát xung quanh, cho rằng việc này thật thú vị.

Đưa tay lên môi, anh cười nhẹ, vẻ mặt hời hợt chợt dừng lại chỗ Trương Phong Vân.
Trương Phong Vân đứng bất động không hề nhúc nhích, ánh mắt sâu xa chăm chăm nhìn xuống sàn nhà, nơi dàn đèn vừa mới rơi xuống.


Nếu chỉ là sự cố ngoài ý muốn, vậy tại sao điểm đứt của sợi dây thừng lại "ngọt" đến như vậy? Rõ ràng có người đứng đằng sau vụ này, tên đó đã ra tay hiểm độc như thế, chắc chắn chỉ muốn giết chết Hứa Nhất Chính.

Nhưng hắn đã đắc tội với ai?
Nhiều không kể nổi.
Lưu Khang Kiện vừa rời khỏi hồ nước liền có phục trang mang khăn đến, anh lao khô người, chậm rãi bước đến gần Phong Vân.
"Tôi nghĩ đây không đơn giản chỉ là sự cố."
Bị cắt ngang dòng suy đoán, Ma Kết không rõ, chỉ biết ngạc nhiên đồng tình với lời Lưu Khang Kiện.
Sờ cằm, Lưu Khang Kiện thở dài xua tay:"Người oán hận Hứa Nhất Chính nhất, trên đời này có lẽ chỉ tồn tại một người."
Trái tim Trương Phong Vân nhói đau, anh hoang mang đối diện với đôi mắt bình thản nơi Lưu Khang Kiện.

Lòng không dám tin, nhưng phần nào đã thừa nhận đáp án vừa lóe lên trong đầu:"Không thể nào!!!"
Trương Phong Vân tức tốc đuổi theo Âu Tuệ Nhi cùng Hứa Nhất Chính.

Nơi đây Bảo Bình đã đạt được mục tiêu, anh ta đùa nghịch, vuốt tung mái tóc ướt.

Khóe môi hiện lên nụ cười nửa vờ.

Lặng lẽ đảo mắt, bóng dáng anh cô đơn độc bước giữa trường quay rối loạn
Dù rằng đã đồng ý với Âu Tuệ Nhi không truy vấn việc vừa rồi, nhưng hắn vẫn âm thầm sai người đi điều tra.

Nếu kẻ đó muốn nhắm vào hắn, đương nhiên không thể loại bỏ việc Âu Tuệ Nhi có thể gặp nguy hiểm.

Giờ đây muốn uy hiếp Hứa Nhất Chính, dễ dàng nhất đó chính là bắt cóc Tuệ Nhi.

Nhướng mày, hắn liếc khẽ qua phía cô, thấy Âu Tuệ Nhi miên man suy nghĩ gì đó, đôi tay bấm chặt vào góc áo hắn.

Có vẻ rất nghiêm trọng...
Hứa Nhất Chính vừa đưa tay định chạm vào má Âu Tuệ Nhi, Trương Phong Vân từ đâu xông xộc lên tách rời hai người ra xa.


"Tuệ Tuệ không thể ở cùng anh được nữa.

Không an toàn!" Trương Phong Vân che chắn Âu Tuệ Nhi sau lưng, quyết không để Hứa Nhất Chính cướp cô khỏi tay anh.
Thần sắc tối sầm, Hứa Nhất Chính gằn giọng:"Cô ấy là của tôi.

Tuệ Tuệ không phải từ để anh có thể gọi!"
Đôi mắt Hứa Nhất Chính long lên sòng sọc, hắn tiến đến, hai tay bóp chặt thành nắm đấm.

Âu Tuệ Nhi cảm nhận có chuyện chẳng lành, cô thoát khỏi sự che chở của Trương Phong Vân.

Bước đến bên cạnh Hứa Nhất Chính, ôm lấy thân thể run lên bần bật vì tức giận của hắn.
"Em sẽ chẳng đi đâu cả!"
"Tuệ..." Trương Phong Vân vô lực, đưa tay định kéo cô trở về, nhưng bàn tay như gãy rụng, vô lực buông thõng giữa không trung.

Anh thở hắt, lắc đầu, đôi mắt khốn khổ như muốn níu cô trở lại.

Như muốn cả đời này chỉ cần một mình cô...!hiện diện là đủ.
"Em sống tốt mà!" Âu Tuệ Nhi có chút bức bối:
"Người muốn hại Hứa Nhất Chính...!rõ ràng là..."
Hứa Nhất Chính nheo mắt, muốn khẳng định rõ lời anh nói:"Châu Khả Ly?"
"Đúng."
Đúng, chỉ có Châu Khả Ly mới hận Hứa Nhất Chính đến thấu tận tâm can, muốn xé nát hắn thành trăm mảnh, hay thích thú khi thấy cơ ngơi của hắn dần lụi tàn, hành hạ hắn hàng ngày sống trong đau khổ.


||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
Đã có một thời gian, Châu Khả Ly tìm đến Trương Phong Vân trong tình trạng người không ra người.

Thảm bại, tuyệt vọng, chất chứa đầy hận thù trong lời nói, ánh mắt, khuôn mặt.

Độc địa cười ra nước mắt khi nghĩ đến những kế hoạch rợn người.

Châu Khả Ly để lại trong lòng Trương Phong Vân một bóng ma đáng sợ, chỉ cần nhắc đến kẻ muốn Hứa Nhất Chính chết nhất, chẳng đáp án nào đúng chuẩn ngoài - Châu Khả Ly.
Âu Tuệ Nhi ngây người trước lời thoại của hai người.
Cô âm trầm dời ánh mắt đi nơi khác.

Có lẽ, Lưu Khang Kiện đã đạt được mục đích của anh ta rồi.

Nhưng tại sao lại muốn hại Châu Khả Ly? Chẳng phải...!chẳng phải...
Hết!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương