Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ
27: Chỉ Cần Em Muốn


- -----Vô----Truyện------
So ra với gia cảnh của Hứa Nhất Chính hiện tại thì thuê cả khu giải trí này cũng được, nhưng hắn lại không muốn làm như vậy.

Bỏ tiền ra chẳng có vấn đề gì với hắn, tuy nhiên việc làm đó sẽ khiến Âu Tuệ Nhi cảm thấy không thoải mái.

Dù phải đứng đợi ở quầy vé rất lâu hay chen chúc để mua đồ ăn, ghê hơn nữa khi ngửi toàn mùi cơ thể chua chát, tanh rình.

Thế mà như vậy lại vui, cô cảm thấy thoải mái, môi trường xung quanh khiến cô hòa nhập vào, không còn cảm thấy bị tách biệt, bị chèn ép đến ngạt thở nữa.
Hai bàn tay lồng vào nhau chặt khít, cô nghịch ngợm đung đưa tay lên xuống tựa như một đứa trẻ nhỏ cười hì hà với hắn.

Có lẽ trong tuổi thơ của cô không hề tồn tại những nụ cười hớm hỉnh, những phút giây thoải mái thế này.

Bây giờ lớn rồi, tuổi đời cũng còn bé gì nữa đâu, vậy mà tâm thức cứ như một đứa bé ngây ngô mới lớn, luôn tỏ tò mò với mọi thứ xung quanh, những điều cô nhìn thấy đều quá xa lạ, chúng hấp dẫn Tuệ Nhi khiến cho khóe môi cô không tài nào hạ xuống được.

Âu Tuệ Nhi nhảy đong đỏng:"Đừng đi cái đó!"
Cô thét lên sợ hãi, và cũng vì phản ứng kích động dữ dội đó đã làm Hứa Nhất Chính lầy lội cười trộm đầy ma mãnh:"Sao lại không đi cái đó?"
Hứa Nhất Chính cười gian nhìn cô rồi lại đưa mắt chậm rãi đến phía trò chơi "Lâu Đài Kinh Dị".
Âu Tuệ Nhi mếu máu, kịch liệt phản đối:"Ghê lắm! Không chơi đâu."
Nội cái tên không cũng đủ biết huyền cơ bên trong ghê gớm cỡ nào rồi, chưa kể khi đứng từ xa cô đã nghe tiếng rầm rú bên trong đó phát ra.

Đoàn người đi thám hiểm trước đua nhau chạy thụt mạng, mặt ai cũng xanh, trắng, đỏ, tím đủ sắc màu kỳ dị.

Da gà da vịt Âu Tuệ Nhi nổi sần lên, cô kéo tay Nhất Chính đi về hướng ngược lại nhưng không thể...

Sau một lúc dở sống dở chết, cười không ra cười, khóc cũng chẳng giống khóc, Âu Tuệ Nhi đành buông tay thuận theo chỉ thị, lòng bất tòng tâm, cô để mặc Hứa Nhất Chính lôi đi trong nỗi sợ hãi cuộn trào nơi đáy lòng.
"Cho hai vé."
Hứa Nhất Chính đặt tiền xuống chỗ quầy vé rồi nhận phiếu, hắn cười gian manh trông quái đản làm sao ấy.

Âu Tuệ Nhi nhắm chặt hai mắt, tay siết mạnh đến mức máu không thể lưu thông nổi.

Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi dù mắt vẫn cứ khép chặt.

Vừa bước vào cửa cô đã nghe thấy tiếng cười vang vọng cùng cơn gió lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Có bàn tay ai đó nhẹ nhàng lần mò vào trong vạt áo Tuệ Nhi khiến cô nhảy cẫng, hoảng hốt kêu la rối rít:"Buông tôi ra!!!"
Hứa Nhất Chính ôm lấy bụng cười sặc sụa.
Hai má Âu Tuệ Nhi đỏ bừng trong căn phòng tối, nơi ánh đèn xanh lá hắt vào làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Nụ cười tà mị nở trên môi Nhất Chính, hắn kề sát bên tai Tuệ Nhi, trao cho cô nụ hôn phớt đầy khiêu gợi, chờn vờn kích thích các tơ điện cùng mạch máu nóng bừng trong Tuệ Nhi.
"Nếu anh yêu em trong đây...!Thì có lẽ kích tình sẽ rất mãnh liệt, phải không Tuệ Nhi?"
Nhịp thở nơi Tuệ Nhi càng lúc càng trở nên gấp gáp, cô đẩy nhẹ hắn ra, ngượng ngùng cúi đầu.

Qua khóe mi, cô quan sát hiện tại nơi đây có rất nhiều người cùng chơi trò này, nếu hắn cứ ám muội như thế người ta sẽ phát hiện mất:"Về nhà được không Nhất Chính? Ở đây...!ở đây...!rất đông người..."
Hứa Nhất Chính chính là muốn làm khó Âu Tuệ Nhi, hắn ép cô sát vào tấm kính, tấm lưng nhỏ nhắn dán sát vào lớp kính lạnh buốt.

Cô hoảng sợ đến tuột cùng khi có cánh tay ai đó đang chạm vào lưng cô.

Trong khi tay của Hứa Nhất Chính thì đang hiện diện trước mặt Tuệ Nhi, mặt cô cắt không còn giọt máu, xanh tím buồn cười.


Thấy cô có vẻ sắp ngất, chật vật chết đứng tại chỗ, Nhất Chính hài lòng buông tha cho cô.

Hắn kéo tay Tuệ Nhi, bỡn cợt bảo:"Nhát như thỏ đế!"
Cô có bao giờ thừa nhận mình gan dạ chưa? Tuy rằng rất muốn cãi lý lại, nhưng những thứ xung quanh liên tục bay tới hù dọa Tuệ Nhi khiến cô không còn biết từ ngữ phải sắp xếp ra sao nữa.
Đi được một đoạn nhưng vẫn chưa có gì đặc sắc lắm, Hứa Nhất Chính đánh ngáp một hơi xem thường.

Còn Tuệ Nhi thì bàng hoàng khi thấy đủ loại hình nộm như con người thật, nào là mổ rụng moi ruột, nào là tên bác sĩ biến thái đứng cười như điên bên người phụ nữ bị đánh đến nát sọ.

Rồi những hình người bị treo ngược trên tường, từng đợt búa giáng xuống ngón tay họ, tiếng kêu thảm thiết như vang vọng từ nơi địa ngục,...
Mắt cô mở to, hơi thở ngưng trọng, cả người cứng ngắc bám sát lấy Hứa Nhất Chính.

Bỗng nhiên có gì đó vươn ra thật nhanh nắm lấy cổ chân Âu Tuệ Nhi, cô bị hù đến tim gan phèo phổi nháo nhào bên trong.
"Aaaaaa..."
Tiếng thét chói tai vang lên khắp ngôi nhà huyền bí, kinh dị.

Hứa Nhất Chính ôm lấy Tuệ Nhi, còn cô thì bật khóc, tim đập nhanh, chân cũng vì thế mà điên cuồng giáng xuống cái tay quái ác bằng những cú đạp, đá.

Sau khi cái tay buông ra, cô cũng đẩy Nhất Chính sang một bên rồi cắm đầu, mở hí mắt, chạy bán sống bán chết.

Cô cứ chạy cho đến khi tiếng cười lanh lảnh âm vang từ cõi ma quái dần nhỏ đi, ánh sáng ấm áp chan hòa bao phủ lấy Âu Tuệ Nhi.


Mi mắt cô bất chấp mở to tìm được luồng sống, lồng ngực nhấp nhô dưới lớp áo cực kỳ mãnh liệt, lông tơ của cô không còn mẫn cảm dựng thẳng lên nữa.
Hứa Nhất Chính cực kỳ buồn cười, cái vẻ sợ hãi hồi nãy hài từ Tuệ Nhi khiến hắn được một phen ấn tượng, cười đến hả dạ.

Hắn bước thật khẽ, thật chậm vốn dĩ không để Tuệ Nhi phát hiện ra, hồn phách cô vẫn còn lan man đâu đó, còn đầu óc thì hoang mang nên chưa thề tĩnh tâm chú ý xung quanh được.

"Hù!."
Hắn đập nhẹ hai tay lên vai Tuệ Nhi khiến cô chết đứng, sững sờ lặng câm, tay chân đê rần cứng đờ.

Tim cô nhức nhối như kiểu muốn bay ra khỏi lồng ngực vậy.
"Ahahaha...!Mặt của em trong đáng yêu mà mắc cười quá!"
Khóe môi Âu Tuệ Nhi không ngừng co giật.
Khi màn đêm buông xuống, mọi thứ lại trở nên mị hoặc, huyền ảo, lung linh và rực rỡ hơn.
Chơi thỏa thích các thứ, cô và hắn cùng ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh bờ hồ Hoàng Long, người ta gọi địa điểm này là Hoàng Long bởi vì ở giữa hồ có một chiếc thuyền hình dạng con rồng.

Trên đầu con rồng có đội vương miện nhìn ngố ngố, lại có một con cầu đầy đèn sáng, hoa được trồng dọc theo lối đi cùng những bậc thang lên xuống.

Làn khói trắng ma mị tươi mát từ những phiến đá lạnh phía dưới bốc lên.

Nhìn thử xem có giống Thiên đường trần gian không?
Mua cho cô cây kem ốc quế hương socola vị mà cô thích, hắn cũng mua một cây riêng cho mình nhưng là hương dâu.

Cả hai ngồi đó ngắm nhìn bờ hồ phẳng lặng, chiêm ngưỡng cảnh sắc thơ mộng nơi vườn hoa được ánh đèn làm nổi bật.

Âu Tuệ Nhi cười tít mắt, cô hưởng gió trời ban đêm một cách thoải mái.

Khẽ nghiêng đầu tựa vào vai Hứa Nhất Chính, cô chợt nhớ ra một chuyện.
"Nhất Chính nè, em có thể xin một điều được không?"

Hứa Nhất Chính ừ hử, hơi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cả hai giao nhau bắt gặp giữa một cảnh sắc quá lãng mạn.

Hắn mỉm cười nhẹ đặt lên môi Tuệ Nhi một nụ hôn nồng thắm.
Đôi má Âu Tuệ Nhi hồng hồng, cô ngượng ngùng nhìn xuống bàn tay rảnh rỗi còn lại.
"Em nói đi." Hắn yêu chiều choàng tay ôm lấy bờ vai của cô.
Hắn thật ôn nhu khiến cô hơi thấy không được đúng lắm, dù gì thì vẻ mặt này cô vẫn còn đang tập quen dần mà.
"Em có một cô bạn từng học cùng khóa, cô ấy rất giỏi nhưng lại không đủ điều kiện để phát triển nên..." Cô hơi do dự khi xin hắn điều gì đó không phải vì lợi ích của bản thân.
"Cô ấy cần bao nhiêu tiền?" Hứa Nhất Chính vẫn giữ nguyên điệu bộ dịu dàng khó cưỡng, hắn đưa kem lên môi cắn nhẹ một miếng.
Cô nuốt nước bọt, hít sâu rồi thở mạnh ra một hơi thật dài:"Cô ấy tên Trữ Thanh Trà, tốt nghiệp ngành Kế toán, em chỉ mong anh có thể cho cô ấy ở tạm, và sắp xếp một công việc ổn định được không? Dù sao ngày trước Thanh Trà là người duy nhất không kì thị, xa lánh em."
Chưa biết được hay không, nhưng nếu được chắc có lẽ Trữ Thanh Trà sẽ rất bất ngờ đến nhảy dựng lên.

Bởi vì quá khứ của Tuệ Nhi vẫn chưa hề kể cho bất kỳ ai, và Thanh Trà cũng không phải ngoại lệ.

Chưa nhắc đến Hứa Nhất Chính vốn rất nổi tiếng với tên gọi "Người đàn ông kim cương" thành đạt, chững chạc, dù trải qua một đời vợ nhưng không hề giảm sút đi khí chất cao quý, vẻ điển trai hút hồn.

Kỳ này điên đầu lắm đây!
Hứa Nhất Chính suy nghĩ một chút mới nhẹ gật đầu, hắn ăn nốt cây kem rồi nắm lấy tay Tuệ Nhi:"Miễn em muốn những thứ không quá đáng thì anh đều sẽ làm hết.

Bây giờ có muốn đi xem vườn hoa phía trước không?"
Nơi hắn nói chính là Hoàng Long, cô gật đầu tươi cười nắm lấy bàn tay vững vàng nơi hắn chìa ra.

Mọi gánh nặng đè trên vai đều đã được trút bỏ, đôi mắt ráo hoảnh hơi híp lại, cô nở nụ cười tươi tắn như ánh nắng ban mai sưởi ấm vạn vật.

Hắn như mê đắm chìm vào nụ cười ấy, khom lưng, cúi đầu, hắn lại áp xuống môi cô nụ hôn nồng cháy, và triền miên hơn bao giờ hết.
Hết!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương