Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ
10: Đánh Mất Rồi Đừng Cố Tìm Lại


Không phải kể lể chứ mỗi chương đều trên 1800 chữ á, sợ nhất lúc lỡ tay xóa là......
Viết lại:)
- ----------Vô--------Truyện-----------
Âu Tuệ Nhi mệt mỏi gục đầu tựa sát khuôn mặt mịn màng vào lồng ngực Hứa Nhất Chính, cô có chút không vui:"Tại sao lại muốn gây thù với người ta?"
Hứa Nhất chính nhìn cô bằng ánh mắt rét lạnh, hừ hừ vài tiếng nhưng không trả lời.
Không gian giữa hai người bắt đầu im lặng tựa như bất tận, bỗng nhiên đôi tay của Tuệ Nhi nắm chặt gấu áo hắn, cô nhe răng, căng cứng cả thân thể như chịu đứng cái gì đó đến nhíu mày.

Hứa Nhất Chính cảm thấy khác lạ, thấy cô thống khổ muốn rên lên đầy đau đớn nhưng lại kiềm nén, hắn không nhịn được liền hỏi:"Sao vậy? Đau ở đâu à?"
Âu Tuệ Nhi không nói chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

Thế nhưng, sao có thể qua khỏi được đôi mắt tinh anh của Hứa Nhất Chính.
Lòng bàn tay Âu Tuệ Nhi không ngừng ứa ra máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền đất xám xịt, màu tối của đường nhựa làm nổi bật lên những đóa hoa phù dung nhiễm đỏ đang không ngừng nở rộ đầy kiều diễm, trong mắt hắn lóe lên tia thương tiếc, xót xa, tức giận.

Đặt cô xuống vỉa hè gần đó, hắn nâng cổ tay lên, vén ống tay áo trắng tinh đã bị nhuốm huyết thương dần đen thẫm.

Một đường cắt ngang sâu hoắm làm trái tim hắn nhói đau, như thể có ai đó bóp nghẹn lấy tim hắn rồi kéo mạnh ra ngoài.

Hắn xuýt xoa, càng lúc càng căm phẫn:"Do ai làm?"
Nhìn những giọt huyết lệ không ngừng tuôn, Âu Tuệ Nhi cắn mạnh vào bờ môi mọng đỏ đến bật máu, cô lắc đầu, khóe mắt ngấn nước long lanh đáng yêu lạ kỳ:"Không sao đâu"
Cô rút tay về, thì bị hắn kéo mạnh lại, đôi mắt mở to đanh đá đá xoáy khiến cô chột dạ cúi đầu bặm môi, Nhất Chính vốn rất dễ cáu bẩn:"Nói"

Hoa bỉ ngạn đang lấp đầy trên con đường lạnh lẽo, mỗi bước đi của cô như thể tưới mát và giúp chúng nở rộ khoe sắc, tuy nhiên đó cũng chỉ là miêu tả về những hình ảnh trong mắt Tuệ Nhi lúc này thôi:"Do khi nãy ngã, ly thủy tinh vỡ nên cứa vào đó mà"
Âu Tuệ Nhi rũ mi, không dám đối diện nhìn thẳng vào mắt hắn để trả lời.

Hứa Nhất Chính thở dài thườn thượt, móc từ túi áo ra một chiếc khăn lụa màu trắng mềm mại rồi nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay cô.

Giọng nói dịu dàng tựa như dòng suối ban mai, róc rách êm tai và thanh mát, nhưng thật chất lại mang theo hàm ý đe dọa nặng nề:"Đừng bao giờ lơ đãng như thế này nữa, ngoài tôi ra không ai hay thứ gì được làm em đau nghe rõ chưa? Nếu còn như vậy nữa thì cứ tính đi, một giọt máu bằng một lần ân ái.

Một lít máu thì khuyến mãi cho em ba ngày không được rời giường nửa bước"
Khóe môi Âu Tuệ Nhi giật giật, câm nín không nói nên lời.
Những lời Âu Tuệ Nhi vốn định nói ra, thì bất chợt đã bị Hứa Nhất Chính cắn nuốt xuống tận yết hầu.

Đôi mắt cô mở to, trừng thật lớn hai viên bi sáng ngời.

Hứa Nhất Chính hôn cô một cách dịu dàng, có phải đây là hắn không? Hay ai đó đã giết chết Hứa Nhất Chính ác ma rồi vờ cải trang thành hắn để trêu đùa cảm xúc của cô?
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tuệ Nhi đã bắt đầu rơi vào mênh mang vì nụ hôn quá sức nồng cháy và ngọt ngào của Nhất Chính:"Thì ra hai người ở đây"
Một giọng nói nam cao, vui vẻ có, bỡn cợt cũng không thiếu.
Hứa Nhất Chính lưu luyến không nỡ buông đôi môi Tuệ Nhi, đứng thẳng người đối diện với kẻ mới đến:"Chào chủ tịch Trương"
Âu Tuệ Nhi núp bóng sau lưng Hứa Nhất Chính không dám ngó cái đầu bé nhỏ của cô ra, bởi vì cô sợ phải đối diện với Trương Phong Vân.

Giữa hai người đã từng có cái gì đó với nhau, để mà bây giờ cả nhìn thẳng vào mắt nhau cũng chẳng thể.

Chủ tịch Trương nhẹ giọng lên tiếng:"Có phải người sau lưng là Âu Tuệ Nhi không?"
Trong lòng Âu Tuệ Nhi chợt chùng xuống, khuôn mặt biến hóa khôn lường, chỉ mới nghe anh gọi tên đã giật nảy người, hàm răng trắng tinh cắn mạnh môi dưới rất đau, cái đau ấy làm cho cô tỉnh táo giữa con tim và lý trí.

Lòng cô nhảy cẫng lên, tay không yên cứ cấu vào tà váy, đôi mắt long lanh sợ sệt ngẩng đầu quan sát biểu hiện của Hứa Nhất Chính.

Trái ngược với ý nghĩ hoang đường rằng hắn sẽ giết cô tại đây, thì Nhất Chính thoáng ý cười trên môi, hòa nhã trả lời:"Đúng, Âu Tuệ Nhi đang ở sau lưng tôi"
Trương Phong Vân vui mừng ra mặt, anh định bước tới gần thì bị Hứa Nhất Chính đưa tay ngăn lại, giọng hắn lộ rõ vẻ thách thức:"Bây giờ cô ấy sắp trở thành vợ của tôi rồi.

Hai năm trước hay ba năm trước các người từng là gì của nhau.

Tôi không quan tâm, nhưng hiện tại thì đừng có bén mảng đến gần Âu Tuệ Nhi của tôi"
Âu Tuệ Nhi thật sự rất sợ công suất làm việc của Hứa Nhất Chính, năm năm qua cứ ngỡ thoát khỏi hắn, nào ngờ cũng chỉ là con thỏ được giam lỏng trong đôi mắt diều hâu độc đoán của hắn thôi.

Nhất cử nhất động của cô hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, chợt khóe môi Tuệ Nhi giật giật giương lên, ánh mắt đượm buồn rũ dài hàng lông mi cong vuốt xinh đẹp.Vợ, đã khi nào tôi sắp trở thành vợ của Hứa Nhất Chính?
Hơi nghiêng đầu, Âu Tuệ Nhi chăm chăm nhìn vào tấm lưng cao lớn của Hứa Nhất Chính, có gì đó vững chãi lại cô độc, có gì đó yêu thương nhưng căm thù in hằn tựa trong tim.

Đầu lưỡi cô phảng phất một mùi vị thuốc thật đắng nghét, nhưng lại quấn quít bên đôi môi một mùi hương nhàn nhạt.

Nụ hôn của Hứa Nhất Chính thật sự có quá nhiều điều để nghĩ đến.

Trương Phong Vân đứng ngây người, hết nhìn vẻ mặt như ngây như dại không biểu lộ mấy bất ngờ của Âu Tuệ Nhi, rồi lại đưa mắt chăm chăm đánh giá nụ cười phớt của Hứa Nhất Chính.

Anh khẽ lắc đầu, lùi lại mấy bước để phân rõ khoảng cách:"Chỉ là hai người bạn lâu ngày gặp lại.

Không ngờ lại làm Hứa Tổng hiểu lầm, thôi đành khi khác sẽ chuộc lỗi với hai người.

Tạm biệt!"
Lời vừa dứt, Phong Vân cũng xoay người đi về hướng ngược lại, ánh mắt anh đau buồn nhưng rất nhanh đã che giấu đi, trên môi vẫn còn dư âm động lại của nụ cười giả tạo xả giao ban nãy.
Có quá nhiều thứ để làm và kết quả đạt được đều trong kế hoạch của anh.

Nhưng có một thứ, đã đánh mất rồi thì chẳng bao giờ có thể tìm lại được.

Trương Phong Vân không xứng để được Âu Tuệ Nhi quan tâm một lần nữa, anh đã vô tình rời khỏi trái tim cô một cách tàn nhẫn thì có quay lại...!Cũng chỉ càng gây ra nhiều vết thương, chia cắt giữa hai người thôi.
Âu Tuệ Nhi ngẩn ra, ánh mắt cứ chăm chăm dán lấy bóng hình của Trương Phong Vân, cô thoáng động tâm.

Nhưng đã vội che đi bằng nụ cười khinh miệt, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Đã có lúc cô mơ mình được yêu anh một cách trọn vẹn, thế mà khi tỉnh giấc trong đêm cô chỉ biết cười buồn.

Tình yêu không thể cưỡng ép được, nó chỉ thực sự hạnh phúc khi cả hai cùng tự nguyện dâng tất cả từ linh hồn đến thể xác.
Bỗng nhiên bên tai cô nhồn nhột, ngưa ngứa nhưng rất ấm áp, cô khúc khích cười:"Đừng, nhột lắm!"
Hứa Nhất Chính bên tai cô tự tiện chơi đùa, ôm cô vào lồng ngực, hắn một lần nữa đưa ra luật lệ dở hơi:"Em chỉ được nhìn tôi thôi, cho nên dẹp cái ánh mắt thèm thuồng người đàn ông khác vào ngay đi.


Nếu không, tôi chắc chắn hứa sẽ làm cho em chẳng thể nhấc nổi một ngón tay huống hồ là liếc mắt đưa tình"
Âu Tuệ Nhi dở mếu dở cười, nhắm tịt hai mắt lại, chui tọt vào lồng ngực hắn:"Vẫn chưa đến năm năm, anh lấy cái quyền gì mà bắt tôi làm đủ thứ thế?"
Nói rồi cô lại muốn cắn đứt đầu lưỡi ngang bướng thích làm càng bao năm qua ra, rồi nhổ thẳng cho tiểu cẩu ven đường ăn đi.Chết thật, lại thử thách lòng kiên nhẫn của hắn nữa rồi!
Thoáng ý cười bên môi, Nhất Chính vuốt lấy mái tóc hơi rít vì mồ hôi:"Em biết không? Trước khi ký cái gì đó thì nên đọc cho kỹ vào.

Trong đó có ghi năm năm tự do nhưng trước một tháng đến thời hạn.

Em chính thức thuộc về tôi.

Và trong một tháng đến ngày hết hợp đồng là thời gian cho em chuẩn bị tinh thần với những gì sắp đến đấy"
"Những thứ sắp đến?".

Âu Tuệ Nhi ngây ngô hỏi:
Hứa Nhất Chính nhẹ nhàng gật gù, bế cô lên tay, hắn không lạnh cũng chẳng nóng, bước chân khoang khoái đều đều đi ra xe.

Hoặc có lẽ trong đầu hắn bây giờ đang miên man suy nghĩ sẽ ăn cô ra sao cho thật ngon lúc trở về nhà.

Cột lên tường, trói ngược, nằm lên bàn chông, hay xích cổ của cô vào một cái cây rồi cầm roi liên tục quất lên những nơi nhạy cảm nhất.

Chỉ mới nghĩ tới thôi mà ánh mắt hắn đã thèm thuồng ánh đục ngầu và mụ mị, khóe môi khẽ nhếch càng lúc càng dâm đãng.
Âu Tuệ Nhi ngước mắt quan sát khuôn mặt góc cạnh tinh tế cùng nụ cười ám muội nham nhở của hắn nãy giờ, cả người cô run lên, dòng điện không nóng mà ngược lại còn rất lạnh đang chạy dọc theo sống lưng Tuệ Nhi.Có gì đó bất ổn đâu đây rồi.
Hết!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương