Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng
-
Chương 6: Phủng sát*
(*Nâng niu, trân trọng rồi giết sau)
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky
de_phong_dong_nghiep_2_mat
Trong lòng còn tràn đầy hoan hỉ đắc ý, nghĩ làm sao mượn khí thế con trai đả kích con hồ ly tinh Liễu Nhứ kia, nghe xong câu nói của Mộ Lê Thần, tươi cười trên mặt An Như trở nên cương ngạnh.
Bà không dám tin nhìn Mộ Lê Thần: “Mày… Mày mới nói cái gì?”
Mộ Lê Thần đối với câu hỏi đó phảng phất như không nghe thấy, hắn muốn bọn người này phải tuyệt vọng thống khổ, làm sao hắn có thể giống như kiếp trước che chở bọn họ?
Mộ Lê Thần lướt qua An Như, trực tiếp đối diện với An Dương đã thu thập xong nói: “Đi thôi!”
Nói xong liền đi đến chỗ cửa sổ thủy tinh đã biến mất lúc Mộ Lê Thần đi vào, không nghĩ tới chỗ đó liền bị người chặn lại.
Mộ Lê Thần nhìn mấy người đứng chắn đường, khóe miệng tươi cười càng phát ra hàn băng.
An Dương cau mày tiến lên một bước: “Các người làm cái gì vậy?”
Trong những người đó, một người tuổi trung niên bị đẩy ra làm đại biểu, hắn trước tận thế là một trong những người hợp tác làm ăn với Mộ gia, hiện tại cũng là dị năng giả.
Nam nhân trung niên kia nói: “Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta bị nhốt ở trong này là bởi vì tham gia yến hội của Mộ gia các người, các người không thể cứ như vậy bỏ chúng ta ở lại!!”
An Dương nghe nam nhân trung niên nói mà cười nhạo: “Vậy ở chỗ này tốt xấu ra sao các người vẫn sống, so với bên ngoài người ta bị tang thi ăn còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa, nói không chừng bây giờ cả thế giới đều biến thành như vậy rồi.”
Tất cả mọi người bởi vì câu nói cuối cùng của An Dương mà thay đổi sắc mặt.
Mộ Lê Thần đối với những người đó không kiên nhẫn được như An Dương lúc nào cũng tốt tính, nên trực tiếp một cước đạp cái bàn qua bên kia, chiếc bàn đụng vỡ cửa sổ thủy tinh khiến vài người gần đó bị đâm cho đầu rơi máu chảy, chiếc bàn cứ như vậy rớt xuống lầu, mãnh vụn kính văng bốn phía cũng khiến không ít người bị thương
Mộ Lê Thần đối với thảm trạng của bọn họ nhìn như không thấy, nhìn vài người nằm trước cửa sổ thống khổ rên rỉ, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Mấy người kia bị thương không nhẹ, bọn họ bị Mộ Lê Thần đạp ra, cả người lại bị mãnh thủy tinh cắt nát, máu chảy đầy đất.
Bọn họ nghe được ngữ khí lạnh như băng phát ra từ Mộ Lê Thần, cả đám không ai dám khiêu chiến hắn, cứ như vậy chịu đau từ trên đống thủy tinh vỡ lăn ra chỗ khác.
Mộ Lê Thần lúc này không khác sát thần là mấy, ý chí sắt đá, lãnh khốc vô tình… Những người đó trong mắt tựa hồ đều đã muốn xem hắn như thần.
An Dương cũng vì Mộ Lê Thần biến hóa mà cảm thấy khó có thể tin tưởng: “A Thần… cậu…”
Thời điểm Mộ Lê Thần nhìn về phía An Dương, thần sắc hòa hoãn, thấp giọng khẽ cười nói: “Chỉ mới như vậy mà đã không chịu nổi? Bên ngoài người ăn thịt người còn đầy rẫy.”
An Dương nhìn khóe miệng Mộ Lê Thần cười quỷ dị, đáy lòng có chút cảm thấy lạnh.
Người ăn thịt người…?
An Dương biết Mộ Lê Thần là người sống, chứ không phải đã biến thành một hoạt tử nhân.
Nhân Loại bắt đầu ăn chính đồng loại của mình, thế giới này đã loạn đến mức nào rồi?
Nhưng mà sâu trong đáy lòng vẫn còn chút ảo tưởng chính phủ sẽ cố gắng giúp cái xã hội này khôi phục từ từ, An Dương hít sâu một hơi nói: “Bên ngoài hiện tại thế nào?”
Mộ Lê Thần thản nhiên nói: “Chính phủ đầu hàng, N thị thất thủ.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ này khiến cho vài kẻ còn ảo tưởng quân đội sẽ tới cứu mình liền khủng hoảng không thôi, một đám người cũng không bận tâm có làm Mộ Lê Thần tức giận hay không, bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Mộ Lê Thần mang theo Mộ gia gia cùng với An Dương muốn rời đi, An Như đột nhiên xông đến giữ chặt áo An Dương: “Không được! Tụi mày không thể bỏ bọn tao lại rồi đi như vậy! An Dương, mày nhẫn tâm bỏ cô và em mày lại đây cho quái vật ăn luôn sao?”
An Như lần đầu tiên buông xuống thái độ ngạo mạn mà khẩn cầu nhìn An Dương.
An Như không dám làm vậy với Mộ Lê Thần ngoan độc kia, không dám đi cầu hắn, chỉ có thể bắt lấy áo An Dương.
Mộ Lê Thần kiếp trước bị phản bội, đối với hắn mấy cái thân nhân gì đó một chút gọi là ‘không đành lòng’ cũng không có.
Mà An Dương đã sớm bởi vì cách đối xử của bọn họ với Mộ Lê Thần mà lạnh tâm.
Đối mặt với bộ dáng An Như đang khẩn cầu, An Dương nhìn về phía Mộ Lê Thần.
Tâm tình Mộ Lê Thần đột nhiên biến tốt, An Dương đem quyền quyết định đặt trên tay hắn khiến hắn thực sự cảm thấy rất tốt.
Vì tâm trạng tốt này Mộ Lê Thần quyết định cho đám người An Như, Mộ Dung… sống nhiều thêm một đoạn.
Mộ Lê Thần nhìn nhìn An Như nói: “Tôi có thể đưa các người đến căn cứ H tỉnh, đến đó rồi, các người cùng bọn tôi sẽ không liên can.”
Loại thủ đoạn phủng sát này, Mộ Lê Thần cảm thấy cũng không tồi.
Dọc đường đi được hắn che chở đến một chút mùi vị của mạt thế cũng không có. Hắn thật sự mong chờ cái tình cảnh mấy lão gia, thái thái, các thiếu gia, tiểu thư nhà giàu đến được căn cứ. Hắn nhất định phải trà trộn vào căn cứ đi xem.
Sau mạt thế, đạo đức tiêu vong, nhược nhục cường thực (kẻ yếu phải chết, kẻ mạnh thì sống), cho dù an toàn trong căn cứ thì cũng phân rõ ràng đẳng cấp.
Trước tận thế, lúc hòa bình cũng là có giai cấp tồn tại, huống chi hiện tại.
Kiếp trước, dưới sự trợ giúp của Mộ Lê Thần, Mộ gia thức ăn sung túc, thế nhưng bọn họ lại không có đủ thực lực bảo hộ, cho nên thường xuyên bị dị năng giả cấp cao cướp đồ ăn.
Sinh hoạt ở bên ngoài căn cứ càng khó khăn hơn, cái loại mà một người mỗi ngày đều tìm cách dẫm đạp lên người khác để sống sót, rồi cuối cùng họ lựa chọn bán Mộ Lê Thần để đổi lấy sinh hoạt nhàn nhạ.
Bọn họ được Mộ Lê Thần đối đãi tốt, cho dù là tại mạt thế, có một tang thi hoàng bảo hộ bọn họ sống sót so với những người khác phải vùng vẫy trên đường biên tử vong là tốt hơn rất nhiều.
Sau khi bọn họ tiến vào căn cứ, không có Mộ Lê Thần hộ tống theo sau, bọn họ chỉ là người thường, đương nhiên chỉ có thể đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Đối mặt với hiện thực không có nghĩa là bọn họ có thể tiếp nhận hiện thực.
Vì cái thân phận cao cấp và sinh hoạt an nhàn, bọn họ hoàn toàn không đếm xỉa đến Mộ Lê Thần vì bọn họ trả giá cái gì, lựa chọn bán hắn để đổi lấy cuộc sống an nhàn về sau.
Thậm chí bọn họ còn nghĩ, bọn họ đây là vì cả nhân loại cống hiến, quan pháp bất vị thân, thật cao thượng!
Trùng sinh một lần Mộ Lê Thần thấy rõ bộ mặt xấu xí của mấy kẻ gọi là thân nhân kia, cũng thấy rõ sai lầm mà mình đã phạm.
Mọi người đều coi thường hắn vì bọn họ mà trả giá vô điều kiện nhiều lắm, khi vừa mới bắt đầu có thể sẽ có chút cảm động đi, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ chỉ cảm thấy việc Mộ Lê Thần hắn làm là tất nhiên.
Mộ Lê Thần không biết kiếp trước mất đi hắn bảo hộ, không có năng lực có được thức ăn, mấy kẻ phản bội có hối hận vì đã đem bán hắn cho sở nghiên cứu hay không. Hắn chỉ biết, sai lầm một lần là đủ rồi!
Cho nên lần này, Mộ Lê Thần không muốn phí sức hộ tống bọn họ đi căn cứ B thị, mà đưa bọn họ đến căn cứ H tỉnh, ở đó, một năm sau sẽ bị hủy diệt.
Hơn nữa lần này hắn muốn bảo hộ bọn họ tốt một chút, so với kiếp trước càng tốt hơn….(>.
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky
de_phong_dong_nghiep_2_mat
Trong lòng còn tràn đầy hoan hỉ đắc ý, nghĩ làm sao mượn khí thế con trai đả kích con hồ ly tinh Liễu Nhứ kia, nghe xong câu nói của Mộ Lê Thần, tươi cười trên mặt An Như trở nên cương ngạnh.
Bà không dám tin nhìn Mộ Lê Thần: “Mày… Mày mới nói cái gì?”
Mộ Lê Thần đối với câu hỏi đó phảng phất như không nghe thấy, hắn muốn bọn người này phải tuyệt vọng thống khổ, làm sao hắn có thể giống như kiếp trước che chở bọn họ?
Mộ Lê Thần lướt qua An Như, trực tiếp đối diện với An Dương đã thu thập xong nói: “Đi thôi!”
Nói xong liền đi đến chỗ cửa sổ thủy tinh đã biến mất lúc Mộ Lê Thần đi vào, không nghĩ tới chỗ đó liền bị người chặn lại.
Mộ Lê Thần nhìn mấy người đứng chắn đường, khóe miệng tươi cười càng phát ra hàn băng.
An Dương cau mày tiến lên một bước: “Các người làm cái gì vậy?”
Trong những người đó, một người tuổi trung niên bị đẩy ra làm đại biểu, hắn trước tận thế là một trong những người hợp tác làm ăn với Mộ gia, hiện tại cũng là dị năng giả.
Nam nhân trung niên kia nói: “Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta bị nhốt ở trong này là bởi vì tham gia yến hội của Mộ gia các người, các người không thể cứ như vậy bỏ chúng ta ở lại!!”
An Dương nghe nam nhân trung niên nói mà cười nhạo: “Vậy ở chỗ này tốt xấu ra sao các người vẫn sống, so với bên ngoài người ta bị tang thi ăn còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa, nói không chừng bây giờ cả thế giới đều biến thành như vậy rồi.”
Tất cả mọi người bởi vì câu nói cuối cùng của An Dương mà thay đổi sắc mặt.
Mộ Lê Thần đối với những người đó không kiên nhẫn được như An Dương lúc nào cũng tốt tính, nên trực tiếp một cước đạp cái bàn qua bên kia, chiếc bàn đụng vỡ cửa sổ thủy tinh khiến vài người gần đó bị đâm cho đầu rơi máu chảy, chiếc bàn cứ như vậy rớt xuống lầu, mãnh vụn kính văng bốn phía cũng khiến không ít người bị thương
Mộ Lê Thần đối với thảm trạng của bọn họ nhìn như không thấy, nhìn vài người nằm trước cửa sổ thống khổ rên rỉ, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Mấy người kia bị thương không nhẹ, bọn họ bị Mộ Lê Thần đạp ra, cả người lại bị mãnh thủy tinh cắt nát, máu chảy đầy đất.
Bọn họ nghe được ngữ khí lạnh như băng phát ra từ Mộ Lê Thần, cả đám không ai dám khiêu chiến hắn, cứ như vậy chịu đau từ trên đống thủy tinh vỡ lăn ra chỗ khác.
Mộ Lê Thần lúc này không khác sát thần là mấy, ý chí sắt đá, lãnh khốc vô tình… Những người đó trong mắt tựa hồ đều đã muốn xem hắn như thần.
An Dương cũng vì Mộ Lê Thần biến hóa mà cảm thấy khó có thể tin tưởng: “A Thần… cậu…”
Thời điểm Mộ Lê Thần nhìn về phía An Dương, thần sắc hòa hoãn, thấp giọng khẽ cười nói: “Chỉ mới như vậy mà đã không chịu nổi? Bên ngoài người ăn thịt người còn đầy rẫy.”
An Dương nhìn khóe miệng Mộ Lê Thần cười quỷ dị, đáy lòng có chút cảm thấy lạnh.
Người ăn thịt người…?
An Dương biết Mộ Lê Thần là người sống, chứ không phải đã biến thành một hoạt tử nhân.
Nhân Loại bắt đầu ăn chính đồng loại của mình, thế giới này đã loạn đến mức nào rồi?
Nhưng mà sâu trong đáy lòng vẫn còn chút ảo tưởng chính phủ sẽ cố gắng giúp cái xã hội này khôi phục từ từ, An Dương hít sâu một hơi nói: “Bên ngoài hiện tại thế nào?”
Mộ Lê Thần thản nhiên nói: “Chính phủ đầu hàng, N thị thất thủ.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ này khiến cho vài kẻ còn ảo tưởng quân đội sẽ tới cứu mình liền khủng hoảng không thôi, một đám người cũng không bận tâm có làm Mộ Lê Thần tức giận hay không, bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Mộ Lê Thần mang theo Mộ gia gia cùng với An Dương muốn rời đi, An Như đột nhiên xông đến giữ chặt áo An Dương: “Không được! Tụi mày không thể bỏ bọn tao lại rồi đi như vậy! An Dương, mày nhẫn tâm bỏ cô và em mày lại đây cho quái vật ăn luôn sao?”
An Như lần đầu tiên buông xuống thái độ ngạo mạn mà khẩn cầu nhìn An Dương.
An Như không dám làm vậy với Mộ Lê Thần ngoan độc kia, không dám đi cầu hắn, chỉ có thể bắt lấy áo An Dương.
Mộ Lê Thần kiếp trước bị phản bội, đối với hắn mấy cái thân nhân gì đó một chút gọi là ‘không đành lòng’ cũng không có.
Mà An Dương đã sớm bởi vì cách đối xử của bọn họ với Mộ Lê Thần mà lạnh tâm.
Đối mặt với bộ dáng An Như đang khẩn cầu, An Dương nhìn về phía Mộ Lê Thần.
Tâm tình Mộ Lê Thần đột nhiên biến tốt, An Dương đem quyền quyết định đặt trên tay hắn khiến hắn thực sự cảm thấy rất tốt.
Vì tâm trạng tốt này Mộ Lê Thần quyết định cho đám người An Như, Mộ Dung… sống nhiều thêm một đoạn.
Mộ Lê Thần nhìn nhìn An Như nói: “Tôi có thể đưa các người đến căn cứ H tỉnh, đến đó rồi, các người cùng bọn tôi sẽ không liên can.”
Loại thủ đoạn phủng sát này, Mộ Lê Thần cảm thấy cũng không tồi.
Dọc đường đi được hắn che chở đến một chút mùi vị của mạt thế cũng không có. Hắn thật sự mong chờ cái tình cảnh mấy lão gia, thái thái, các thiếu gia, tiểu thư nhà giàu đến được căn cứ. Hắn nhất định phải trà trộn vào căn cứ đi xem.
Sau mạt thế, đạo đức tiêu vong, nhược nhục cường thực (kẻ yếu phải chết, kẻ mạnh thì sống), cho dù an toàn trong căn cứ thì cũng phân rõ ràng đẳng cấp.
Trước tận thế, lúc hòa bình cũng là có giai cấp tồn tại, huống chi hiện tại.
Kiếp trước, dưới sự trợ giúp của Mộ Lê Thần, Mộ gia thức ăn sung túc, thế nhưng bọn họ lại không có đủ thực lực bảo hộ, cho nên thường xuyên bị dị năng giả cấp cao cướp đồ ăn.
Sinh hoạt ở bên ngoài căn cứ càng khó khăn hơn, cái loại mà một người mỗi ngày đều tìm cách dẫm đạp lên người khác để sống sót, rồi cuối cùng họ lựa chọn bán Mộ Lê Thần để đổi lấy sinh hoạt nhàn nhạ.
Bọn họ được Mộ Lê Thần đối đãi tốt, cho dù là tại mạt thế, có một tang thi hoàng bảo hộ bọn họ sống sót so với những người khác phải vùng vẫy trên đường biên tử vong là tốt hơn rất nhiều.
Sau khi bọn họ tiến vào căn cứ, không có Mộ Lê Thần hộ tống theo sau, bọn họ chỉ là người thường, đương nhiên chỉ có thể đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Đối mặt với hiện thực không có nghĩa là bọn họ có thể tiếp nhận hiện thực.
Vì cái thân phận cao cấp và sinh hoạt an nhàn, bọn họ hoàn toàn không đếm xỉa đến Mộ Lê Thần vì bọn họ trả giá cái gì, lựa chọn bán hắn để đổi lấy cuộc sống an nhàn về sau.
Thậm chí bọn họ còn nghĩ, bọn họ đây là vì cả nhân loại cống hiến, quan pháp bất vị thân, thật cao thượng!
Trùng sinh một lần Mộ Lê Thần thấy rõ bộ mặt xấu xí của mấy kẻ gọi là thân nhân kia, cũng thấy rõ sai lầm mà mình đã phạm.
Mọi người đều coi thường hắn vì bọn họ mà trả giá vô điều kiện nhiều lắm, khi vừa mới bắt đầu có thể sẽ có chút cảm động đi, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ chỉ cảm thấy việc Mộ Lê Thần hắn làm là tất nhiên.
Mộ Lê Thần không biết kiếp trước mất đi hắn bảo hộ, không có năng lực có được thức ăn, mấy kẻ phản bội có hối hận vì đã đem bán hắn cho sở nghiên cứu hay không. Hắn chỉ biết, sai lầm một lần là đủ rồi!
Cho nên lần này, Mộ Lê Thần không muốn phí sức hộ tống bọn họ đi căn cứ B thị, mà đưa bọn họ đến căn cứ H tỉnh, ở đó, một năm sau sẽ bị hủy diệt.
Hơn nữa lần này hắn muốn bảo hộ bọn họ tốt một chút, so với kiếp trước càng tốt hơn….(>.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook