Edit: Zombie cưỡi Lợn

Beta: Khanhkyc4a95f4e45957e7b4bf6d38cb5097b4eaab90f0d370d0-LkrBEf_fw658

“Mộ Lê Thần nhíu mày. Màu móng vuốt dần thay đổi, biến thành một màu trắng sữa thuần túy, sau đó hung hăng đâm vào giữa thân cây.”

Nay khoảng cảnh giữa hắn và A Thần giống như càng đuổi càng xa!

An Dương lúc này mới hiểu rõ.

Hắn vẫn cho rằng, cho dù A Thần trở thành tang thi, hắn vẫn có thể như trước chọn ở bên cạnh bảo hộ cho A Thần. Thế nhưng…

An Dương tinh thần buộc chặt nhìn chằm chằm con nhện biến dị đang biến lớn biến nhỏ đung đưa trên cây, hắn biết rõ thân ảnh Mộ Lê Thần phía trước đang dần dần biến mất, mà hắn thì không có biện pháp nhìn lần cuối.

Bởi vì chỉ cần hắn sơ suất, liền bị con nhện biến dị cấp ba này giết chết.

Sau khi Mộ Lê Thần trở thành tang thi, hắn dẫn đàn tang thi đi qua đủ loại địa phương nguy hiểm, tỷ như khu rừng vô số biến dị thú hay những thành phố tang thi tràn ngập.

An Dương đi theo phía sau hắn vạn phần nguy hiểm. Đơn giản bởi vì An Dương là nhân loại.

Khóe miệng An Dương nhịn không được lộ ra một tia cười khổ, mặc dù hắn có không gian trên sợi dây chuyền làm đường lui bảo mệnh, nhưng cự ly giữa hắn và Mộ Lê Thần càng ngày càng xa.

Thẳng cho đến lúc hắn bị con nhện biến dị này cản chân, triệt để mất dấu Mộ Lê Thần.

An Dương vận động dị năng chuẩn bị phát động.

Hắn lúc này là dị năng giả cấp ba, nhưng phải chống lại một con nhện biến dị đã là cao giai cấp ba sắp đột phá cấp bốn, hắn không nắm chắc được phần thắng.

Vốn dĩ, biến dị thú cùng cấp so với nhân loại còn lợi hại hơn, huống chi nó vốn cao cấp hơn hắn.

Trốn vào không gian? An Dương không muốn.

Bởi vì nhện biến dị khác so với biến dị thú, nếu hắn tiến vào không gian, nó sẽ phi thường kiên nhẫn ngồi dệt tơ chờ hắn bên ngoài, hắn có trốn trong không gian nửa năm nó cũng không chịu rời đi. Mà thời gian dài như vậy, hắn đợi không nổi.

Hắn còn muốn đi theo hướng kia, tiếp tục đuổi theo A Thần.

Hơn nữa, hắn không muốn cứ hở ra gặp một chút nguy hiểm liền chui vào không gian, đối với việc tăng cường năng lực không có lợi.

Con nhện biến dị cao giai cấp ba mặc dù khó giải quyết chút, hắn không nói là nắm chắc phần thắng, ít nhất có thể bảo đảm tính mạng.

Bởi vậy, chỉ có giết chết con nhện biến dị này mới là phương pháp tốt nhất để hắn có thể tiếp tục lên đường tìm kiếm A Thần.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần không biết An Dương ở xa xa vẫn đi theo mình, lúc này, mục đích của hắn là đi vào thâm sơn cùng cốc.

Trừ thú cưỡi Ngao tạng ra, thủ hạ của hắn đều giao hết cho Mộ gia gia, để bọn nó du đãng bên ngoài một thôn trang.

Về phần có vài lần để tụi nó vào trong một thôn trang có người sống, như vậy cũng chỉ có thể xem như bọn họ xui xẻo.

Ánh mắt Mộ Lê Thần nóng rực nhìn về phía vùng núi phương Đông, hắn cảm thấy, ở bên trong vùng núi rừng kia, có thứ gì đó làm hắn phi thường khao khát.

Loại khát vọng này cơ hồ còn khiến trái tim đã sớm ngừng đập của hắn nhảy lên một nhịp.

Kiếp trước, hắn cũng từng cảm nhận được loại cảm giác này, bất quá không phải ở đây.

Khi đó hắn hộ tống người nhà Mộ gia đến căn cứ B thị, trên đường đi qua một con sông, liền cảm thấy trong sông có một vật gì đó hấp dẫn hắn.

Loại hấp dẫn này rất mãnh liệt, giống như một thằng nhóc khi nhìn thấy người mình thầm mến vậy. Nhưng loại hấp dẫn này cũng không giống ma túy khiến kẻ nghiện không thể kháng cự.

Bởi vì lúc trước hắn một mực quan tâm người nhà Mộ gia, nên không thèm để ý đến cảm giác hấp dẫn này, chỉ nghĩ chờ khi hắn đưa người nhà đến căn cứ an toàn rồi tính sau.

Đáng tiếc, kiếp trước hắn không có cơ hội tính sau.

May mà lão Thiên gia còn tốt bụng cho hắn cơ hội lần thứ hai.

Nhưng mà hắn còn chưa nghĩ đến chuyện này, bởi vì hắn bây giờ còn cách con sông lớn đó quá xa. Cho nên điểm đầu tiên của chuyến hành trình này là căn cứ H tỉnh.

Không nghĩ rằng, trên đường đi hắn đã cảm giác được loại hấp dẫn này.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mảnh rừng này đã bị con người khai phá. Nhưng sau lần nhật thực thứ hai, thực vật đã bắt đầu từ từ tiến hóa, dấu vết của con người khai phá đã biến mất không còn.

Trước tận thế chỉ có cây cối chừng mười mấy năm, bây giờ thoạt nhìn, giống như những đại thụ trăm ngàn tuổi. So với rừng nguyên sinh còn muốn rậm rạp hơn nhiều.

Mộ Lê Thần dùng Phong hệ dị năng nâng mình lên, nhẹ nhàng đi trong rừng.

Bốn phía đều tối như mực, một tia nắng cũng không thể xuyên qua những tán lá dày đặc.

Mặt đất dưới chân rất sạch sẽ, không có lấy một chiếc lá rụng.

Một khu rừng mà như vậy quả thật rất quỷ dị.

Mộ Lê Thần cũng không quá ngạc nhiên.

Bởi vì nhóm thực vật đang bắt đầu hấp thu chất dinh dưỡng để tiến hóa, bất cứ thứ gì từ thi thể động vật đến mẩu lá rụng cũng là dinh dưỡng tẩm bổ cho chúng nó.

Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực cảm ứng, dọc đường đi gặp phải bất cứ thực vật yêu dị tươi tốt nào hắn đều diệt trừ.

Lực sát thương của thực vật biến dị đối với tang thi rất ghê gớm. Chúng nó biến dị sau căn bản không sợ lây nhiễm virus tang thi, thậm chí có vài loài thực vật biến dị chuyên môn ăn tang thi.

May là nhật thực lần thứ ba còn chưa tới, bằng không đám biến dị thực vật này có thêm năng lực công kích sẽ mang đến cho hắn phiền toái lớn.

Trong khu rừng không rõ ngày hay đêm này, Mộ Lê Thần cũng không biết mình đã đi bao lâu, tang thi động vật gặp dọc đường không dám tấn công hắn, chỉ có biến dị thú cấp sáu thỉnh thoảng đến uy hiếp Ngao tạng. Vốn dĩ thực vật biến dị là thứ nguy hiểm nhất, nhưng bọn chúng vẫn còn trong quá trình tiến hóa, vẫn chưa có đủ năng lực tấn công.

Cho nên Mộ Lê Thần mới thuận lợi tiến vào nơi quan trọng nhất khu rừng.

Hắn kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đó là một cây đại thụ cực kỳ to lớn.

Mộ Lê Thần nhìn lướt qua, thế nhưng nhìn không tới toàn bộ thân cây, chỉ có một vòng cung kéo dài.

Trước mặt hắn giống như một khối tượng gỗ lớn bị cành cây bò đầy, hoàn toàn không nhìn ra khối gỗ lớn đó chỉ là một mặt của thân cây đại thụ.

Phải dùng tinh thần lực dò xét mới phát hiện, này thực chất chỉ là một thân cây.

Cái này cũng quá mức kì lạ, cây to như vậy nhưng lại không hề cao.

Cũng không phải là thấp, mà so với những cây khác thì thấp hơn. Nhìn chung thật giống một người chỉ cao một mét tám mà nặng tới hơn sáu trăm cân.

Khiến người khác cảm thấy nó thấp.

Mộ Lê Thần chỉ cảm thấy thứ hấp dẫn mình đang ở nơi này, nhưng lại không biết cụ thể ở nơi nào. Nhưng hắn biết, thứ đó nằm trên thân cây đại thụ này.

Mà cái cây này biến dị kỳ cục như thế tuyệt đối có liên quan đến thứ đó.

Mộ Lê Thần đi một vòng cái cây, không phát hiện có gì bất thường. Ngoại trừ quá mức to lớn ra so với những thực vật biến dị xung quanh không khác nhau mấy.

Hắn bắt đầu leo lên cây, móng vuốt dễ dàng cắm vào thân cây.

Lúc trước hắn ăn luôn khỏa châu màu trắng nên móng hắn lúc này cũng là một màu trắng, không có virus tang thi.

Mộ Lê Thần tuy có thể chuyển thành màu đen có chứa virus tang thi, nhưng móng vuốt màu trắng này lại bén hơn, hắn cũng không muốn chuyển lại làm gì.

Dễ dàng trèo lên đỉnh đại thụ, lúc leo cũng không quên nhìn kỹ mọi thứ. Chỉ tiếc, vẫn không có gì kì lạ.

Trên thân cây không có, cành cây cũng không có, …. Mộ Lê Thần nhìn về phía nhân tâm của cây, ánh mắt tựa hồ có thể xuyên thấu qua vỏ cây nhìn xem thứ bên trong.

Mà thứ bên trong đâu?

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần không do dự phóng ra một đạo phong nhận về phía tâm cây.

Chỉ nghe ‘keng’ lên một tiếng, phong nhận như cắt vào một khối kim loại. Thân cây vẫn không chút tổn hại gì.

Mộ Lê Thần nhíu mày, dứt khoát tự mình động thủ.

Màu móng vuốt dần thay đổi, biến thành một màu trắng sữa thuần túy, sau đó hung hăng đâm vào giữa cây.

Quá trình đâm vào hoàn toàn không thoải mái như lúc cắm móng tay trên thân để leo lên.

Thân cây này không giống những cây khác, nó chảy ra một loại loại chất lỏng đậm sệt, chất lỏng đó quấn vào tay hắn, khi móng vuốt hắn xoay chuyển tạo ra một lực cản lớn.

Thời gian giằng co thật dài, Mộ Lê Thần dường như đã muốn cố hết sức, thậm chí còn có khả năng bị nó bức cho lui ra.

Mộ Lê Thần cắn chặt răng, điều động toàn lực, đem dị năng dồn vào móng vuốt, cổ tay xoay mạnh, đi vào càng thêm sâu, xé rách thân cây một đường.

Nơi bị xé ra như rơi lệ mà chảy ra một dòng chất lỏng đặc sệt. Nhưng chất lỏng kia vừa chảy ra lại bị thân cây hấp thụ ngược trở vào.

Mộ Lê Thần không thèm quan tâm đến tình huống dị thường này, bởi vì lúc này hắn cảm thấy tim mình như nhảy lên. Loại kích động này không phải vì hắn có thể sống lại làm người, mà là cỗ hấp dẫn cường đại kia khiến hắn dường như muốn mất khống chế…

Mộ Lê Thần đâm xuyên hai ngón tay vào vết rách, tách nó ra rồi nhìn vào bên trong thân cây, một khỏa châu màu lục đang đập từng nhịp bên trong đám chất lỏng. Đồng tử hắn co rút.

Đó là….

Khát vọng điên cuồng tựa hồ đã không còn có thể khống chế được nữa.

Hắn muốn nó! Nhất định phải có được nó!

Hắn nhìn chằm chằm trái tim màu lục đang đập từng nhịp bên trong.

Thứ này hắn đã từng thấy qua, đó là lúc hắn còn ở căn cứ B thị. Bất quá, lúc hắn nhìn thấy lại là màu vàng và không còn đập như bây giờ.

Mộ Lê Thần đang muốn mở rộng khe rách, lấy khỏa lục sắc kia ra, đột nhiên nghe phía sau có một đạo kình phong gào thét bay đến, hắn không thể không rút tay về, nhảy ra xa.

Hắn nhảy ra xa chừng hơn mười mét mới đứng vững lại, nhìn những dây leo tựa như có sinh mệnh đều hướng hắn điên cuồng vọt tới.

Hắn hình thành một Bạch hỏa cầu cực đại, sau đó ‘oành’ một tiếng, hỏa cầu bay thẳng vào đám dây leo mà nổ tung, gỗ vụn bay đầy trời. Một vài đoạn dây leo bị nổ rụng xuống đất vẫn còn ngoe nguẩy như xúc tu.

Mộ Lê Thần bên này đã tiêu diệt được nguy hiểm, nhưng Ngao tạng biến dị bên kia đã bị vô số nhánh cây gắt gao cuốn lấy, nó rống to giận dữ. Rồi bị một đám nhánh cây khác ùa tới bao lại thành một khối màu xanh, tiếng kêu gầm của nó cũng không phát ra nổi nữa.

Khối màu xanh bao bọc Ngao tạng bắt đầu mấp máy, còn giống như dạ dày tiêu hóa thức ăn mà tiết ra chất lỏng đậm đặc.

Mộ Lê Thần thấy thú cưỡi của mình gặp nguy hiểm, vội vàng dùng các loại dị năng công kích vô số nhánh cây đang bao phủ nó, nhưng không biết vì sao dị năng vừa rồi vẫn còn gây thương tổn với đám thực vật này nay lại không còn hiệu quả.

Mộ Lê Thần nhìn nhánh cây cũng bắt đầu hướng mình quấn lấy, muốn dùng phương pháp áp dụng trên người Ngao tạng mà đối phó với hắn.

Nhưng tốc độ hắn rất nhanh, còn có Phong hệ dị năng hỗ trợ, nhánh cây căn bản là đuổi không kịp.

Bất quá, nơi này dù sao cũng là sân nhà của đám thực vật biến dị, dây leo cùng nhánh cây rất nhiều, trốn không nổi.

Mộ Lê Thần dùng móng vuốt chém xuống, móng màu trắng sữa như đao cắt đậu hủ, dễ dàng đem nhánh cây xông tới cắt thành vài đoạn, nhánh cây ấy khôi phục lại thành thực vật bình thường như cũ.

Hiệu quả ngoài ý muốn này khiến Mộ Lê Thần mừng rỡ, hắn trực tiếp phi thân đến đám cây đang vây khốn Ngao tạng, hai móng vuốt đồng thời công kích.

Nhưng, móng vuốt của hắn không thuận lợi như hắn tưởng, bị ngăn trở không ít.

Không biết có phải bởi vì đám chất lỏng sềnh sệt kia hay không mà nhánh cây bọc Ngao tạng thập phần cứng cáp, móng vuốt hắn chém xuống chỉ để lại một vết rách trên nhánh cây.

Mộ Lê Thần cau mày, sau đó dùng Hỏa hệ dị năng phóng tới vết rách, hiệu quả vậy mà rất cao.

Bởi vì còn phải đối phó với những dây leo và nhánh cây muốn tập kích hắn, Mộ Lê Thần giải cứu Ngao tạng không được thuận lợi. Chờ đến khi hắn phá vỡ được nhánh cây cứng cáp lôi Ngao tạng ra, nó đã hấp hối.

Có khả năng là do đám chất lỏng sềnh sệt kia có tác dụng ăn mòn, khiến cả người Ngao tạng của hắn bị ăn đến lộ ra lớp thịt bên trong.

Nhìn Ngao tạng bi thảm mất đi sức chiến đấu, Mộ Lê Thần dùng Thủy hệ dị năng xử lý vết thương cho nó, rồi mang nó ra khỏi phạm vi tập kích của đám cây.

Bây giờ còn chưa đến nhật thực lần thứ ba, thực vật còn chưa hoàn toàn biến dị.

Bởi vậy bên trong này khu rừng này chỉ cái cây kia có khỏa lục sắc bên trong là hoàn toàn biến dị.

Ngao tạng nằm bên ngoài phạm vi công kích của cái cây biến dị kia thì thực an toàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương