Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng
-
Chương 1: Mang theo cừu hận trọng sinh
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky
20140905-1243-benh-vien-1
Mờ mịt nhìn ***g sắt băng lãnh, tay chân bị xích bạc vây khốn, Mộ Lê Thần không còn như trước kia, đã sớm từ bỏ ý đồ giãy dụa, phảng phất yên lặng như người chết.
Không! Hắn vốn chính là một người chết, một hoạt tử nhân!
Hắn không có nhịp tim, không có hô hấp, làn da của hắn trắng nõn mềm mại hệt người thường nhưng đao thương không thể làm tổn hại.
Đôi mắt của hắn màu đen, cả tròng trắng mắt cũng tối đen.
Vẻ ngoài hắn như vậy, liếc mắt nhìn qua rất giống người thường, hết thảy không như những đặc thù thường thấy ở tang thi, đều không biểu lộ trên cơ thể hắn.
Hắn không phải người!
Hắn không còn là người, hiện tại chỉ là một tang thi!
Thân thể bị tiêm vào một loại thuốc không biết tên có thể khắc chế sức mạnh của tang thi, cả người hắn lúc này vô lực, không còn thể dễ dàng hất văng mấy chục đội lực lượng an ninh, chỉ có thể trở thành con chuột bạch thí nghiệm bị nhốt trong phòng nghiên cứu đến cả thiên nhật địa hạ như thế nào cũng không biết.
Suốt mười năm, nhớ tới mỗi ngày mỗi đêm bị tiêm vào đủ loại dược kỳ quái mà đau đớn, nhớ tới thân thể mình bị tách rời ra sao mà vạn lần thống khổ. Mộ Lê Thần hận đến thấu xương.
“Đáng chết! Tất cả đều đáng chết… Chết đi, chết hết đi!!!”
Mộ Lê Thần nhắm mắt lại, biểu tình chết lặng, miệng chỉ thều thào được như vậy.
Hơn mười năm trước, lúc tận thế bộc phát.
Hắn là một trong nhóm người đầu tiên bị lây nhiễm virus, đơn độc nằm trong bệnh viện chờ đợi cái gọi là trị liệu.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, Mộ Lê Thần biết hắn cùng với mấy người kia đã trở thành quái vật ăn thịt người, chỉ là hắn có vài điểm bất đồng, vừa thức tỉnh đã là tang thi cao cấp có trí tuệ, sức mạnh và tốc độ so với tang thi thông thường cường đại hơn, còn lưu lại được ký ức lúc trước, hơn nữa có thể khống chế tang thi có đẳng cấp thấp hơn mình.
Mộ Lê Thần lo cho người nhà và vị hôn thê của hắn, mặc kệ có bị người khác phát hiện thân phận mà giết chết, bất chấp nguy hiểm đi tìm bọn họ, còn một đường hộ tống bọn họ về phía Bắc.
Đến Z quốc, căn cứ B thị có số người sống sót cao nhất, hắn không dám đi vào, chỉ dám du đãng bên ngoài, khi bọn họ ra ngoài tìm vật tư thì lại đi theo bảo hộ.
Kết quả…
Mộ Lê Thần nhìn các loại dụng cụ bên ngoài ***g sắt, đồng tử tối đen toác ra oán hận dày đặc, khuôn mặt tuấn lãng vốn đã tái nhợt trở nên vặn vẹo.
Ngay cả người thân cũng phản bội hắn thì vì cái gì mà hắn còn muốn quyến luyến nhân loại này?
Tuy biến thành tang thi nhưng hắn vẫn có suy nghĩ, cảm xúc của con người, vẫn mang cảm giác nhân loại chính hắn vẫn có, nhưng những thứ đó chỉ mang đến cho hắn cảm giác đau đớn tận xương cốt khi bị phản bội và vĩnh viễn trở thành vật thí nghiệm.
“Hắn không phải là người, hắn là quái vật ăn thịt người!”
Chính ái nhân mà hắn vẫn che chở đã thốt ra những lời đó.
Mộ Lê Thần còn nhớ rõ lúc nữ nhân kia đem ánh mắt chán ghét nhìn về phía hắn, hắn thật hối hận, tại sao lúc ấy chỉ lo ổn định tâm tình mà không xông lên một nhát đem cô ta biến thành quái vật như mình?
Hắn lúc trước không hẳn là đứng về phía nhân loại, nhưng chỉ có tang thi mới là đồng loại của hắn.
Mộ Lê Thần suốt mười năm nay không phải là chưa từng thử đào thoát, nhưng bởi vì hắn lo lắng gia nhân sợ hãi chán ghét, nên kiên định không chạm vào một miếng thịt của nhân loại, không có năng lượng bổ sung, sức mạnh hắn ngày càng suy tàn.
Nay hắn phát hiện, hắn có thể liên hệ với tang thi thủ lĩnh ngoài căn cứ thậm chí còn ra lệnh được cho nó
Hiện tại, sở dĩ sở nghiên cứu không có ai mang hắn tiếp tục làm thí nghiệm là bởi vì tình huống bên ngoài rất nguy cấp.
Hắn không những ra lệnh cho tang thi ngoài kia tấn công căn cứ mà còn bắt đầu thiêu đốt Hồn tinh, đem tinh thần lực bao trùm tất thảy, trong phạm vi ảnh hưởng của tinh thần lực, tang thi đều nhất loạt hướng tới B thị đem người nuốt sạch.
Hồn tinh trong đầu hắn so với tinh thạch trong cơ thể tang thi bình thường có nhiều chỗ bất đồng.
Cho nên bác sĩ Lý_ sở trưởng sở nghiên cứu đối với Hồn tinh của hắn rất thèm muốn, thế nhưng Hồn tinh trong đầu hắn lại tự động sinh ra một tầng phòng hộ, năng lượng vì thế mà sút giảm nhưng vẫn chưa khô kiệt nên tầng phòng hộ vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Họ Lý kia định mang Mộ Lê Thần xẻ ra, chỉ cần Hồn tinh còn trong đầu hắn thì thân thể hắn còn có thể tái sinh.
Nói cách khác, chỉ cần Hồn tinh có đủ năng lượng, Mộ Lê Thần chính là Bất Tử Chi Thân!
Mà hiện tại hắn vì hủy diệt căn cứ đã thiêu đốt Hồn tinh.
Hắn cảm giác rất rõ ràng nguồn sức mạnh của Hồn tinh phảng phất trong cơ thể, nhưng mà quá ít, cơn mệt mỏi nhanh chóng kéo đến.
Nhưng như thế này thì đã sao?! Hắn không có ước nguyện gì về cuộc sống này, hắn chỉ muốn báo thù! Chỉ cần có thể báo thù, Mộ Lê Thần hắn cái gì cũng không sợ, huống hồ này cũng chỉ là chết một lần mà thôi.
Nghe thấy tang thi bên ngoài đã đánh thủng phòng ngự căn cứ, trên mặt Mộ Lê Thần lộ ra nụ cười thản nhiên, ngay sau đó lại gục xuống…
Hắn cứ như vậy nằm trên mặt đất chờ chết.
Tuy rằng đã đem Hồn tinh thiêu đốt, nhưng vẫn không thể đốt hoàn toàn, hắn chỉ có thể đợi cho Hồn tinh tự hao sạch năng lượng, sau đó chết đi.
Linh hồn hắn dần mỏi mệt…. một lát sau hắn nặng nề nhắm mắt…
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần khôi phục ý thức, thời điểm mở mắt, hắn kinh ngạc nhìn trần nhà màu trắng trên đầu, khứu giác không có ngửi thấy mùi dược kỳ quái trong sở nghiên cứu đã khiến hắn căm thù đến tận xương tủy kia, mà mơ hồ cảm giác được này là hương vị trong trí nhớ hắn từng ngửi qua.
Hắn đánh giá xung quanh, bên cạnh là các loại thiết bị chữa bệnh tiên tiến, trên tủ đầu giường bên trái còn có một bó cẩm chướng tiên diễm. Mộ Lê Thần hốt hoảng, cái này chính là nơi mà ở thời điểm hắn bị lây nhiễm, phát sốt rồi được đưa vào phòng bệnh cao cấp.
Hắn chậm rãi nhìn sắc trời âm trầm bên ngoài, ngồi dậy, liền cảm thấy tứ chi cùng các bộ phận khác như rời rạc, không có chút tự nhiên. Hắn cũng có chút không dám tin mà vươn tay nhìn, những ngón tay thon dài trắng trẻo trước mặt…. hắn xoa ngực, không có nhịp tim, băng lãnh cương ngạnh, đây chính là thời điểm hắn biến dị.
“Ha ha ha ha…” Mộ Lê Thần hai tay che mặt, phát ra tiếng cười thê lương, nơi phòng bệnh u ám trống trải, tiếng cười như vậy thực dễ khiến người khác rùng mình.
Đây là ông trời ban cho hắn cơ hội nữa? Một lần nữa về lại năm hai mươi hai tuổi này….
Hắn chậm rãi xuống giường, hoạt động chân tay một chút liền cảm giác một cỗ khí lực cất giấu trong cơ thể mà vô thanh cười.
Nụ cười tinh khiết treo trên gương mặt anh tuấn có phần tái nhợt lại đẹp đến mức khiến người ta không nỡ dời mắt nhưng tại cặp mắt kia lại là một mảnh tối đen, thâm uyên giống như địa ngục.
Mộ Lê Thần mở di động, nhìn một chốc trên màn hình, bây giờ là bốn giờ chiều.
Nửa tháng trước, có rất nhiều người đột nhiên sốt cao rồi hôn mê vô cớ, tất cả mọi người đều tưởng là loại bệnh truyền nhiễm nào đó, không ai nghĩ đến, hôm nay cái gọi là “Nhật thực” sẽ khiến những người hôn mê kia tỉnh lại.
Có những người thức tỉnh được gọi là dị năng giả, nhưng những hoạt tử nhân ăn thịt sống là nhiều, mà phàm những người có thể sống sót đều gọi chúng là Tang thi.
Mộ Lê Thần trước hết tỉnh lại một nhóm người, nhưng hắn cũng không phải dị năng giả, mà là Tang thi hoàng!
Kiếp trước không biết bản thân có bao nhiêu năng lực đặc thù, có lẽ là do ý chí cường đại nên sau khi biến dị mới giữ lại được ý thức.
Lúc ở sở nghiên cứu hắn có nghe qua bác sĩ Lý cùng với mấy người khác nhắn đến thân phận của hắn, hắn không bị dục vọng chi phối như tang thi thường, ánh mắt của hắn tối đen, hắn có lực uy hiếp đối với đám tang thi thông thường, nói cách khác, hắn trời sinh là Tang thi hoàng.
Bác sĩ Lý luôn muốn hắn mất đi tự chủ và ý thức, rồi đem đào tạo thành một tang thi hoàng chỉ nghe theo lời mình, thế nhưng không có thành công.
Sau đó bác sĩ Lý lại đổi phương pháp, dùng gen của Mộ Lê Thần hắn cấy vào người sống lại ra thứ có thực lực cường hãn như hắn nhưng không có tư duy, dễ dàng bị bác sĩ Lý khống chế, sai khiến quân đoàn tang thi.
Chỉ là gã bác sĩ đó không biết, hắn tạo tang thi càng nhiều, giờ tử của hắn càng đến gần.
Bởi vì dùng gen của Mộ Lê Thân tạo ra tang thi, những mẫu thể đó sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn vô điều kiện.
Kiếp trước, nếu không phải bác sĩ Lý dùng tài liệu kiến tạo đặc thù áp chế Mộ Lê Thần vào phòng nghiên cứu, nếu không phải hằng ngày đều tiêm cho Mộ Lê Thần hắn loại dược vô hiệu hóa sức mạnh của hắn thì trong lúc bọn họ đi chế tạo tang thi hắn đã có thể chạy đi.
Chỉ tiếc, phòng nghiên cứu quá mức chắc chắn…
Mộ Lê Thần đem đồ của bệnh nhân đang mặc trên thân đổi thành quần áo thông thường, lúc mặc vào tay chân có chút luống cuống.
Hắn thật sự là lâu lâu lâu lắm rồi không có mặc quần áo.
Lúc ở sở nghiên cứu, bị đem đi làm thí nghiệm, bị chém đứt tay chân, mổ banh bụng là chuyện thường xuyên, trong mắt những kẻ điên kia, hắn chỉ là vật thí nghiệm không phải người, như thế nào có thể cho hắn mặc quần áo?
Vụng về khoác lên người bộ trang phục thông thường, Mộ Lê Thần đứng trước gương lớn, nhìn người thanh niên tuấn lãng đang cười đến ôn nhu kia mà trong đôi mắt lại là một mảng băng lãnh tối đen, chỉ cảm thấy rất không chân thật.
Hắn thật sự thoát khỏi cái nơi quỷ dị kia? Hắn thật sự thoát khỏi cảnh sống không bằng chết?
Đắm chìm trong hoài nghi một lúc, Mộ Lê Thần khi nghe thấy tiếng tang thi rống cùng tiếng người kinh sợ the thé kêu thảm thiết mới phục hồi tinh thần, sau đó từng bước đi ra khỏi phòng bệnh, cất những bước đầu tiên trong một kiếp mới…
—————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:Trong mạt thế văn rất thích nhân vật chính là tang thi, nhưng mà mấy cái nhân vật kiểu này thực sự rất… thân là tang thi cư nhiên còn muốn hủy diệt nhân loại, thống trị thế giới, sao không nghĩ cách cứu vớt nhân loại hay làm cứu thế chủ nhỉ?
Được rồi, mấy cái này vốn không có theo lẽ thường.. cho nên đừng có mắng ta~~
Beta: Khanhky
20140905-1243-benh-vien-1
Mờ mịt nhìn ***g sắt băng lãnh, tay chân bị xích bạc vây khốn, Mộ Lê Thần không còn như trước kia, đã sớm từ bỏ ý đồ giãy dụa, phảng phất yên lặng như người chết.
Không! Hắn vốn chính là một người chết, một hoạt tử nhân!
Hắn không có nhịp tim, không có hô hấp, làn da của hắn trắng nõn mềm mại hệt người thường nhưng đao thương không thể làm tổn hại.
Đôi mắt của hắn màu đen, cả tròng trắng mắt cũng tối đen.
Vẻ ngoài hắn như vậy, liếc mắt nhìn qua rất giống người thường, hết thảy không như những đặc thù thường thấy ở tang thi, đều không biểu lộ trên cơ thể hắn.
Hắn không phải người!
Hắn không còn là người, hiện tại chỉ là một tang thi!
Thân thể bị tiêm vào một loại thuốc không biết tên có thể khắc chế sức mạnh của tang thi, cả người hắn lúc này vô lực, không còn thể dễ dàng hất văng mấy chục đội lực lượng an ninh, chỉ có thể trở thành con chuột bạch thí nghiệm bị nhốt trong phòng nghiên cứu đến cả thiên nhật địa hạ như thế nào cũng không biết.
Suốt mười năm, nhớ tới mỗi ngày mỗi đêm bị tiêm vào đủ loại dược kỳ quái mà đau đớn, nhớ tới thân thể mình bị tách rời ra sao mà vạn lần thống khổ. Mộ Lê Thần hận đến thấu xương.
“Đáng chết! Tất cả đều đáng chết… Chết đi, chết hết đi!!!”
Mộ Lê Thần nhắm mắt lại, biểu tình chết lặng, miệng chỉ thều thào được như vậy.
Hơn mười năm trước, lúc tận thế bộc phát.
Hắn là một trong nhóm người đầu tiên bị lây nhiễm virus, đơn độc nằm trong bệnh viện chờ đợi cái gọi là trị liệu.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, Mộ Lê Thần biết hắn cùng với mấy người kia đã trở thành quái vật ăn thịt người, chỉ là hắn có vài điểm bất đồng, vừa thức tỉnh đã là tang thi cao cấp có trí tuệ, sức mạnh và tốc độ so với tang thi thông thường cường đại hơn, còn lưu lại được ký ức lúc trước, hơn nữa có thể khống chế tang thi có đẳng cấp thấp hơn mình.
Mộ Lê Thần lo cho người nhà và vị hôn thê của hắn, mặc kệ có bị người khác phát hiện thân phận mà giết chết, bất chấp nguy hiểm đi tìm bọn họ, còn một đường hộ tống bọn họ về phía Bắc.
Đến Z quốc, căn cứ B thị có số người sống sót cao nhất, hắn không dám đi vào, chỉ dám du đãng bên ngoài, khi bọn họ ra ngoài tìm vật tư thì lại đi theo bảo hộ.
Kết quả…
Mộ Lê Thần nhìn các loại dụng cụ bên ngoài ***g sắt, đồng tử tối đen toác ra oán hận dày đặc, khuôn mặt tuấn lãng vốn đã tái nhợt trở nên vặn vẹo.
Ngay cả người thân cũng phản bội hắn thì vì cái gì mà hắn còn muốn quyến luyến nhân loại này?
Tuy biến thành tang thi nhưng hắn vẫn có suy nghĩ, cảm xúc của con người, vẫn mang cảm giác nhân loại chính hắn vẫn có, nhưng những thứ đó chỉ mang đến cho hắn cảm giác đau đớn tận xương cốt khi bị phản bội và vĩnh viễn trở thành vật thí nghiệm.
“Hắn không phải là người, hắn là quái vật ăn thịt người!”
Chính ái nhân mà hắn vẫn che chở đã thốt ra những lời đó.
Mộ Lê Thần còn nhớ rõ lúc nữ nhân kia đem ánh mắt chán ghét nhìn về phía hắn, hắn thật hối hận, tại sao lúc ấy chỉ lo ổn định tâm tình mà không xông lên một nhát đem cô ta biến thành quái vật như mình?
Hắn lúc trước không hẳn là đứng về phía nhân loại, nhưng chỉ có tang thi mới là đồng loại của hắn.
Mộ Lê Thần suốt mười năm nay không phải là chưa từng thử đào thoát, nhưng bởi vì hắn lo lắng gia nhân sợ hãi chán ghét, nên kiên định không chạm vào một miếng thịt của nhân loại, không có năng lượng bổ sung, sức mạnh hắn ngày càng suy tàn.
Nay hắn phát hiện, hắn có thể liên hệ với tang thi thủ lĩnh ngoài căn cứ thậm chí còn ra lệnh được cho nó
Hiện tại, sở dĩ sở nghiên cứu không có ai mang hắn tiếp tục làm thí nghiệm là bởi vì tình huống bên ngoài rất nguy cấp.
Hắn không những ra lệnh cho tang thi ngoài kia tấn công căn cứ mà còn bắt đầu thiêu đốt Hồn tinh, đem tinh thần lực bao trùm tất thảy, trong phạm vi ảnh hưởng của tinh thần lực, tang thi đều nhất loạt hướng tới B thị đem người nuốt sạch.
Hồn tinh trong đầu hắn so với tinh thạch trong cơ thể tang thi bình thường có nhiều chỗ bất đồng.
Cho nên bác sĩ Lý_ sở trưởng sở nghiên cứu đối với Hồn tinh của hắn rất thèm muốn, thế nhưng Hồn tinh trong đầu hắn lại tự động sinh ra một tầng phòng hộ, năng lượng vì thế mà sút giảm nhưng vẫn chưa khô kiệt nên tầng phòng hộ vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Họ Lý kia định mang Mộ Lê Thần xẻ ra, chỉ cần Hồn tinh còn trong đầu hắn thì thân thể hắn còn có thể tái sinh.
Nói cách khác, chỉ cần Hồn tinh có đủ năng lượng, Mộ Lê Thần chính là Bất Tử Chi Thân!
Mà hiện tại hắn vì hủy diệt căn cứ đã thiêu đốt Hồn tinh.
Hắn cảm giác rất rõ ràng nguồn sức mạnh của Hồn tinh phảng phất trong cơ thể, nhưng mà quá ít, cơn mệt mỏi nhanh chóng kéo đến.
Nhưng như thế này thì đã sao?! Hắn không có ước nguyện gì về cuộc sống này, hắn chỉ muốn báo thù! Chỉ cần có thể báo thù, Mộ Lê Thần hắn cái gì cũng không sợ, huống hồ này cũng chỉ là chết một lần mà thôi.
Nghe thấy tang thi bên ngoài đã đánh thủng phòng ngự căn cứ, trên mặt Mộ Lê Thần lộ ra nụ cười thản nhiên, ngay sau đó lại gục xuống…
Hắn cứ như vậy nằm trên mặt đất chờ chết.
Tuy rằng đã đem Hồn tinh thiêu đốt, nhưng vẫn không thể đốt hoàn toàn, hắn chỉ có thể đợi cho Hồn tinh tự hao sạch năng lượng, sau đó chết đi.
Linh hồn hắn dần mỏi mệt…. một lát sau hắn nặng nề nhắm mắt…
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần khôi phục ý thức, thời điểm mở mắt, hắn kinh ngạc nhìn trần nhà màu trắng trên đầu, khứu giác không có ngửi thấy mùi dược kỳ quái trong sở nghiên cứu đã khiến hắn căm thù đến tận xương tủy kia, mà mơ hồ cảm giác được này là hương vị trong trí nhớ hắn từng ngửi qua.
Hắn đánh giá xung quanh, bên cạnh là các loại thiết bị chữa bệnh tiên tiến, trên tủ đầu giường bên trái còn có một bó cẩm chướng tiên diễm. Mộ Lê Thần hốt hoảng, cái này chính là nơi mà ở thời điểm hắn bị lây nhiễm, phát sốt rồi được đưa vào phòng bệnh cao cấp.
Hắn chậm rãi nhìn sắc trời âm trầm bên ngoài, ngồi dậy, liền cảm thấy tứ chi cùng các bộ phận khác như rời rạc, không có chút tự nhiên. Hắn cũng có chút không dám tin mà vươn tay nhìn, những ngón tay thon dài trắng trẻo trước mặt…. hắn xoa ngực, không có nhịp tim, băng lãnh cương ngạnh, đây chính là thời điểm hắn biến dị.
“Ha ha ha ha…” Mộ Lê Thần hai tay che mặt, phát ra tiếng cười thê lương, nơi phòng bệnh u ám trống trải, tiếng cười như vậy thực dễ khiến người khác rùng mình.
Đây là ông trời ban cho hắn cơ hội nữa? Một lần nữa về lại năm hai mươi hai tuổi này….
Hắn chậm rãi xuống giường, hoạt động chân tay một chút liền cảm giác một cỗ khí lực cất giấu trong cơ thể mà vô thanh cười.
Nụ cười tinh khiết treo trên gương mặt anh tuấn có phần tái nhợt lại đẹp đến mức khiến người ta không nỡ dời mắt nhưng tại cặp mắt kia lại là một mảnh tối đen, thâm uyên giống như địa ngục.
Mộ Lê Thần mở di động, nhìn một chốc trên màn hình, bây giờ là bốn giờ chiều.
Nửa tháng trước, có rất nhiều người đột nhiên sốt cao rồi hôn mê vô cớ, tất cả mọi người đều tưởng là loại bệnh truyền nhiễm nào đó, không ai nghĩ đến, hôm nay cái gọi là “Nhật thực” sẽ khiến những người hôn mê kia tỉnh lại.
Có những người thức tỉnh được gọi là dị năng giả, nhưng những hoạt tử nhân ăn thịt sống là nhiều, mà phàm những người có thể sống sót đều gọi chúng là Tang thi.
Mộ Lê Thần trước hết tỉnh lại một nhóm người, nhưng hắn cũng không phải dị năng giả, mà là Tang thi hoàng!
Kiếp trước không biết bản thân có bao nhiêu năng lực đặc thù, có lẽ là do ý chí cường đại nên sau khi biến dị mới giữ lại được ý thức.
Lúc ở sở nghiên cứu hắn có nghe qua bác sĩ Lý cùng với mấy người khác nhắn đến thân phận của hắn, hắn không bị dục vọng chi phối như tang thi thường, ánh mắt của hắn tối đen, hắn có lực uy hiếp đối với đám tang thi thông thường, nói cách khác, hắn trời sinh là Tang thi hoàng.
Bác sĩ Lý luôn muốn hắn mất đi tự chủ và ý thức, rồi đem đào tạo thành một tang thi hoàng chỉ nghe theo lời mình, thế nhưng không có thành công.
Sau đó bác sĩ Lý lại đổi phương pháp, dùng gen của Mộ Lê Thần hắn cấy vào người sống lại ra thứ có thực lực cường hãn như hắn nhưng không có tư duy, dễ dàng bị bác sĩ Lý khống chế, sai khiến quân đoàn tang thi.
Chỉ là gã bác sĩ đó không biết, hắn tạo tang thi càng nhiều, giờ tử của hắn càng đến gần.
Bởi vì dùng gen của Mộ Lê Thân tạo ra tang thi, những mẫu thể đó sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn vô điều kiện.
Kiếp trước, nếu không phải bác sĩ Lý dùng tài liệu kiến tạo đặc thù áp chế Mộ Lê Thần vào phòng nghiên cứu, nếu không phải hằng ngày đều tiêm cho Mộ Lê Thần hắn loại dược vô hiệu hóa sức mạnh của hắn thì trong lúc bọn họ đi chế tạo tang thi hắn đã có thể chạy đi.
Chỉ tiếc, phòng nghiên cứu quá mức chắc chắn…
Mộ Lê Thần đem đồ của bệnh nhân đang mặc trên thân đổi thành quần áo thông thường, lúc mặc vào tay chân có chút luống cuống.
Hắn thật sự là lâu lâu lâu lắm rồi không có mặc quần áo.
Lúc ở sở nghiên cứu, bị đem đi làm thí nghiệm, bị chém đứt tay chân, mổ banh bụng là chuyện thường xuyên, trong mắt những kẻ điên kia, hắn chỉ là vật thí nghiệm không phải người, như thế nào có thể cho hắn mặc quần áo?
Vụng về khoác lên người bộ trang phục thông thường, Mộ Lê Thần đứng trước gương lớn, nhìn người thanh niên tuấn lãng đang cười đến ôn nhu kia mà trong đôi mắt lại là một mảng băng lãnh tối đen, chỉ cảm thấy rất không chân thật.
Hắn thật sự thoát khỏi cái nơi quỷ dị kia? Hắn thật sự thoát khỏi cảnh sống không bằng chết?
Đắm chìm trong hoài nghi một lúc, Mộ Lê Thần khi nghe thấy tiếng tang thi rống cùng tiếng người kinh sợ the thé kêu thảm thiết mới phục hồi tinh thần, sau đó từng bước đi ra khỏi phòng bệnh, cất những bước đầu tiên trong một kiếp mới…
—————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:Trong mạt thế văn rất thích nhân vật chính là tang thi, nhưng mà mấy cái nhân vật kiểu này thực sự rất… thân là tang thi cư nhiên còn muốn hủy diệt nhân loại, thống trị thế giới, sao không nghĩ cách cứu vớt nhân loại hay làm cứu thế chủ nhỉ?
Được rồi, mấy cái này vốn không có theo lẽ thường.. cho nên đừng có mắng ta~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook