Streamer cung thủ thiên tài
Chapter 21 : Nhiệm vụ ám sát (3)

Một bàn tay vươn lên xuyên qua khe hở trên bức tường dưới bầu trời tối tăm và bóng tối.

 

Thịch.

 

Bàn tay nắm lấy bức tường như nắm sỏi.

 

“Huaap!”

 

Almond thở ra lần cuối và cuối cùng cũng lên tới đỉnh bức tường lâu đài.

 

“Chà, dữ dội quá.”

 

Không có gì có thể dễ dàng trong trò chơi này.

 

“Mọi thứ khác đều kinh khủng ngoại trừ việc bắn cung.”

 

Quả thực, theo quan điểm của Almond, mọi thứ còn khó hơn việc bắn cung.

 

- ????

 

- Đó là điều khó nhất.

 

- Đủ rồi thưa sếp.

 

- Bạn thậm chí còn leo núi rất tốt. Thường phải mất ba lần thử trở lên LOL

 

- Vâng... bạn đã tập luyện hay gì đó chưa?

 

'Đào tạo... vâng, tôi đã làm vậy.'

 

Almond đã hoàn thành tất cả khóa huấn luyện viên nang ở độ khó cao nhất vào buổi sáng. Anh dự định lặp lại nó hàng ngày và nhận thấy quá trình luyện tập lặp đi lặp lại này quen thuộc với một vận động viên giàu kinh nghiệm.

 

“Hãy để tôi di chuyển xác chết trước.”

 

Almond kéo hai xác chết và ném vào một công sự ẩn giấu. Sau đó, anh cẩn thận điều chỉnh chiếc mũ trùm đầu màu đen của mình và tiếp cận mục tiêu tiếp theo.

 

Có thể nhìn thấy một người bảo vệ khác đang cầm đuốc.

 

“Cái quái gì... những ngọn đuốc ở đâu?” Người bảo vệ mới ngu ngốc lẩm bẩm và gãi đầu.

 

“Mấy người đó lại ngủ nữa à?”

 

Almond nhận ra những người bảo vệ có vẻ lơ là trong nhiệm vụ của họ chỉ từ những lời đó. Anh ta mỉm cười trong bóng tối và kéo dây cung của mình.

 

Kẹt...

 

—Thật nguy hiểm nếu họ nghe thấy tiếng la hét ở khoảng cách gần như thế này.

 

- Lâu đài ở ngay phía sau.

 

Cuộc trò chuyện bày tỏ mối quan tâm của họ.

 

Úp—

 

Đối thủ thậm chí không thể hét lên và ngay lập tức gục xuống.

 

Kuugh—

 

Chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhỏ của máu phun ra. Người lính canh thậm chí không thể gây ra tiếng động lớn vì mũi tên đã xuyên qua giữa cổ họng và làm thủng dây thanh quản của anh ta.

 

- Ồ!

 

- Đệt!

 

- Chúng tôi gần như không thể nhìn thấy.

 

- Điên vãi.

 

— Bắn vào cổ cũng là giết được ngay à?

 

— Cổ cũng là một điểm quan trọng và được coi là một cú đánh hoàn hảo.

 

- Đó phải là một cú đánhhoàn hảo. Cứ như vậy mà chết đi.

 

Almond bình tĩnh cầm ngọn đuốc đặt giữa bức tường lâu đài. Anh biết kẻ thù sẽ phản ứng nếu ngọn đuốc bị mất. Anh ta cũng treo ngọn đuốc của hai tên lính canh mà anh ta đã giết trước đó.

 

‘Nó sẽ không bị nhìn thấy từ phía bên kia như thế này.’

 

Sau đó, anh chuyển xác về căn cứ ẩn náu. Nhìn vào ba thi thể, anh bắt đầu suy ngẫm.

 

‘Sẽ có thêm nhiều kẻ thù chờ đợi khi mình đột nhập vào lâu đài.’

 

Anh đã phá hủy thành công bức tường lâu đài, nhưng giờ anh phải vào trong. Nhiều người nữa sẽ chờ đợi với sự cảnh giác cao độ.

 

Almond không thể đối phó với hơn mười kẻ thù cùng một lúc ngay cả khi mọi người gọi anh là thần tiễn.

 

'Hmm...'

 

***

 

Một người lính cầm cung bước vào trong khuôn viên lâu đài.

 

Bộ giáp mới của anh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng anh tự nhiên đi đến kho vũ khí để lấy thêm mũi tên.

 

Một người lính khác đi ngang qua mà không để ý gì cả.

 

“...?”

 

Tuy nhiên, người lính đột nhiên quay lại với vẻ mặt nghi ngờ.

 

Úp—

 

Một mũi tên xuyên qua giữa trán anh khi không khí rít lên.

 

“Kugh!”

 

Người lính ngã xuống đất và trút hơi thở cuối cùng.

 

- Wow, cậu thực sự định giết tất cả mọi người à?

 

- Chắc là anh ấy đã hiểu nhầm nhiệm vụ rồi haha

 

- Đúng vậy. Bạn chỉ cần giết lãnh chúa lâu đài thôi, Almond!

 

Người xem vẫn ngồi phía sau màn hình chơi game nhưng Almond không để ý vì quá căng thẳng và phấn khích. Cảm giác cạnh tranh của một trận đấu như trong quá khứ xâm chiếm cơ thể anh. Anh gọi trạng thái giống như xuất thần này là zone.

 

'Tốt.'

 

Almond rất thích ở trạng thái này. Anh ta không thể nghe thấy gì và chỉ nhìn thấy mục tiêu. Thế giới phức tạp trở nên rất đơn giản.

 

Trúng hoặc trượt.

 

Thế giới này chỉ có hai khả năng.

 

Almond gặp phải một ngã ba cực đoan trên đường và càng rút dây cung của mình ra nhiều hơn.

 

Kẹt...

 

'Một lần nữa.'

 

Swoosh—

 

Không còn sự do dự nào có thể được nhìn thấy trong cú bắn của anh ấy nữa.

 

Mũi tên ngay lập tức bay đi 500 mét và người bảo vệ đang mang theo ngọn đuốc trong bóng tối ngã gục.

 

- Ồ!

 

– Wow… gần giống như một tay bắn tỉa!

 

– Anh ấy điên rồi.

 

- Làm sao anh ta không trượt một lần? Anh ta có hack không?

 

- Tôi nổi da gà luôn.

 

— Pfft, người mới đến ngạc nhiên (nghĩa đen là tè ra quần).

 

"Được rồi."

 

Almond lẩm bẩm một mình mà không nhận ra và lao về phía trước. Tiếng bước chân của anh vang lên rõ ràng.

 

- Ồn ào quá!

 

- Almond, cậu định làm gì thế?

 

Anh biết chạy sẽ gây ra nhiều tiếng ồn và sẽ nguy hiểm, nhưng lúc đó anh không nhận ra điều đó. Anh không còn nhận thấy những điều như vậy trong khu vực nữa.

 

"Này! Đằng kia!"

 

Giọng nói lớn của một người lính lần đầu tiên vang lên. Almond không hề chậm lại và kéo dây cung của mình.

 

Mũi tên bay không đúng mục tiêu.

 

Thud!

 

“Ugh!”

 

Người lính hét lên và ngã xuống.

 

- Bàn chân?

 

- Tại sao lại là chân?

 

- Tôi đoán ngay cả Almond đôi khi cũng bị rơi từ trên cây xuống.

 

- Thì quả hạnh vốn là từ trên cây rơi xuống mà :)

 

- Ôi chết tiệt, giờ cậu tiêu rồi. Chúc may mắn!

 

Sự lo lắng và bối rối tràn ngập cuộc trò chuyện, nhưng Almond không hề tỏ ra do dự. Hai người lính nữa xuất hiện từ phía sau.

 

“Ôi không, Damian!”

 

Một người trong số họ giúp đỡ người bảo vệ bị thương và người còn lại tấn công Almond, người đang chuẩn bị cung tên.

 

Vậy thì...

 

Twang—

 

Anh ta thả cung như bắn ná cao su.

 

“Kugh!”

 

Người lính chạy về phía anh ta cứ như vậy ngã xuống.

 

“!”

 

Người còn lại đang giúp người bảo vệ bị thương quay lại với vẻ mặt kinh hãi.

 

Thud!

 

Mũi tên xuyên qua đầu anh ta và một mũi tên khác cũng xuyên qua người lính bị thương.

 

Đù!

 

Cùng với đó, tất cả những người lính đuổi theo anh ta đã chết.

 

— Wow, anh ấy nhắm đến việc đánh lạc hướng họ.

 

- Meta bãi mìn Thế chiến 2???

 

- Niềm tự hào của quân đội Hàn Quốc!

 

— Cung thủ quân sự LOL

 

Almond có cơ hội phô diẽn, nhưng vừa nín thở vừa tiến về phía trước. Anh ấy trông không còn như xưa nữa.

 

Kẹt...

 

Anh ta kéo dây cung với vẻ mặt trống rỗng và thả nó ra như một cái máy.

 

Thud—

 

Nó lao vào một người lính đang chạy trên bức tường lâu đài.

 

“Kugh!”

 

“Chết tiệt!”

 

Một số binh sĩ gần đó nhận thấy sự hỗn loạn và bắt đầu tụ tập lại.

 

"Ở đó!"

 

“Đó là kẻ xâm nhập!!!”

 

Họ hét lên để cảnh báo về một cuộc xâm lược và còn thổi còi.

 

Ù!!!

 

Cạch, cạch!

 

Có thể nghe thấy âm thanh của áo giáp va chạm và tràn vào.

 

- Ôi trời, bây giờ anh ấy thực sự bị lừa rồi.

 

- Đúng rồi.

 

– Thế này thì quá nhiều rồi.

 

– Almond tiêu rồi.

 

- Ổng chết rồi.

 

- Bị bắt như thế này bạn sẽ làm gì?

 

Người xem phàn nàn vì anh ta không tuân theo những kiến thức cơ bản về ám sát. Tuy nhiên, Almond vẫn không hề bối rối và nhìn thấy một con đường.

 

'BỊ phát hiện cũng không sao.'

 

Đã lâu rồi Almond mới có quyết định như thế này. Anh tự tin tiếp tục giương cung.

 

Thud!

 

Thud!

 

Anh không cần phải lo lắng về âm thanh do mũi tên bay tạo ra nữa nên anh càng bắn nhanh hơn.

 

Thud!

 

Hai người lính phía trước cùng ngã xuống với những lỗ thủng trên trán.

 

Thud!

 

Không khí lại rít lên lần nữa và một người lính khác ngã xuống phía sau.

 

[Kỹ năng bắn liên kích. Đã kích hoạt!]

 

Kỹ năng này được kích hoạt sau ba lần bắn trúng đầu trong một khung thời gian nhất định. Nó cho phép chụp liên tục tốc độ cao.

 

Almond đặt những mũi tên của mình xuống đất và quỳ xuống.

 

Thud!

 

Anh ta ngay lập tức nhặt những mũi tên và kéo dây cung của mình. Những mũi tên không thể thấy được bằng mắt thường.

 

Thud!

 

Thud!

 

Thud!

 

Tốc độ của những mũi tên tạo ra một đường dài trong không khí.

 

“Keeugh!”

 

“Kugh!”

 

“Ugh!”

 

Những người lính tràn vào ngã trái phải với vết thương như nhau.

 

“Cái… cái gì thế này!?”

 

“Tất cả đều bị bắn vào trán…”

 

Thud!

 

Những người lính bối rối cũng chịu chung số phận. Chỉ có thể nghe thấy những mũi tên trút xuống và tiếng la hét từ trên tường lâu đài.

 

“C-chạy đi! Đó là một con quái vật!”

 

Khoảng hai mươi người lính quay lại và bỏ chạy. Tuy nhiên, điều đó chỉ kéo dài mạng sống của họ trong vài giây.

 

Thwack!

 

Almond lao về phía trước như thể đã chờ sẵn và nhắm cung. Cảm giác giống như kết hợp bắn cung với chạy, nhưng anh tự nghĩ.

 

'Mình có thể làm được.'

 

Anh ấy không bao giờ nghi ngờ kỹ năng của mình.

 

Cánh tay phải của anh ấy đã trở lại hoàn toàn bình thường trong thực tế ảo. Thuộc tính thể chất của anh ấy cũng đã được nâng cao. Chỉ có sự tập trung của anh ấy vào việc bắn cung là quan trọng.

 

Thud—

 

Mũi tên bay trong không khí nhanh hơn Almond đang chạy.

 

“Kugh!”

 

Nó đáp xuống lưng một người lính đang chạy trốn, người này rơi vào một tư thế ngộ nghĩnh. Những người khác chạy nhanh hơn khi nhìn thấy điều đó, nhưng...

 

Swoosh! Thud!

 

Những mũi tên của Almond bay thẳng vào họ.

 

“Kugh!”

 

“C-Chết tiệt! Chạy trốn cũng vô dụng!”

 

Thud! Thud! Thud!

 

Một nửa số người chạy trốn đã ngã xuống.

 

Thud! Thud!

 

Bây giờ, chỉ còn lại một phần tư...

 

Và cuối cùng, anh nhắm vào người lính cuối cùng còn đứng vững.

 

Thud!

 

Không còn người lính nào ở trên bức tường lâu đài nữa. Lâu đài đã mất hết người.

 

“Phù.”

 

Cuối cùng, Almond lau mồ hôi và mỉm cười.

 

"Thành công mỹ mãn."

 

– Kyaa! Thật điên rồ!

 

- Wow... anh ấy ngầu quá.

 

- Bạn ngầu vãi!

 

- Kỹ năng của bạn thật điên rồ!

 

- Trông cũng điên quá!

 

- Đó có phải là cái mà người ta gọi là nụ cười giết người không?

 

- Tôi sắp chết vì nụ cười của anh ấy rồi.

 

- Trời ơi!

 

Màn trình diễn của anh đã đập tan những nghi ngờ ban đầu của người xem và màn ăn mừng của họ không chỉ kết thúc bằng lời nói.

 

[RubySword đã quyên góp 10.000 won.]

 

[Kya!]

 

[Thor đã quyên góp 5.000 won.]

 

[Bạn thật tuyệt vời.]

 

[Kwon Oh-Jin đã quyên góp 1.000 won.]

 

[Đại ca, em khánh kiệt rồi. Đây là tất cả số tiền tiết kiệm của tôi...]

 

Số tiền quyên góp đã đổ vào.

 

'Bây giờ mình cũng đang nhận được một số tiền quyên góp lớn.'

 

Sang-Hyeon có thể cảm thấy buổi phát sóng của anh ấy diễn ra tốt đẹp.

 

“Được rồi, bây giờ tôi sẽ giết lãnh chúa lâu đài.”

 

Anh bước qua những xác chết nằm khắp nơi và tự tin mở cổng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương