Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)
-
Quyển 1 - Chương 1
CÓ ĐIỀU-GÌ-ĐÓ-KHÔNG-ỔN VỚI KAYLEE CAVANAUGH!
Cô ấy không nhìn thấy người chết, nhưng…
Cô ấy có thể cảm nhận được khi ai đó ở gần cô ấy sắp chết.
Và khi điều đó xảy ra, một thế lực ngoài tầm kiểm soát của Kaylee thúc giục cô phải thét ra một “tiếng thét lấy mạng người”. Theo đúng nghĩa đen.
Kaylee chỉ mong muốn được tận hưởng hạnh phúc khi được anh chàng điển trai nhất trường để mắt tới. Nhưng một buổi hẹn hò bình thường lại khó có thể thành hiện thực khi mà Nash dường như biết nhiều về tiếng thét của Kaylee hơn là cô tưởng. Và khi các bạn cùng lớp lần lượt qua đời mà không rõ nguyên nhân, chỉ mình Kaylee biết ai sẽ là người tiếp theo…
NHỮNG TIẾNG THÉT LINH HỒN
một thanh cuối cùng bạn nghe thấy trước khi chết.
Mồ hôi túa ra ướt đẫm lòng bàn tay; lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mừng vì không thể mở miệng nói chuyện. Tôi nuốt nước bọt, cổ họng như bị bít chặt bởi tiếng thét đang gào rú bên trong cơ thể. Làn khói xám khi nãy càng lúc càng tối sẫm lại nhưng không dày đặc hơn.
Tôi có thể nhìn xuyên qua nó một cách dễ dàng, có điều chính cái màu xám xịt ấy khiến mọi thứ trong mắt tôi bỗng trở nên vẩn đục, như thể toàn bộ căn phòng thể dục đang bị bao phủ bởi bức màn sương mờ. Tôi vẫn ý thức được rất rõ từng chuyển động đang diễn ra trong phòng.
Thời khắc đó, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ miễn sao có thể mở miệng nói chuyện, không phải chỉ để cảnh báo cho Emma – bởi vì đó là điều hiển nhiên cần phải làm - mà còn để hỏi anh Nash xem chuyện động trời gì đang xảy ra thế này. Anh ấy có thấy những gì tôi đang thấy hay không? Và điều quan trọng hơn là, liệu bọn họ có nhìn thấy tụi tôi hay không?
Nhận xét của người đọc
“Đặc biệt giới thiệu cho cả các bạn teen và cả những người trưởng thành”.
“Những người từng thích sách về ma cà rồng sẽ thích thú bộ sách mới về những nhân vật thuộc-thế-giới-khác này”.
- Booklist
“My Soul To Take sẽ nắm lấy bạn ngay từ trang đầu tiên” - Sci-Fi Guy.
“Những nhân vật được viết một cách tuyệt vời… Một cuốn sách tiến triển nhanh, choán hết tâm trí bạn, khiến bạn sẽ không muốn đặt xuống. Một câu chuyện mà tôi sẽ không ngại chia sẻ với bạn bè. Một cuốn sách như thế này là một trong những lý do mà tôi trở thành fan của tác giả và sẽ mua mọi cuốn sách của tác giả đó. Đây thực sự là một cuốn sách đáng đọc và đáng giữ” - TeensReadToo.
“Tôi thực sự thích cuốn sách này. Thật thú vị khi được bước vào trong tâm trí của Kaylee. Để cảm thấy từng niềm vui, từng nỗi buồn và từng tiếng thét sợ hãi mà cô ấy chẳng dám thốt ra. Cuốn sách khiến tôi muốn đọc ngay phần tiếp theo… Bất kỳ ai muốn đọc một kiểu câu chuyện khác lạ hẳn sẽ yêu cuốn sách này như tôi” - Publishers Weekly.
“Truyền thuyết, bí ẩn và lãng mạn… tất cả đan xen vào nhau tạo thành một câu chuyện đầy lôi cuốn, không giống với bất kỳ câu chuyện nào tôi từng biết. Tôi thực sự rất yêu thích cuốn sách này” - trích lời Melissa Marr, tác giả cuốn Wicked Lovely, một trong những nhà văn có sách bán chạy nhất theo bình chọn của tờ New York Times.
Cô ấy không nhìn thấy người chết, nhưng…
Cô ấy có thể cảm nhận được khi ai đó ở gần cô ấy sắp chết.
Và khi điều đó xảy ra, một thế lực ngoài tầm kiểm soát của Kaylee thúc giục cô phải thét ra một “tiếng thét lấy mạng người”. Theo đúng nghĩa đen.
Kaylee chỉ mong muốn được tận hưởng hạnh phúc khi được anh chàng điển trai nhất trường để mắt tới. Nhưng một buổi hẹn hò bình thường lại khó có thể thành hiện thực khi mà Nash dường như biết nhiều về tiếng thét của Kaylee hơn là cô tưởng. Và khi các bạn cùng lớp lần lượt qua đời mà không rõ nguyên nhân, chỉ mình Kaylee biết ai sẽ là người tiếp theo…
****
“MỞ RA ĐI MÀ!” - Emma sốt ruột thì thào bên cạnh tôi, trời lạnh đến nỗi hai đứa tụi tôi nãy giờ liên tục thở ra khói. Hai mắt cậu ấy dán chặt vào ô cửa thép mòn vẹt trước mặt, như thể sự sốt ruột đó sẽ khiến cánh cửa kia bật tung ra không bằng - “Chị ý quên rồi, Kaylee ạ! Đáng ra mình phải đoán trước được điều này mới phải.” Khói tiếp tục phả ra từ cái miệng xinh xắn, được tô vẽ rất cầu kỳ của Emma. Trời càng lúc càng lạnh, Emma giậm chân nhảy tưng tưng lên để giữ ấm, khiến cho vòng một của cậu ấy như muốn nhảy ra khỏi cái áo đỏ có cổ siêu trễ “mượn tạm” của một trong mấy bà chị gái.
Thú thực là tôi cũng hơi ghen tỵ với cậu ấy; khi mà vòng một của tôi thì lép kẹp, chị em gái cũng chẳng có lấy một người để chia sẻ quần áo cùng. Còn bốn phút nữa mới đến chín giờ, chúng tôi vẫn còn thời gian. “Chắc chị ý sắp ra rồi.” - Tôi đưa tay vuốt lại cái áo sơ mi, sau đó cất điện thoại di động vào túi, trong khi Emma sốt ruột gõ cửa lần thứ ba - “Bọn mình đến sớm mà. Cứ đợi thêm một tẹo nữa xem sao.”
Khói từ hơi thở của tôi còn chưa kịp tan hết thì bỗng nghe thấy có tiếng kẹt cửa. Cánh cửa cũ mèm từ từ mở ra, kéo theo một chuỗi ánh sáng nhiều màu mờ ảo cùng tiếng nhạc sôi động xập xình, xua tan cái cảm giác lạnh lẽo của con hẻm tối tăm nơi tụi tôi đang đứng. Chị Traci Marshall - bà chị gái kế trên Emma - đứng chống tay giữ cửa. Chị ấy mặc một cái áo bó sát màu đen, cổ khoét sâu, không thể trễ hơn. Mấy chị em nhà Marshall chỉ có điểm đó và mái tóc dài vàng óng ả là giống nhau.
“Chị cũng đúng giờ ghê cơ!” - Emma cáu kỉnh đẩy bà chị sang một bên, định xông thẳng vào trong. Nhưng chị Traci đã nhanh hơn, giơ cánh tay còn lại chặn ngang thành cửa.
Chị khẽ mỉm cười với tôi một cái, rồi quay sang nhíu mày nhìn cô em gái. “Chào em gái. Nhắc lại cho chị nghe mấy cái quy tắc nào.”
Emma đảo tròn đôi mắt nâu, hai tay chà chà vào hai bên cánh tay đang nổi hết da gà vì lạnh — bọn tôi bỏ quên áo khoác ngoài ô tô. “Không rượu, không hóa chất. Không được vui chơi.” Cô nàng hạ giọng nói câu cuối cùng rất nhỏ. Làm tôi phải mím môi nhịn cười.
“Gì nữa?” - Chị Traci cũng đang cố nhịn cười.
“Đi cùng nhau, ở cùng nhau, về cùng nhau,” - tôi bồi thêm câu thoại kinh điển đã thuộc nằm lòng mà lần nào tụi tôi cũng phải nói mỗi khi được chị ý lén mở cửa cho vào - thực ra mới được có hai lần. Mấy cái quy tắc này nhạt nhẽo kinh, nhưng tụi tôi thừa hiểu nếu không tuân thủ sẽ không đời nào được vào.
“Và...”
Emma giậm chân giữ ấm, tiếng giầy lộp cộp trên sàn xi măng. “Nếu bị bắt, bọn em không quen biết chị.”
Ai mà tin được điều đó cơ chứ? Các cô gái nhà Marshall đều có chung một đặc điểm: sở hữu thân hình cao ráo, đầy khêu gợi, khiến cho những đứa con gái có số đo ba vòng khiêm tốn như tôi luôn phải xấu hổ khi đứng bên cạnh.
Chị Traci gật đầu hài lòng và buông tay khỏi cửa. Emma vừa bước vào trong, lập tức bị chị ấy lôi ra trước ánh đèn nhìn đầy soi mói. “Có phải cái áo mới mua của chị Cara không đấy?”
Emma cau có giật tay chị Traci ra. “Chị ấy sẽ chẳng biết bị mất nó đâu mà lo."
Chị Traci cười phá lên, sau đó chỉ đường cho chúng tôi đi vào trong câu lạc bộ, một thế giới hoàn toàn khác, tràn ngập tiếng nhạc và những ánh đèn màu. Chúng tôi đã gần như phải hét vào tai nhau mới có thể nghe thấy tiếng người kia. “Hãy cố mà tận hưởng nốt quãng đời còn lại của em đi, bởi vì chắc chắn chị ấy sẽ chôn sống em trong cái áo đó.”
Không một chút mảy may lo lắng, Emma nhún nhảy di chuyển dần ra phía sân khấu chính, hai tay giơ cao, hông uốn éo lắc theo điệu nhạc. Tôi nhún nhẩy bám theo cậu ấy, toàn thân phấn chấn trong không khí sôi động của câu lạc bộ đêm vào tối thứ 7.
Chúng tôi nhanh chóng hòa mình vào cùng đám đông đang hò reo nhảy múa ở chính giữa sàn nhảy và gần như bị nuốt chửng bởi tiếng nhạc, cái nóng, và những bạn nhảy ngẫu nhiên kéo chúng tôi vào nhảy cùng. Tôi nhảy một mạch mấy bài liền, lúc cùng với Emma, lúc một mình, lúc lại cùng với mấy đôi lạ huơ lạ hoắc, cho tới khi không thở nổi và người ướt đẫm mồ hôi. Tôi ra hiệu cho Emma là mình cần đi tìm cái gì đó uống và cậu ấy gật đầu trong khi vẫn tiếp tục giật lắc điên cuồng. Phải mất một lúc tôi mới len ra được khỏi biển người đó.
Phía sau quầy bar, chị Traci cùng với đồng nghiệp của mình là một anh chàng da đen cao to mặc chiếc áo sơ mi đen bó sát, đang luôn tay pha chế đồ uống cho khách. Trên đầu họ là một dàn đèn neon màu xanh trông rất sến. Tôi ngồi xuống cái ghế đầu tiên còn trống cạnh quầy bar và lập tức được anh đồng nghiệp kia bước tới phục vụ.
“Để tôi.” — chị Traci vỗ vai anh ấy và nhận lại được cái gật đầu vui vẻ — “Em uống gì nào?” - vừa nói chị vừa giơ tay vén mấy sợi tóc màu xanh nhạt đang xòa trước trán.
Tôi chống cả hai khuỷu tay lên quầy bar và nhoài người nhe răng cười nịnh nọt. “Một ly Jack&Coke được không ạ?” (loại đồ uống pha trộn giữa rượu whisky Jack Daniel’s và Coke.)
Chị Traci phì cười. “Chị sẽ rót cho em một ly Coke.” Nói rồi chị rót soda vào trong một cái cốc đầy đá và đẩy về phía tôi. Tôi đưa cho chị tờ 5 đô-la rồi xoay ghế nhìn ra phía sàn nhảy, tìm kiếm cô bạn Emma giữa đám người lúc nhúc kia. Cô nàng đang bị kẹp giữa hai anh chàng cùng mặc áo phông của hội nam sinh Đại học Dallas. Có vẻ như cả ba đang có một quãng thời gian vui tưởng chết vì tôi thấy họ vừa nhảy vừa cười nói không ngừng.
Emma luôn có một sức hút đặc biệt giống như một thỏi nam châm vậy.
Tôi nốc một hơi hết sạch ly soda và đặt cốc xuống quầy bar.
“Kaylee Cavanaugh.”
Tôi nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng người gọi tên mình và xoay phắt ghế sang bên trái. Mắt tôi gần như ngay lập tức bị thôi miên bởi đôi mắt màu nâu lục nhạt ấy và trong vài giây tôi chỉ biết nhìn chằm chằm không chớp mắt, đắm chìm vào cái vòng xoáy nâu sẫm và xanh lục mà tôi có cảm giác như đang xoay tròn theo trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực của mình - mặc dù thâm tâm tôi thừa hiểu rằng đấy chỉ là sự phản chiếu của ánh đèn màu trên trần quầy bar. Sự tập trung của tôi chỉ quay trở lại khi tôi buộc phải chớp mắt và trong khoảnh khắc bị mất liên kết ấy, tôi đã về là chính tôi.
Và đó cũng là lúc tôi nhận ra mình đang nhìn vào ai.
Nash Hudson. Chúa ơi. Xém chút nữa tôi đã định dòm xuống đất xem có phải chân mình đang bị hóa đá hay không mà sao toàn thân bỗng cứng đờ như thế này. Nash Hudson đang mỉm cười với tôi, và chỉ mình tôi thôi.
Tôi cầm cốc lên, hy vọng vẫn còn đọng lại chút soda để làm ướt cái cổ họng bỗng nhiên khô không khốc của mình – lòng thầm hỏi không hiểu chị Traci khi nãy có cho gì vào đồ uống của mình không - nhưng phát hiện ra chẳng còn giọt nào trong cốc.
“Em muốn uống thêm một ly không?” - anh Nash hỏi, và phải cố gắng lắm tôi mới “bắt” được miệng mình mở ra. Xét cho cùng thì cho dù tôi có đang nằm mơ - hay đang lạc vào Miền Ảo Ảnh — đi chăng nữa, tôi cũng chẳng mất gì nếu mở miệng nói chuyện. Đúng không?
“Không sao, em vẫn ổn. Cảm ơn anh.” - tôi đánh liều mỉm cười với anh, và tim tôi gần như vỡ òa khi nhìn thấy cái khoé miệng không-thể-hoàn-hảo-hơn kia mỉm cười đáp lại.
“Sao em vào được đây?” - anh khẽ nhướn mày hỏi, làm như điều đó thú vị lắm không bằng - “Bò qua cửa sổ đấy à?”
“Cửa sau ạ” - tôi thì thào, hai má đỏ bừng lên. Hiển nhiên là anh ấy thừa biết tôi chưa đủ tuổi để đặt chân vào một nơi như CLB Taboo này.
“Cái gì cơ?” - anh cười và hơi nghiêng người về phía tôi bởi tiếng nhạc quá to. Hơi thở của anh khẽ thoảng qua cổ tôi và mạch máu trong người tôi lập tức tăng vọt lên, khiến tôi bỗng thấy chuếnh choáng. Anh ấy có mùi thơm thật dễ chịu.
“Cửa sau ạ” - tôi nhắc lại - “Chị của Emma làm việc ở đây.”
“Emma cũng ở đây à?”
Tôi chỉ về phía sàn nhảy - nơi Emma và ba anh chàng khác đang nhảy rất nhiệt tình - và tự nhủ với lòng: Thời gian được nói chuyện với anh Nash Hudson đến đây là kết thúc. Nhưng trái ngược với suy đoán của tôi, anh Nash chỉ liếc lấy lệ về phía Emma chừng một giây, sau đó quay lại nhìn tôi đầy tinh nghịch, bằng đôi mắt màu nâu lục nhạt tuyệt đẹp kia.
“Em không định ra nhảy à?”
Tay tôi đột nhiên ướt nhẹp quanh cái ly thủy tinh trống không. Anh ấy hỏi vậy có phải là muốn nhảy cùng tôi không? Hay là anh ấy muốn đuổi khéo tôi ra chỗ khác để xí cái ghế ở quầy bar cho bạn gái của mình?
Ơ mà khoan... anh ấy vừa mới đá cô bạn gái gần đây hồi đầu tuần trước mà, và lập tức đã có cả đám cá mập ve vởn lượn lờ xung quanh rồi. Thế mà hôm nay chẳng thấy bóng dáng cô nàng nào... Kể cả trong bán kính một mét đổ lại lẫn trên sàn nhảy.
“Có chứ ạ, phải nhảy chứ” - tôi nói, và lại một lần nữa như bị đôi mắt ma thuật kia hút hồn. Tôi có thể đứng ngắm đôi mắt ấy hàng giờ không biết chán. Nhưng nếu làm thế chắc anh Nash sẽ tưởng tôi bị cuồng.
“Thế thì đi nào!” - anh nắm lấy tay tôi và đợi tôi tụt xuống khỏi cái ghế cao ngất ngưởng ở quầy bar. Tôi đi theo anh ra sàn nhảy, khuôn mặt không giấu nổi vẻ rạng rỡ còn trái tim thì đang thổn thức vì hạnh phúc. Tôi đã biết anh được một thời gian - Emma chơi với mấy người bạn của anh - nhưng chưa bao giờ là tâm điểm chú ý của anh. Hay nói chính xác hơn là tôi thậm chí chưa bao giờ dám nghĩ tới khả năng đó.
Nếu trường Trung học Eastlake là vũ trụ thì tôi là một trong những Mặt Trăng xoay quanh Hành tinh Emma, luôn bị che khuất bởi cái bóng của cậu ấy và thấy hạnh phúc vì điều đó. Còn anh Nash Hudson là một trong những vì sao: Quá chói sáng để nhìn vào, quá nóng để chạm vào và là trung tâm trong hệ Mặt Trời của riêng anh.
Nhưng khi ra đến sàn nhảy tôi đã quên sạch những điều đó. Ánh sáng của anh đang chiếu thẳng về phía tôi và nó ấm áp vô cùngggg.
Chẳng hiểu từ lúc nào chúng tôi đã chỉ còn cách Emma có vài bước chân. Với đôi tay của anh Nash đang ôm quanh người tôi như thế này, tôi gần như mất đi mọi ý thức những gì đang xảy ra. Điệu nhảy đầu tiên kết thúc và chúng tôi tiếp tục chuyển sang điệu nhảy thứ hai trước cả khi tôi kịp định thần ra là nhịp điệu đã thay đổi.
Vài phút sau, tôi chợt thấy bóng Emma qua vai của anh Nash. Cậu ấy đang đứng ở chỗ quầy bar với một trong ba anh chàng nhảy cùng khi này. Lừa lúc chị Traci quay lưng đi, cô nàng đã nhanh tay cầm lấy ly đồ uống của bạn nhảy - thứ nước gì đó có màu sẫm, trên miệng cốc cài một lát chanh - và tu ba hơi cạn sạch. Anh chàng kia không có vẻ gì là khó chịu, trái lại còn nhoẻn miệng cười rõ tươi, sau đó kéo Emma ra nhảy tiếp.
Tôi tự nhắc bản thân lát nữa sẽ không để cho Emma cầm lái - mà tốt nhất là đừng bao giờ ngồi sau tay lái cậu ấy thì hơn. Ánh mắt tôi đang quay trở lại tìm anh Nash thì đột nhiên bị phân tán bởi cô gái có mái tóc đỏ rực với vẻ đẹp hút hồn mà các cô gái có mặt ở đây đêm nay khó có thể sánh được, ngoài Emma. Cũng giống như Emma, cô ấy đang được rất nhiều anh vây xung quanh. Và trông cái mặt đây không thể nào hơn 18 tuổi được, vậy mà cô ấy rõ ràng đã uống nhiều hơn Emma nhiều.
Có điều... cô gái kia xinh đẹp là vậy, cá tính là vậy mà sao vừa nhìn thấy cô ấy nhảy, trong lòng tôi bỗng thấy bồn chồn không yên, lồng ngực tôi co thắt lại như thể đang bị ai đó rút sạch không khí. Có gì đó không ổn ở cô gái này. Tôi không biết phải diễn tả cảm giác ấy như thế nào cho đúng nhưng tôi dám chắc là có cái gì đó không bình thường ở cô ta.
“Em không sao chứ?” - anh Nash nói rất to, một tay đặt lên vai tôi. Tôi chợt nhận ra mình đang đứng khựng lại, trong khi xung quanh mọi người vẫn đang nhảy rất nhiệt tình.
“Vâng!” - tôi lắc đầu để xua tan cái suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi của mình. Cũng may là ánh mắt ấm áp của anh Nash đã giúp tôi quên đi cái cảm giác không bình thường khi nãy và bình tâm trở lại. Chúng tôi cùng nhảy thêm vài điệu nhạc nữa, càng lúc càng thấy thoải mái hơn với sự hiện diện của nhau. Khi anh Nash và tôi tạm dừng lại để đi uống nước, cả lưng và tay tôi đều đã ướt sũng mồ hôi.
Tôi một tay túm tóc cao lên cho mát, một tay giơ lên vẫy Emma, rồi cùng anh Nash rời khỏi sàn nhảy - và xém chút nữa đã va phải cô gái tóc đỏ khi nãy. Cô ấy cũng chẳng buồn ngoái lại nhìn tôi lấy một lần. Nhưng ngay khi ánh mắt tôi bắt gặp cô gái ấy, cái cảm giác bất an lúc trước lại một lần nữa ùa về, càng lúc càng mạnh, xâm chiếm khắp cơ thể tôi. Và lần này nó còn kèm theo một nỗi buồn khó tả. Tôi cảm nhận được một sự sầu muộn rất chung chung có liên quan tới cô gái này. Người tôi chưa từng gặp.
“Kaylee ơi?” - anh Nash gọi ầm lên qua tiếng nhạc đang mở rất lớn. Anh ấy đã đứng ở quầy bar từ bao giờ, trên tay là hai ly soda sánh đặc. Tôi tiến lại gần anh và cầm lấy một ly từ tay anh. Điều khiến tôi thấy sợ nhất chính là ngay cả việc nhìn vào mắt anh bây giờ cũng không hề giúp tôi bình tĩnh lại được, cổ họng tôi nghẹn chặt lại, trong khi tôi đang rất khát, chỉ muốn ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch ly nước mát trên tay.
“Sao thế em?” - mặc dù chúng tôi đứng cách nhau chẳng bao xa nhưng nhờ tiếng nhạc quá lớn trong này mà anh Nash phải nghiêng người về phía tôi nói chuyện.
“Em cũng không biết nữa. Có cái gì đó về cô gái kia, cái cô tóc đỏ đằng kia kìa…” – tôi hất hàm chỉ về phía sàn nhảy – “… làm em thấy không yên.” Ôi, mẹ ơi. Sao tôi có thể thốt ra một câu như thế cơ chứ? Nói xong mới thấy vô duyên.
Nhưng anh Nash chỉ liếc về phía cô gái đó một giây rồi quay sang nhìn tôi. “Anh thấy bình thường mà. Ngoài việc chắc chắn cô bạn này sẽ phải đi nhờ xe ai đó về nhà...”
“Vâng, có lẽ thế.” Đúng lúc ấy điệu nhảy kết thúc và cô gái tóc đỏ lảo đảo - mà trông vẫn xinh, kể cả trong tình trạng say khướt như bây giờ - rời khỏi sàn nhảy và tiến về phía quầy bar. Thẳng tới chỗ chúng tôi đang ngồi.
Tim tôi đập càng lúc càng mạnh, với mỗi bước chân của cô ấy. Tay tôi nắm chặt lấy cái cốc một cách vô thức, chặt đến nỗi năm đầu ngón tay trắng bệch ra. Cảm giác u buồn khi nãy giờ đã bùng lên thành một nỗi tiếc thương vô hạn. Với linh cảm về một điều chẳng lành sắp xảy ra.
Tôi thở hổn hển, hốt hoảng trưóc cái hiện thực khủng khiếp vừa phát hiện ra.
Không thể để chuyện đó lặp lại. Nhất là trước mặt anh Nash Hudson như thế này. Cơn hoảng loạn của tôi sẽ trở thành đề tài nóng được đem ra bàn tán khắp trường vào thứ Hai tới và tôi sẽ phải tạm biệt cái vị trí khó khăn lắm mới có được hiện nay của mình.
Anh Nash đặt cốc nước của mình xuống và nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú. “Kaylee? Em không sao chứ?”. Tôi chỉ có thể lắc đầu, mà không thốt nên nổi lời nào. Tôi biết mình không hề ổn chút nào, nhưng lại không thể chỉ rõ ra vấn đề của mình là cái gì. Và đột nhiên tôi cảm nhận được một nỗi hoảng sợ tột độ đang ngày một lớn dần trong tôi che khuất cả nỗi lo lắng khi nãy về những lời đồn đại ác ý có thể xảy ra ở trường.
Càng lúc tôi càng thở gấp hơn và một tiếng thét đang gào rú trong lồng ngực tôi. Tôi nghiến răng mím chặt môi lại để ngăn không cho nó thoát ra từ cổ họng mình. Cô gái tóc đỏ bước tới chỗ quầy bar phía bên trái tôi, chỉ còn lại một ghế trống và chủ nhân của chiếc ghế đó đang đứng ở giữa hai chúng tôi. Trong lúc đợi anh nhân viên quầy bar pha chế đồ uống, cô ấy đứng dựa lưng vào quầy bar. Hai mắt cô ấy nhìn tôi và khẽ mỉm cười, sau đó cô ấy quay ra nhìn về phía sàn nhảy.
Một nỗi khiếp sợ ập tới bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi, như muốn nhấn chìm tôi trong cơn sóng khổng lồ của trực giác. Cổ họng của tôi bít chặt lại. Tôi bị mắc nghẹn bởi chính tiếng thét kinh hãi của mình. Cái ly trên tay tôi rơi xuống sàn và vỡ tan thành trăm mảnh. Cô gái tóc đỏ giật mình hét ầm lên và nhảy vội ra đằng sau, nước soda lạnh buốt bắn tung tóe lên người cô ấy, tôi, anh Nash và người đàn ông ngồi bên trái tôi. Nhưng tôi hầu như chẳng cảm nhận thấy gì từ những giọt nước lạnh ấy cũng như những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Tôi chỉ nhìn thấy cô gái kia và cái bóng tối mờ đang quấn lấy người cô ta.
“Kaylee ơi?” - anh Nash nâng cằm tôi lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm. Dàn đèn màu ở quầy bar lúc này chỉ càng khiến cho những vòng xoáy của màu mắt anh thêm mất kiểm soát trong mắt tôi và làm cho tôi càng thêm chóng mặt.
Tôi rất muốn nói với anh ấy... một điều gì đó. Bất cứ điều gì. Nhưng nếu tôi mở miệng ra lúc này, tiếng thét kia sẽ xé toạc cổ họng tôi và thoát ra mất. Và khi đó tất cả những người còn lại trong căn phòng này sẽ lập tức quay ra nhìn tôi. Họ sẽ nghĩ rằng tôi bị mất trí.
Mà có khi là thế thật.
“Em làm sao thế?” - anh Nash bước vội tới sát bên cạnh tôi, mà không buồn để ý tới mấy mảnh thủy tinh vỡ và cái sàn ướt nhoẹt - “Em có bị co giật không?” Nhưng tôi chỉ có thể lắc đầu ra hiệu cho anh, nhất quyết không chịu mở miệng cho cái tiếng thét đang cào cấu trong cổ họng kia thoát ra ngoài.
Đột nhiên tôi nhìn thấy Emma. Emma, cô bạn với thân hình chuẩn như người mẫu, khuôn mặt đẹp như hoa và một trái tim quảng đại của tôi. “Cậu ấy sẽ ổn thôi.” - Emma kéo tôi ra khỏi chỗ quầy bar, nhường chỗ cho anh nhân viên phục vụ lau dọn - “Cậu ấy cần chút không khí ý mà.” Emma giơ tay trấn an chị Traci - mặt đang trắng bệch ra vì lo lắng - sau đó vòng tay ôm tôi đưa ra khỏi đám đông.
Tôi đưa tay giữ chặt lấy miệng và lắc đầu quầy quậy khi anh Nash tìm cách nắm lấy cánh tay đó của tôi. Nếu Ià bình thường có lẽ tôi đã lo sốt vó không biết anh ấy sẽ nghĩ gì về mình. Không biết anh ấy có thèm nhìn mặt tôi nữa không khi mà tôi công khai làm mất mặt anh ấy giữa đám đông như thế. Nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ tôi không còn đủ tỉnh táo và tập trung để mà lo nghĩ về bất cứ chuyện gì khác, ngoài cô gái tóc đỏ ở quầy bar. Cô gái đang đứng nhìn tụi tôi rời khỏi đó, qua bức màn khói mờ mà chỉ mình tôi thấy.
Emma đỡ tôi qua dãy hành lang nhà vệ sinh, ra phía cửa sau của tòa nhà, với anh Nash đi ngay sát bên cạnh. “Kaylee bị làm sao thế em?" - anh hỏi.
“Không có gì đâu ạ.” - Emma hơi dừng lại, khẽ mỉm cười nhìn hai bọn tôi và bỗng nhiên tôi thấy biết ơn cậu ấy vô cùng - “Chỉ là một cơn hoảng sợ thôi. Cậu ấy cần hít thở không khí bên ngoài và có thời gian để bình tĩnh trở lại.” Nhưng Emma đã nhầm. Cái tôi cần không phải là thời gian hay không gian. Mà là khoảng cách giữa tôi và nguồn cơn của nỗi hoảng sợ. Không may là CLB này không có đủ không gian để tôi có thể tránh xa khỏi cô gái tóc đỏ kia. Kể cả khi tôi đang đứng ở tít tận ngoài cửa sau như thế này, nỗi hoảng sợ ấy vẫn len lỏi khắp cơ thể tôi, càng lúc càng mạnh. Một tiếng thét không lời đang đốt cháy cổ họng tôi và nếu tôi không nghiến chặt răng lại - nếu tôi mất kiểm soát - tiếng thét ấy sẽ xé toạc màng nhĩ của tất cả những ai đang có mặt ở CLB Taboo ngày hôm nay. Nó sẽ nhấn chìm tiếng nhạc của những chiếc loa thùng, thậm chí là làm nổ tung các khung cửa kính quanh đây.
Tất cả chỉ vì một cô gái tóc đỏ nào đó tôi không hề quen biết.
Chỉ riêng việc nghĩ tới cô ấy cũng khiến toàn thân tôi như bị rút sạch sức sống và hai đầu gối tôi đổ sụp xuống. Cú ngã của tôi khiến Emma bị bất ngờ và có lẽ tôi đã kéo cả cậu ngã xuống nếu anh Nash không kịp đỡ lấy tôi.
Anh bế thốc tôi lên khỏi mặt đất và ôm tôi như ôm một đứa trẻ con, sau đó đi theo Emma ra khỏi CLB qua lối cổng sau. Bên ngoài CLB, con hẻm tối om như mực và yên tĩnh một cách lạ thường. Emma lấy quyển sổ tay chặn lại để cửa không bị sập hẳn lại. Những tưởng sự yên ắng ấy sẽ khiến tôi bình tâm trở lại nhưng ngược lại nó chỉ càng khiến cho tiếng ồn trong đầu tôi lên tới đỉnh điểm. Cái tiếng thét tôi kiên quyết không chịu thả ra khi nãy, giờ đang vang vọng trong đầu tôi, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể tôi, giống như bàn kim đâm vào trái tim vẫn đang bị bóp nghẹt bởi nỗi đau đớn tột cùng không sao lý giải được.
Anh Nash đặt tôi ngồi xuống chỗ con hẻm nhưng khi ấy tôi đã gần như mất hết ý thức về chuyện gì đang diễn ra. Tôi chỉ cảm nhận được đang ngồi trên một vật gì đó vừa mềm vừa khô mà phải sau này tôi mới biết hóa ra Emma đã tìm thấy một cái thùng bỏ đi để anh Nash đặt tôi ngồi lên.
Hai bên ống quần tôi đã bị rút lên khi anh Nash bế tôi và tôi cảm nhận được cái lạnh thấu xương nơi bắp chân mình.
“Kaylee ơi?” - Emma quỳ xuống trước mặt tôi, mặt cậu ấy dí sát mặt tôi nhưng sau tiếng gọi tên ấy, tôi đã không nghe thấy một lời nào của cậu ấy nữa. Tất cả những gì tôi nghe thấy là suy nghĩ của chính mình. Chỉ duy nhất một ý nghĩ mà thôi. Một nỗi nghi ngờ hoang tưởng, theo lời bác sĩ tâm lý trước đây của tôi.
Sau đó khuôn mặt Emma biến mất và tôi đang nhìn chằm chằm vào hai cái đầu gối của cậu ấy. Anh Nash nói câu gì đó tôi nghe không ra. Câu gì đó liên quan tới đồ uống...
Rồi tôi lại nghe thấy có tiếng nhạc và không thấy Emma đâu nữa. Cậu ấy bỏ tôi lại với anh chàng hấp dẫn nhất mà tôi từng biết – người không đời nào tôi mong muốn chứng kiến cảnh thảm hại lúc này của mình.
Anh Nash quỳ xuống và nhìn vào mắt tôi, chẳng hiểu sao mấy cái vòng xoáy màu xanh và nâu trong mắt anh vẫn tiếp tục quay cuồng, kể cả khi không còn bóng đèn nào trên đầu.
Tôi đang tự tưởng tượng ra mọi thứ. Chắc chắn là như vậy. Có thể khi nãy lúc ở trên sàn nhảy do tôi đã nhìn vào mắt anh quá lâu nên giờ trí óc không được tỉnh táo của tôi đã lấy đôi mắt ấy làm tiêu điểm của sự hoang tưởng này. Giống chuyện đã xảy ra với cô gái tóc đỏ. Đúng không?
Vấn đề là tôi cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ về lý thuyết đó của mình nữa. Tôi đang mất đi sự kiểm soát. Những đợt sóng lớn dồn dập của cảm xúc có khả năng sẽ nghiền nát tôi bất cứ lúc nào, ép chặt tôi vào tường bằng một áp lực vô hình, như thể anh Nash không hề tồn tại. Tôi không dám hít thở sâu, khi mà tôi có cảm giác như tiếng thét ai oán kia đang từ từ thoát ra khỏi cổ họng mình, dù cho tôi có mím môi chặt tới đâu. Mọi thứ trong tầm nhìn của tôi bắt đầu tối sẫm lại, tối hơn cả con hẻm nơi tôi đang ngồi — mặc dù tôi đã cho rằng điều đó là không thể - như thể cả thế giới đang bị bao phủ bởi một bức màn xám xịt.
Anh Nash nhíu mày, mắt vẫn không rời khỏi tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, lưng dựa vào tường. Đột nhiên từ phía mép ngoài của bức màn xám ấy, tôi bỗng thấy có vật gì đó chuyển động rất nhanh, không một tiếng động. Không lẽ là chuột, đang đi lần mò tìm thức ăn trong thùng rác của CLB? Không phải. Thứ tôi nhìn thấy có kích thước to hơn một loài động vật gặm nhấm - trừ phi đây là đầm lầy lửa của cô dâu công chúa Buttercup (trong phim Princess Bride - Cô dâu Công chúa), hơn nữa mọi thứ trong mắt tôi giờ không có gì là rõ ràng nên cũng khó có thể xác định chính xác.
Anh Nash nắm lấy tay tôi và sự tập trung của tôi lập tức chuyển hướng. Anh vén tóc tôi sang một bên. Nhưng dù cố gắng thế nào tôi cũng không sao luận ra được anh đang thì thầm nói chuyện gì với mình. Sau một vài nỗ lực không thành công, tôi quyết định từ bỏ không cố tìm hiểu nữa. Điều quan trọng là anh đang ở bên cạnh tôi. Hơi thở của anh đang ở rất gần tôi. Hơi ấm của anh đang lan tỏa sang người tôi. Mùi hương từ cơ thể anh đang bao bọc lấy tôi. Giọng nói của anh đang quanh quẩn trong đầu tôi, bảo vệ tôi khỏi tiếng thét vẫn quây đảo phía trong hộp sọ.
Anh đang giúp tôi bình tĩnh lại bằng chính sự hiện diện và lòng kiên nhẫn của mình. Những lời thì thầm của anh nghe du dương như lời hát ru của trẻ con, mang lại cảm giác êm dịu, bình an cho người nghe.
Và điều đó đã có tác dụng. Nỗi hoảng loạn trong tôi dần dịu lại, và tôi bắt đầu nhìn thấy những tia sáng lờ mờ cùng những gam màu sắc nét xuyên thủng qua màn sương. Ngón tay tôi không còn co cứng lại trong tay anh. Lồng ngực tôi mở rộng đón lấy bầu không khí trong lành và lấp đầy hai lá phổi, mồ hôi trên người tôi cũng đã khô cong.
Nỗi hoảng sợ vẫn còn đó, lẩn khuất trong những góc khuất và điểm tối của tâm hồn tôi. Nhưng giờ tôi đã có thể kiểm soát được nó. Nhờ vào anh Nash.
“Em thấy khá hơn chưa?" - anh Nash hỏi, lúc tôi nghiêng đầu nhìn anh, một bên má chạm vào bức tường xù xì và lạnh ngắt phía sau.
Tôi gật đầu. Và đó cũng là lúc một nỗi lo sợ mới trỗi dậy trong tôi: Quá xấu hổ và mất mặt khi để anh Nash chứng kiến những gì vừa xảy ra. Những cơn hoảng loạn có thể đến rồi đi nhưng sự nhục nhã sẽ đeo bám tôi cả đời.
Tôi đã để vuột mất anh Nash. Cuộc đời của tôi thế là hết; ngay cả tình bạn của tôi với Emma cũng khó mà đủ để giúp tôi vượt qua sự mất mát quá lớn này.
Anh Nash duỗi chân ra. “Em có muốn nói về chuyện đó không?”
Không. Giờ tôi chỉ muốn đào một cái hố để trốn, hoặc kiếm một cái túi để chui đầu vào, hoặc thay tên đổi họ và chuyển tới sống ở Peru.
Nhưng rồi đột nhiên tôi lại thực sự muốn nói với anh về chuyện đó. Giọng nói êm ái của anh Nash vẫn đang văng vẳng trong đầu bỗng mang lại cho tôi một cảm giác an toàn tuyệt đối. Thật lạ, chơi với nhau hơn tám năm trời và giúp tôi vượt qua rất nhiều cơn hoảng sợ nhưng tới giờ Emma vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã không dám kể với cậu ấy. Vì cậu ấy sẽ sợ chết khiếp mất. Hoặc tệ hơn, nó sẽ khiến Emma nghĩ rằng tôi bị điên thực sự.
Vậy mà tại sao tôi lại muốn kể cho anh Nash nghe? Tôi cũng không biết lý giải điều đó như thế nào nữa, chỉ biết là rất muốn tâm sự hết mọi chuyện với anh ấy.
“… chị tóc đỏ” – đấy, cuối cùng tôi cũng đã thốt ra được thành lời.
Anh Nash bối rối hỏi lại: “Em quen cô ấy à?”
“Không ạ” - Ơn giời. Mới chỉ thở chung một bầu không khí với nhau thôi mà cô ta đã khiến đầu óc tôi thất điên bát đảo thế này rồi - “Nhưng ở chị ta có gì đó không ổn, anh Nash ạ. Chị ấy rất... tối.”
Kaylee, im miệng lại đi. Nếu nãy giờ anh Nash vẫn chưa tin là tôi bị điên thì có lẽ sau câu nói vừa rồi của tôi anh ấy sẽ buộc phải tin...
“Hả?” - anh trợn tròn mắt nhìn tôi, có vẻ hơi bất ngờ, chứ không hề tỏ ra bối rối hay hoài nghi như tôi đã nghĩ. Có thể anh ấy không biết tôi đang nói gì thật, nhưng trông mặt anh ấy cũng không hoàn toàn là không hiểu - “Ý em “tối” là sao?”
Tôi nhắm mắt lại, ngập ngừng mất một lúc. Nhỡ tôi hiểu sai ý anh Nash thì sao? Nhỡ anh ấy nghĩ tôi bị điên thì sao?
Tệ hơn, nhỡ điều anh ấy nghĩ là thật thì phải làm thế nào?
Nhưng cuối cùng tôi quyết định mở mắt và nhìn thẳng vào mắt anh, bởi vì tôi muốn kể cho anh nghe mọi chuyện. Xét cho cùng thì suy nghĩ của anh về tôi cũng không thể tệ hơn được nữa. Đúng không?
“OK, chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ” - tôi mở miệng - “nhưng có điều gì đó không ổn ở chị ta. Khi em nhìn vào chị ấy, chị ấy bị... bóng đen bao phủ” - tôi ậm ừ, cố thu hết can đảm để kết thúc nốt câu chuyện mà mình khơi ra - “Chị ấy sắp chết, anh Nash ạ. Cô gái đó sẽ chết rất rất sớm.”
Cô ấy không nhìn thấy người chết, nhưng…
Cô ấy có thể cảm nhận được khi ai đó ở gần cô ấy sắp chết.
Và khi điều đó xảy ra, một thế lực ngoài tầm kiểm soát của Kaylee thúc giục cô phải thét ra một “tiếng thét lấy mạng người”. Theo đúng nghĩa đen.
Kaylee chỉ mong muốn được tận hưởng hạnh phúc khi được anh chàng điển trai nhất trường để mắt tới. Nhưng một buổi hẹn hò bình thường lại khó có thể thành hiện thực khi mà Nash dường như biết nhiều về tiếng thét của Kaylee hơn là cô tưởng. Và khi các bạn cùng lớp lần lượt qua đời mà không rõ nguyên nhân, chỉ mình Kaylee biết ai sẽ là người tiếp theo…
NHỮNG TIẾNG THÉT LINH HỒN
một thanh cuối cùng bạn nghe thấy trước khi chết.
Mồ hôi túa ra ướt đẫm lòng bàn tay; lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mừng vì không thể mở miệng nói chuyện. Tôi nuốt nước bọt, cổ họng như bị bít chặt bởi tiếng thét đang gào rú bên trong cơ thể. Làn khói xám khi nãy càng lúc càng tối sẫm lại nhưng không dày đặc hơn.
Tôi có thể nhìn xuyên qua nó một cách dễ dàng, có điều chính cái màu xám xịt ấy khiến mọi thứ trong mắt tôi bỗng trở nên vẩn đục, như thể toàn bộ căn phòng thể dục đang bị bao phủ bởi bức màn sương mờ. Tôi vẫn ý thức được rất rõ từng chuyển động đang diễn ra trong phòng.
Thời khắc đó, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ miễn sao có thể mở miệng nói chuyện, không phải chỉ để cảnh báo cho Emma – bởi vì đó là điều hiển nhiên cần phải làm - mà còn để hỏi anh Nash xem chuyện động trời gì đang xảy ra thế này. Anh ấy có thấy những gì tôi đang thấy hay không? Và điều quan trọng hơn là, liệu bọn họ có nhìn thấy tụi tôi hay không?
Nhận xét của người đọc
“Đặc biệt giới thiệu cho cả các bạn teen và cả những người trưởng thành”.
“Những người từng thích sách về ma cà rồng sẽ thích thú bộ sách mới về những nhân vật thuộc-thế-giới-khác này”.
- Booklist
“My Soul To Take sẽ nắm lấy bạn ngay từ trang đầu tiên” - Sci-Fi Guy.
“Những nhân vật được viết một cách tuyệt vời… Một cuốn sách tiến triển nhanh, choán hết tâm trí bạn, khiến bạn sẽ không muốn đặt xuống. Một câu chuyện mà tôi sẽ không ngại chia sẻ với bạn bè. Một cuốn sách như thế này là một trong những lý do mà tôi trở thành fan của tác giả và sẽ mua mọi cuốn sách của tác giả đó. Đây thực sự là một cuốn sách đáng đọc và đáng giữ” - TeensReadToo.
“Tôi thực sự thích cuốn sách này. Thật thú vị khi được bước vào trong tâm trí của Kaylee. Để cảm thấy từng niềm vui, từng nỗi buồn và từng tiếng thét sợ hãi mà cô ấy chẳng dám thốt ra. Cuốn sách khiến tôi muốn đọc ngay phần tiếp theo… Bất kỳ ai muốn đọc một kiểu câu chuyện khác lạ hẳn sẽ yêu cuốn sách này như tôi” - Publishers Weekly.
“Truyền thuyết, bí ẩn và lãng mạn… tất cả đan xen vào nhau tạo thành một câu chuyện đầy lôi cuốn, không giống với bất kỳ câu chuyện nào tôi từng biết. Tôi thực sự rất yêu thích cuốn sách này” - trích lời Melissa Marr, tác giả cuốn Wicked Lovely, một trong những nhà văn có sách bán chạy nhất theo bình chọn của tờ New York Times.
Cô ấy không nhìn thấy người chết, nhưng…
Cô ấy có thể cảm nhận được khi ai đó ở gần cô ấy sắp chết.
Và khi điều đó xảy ra, một thế lực ngoài tầm kiểm soát của Kaylee thúc giục cô phải thét ra một “tiếng thét lấy mạng người”. Theo đúng nghĩa đen.
Kaylee chỉ mong muốn được tận hưởng hạnh phúc khi được anh chàng điển trai nhất trường để mắt tới. Nhưng một buổi hẹn hò bình thường lại khó có thể thành hiện thực khi mà Nash dường như biết nhiều về tiếng thét của Kaylee hơn là cô tưởng. Và khi các bạn cùng lớp lần lượt qua đời mà không rõ nguyên nhân, chỉ mình Kaylee biết ai sẽ là người tiếp theo…
****
“MỞ RA ĐI MÀ!” - Emma sốt ruột thì thào bên cạnh tôi, trời lạnh đến nỗi hai đứa tụi tôi nãy giờ liên tục thở ra khói. Hai mắt cậu ấy dán chặt vào ô cửa thép mòn vẹt trước mặt, như thể sự sốt ruột đó sẽ khiến cánh cửa kia bật tung ra không bằng - “Chị ý quên rồi, Kaylee ạ! Đáng ra mình phải đoán trước được điều này mới phải.” Khói tiếp tục phả ra từ cái miệng xinh xắn, được tô vẽ rất cầu kỳ của Emma. Trời càng lúc càng lạnh, Emma giậm chân nhảy tưng tưng lên để giữ ấm, khiến cho vòng một của cậu ấy như muốn nhảy ra khỏi cái áo đỏ có cổ siêu trễ “mượn tạm” của một trong mấy bà chị gái.
Thú thực là tôi cũng hơi ghen tỵ với cậu ấy; khi mà vòng một của tôi thì lép kẹp, chị em gái cũng chẳng có lấy một người để chia sẻ quần áo cùng. Còn bốn phút nữa mới đến chín giờ, chúng tôi vẫn còn thời gian. “Chắc chị ý sắp ra rồi.” - Tôi đưa tay vuốt lại cái áo sơ mi, sau đó cất điện thoại di động vào túi, trong khi Emma sốt ruột gõ cửa lần thứ ba - “Bọn mình đến sớm mà. Cứ đợi thêm một tẹo nữa xem sao.”
Khói từ hơi thở của tôi còn chưa kịp tan hết thì bỗng nghe thấy có tiếng kẹt cửa. Cánh cửa cũ mèm từ từ mở ra, kéo theo một chuỗi ánh sáng nhiều màu mờ ảo cùng tiếng nhạc sôi động xập xình, xua tan cái cảm giác lạnh lẽo của con hẻm tối tăm nơi tụi tôi đang đứng. Chị Traci Marshall - bà chị gái kế trên Emma - đứng chống tay giữ cửa. Chị ấy mặc một cái áo bó sát màu đen, cổ khoét sâu, không thể trễ hơn. Mấy chị em nhà Marshall chỉ có điểm đó và mái tóc dài vàng óng ả là giống nhau.
“Chị cũng đúng giờ ghê cơ!” - Emma cáu kỉnh đẩy bà chị sang một bên, định xông thẳng vào trong. Nhưng chị Traci đã nhanh hơn, giơ cánh tay còn lại chặn ngang thành cửa.
Chị khẽ mỉm cười với tôi một cái, rồi quay sang nhíu mày nhìn cô em gái. “Chào em gái. Nhắc lại cho chị nghe mấy cái quy tắc nào.”
Emma đảo tròn đôi mắt nâu, hai tay chà chà vào hai bên cánh tay đang nổi hết da gà vì lạnh — bọn tôi bỏ quên áo khoác ngoài ô tô. “Không rượu, không hóa chất. Không được vui chơi.” Cô nàng hạ giọng nói câu cuối cùng rất nhỏ. Làm tôi phải mím môi nhịn cười.
“Gì nữa?” - Chị Traci cũng đang cố nhịn cười.
“Đi cùng nhau, ở cùng nhau, về cùng nhau,” - tôi bồi thêm câu thoại kinh điển đã thuộc nằm lòng mà lần nào tụi tôi cũng phải nói mỗi khi được chị ý lén mở cửa cho vào - thực ra mới được có hai lần. Mấy cái quy tắc này nhạt nhẽo kinh, nhưng tụi tôi thừa hiểu nếu không tuân thủ sẽ không đời nào được vào.
“Và...”
Emma giậm chân giữ ấm, tiếng giầy lộp cộp trên sàn xi măng. “Nếu bị bắt, bọn em không quen biết chị.”
Ai mà tin được điều đó cơ chứ? Các cô gái nhà Marshall đều có chung một đặc điểm: sở hữu thân hình cao ráo, đầy khêu gợi, khiến cho những đứa con gái có số đo ba vòng khiêm tốn như tôi luôn phải xấu hổ khi đứng bên cạnh.
Chị Traci gật đầu hài lòng và buông tay khỏi cửa. Emma vừa bước vào trong, lập tức bị chị ấy lôi ra trước ánh đèn nhìn đầy soi mói. “Có phải cái áo mới mua của chị Cara không đấy?”
Emma cau có giật tay chị Traci ra. “Chị ấy sẽ chẳng biết bị mất nó đâu mà lo."
Chị Traci cười phá lên, sau đó chỉ đường cho chúng tôi đi vào trong câu lạc bộ, một thế giới hoàn toàn khác, tràn ngập tiếng nhạc và những ánh đèn màu. Chúng tôi đã gần như phải hét vào tai nhau mới có thể nghe thấy tiếng người kia. “Hãy cố mà tận hưởng nốt quãng đời còn lại của em đi, bởi vì chắc chắn chị ấy sẽ chôn sống em trong cái áo đó.”
Không một chút mảy may lo lắng, Emma nhún nhảy di chuyển dần ra phía sân khấu chính, hai tay giơ cao, hông uốn éo lắc theo điệu nhạc. Tôi nhún nhẩy bám theo cậu ấy, toàn thân phấn chấn trong không khí sôi động của câu lạc bộ đêm vào tối thứ 7.
Chúng tôi nhanh chóng hòa mình vào cùng đám đông đang hò reo nhảy múa ở chính giữa sàn nhảy và gần như bị nuốt chửng bởi tiếng nhạc, cái nóng, và những bạn nhảy ngẫu nhiên kéo chúng tôi vào nhảy cùng. Tôi nhảy một mạch mấy bài liền, lúc cùng với Emma, lúc một mình, lúc lại cùng với mấy đôi lạ huơ lạ hoắc, cho tới khi không thở nổi và người ướt đẫm mồ hôi. Tôi ra hiệu cho Emma là mình cần đi tìm cái gì đó uống và cậu ấy gật đầu trong khi vẫn tiếp tục giật lắc điên cuồng. Phải mất một lúc tôi mới len ra được khỏi biển người đó.
Phía sau quầy bar, chị Traci cùng với đồng nghiệp của mình là một anh chàng da đen cao to mặc chiếc áo sơ mi đen bó sát, đang luôn tay pha chế đồ uống cho khách. Trên đầu họ là một dàn đèn neon màu xanh trông rất sến. Tôi ngồi xuống cái ghế đầu tiên còn trống cạnh quầy bar và lập tức được anh đồng nghiệp kia bước tới phục vụ.
“Để tôi.” — chị Traci vỗ vai anh ấy và nhận lại được cái gật đầu vui vẻ — “Em uống gì nào?” - vừa nói chị vừa giơ tay vén mấy sợi tóc màu xanh nhạt đang xòa trước trán.
Tôi chống cả hai khuỷu tay lên quầy bar và nhoài người nhe răng cười nịnh nọt. “Một ly Jack&Coke được không ạ?” (loại đồ uống pha trộn giữa rượu whisky Jack Daniel’s và Coke.)
Chị Traci phì cười. “Chị sẽ rót cho em một ly Coke.” Nói rồi chị rót soda vào trong một cái cốc đầy đá và đẩy về phía tôi. Tôi đưa cho chị tờ 5 đô-la rồi xoay ghế nhìn ra phía sàn nhảy, tìm kiếm cô bạn Emma giữa đám người lúc nhúc kia. Cô nàng đang bị kẹp giữa hai anh chàng cùng mặc áo phông của hội nam sinh Đại học Dallas. Có vẻ như cả ba đang có một quãng thời gian vui tưởng chết vì tôi thấy họ vừa nhảy vừa cười nói không ngừng.
Emma luôn có một sức hút đặc biệt giống như một thỏi nam châm vậy.
Tôi nốc một hơi hết sạch ly soda và đặt cốc xuống quầy bar.
“Kaylee Cavanaugh.”
Tôi nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng người gọi tên mình và xoay phắt ghế sang bên trái. Mắt tôi gần như ngay lập tức bị thôi miên bởi đôi mắt màu nâu lục nhạt ấy và trong vài giây tôi chỉ biết nhìn chằm chằm không chớp mắt, đắm chìm vào cái vòng xoáy nâu sẫm và xanh lục mà tôi có cảm giác như đang xoay tròn theo trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực của mình - mặc dù thâm tâm tôi thừa hiểu rằng đấy chỉ là sự phản chiếu của ánh đèn màu trên trần quầy bar. Sự tập trung của tôi chỉ quay trở lại khi tôi buộc phải chớp mắt và trong khoảnh khắc bị mất liên kết ấy, tôi đã về là chính tôi.
Và đó cũng là lúc tôi nhận ra mình đang nhìn vào ai.
Nash Hudson. Chúa ơi. Xém chút nữa tôi đã định dòm xuống đất xem có phải chân mình đang bị hóa đá hay không mà sao toàn thân bỗng cứng đờ như thế này. Nash Hudson đang mỉm cười với tôi, và chỉ mình tôi thôi.
Tôi cầm cốc lên, hy vọng vẫn còn đọng lại chút soda để làm ướt cái cổ họng bỗng nhiên khô không khốc của mình – lòng thầm hỏi không hiểu chị Traci khi nãy có cho gì vào đồ uống của mình không - nhưng phát hiện ra chẳng còn giọt nào trong cốc.
“Em muốn uống thêm một ly không?” - anh Nash hỏi, và phải cố gắng lắm tôi mới “bắt” được miệng mình mở ra. Xét cho cùng thì cho dù tôi có đang nằm mơ - hay đang lạc vào Miền Ảo Ảnh — đi chăng nữa, tôi cũng chẳng mất gì nếu mở miệng nói chuyện. Đúng không?
“Không sao, em vẫn ổn. Cảm ơn anh.” - tôi đánh liều mỉm cười với anh, và tim tôi gần như vỡ òa khi nhìn thấy cái khoé miệng không-thể-hoàn-hảo-hơn kia mỉm cười đáp lại.
“Sao em vào được đây?” - anh khẽ nhướn mày hỏi, làm như điều đó thú vị lắm không bằng - “Bò qua cửa sổ đấy à?”
“Cửa sau ạ” - tôi thì thào, hai má đỏ bừng lên. Hiển nhiên là anh ấy thừa biết tôi chưa đủ tuổi để đặt chân vào một nơi như CLB Taboo này.
“Cái gì cơ?” - anh cười và hơi nghiêng người về phía tôi bởi tiếng nhạc quá to. Hơi thở của anh khẽ thoảng qua cổ tôi và mạch máu trong người tôi lập tức tăng vọt lên, khiến tôi bỗng thấy chuếnh choáng. Anh ấy có mùi thơm thật dễ chịu.
“Cửa sau ạ” - tôi nhắc lại - “Chị của Emma làm việc ở đây.”
“Emma cũng ở đây à?”
Tôi chỉ về phía sàn nhảy - nơi Emma và ba anh chàng khác đang nhảy rất nhiệt tình - và tự nhủ với lòng: Thời gian được nói chuyện với anh Nash Hudson đến đây là kết thúc. Nhưng trái ngược với suy đoán của tôi, anh Nash chỉ liếc lấy lệ về phía Emma chừng một giây, sau đó quay lại nhìn tôi đầy tinh nghịch, bằng đôi mắt màu nâu lục nhạt tuyệt đẹp kia.
“Em không định ra nhảy à?”
Tay tôi đột nhiên ướt nhẹp quanh cái ly thủy tinh trống không. Anh ấy hỏi vậy có phải là muốn nhảy cùng tôi không? Hay là anh ấy muốn đuổi khéo tôi ra chỗ khác để xí cái ghế ở quầy bar cho bạn gái của mình?
Ơ mà khoan... anh ấy vừa mới đá cô bạn gái gần đây hồi đầu tuần trước mà, và lập tức đã có cả đám cá mập ve vởn lượn lờ xung quanh rồi. Thế mà hôm nay chẳng thấy bóng dáng cô nàng nào... Kể cả trong bán kính một mét đổ lại lẫn trên sàn nhảy.
“Có chứ ạ, phải nhảy chứ” - tôi nói, và lại một lần nữa như bị đôi mắt ma thuật kia hút hồn. Tôi có thể đứng ngắm đôi mắt ấy hàng giờ không biết chán. Nhưng nếu làm thế chắc anh Nash sẽ tưởng tôi bị cuồng.
“Thế thì đi nào!” - anh nắm lấy tay tôi và đợi tôi tụt xuống khỏi cái ghế cao ngất ngưởng ở quầy bar. Tôi đi theo anh ra sàn nhảy, khuôn mặt không giấu nổi vẻ rạng rỡ còn trái tim thì đang thổn thức vì hạnh phúc. Tôi đã biết anh được một thời gian - Emma chơi với mấy người bạn của anh - nhưng chưa bao giờ là tâm điểm chú ý của anh. Hay nói chính xác hơn là tôi thậm chí chưa bao giờ dám nghĩ tới khả năng đó.
Nếu trường Trung học Eastlake là vũ trụ thì tôi là một trong những Mặt Trăng xoay quanh Hành tinh Emma, luôn bị che khuất bởi cái bóng của cậu ấy và thấy hạnh phúc vì điều đó. Còn anh Nash Hudson là một trong những vì sao: Quá chói sáng để nhìn vào, quá nóng để chạm vào và là trung tâm trong hệ Mặt Trời của riêng anh.
Nhưng khi ra đến sàn nhảy tôi đã quên sạch những điều đó. Ánh sáng của anh đang chiếu thẳng về phía tôi và nó ấm áp vô cùngggg.
Chẳng hiểu từ lúc nào chúng tôi đã chỉ còn cách Emma có vài bước chân. Với đôi tay của anh Nash đang ôm quanh người tôi như thế này, tôi gần như mất đi mọi ý thức những gì đang xảy ra. Điệu nhảy đầu tiên kết thúc và chúng tôi tiếp tục chuyển sang điệu nhảy thứ hai trước cả khi tôi kịp định thần ra là nhịp điệu đã thay đổi.
Vài phút sau, tôi chợt thấy bóng Emma qua vai của anh Nash. Cậu ấy đang đứng ở chỗ quầy bar với một trong ba anh chàng nhảy cùng khi này. Lừa lúc chị Traci quay lưng đi, cô nàng đã nhanh tay cầm lấy ly đồ uống của bạn nhảy - thứ nước gì đó có màu sẫm, trên miệng cốc cài một lát chanh - và tu ba hơi cạn sạch. Anh chàng kia không có vẻ gì là khó chịu, trái lại còn nhoẻn miệng cười rõ tươi, sau đó kéo Emma ra nhảy tiếp.
Tôi tự nhắc bản thân lát nữa sẽ không để cho Emma cầm lái - mà tốt nhất là đừng bao giờ ngồi sau tay lái cậu ấy thì hơn. Ánh mắt tôi đang quay trở lại tìm anh Nash thì đột nhiên bị phân tán bởi cô gái có mái tóc đỏ rực với vẻ đẹp hút hồn mà các cô gái có mặt ở đây đêm nay khó có thể sánh được, ngoài Emma. Cũng giống như Emma, cô ấy đang được rất nhiều anh vây xung quanh. Và trông cái mặt đây không thể nào hơn 18 tuổi được, vậy mà cô ấy rõ ràng đã uống nhiều hơn Emma nhiều.
Có điều... cô gái kia xinh đẹp là vậy, cá tính là vậy mà sao vừa nhìn thấy cô ấy nhảy, trong lòng tôi bỗng thấy bồn chồn không yên, lồng ngực tôi co thắt lại như thể đang bị ai đó rút sạch không khí. Có gì đó không ổn ở cô gái này. Tôi không biết phải diễn tả cảm giác ấy như thế nào cho đúng nhưng tôi dám chắc là có cái gì đó không bình thường ở cô ta.
“Em không sao chứ?” - anh Nash nói rất to, một tay đặt lên vai tôi. Tôi chợt nhận ra mình đang đứng khựng lại, trong khi xung quanh mọi người vẫn đang nhảy rất nhiệt tình.
“Vâng!” - tôi lắc đầu để xua tan cái suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi của mình. Cũng may là ánh mắt ấm áp của anh Nash đã giúp tôi quên đi cái cảm giác không bình thường khi nãy và bình tâm trở lại. Chúng tôi cùng nhảy thêm vài điệu nhạc nữa, càng lúc càng thấy thoải mái hơn với sự hiện diện của nhau. Khi anh Nash và tôi tạm dừng lại để đi uống nước, cả lưng và tay tôi đều đã ướt sũng mồ hôi.
Tôi một tay túm tóc cao lên cho mát, một tay giơ lên vẫy Emma, rồi cùng anh Nash rời khỏi sàn nhảy - và xém chút nữa đã va phải cô gái tóc đỏ khi nãy. Cô ấy cũng chẳng buồn ngoái lại nhìn tôi lấy một lần. Nhưng ngay khi ánh mắt tôi bắt gặp cô gái ấy, cái cảm giác bất an lúc trước lại một lần nữa ùa về, càng lúc càng mạnh, xâm chiếm khắp cơ thể tôi. Và lần này nó còn kèm theo một nỗi buồn khó tả. Tôi cảm nhận được một sự sầu muộn rất chung chung có liên quan tới cô gái này. Người tôi chưa từng gặp.
“Kaylee ơi?” - anh Nash gọi ầm lên qua tiếng nhạc đang mở rất lớn. Anh ấy đã đứng ở quầy bar từ bao giờ, trên tay là hai ly soda sánh đặc. Tôi tiến lại gần anh và cầm lấy một ly từ tay anh. Điều khiến tôi thấy sợ nhất chính là ngay cả việc nhìn vào mắt anh bây giờ cũng không hề giúp tôi bình tĩnh lại được, cổ họng tôi nghẹn chặt lại, trong khi tôi đang rất khát, chỉ muốn ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch ly nước mát trên tay.
“Sao thế em?” - mặc dù chúng tôi đứng cách nhau chẳng bao xa nhưng nhờ tiếng nhạc quá lớn trong này mà anh Nash phải nghiêng người về phía tôi nói chuyện.
“Em cũng không biết nữa. Có cái gì đó về cô gái kia, cái cô tóc đỏ đằng kia kìa…” – tôi hất hàm chỉ về phía sàn nhảy – “… làm em thấy không yên.” Ôi, mẹ ơi. Sao tôi có thể thốt ra một câu như thế cơ chứ? Nói xong mới thấy vô duyên.
Nhưng anh Nash chỉ liếc về phía cô gái đó một giây rồi quay sang nhìn tôi. “Anh thấy bình thường mà. Ngoài việc chắc chắn cô bạn này sẽ phải đi nhờ xe ai đó về nhà...”
“Vâng, có lẽ thế.” Đúng lúc ấy điệu nhảy kết thúc và cô gái tóc đỏ lảo đảo - mà trông vẫn xinh, kể cả trong tình trạng say khướt như bây giờ - rời khỏi sàn nhảy và tiến về phía quầy bar. Thẳng tới chỗ chúng tôi đang ngồi.
Tim tôi đập càng lúc càng mạnh, với mỗi bước chân của cô ấy. Tay tôi nắm chặt lấy cái cốc một cách vô thức, chặt đến nỗi năm đầu ngón tay trắng bệch ra. Cảm giác u buồn khi nãy giờ đã bùng lên thành một nỗi tiếc thương vô hạn. Với linh cảm về một điều chẳng lành sắp xảy ra.
Tôi thở hổn hển, hốt hoảng trưóc cái hiện thực khủng khiếp vừa phát hiện ra.
Không thể để chuyện đó lặp lại. Nhất là trước mặt anh Nash Hudson như thế này. Cơn hoảng loạn của tôi sẽ trở thành đề tài nóng được đem ra bàn tán khắp trường vào thứ Hai tới và tôi sẽ phải tạm biệt cái vị trí khó khăn lắm mới có được hiện nay của mình.
Anh Nash đặt cốc nước của mình xuống và nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú. “Kaylee? Em không sao chứ?”. Tôi chỉ có thể lắc đầu, mà không thốt nên nổi lời nào. Tôi biết mình không hề ổn chút nào, nhưng lại không thể chỉ rõ ra vấn đề của mình là cái gì. Và đột nhiên tôi cảm nhận được một nỗi hoảng sợ tột độ đang ngày một lớn dần trong tôi che khuất cả nỗi lo lắng khi nãy về những lời đồn đại ác ý có thể xảy ra ở trường.
Càng lúc tôi càng thở gấp hơn và một tiếng thét đang gào rú trong lồng ngực tôi. Tôi nghiến răng mím chặt môi lại để ngăn không cho nó thoát ra từ cổ họng mình. Cô gái tóc đỏ bước tới chỗ quầy bar phía bên trái tôi, chỉ còn lại một ghế trống và chủ nhân của chiếc ghế đó đang đứng ở giữa hai chúng tôi. Trong lúc đợi anh nhân viên quầy bar pha chế đồ uống, cô ấy đứng dựa lưng vào quầy bar. Hai mắt cô ấy nhìn tôi và khẽ mỉm cười, sau đó cô ấy quay ra nhìn về phía sàn nhảy.
Một nỗi khiếp sợ ập tới bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi, như muốn nhấn chìm tôi trong cơn sóng khổng lồ của trực giác. Cổ họng của tôi bít chặt lại. Tôi bị mắc nghẹn bởi chính tiếng thét kinh hãi của mình. Cái ly trên tay tôi rơi xuống sàn và vỡ tan thành trăm mảnh. Cô gái tóc đỏ giật mình hét ầm lên và nhảy vội ra đằng sau, nước soda lạnh buốt bắn tung tóe lên người cô ấy, tôi, anh Nash và người đàn ông ngồi bên trái tôi. Nhưng tôi hầu như chẳng cảm nhận thấy gì từ những giọt nước lạnh ấy cũng như những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Tôi chỉ nhìn thấy cô gái kia và cái bóng tối mờ đang quấn lấy người cô ta.
“Kaylee ơi?” - anh Nash nâng cằm tôi lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm. Dàn đèn màu ở quầy bar lúc này chỉ càng khiến cho những vòng xoáy của màu mắt anh thêm mất kiểm soát trong mắt tôi và làm cho tôi càng thêm chóng mặt.
Tôi rất muốn nói với anh ấy... một điều gì đó. Bất cứ điều gì. Nhưng nếu tôi mở miệng ra lúc này, tiếng thét kia sẽ xé toạc cổ họng tôi và thoát ra mất. Và khi đó tất cả những người còn lại trong căn phòng này sẽ lập tức quay ra nhìn tôi. Họ sẽ nghĩ rằng tôi bị mất trí.
Mà có khi là thế thật.
“Em làm sao thế?” - anh Nash bước vội tới sát bên cạnh tôi, mà không buồn để ý tới mấy mảnh thủy tinh vỡ và cái sàn ướt nhoẹt - “Em có bị co giật không?” Nhưng tôi chỉ có thể lắc đầu ra hiệu cho anh, nhất quyết không chịu mở miệng cho cái tiếng thét đang cào cấu trong cổ họng kia thoát ra ngoài.
Đột nhiên tôi nhìn thấy Emma. Emma, cô bạn với thân hình chuẩn như người mẫu, khuôn mặt đẹp như hoa và một trái tim quảng đại của tôi. “Cậu ấy sẽ ổn thôi.” - Emma kéo tôi ra khỏi chỗ quầy bar, nhường chỗ cho anh nhân viên phục vụ lau dọn - “Cậu ấy cần chút không khí ý mà.” Emma giơ tay trấn an chị Traci - mặt đang trắng bệch ra vì lo lắng - sau đó vòng tay ôm tôi đưa ra khỏi đám đông.
Tôi đưa tay giữ chặt lấy miệng và lắc đầu quầy quậy khi anh Nash tìm cách nắm lấy cánh tay đó của tôi. Nếu Ià bình thường có lẽ tôi đã lo sốt vó không biết anh ấy sẽ nghĩ gì về mình. Không biết anh ấy có thèm nhìn mặt tôi nữa không khi mà tôi công khai làm mất mặt anh ấy giữa đám đông như thế. Nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ tôi không còn đủ tỉnh táo và tập trung để mà lo nghĩ về bất cứ chuyện gì khác, ngoài cô gái tóc đỏ ở quầy bar. Cô gái đang đứng nhìn tụi tôi rời khỏi đó, qua bức màn khói mờ mà chỉ mình tôi thấy.
Emma đỡ tôi qua dãy hành lang nhà vệ sinh, ra phía cửa sau của tòa nhà, với anh Nash đi ngay sát bên cạnh. “Kaylee bị làm sao thế em?" - anh hỏi.
“Không có gì đâu ạ.” - Emma hơi dừng lại, khẽ mỉm cười nhìn hai bọn tôi và bỗng nhiên tôi thấy biết ơn cậu ấy vô cùng - “Chỉ là một cơn hoảng sợ thôi. Cậu ấy cần hít thở không khí bên ngoài và có thời gian để bình tĩnh trở lại.” Nhưng Emma đã nhầm. Cái tôi cần không phải là thời gian hay không gian. Mà là khoảng cách giữa tôi và nguồn cơn của nỗi hoảng sợ. Không may là CLB này không có đủ không gian để tôi có thể tránh xa khỏi cô gái tóc đỏ kia. Kể cả khi tôi đang đứng ở tít tận ngoài cửa sau như thế này, nỗi hoảng sợ ấy vẫn len lỏi khắp cơ thể tôi, càng lúc càng mạnh. Một tiếng thét không lời đang đốt cháy cổ họng tôi và nếu tôi không nghiến chặt răng lại - nếu tôi mất kiểm soát - tiếng thét ấy sẽ xé toạc màng nhĩ của tất cả những ai đang có mặt ở CLB Taboo ngày hôm nay. Nó sẽ nhấn chìm tiếng nhạc của những chiếc loa thùng, thậm chí là làm nổ tung các khung cửa kính quanh đây.
Tất cả chỉ vì một cô gái tóc đỏ nào đó tôi không hề quen biết.
Chỉ riêng việc nghĩ tới cô ấy cũng khiến toàn thân tôi như bị rút sạch sức sống và hai đầu gối tôi đổ sụp xuống. Cú ngã của tôi khiến Emma bị bất ngờ và có lẽ tôi đã kéo cả cậu ngã xuống nếu anh Nash không kịp đỡ lấy tôi.
Anh bế thốc tôi lên khỏi mặt đất và ôm tôi như ôm một đứa trẻ con, sau đó đi theo Emma ra khỏi CLB qua lối cổng sau. Bên ngoài CLB, con hẻm tối om như mực và yên tĩnh một cách lạ thường. Emma lấy quyển sổ tay chặn lại để cửa không bị sập hẳn lại. Những tưởng sự yên ắng ấy sẽ khiến tôi bình tâm trở lại nhưng ngược lại nó chỉ càng khiến cho tiếng ồn trong đầu tôi lên tới đỉnh điểm. Cái tiếng thét tôi kiên quyết không chịu thả ra khi nãy, giờ đang vang vọng trong đầu tôi, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể tôi, giống như bàn kim đâm vào trái tim vẫn đang bị bóp nghẹt bởi nỗi đau đớn tột cùng không sao lý giải được.
Anh Nash đặt tôi ngồi xuống chỗ con hẻm nhưng khi ấy tôi đã gần như mất hết ý thức về chuyện gì đang diễn ra. Tôi chỉ cảm nhận được đang ngồi trên một vật gì đó vừa mềm vừa khô mà phải sau này tôi mới biết hóa ra Emma đã tìm thấy một cái thùng bỏ đi để anh Nash đặt tôi ngồi lên.
Hai bên ống quần tôi đã bị rút lên khi anh Nash bế tôi và tôi cảm nhận được cái lạnh thấu xương nơi bắp chân mình.
“Kaylee ơi?” - Emma quỳ xuống trước mặt tôi, mặt cậu ấy dí sát mặt tôi nhưng sau tiếng gọi tên ấy, tôi đã không nghe thấy một lời nào của cậu ấy nữa. Tất cả những gì tôi nghe thấy là suy nghĩ của chính mình. Chỉ duy nhất một ý nghĩ mà thôi. Một nỗi nghi ngờ hoang tưởng, theo lời bác sĩ tâm lý trước đây của tôi.
Sau đó khuôn mặt Emma biến mất và tôi đang nhìn chằm chằm vào hai cái đầu gối của cậu ấy. Anh Nash nói câu gì đó tôi nghe không ra. Câu gì đó liên quan tới đồ uống...
Rồi tôi lại nghe thấy có tiếng nhạc và không thấy Emma đâu nữa. Cậu ấy bỏ tôi lại với anh chàng hấp dẫn nhất mà tôi từng biết – người không đời nào tôi mong muốn chứng kiến cảnh thảm hại lúc này của mình.
Anh Nash quỳ xuống và nhìn vào mắt tôi, chẳng hiểu sao mấy cái vòng xoáy màu xanh và nâu trong mắt anh vẫn tiếp tục quay cuồng, kể cả khi không còn bóng đèn nào trên đầu.
Tôi đang tự tưởng tượng ra mọi thứ. Chắc chắn là như vậy. Có thể khi nãy lúc ở trên sàn nhảy do tôi đã nhìn vào mắt anh quá lâu nên giờ trí óc không được tỉnh táo của tôi đã lấy đôi mắt ấy làm tiêu điểm của sự hoang tưởng này. Giống chuyện đã xảy ra với cô gái tóc đỏ. Đúng không?
Vấn đề là tôi cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ về lý thuyết đó của mình nữa. Tôi đang mất đi sự kiểm soát. Những đợt sóng lớn dồn dập của cảm xúc có khả năng sẽ nghiền nát tôi bất cứ lúc nào, ép chặt tôi vào tường bằng một áp lực vô hình, như thể anh Nash không hề tồn tại. Tôi không dám hít thở sâu, khi mà tôi có cảm giác như tiếng thét ai oán kia đang từ từ thoát ra khỏi cổ họng mình, dù cho tôi có mím môi chặt tới đâu. Mọi thứ trong tầm nhìn của tôi bắt đầu tối sẫm lại, tối hơn cả con hẻm nơi tôi đang ngồi — mặc dù tôi đã cho rằng điều đó là không thể - như thể cả thế giới đang bị bao phủ bởi một bức màn xám xịt.
Anh Nash nhíu mày, mắt vẫn không rời khỏi tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, lưng dựa vào tường. Đột nhiên từ phía mép ngoài của bức màn xám ấy, tôi bỗng thấy có vật gì đó chuyển động rất nhanh, không một tiếng động. Không lẽ là chuột, đang đi lần mò tìm thức ăn trong thùng rác của CLB? Không phải. Thứ tôi nhìn thấy có kích thước to hơn một loài động vật gặm nhấm - trừ phi đây là đầm lầy lửa của cô dâu công chúa Buttercup (trong phim Princess Bride - Cô dâu Công chúa), hơn nữa mọi thứ trong mắt tôi giờ không có gì là rõ ràng nên cũng khó có thể xác định chính xác.
Anh Nash nắm lấy tay tôi và sự tập trung của tôi lập tức chuyển hướng. Anh vén tóc tôi sang một bên. Nhưng dù cố gắng thế nào tôi cũng không sao luận ra được anh đang thì thầm nói chuyện gì với mình. Sau một vài nỗ lực không thành công, tôi quyết định từ bỏ không cố tìm hiểu nữa. Điều quan trọng là anh đang ở bên cạnh tôi. Hơi thở của anh đang ở rất gần tôi. Hơi ấm của anh đang lan tỏa sang người tôi. Mùi hương từ cơ thể anh đang bao bọc lấy tôi. Giọng nói của anh đang quanh quẩn trong đầu tôi, bảo vệ tôi khỏi tiếng thét vẫn quây đảo phía trong hộp sọ.
Anh đang giúp tôi bình tĩnh lại bằng chính sự hiện diện và lòng kiên nhẫn của mình. Những lời thì thầm của anh nghe du dương như lời hát ru của trẻ con, mang lại cảm giác êm dịu, bình an cho người nghe.
Và điều đó đã có tác dụng. Nỗi hoảng loạn trong tôi dần dịu lại, và tôi bắt đầu nhìn thấy những tia sáng lờ mờ cùng những gam màu sắc nét xuyên thủng qua màn sương. Ngón tay tôi không còn co cứng lại trong tay anh. Lồng ngực tôi mở rộng đón lấy bầu không khí trong lành và lấp đầy hai lá phổi, mồ hôi trên người tôi cũng đã khô cong.
Nỗi hoảng sợ vẫn còn đó, lẩn khuất trong những góc khuất và điểm tối của tâm hồn tôi. Nhưng giờ tôi đã có thể kiểm soát được nó. Nhờ vào anh Nash.
“Em thấy khá hơn chưa?" - anh Nash hỏi, lúc tôi nghiêng đầu nhìn anh, một bên má chạm vào bức tường xù xì và lạnh ngắt phía sau.
Tôi gật đầu. Và đó cũng là lúc một nỗi lo sợ mới trỗi dậy trong tôi: Quá xấu hổ và mất mặt khi để anh Nash chứng kiến những gì vừa xảy ra. Những cơn hoảng loạn có thể đến rồi đi nhưng sự nhục nhã sẽ đeo bám tôi cả đời.
Tôi đã để vuột mất anh Nash. Cuộc đời của tôi thế là hết; ngay cả tình bạn của tôi với Emma cũng khó mà đủ để giúp tôi vượt qua sự mất mát quá lớn này.
Anh Nash duỗi chân ra. “Em có muốn nói về chuyện đó không?”
Không. Giờ tôi chỉ muốn đào một cái hố để trốn, hoặc kiếm một cái túi để chui đầu vào, hoặc thay tên đổi họ và chuyển tới sống ở Peru.
Nhưng rồi đột nhiên tôi lại thực sự muốn nói với anh về chuyện đó. Giọng nói êm ái của anh Nash vẫn đang văng vẳng trong đầu bỗng mang lại cho tôi một cảm giác an toàn tuyệt đối. Thật lạ, chơi với nhau hơn tám năm trời và giúp tôi vượt qua rất nhiều cơn hoảng sợ nhưng tới giờ Emma vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã không dám kể với cậu ấy. Vì cậu ấy sẽ sợ chết khiếp mất. Hoặc tệ hơn, nó sẽ khiến Emma nghĩ rằng tôi bị điên thực sự.
Vậy mà tại sao tôi lại muốn kể cho anh Nash nghe? Tôi cũng không biết lý giải điều đó như thế nào nữa, chỉ biết là rất muốn tâm sự hết mọi chuyện với anh ấy.
“… chị tóc đỏ” – đấy, cuối cùng tôi cũng đã thốt ra được thành lời.
Anh Nash bối rối hỏi lại: “Em quen cô ấy à?”
“Không ạ” - Ơn giời. Mới chỉ thở chung một bầu không khí với nhau thôi mà cô ta đã khiến đầu óc tôi thất điên bát đảo thế này rồi - “Nhưng ở chị ta có gì đó không ổn, anh Nash ạ. Chị ấy rất... tối.”
Kaylee, im miệng lại đi. Nếu nãy giờ anh Nash vẫn chưa tin là tôi bị điên thì có lẽ sau câu nói vừa rồi của tôi anh ấy sẽ buộc phải tin...
“Hả?” - anh trợn tròn mắt nhìn tôi, có vẻ hơi bất ngờ, chứ không hề tỏ ra bối rối hay hoài nghi như tôi đã nghĩ. Có thể anh ấy không biết tôi đang nói gì thật, nhưng trông mặt anh ấy cũng không hoàn toàn là không hiểu - “Ý em “tối” là sao?”
Tôi nhắm mắt lại, ngập ngừng mất một lúc. Nhỡ tôi hiểu sai ý anh Nash thì sao? Nhỡ anh ấy nghĩ tôi bị điên thì sao?
Tệ hơn, nhỡ điều anh ấy nghĩ là thật thì phải làm thế nào?
Nhưng cuối cùng tôi quyết định mở mắt và nhìn thẳng vào mắt anh, bởi vì tôi muốn kể cho anh nghe mọi chuyện. Xét cho cùng thì suy nghĩ của anh về tôi cũng không thể tệ hơn được nữa. Đúng không?
“OK, chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ” - tôi mở miệng - “nhưng có điều gì đó không ổn ở chị ta. Khi em nhìn vào chị ấy, chị ấy bị... bóng đen bao phủ” - tôi ậm ừ, cố thu hết can đảm để kết thúc nốt câu chuyện mà mình khơi ra - “Chị ấy sắp chết, anh Nash ạ. Cô gái đó sẽ chết rất rất sớm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook