Sorry Girl! I’m Gay!
-
Chương 15
Editor: Du Bình
Tuy da thịt đã được quần áo bảo vệ nhưng khi bị mài dưới mặt đất thô ráp nhưng vẫn không thể tránh khỏi đau nhức, eo như bị đâm, tôi chỉ cảm thấy cả thân thể lạnh như băng nằm trên mặt đất cứng rắn mất một hồi lâu mới có thể thanh tỉnh trở lại.
Tôi giãy dụa bò dậy, cuống quit nhìn thương tổn trên người Hi Mịch, tuy tôi bị thương không nhiều, nhưng lần ngã xe này không hề nhẹ, bản thân tôi còn thấy đau chứ huống gì chỉ là một cô gái nhỏ bé?
Nhìn cô ấy ngồi dậy không khó khăn cho lắm, chỉ là trên chân bị ma xát đến mất đi một chút da chảy máu thôi…
“Em còn bị thương chỗ nào không?”
“Không có…” Hi Mịch cắn môi, rõ ràng nước mắt đã ngay nơi hốc mắt rồi nhưng mà cô ấy vẫn cố gắng nén lại không cho nó rơi xuống. Cô gái này luôn luôn bướng bỉnh như vậy, không bao giờ muốn biểu lộ một chút mềm yếu nào của bản thân ra ngoài, cho dù đối phương là bạn trai mình…
Đột nhiên trong nội tâm của tôi lại nổi lên một tia áy náy…
Tôi nâng xe máy dậy, sau đó ôm lấy cô ấy, cẩn thận từng li từng tí đặt cô ấy lên chỗ ngồi phía sau, để cho Hi Mịch ngồi thật vững rồi nói: “Để anh dưa em đi bệnh viện!”
“Không cần đâu! Em không sao mà!”
“Không sao?! Mất một mảng da lớn như vậy em còn dám nói là không có việc gì? Để vậy lỡ nhiễm trùng thì sao?” Tôi nhịn không được cao giọng, rồi sau đó lại thấy thân thể Hi Mịch đang dán chặt lấy tôi có chút run rẩy, tựa hồ có chút bị tôi dọa cho hoảng sợ.
Cảm thấy bản thân không tốt, tôi thở ra một hơi, ôn nhu bảo: “Ngoan, nghe lời anh đi! Chúng ta cùng đến bệnh viện!”
Đem Hi Mịch đến bệnh viện, một lúc sau bố mẹ của cô ấy đến, Hi Mịch không chỉ là bắp chân bị chầy xước mà còn bị rạn xương nữa, dựa theo quy định phải gọi người nhà đến…
Nhưng lúc bị rạn xương cô ấy lại không nói cho tôi biết, là muốn vụng trộm một mình đi trị thương sao? Thật đúng là đồ đần!
Lúc bố mẹ Hi Mịch đi qua tôi đều không nói gì, cũng không chỉ trích, chỉ liếc nhìn hành động cúi chào của tôi rồi đi thẳng vào phòng bệnh luôn.
Tôi ngồi ngoài cửa ra vào, nghe bố mẹ Hi Mịch sốt ruột hỏi về thương thế của cô ấy.
Sau đó tôi nghe thấy bố của cô nói: “Hi Mịch… con hay là cùng Hạo Vũ chia tay đi? Bố cảm thấy chàng trai này không đáng tin cậy…”
Môi của tôi câu ra một nụ cười khổ…
Không đáng tin cậy…
Tâm bị những chữ kia đâm vào có chút đau, nhưng tôi không hề cảm thấy thống khổ chút nào.
Ông ấy nói không sai, tôi không phải là mẫu bạn trai tốt. Có lẽ tôi đã làm MB lâu rồi, đã sớm hình thành cái thói quen không cần phải phụ trách cái mảng biểu đạt tình cảm. Tôi khát vọng lòng mình có thể an định lại, có thể ký thác một chỗ với đối tượng nhất định. Nhưng sự thật hết lần này đến lần khác tôi đều là yêu bừa, không thể khống chế được chính bản thân mình…
Hi Mịch rất quật cường, cô ấy ở trước mặt tôi đều tỏ ra rất mạnh mẽ. Có lẽ cũng là bởi vì tôi căn bản không có cái năng lực khiến cho cô ấy an tâm dựa vào…
Bố mẹ Hi Mịch rời đi cũng là lúc khiến tôi quyết định một điều gì đó rồi vào phòng bệnh. Từ đầu chí cuối bậc sinh thành cô đều không nói với tôi câu nào, tôi cũng không trách họ, giống loại đàn ông như tôi đáng bị phỉ nhổ, thái độ của họ như vậy đã là quá tha thứ rồi, tôi còn có thể không biêt điều thế nào được nữa?
“Mặc kệ anh muốn nói gì, nhưng trước hết hãy để cho em nói đi…” Còn chưa để tôi mở miệng, Hi Mịch đã nói với tôi: “Hạo Vũ, chúng ta chia tay thôi!”
Tôi cười cười: “Bởi vì lời của bố mẹ em sao?”
“Không phải vậy…”
“Không sao! Em nói rất đúng những gì anh muốn nói. Bố mẹ em nói không sai đâu, anh thật sự rất không đáng tin!” Cho nên chúng ta chia tay thôi, trước khi anh mang đến thương tổn lớn hơn cho em…
“Cũng không phải là do họ… Hạo Vũ! Em yêu ai, muốn cùng ai ở một chỗ thì bố mẹ cũng không thể nào quản được!” Hi Mịch cúi đầu xuống, hốc mắt có chút hồng hồng: “Em chỉ cảm thấy anh không đủ yêu em… có lẽ… là anh chưa từng yêu em mới đúng…”
Tôi ngẩn người, đột nhiên nhớ tới lời Hạo Hiên nói với mình ngày đó: “Hạo Vũ, cậu yêu bạn gái của cậu sao?”
Nhớ rõ câu trả lời rằng: “Nếu như không yêu thì tôi có thể cùng cô ấy một chỗ ư?”
Tôi nói thẳng thắn hào hùng, chân thật đáng tin. Thế nhưng lúc này tiềm thức lại không ngừng ngắc tôi rằng, tôi chỉ là qua loa mà thôi…
Tôi yêu Hi Mịch sao?
Một lần nữa tôi lại hỏi chính mình.
Đây là lần đầu tiên tôi tự hỏi bản thân vấn đề này…
Nói yêu cũng như không yêu, không bằng nói rằng…
“Cũng có lẽ, anh chưa từng biết cảm giác yêu một người là thế nào…”
Tôi mãnh liệt ngẩng đầu, sững sờ nhìn Hi Mịch.
Nói yêu cũng như không yêu, không bằng nói rằng… Tôi căn bản không biết yêu một người đến cùng có cảm giác thế nào!
Lời nói Hi Mịch tựa như nói trúng tim đen của tôi, khiến cho tôi không biết phải nói sao nữa!
“Anh xin lỗi!” Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy rồi đứng dậy rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, hít sâu một hơi, cười khổ đến méo cả miệng…
Tôi nhớ rằng Dật Thần từng nói, khi cậu ấy chơi trò chơi tình yêu, cậu ấy đã sớm mất đi người mà mình yêu nhất. Mà tôi là người chơi chính thì đã quên mất thế nào là thật lòng thật dạ yêu đối phương. Tôi sẽ không yêu, cho nên cũng không xứng với tình yêu. Trong trò chơi ái tình này, tôi đã mất đi quyền yêu cũng như tư cách được yêu rồi!
Tôi cũng không hẳn là một kẻ yêu bậy bạ, mà là tôi đã không cho người yêu tôi được cái xứng đáng mà họ nhận được…
Rõ ràng tôi đã từng là MB có rất nhiều thủ đoạn lấy lòng phụ nữ, rõ ràng là có thể nắm chắc 100% khả năng có thể để một cô gái rơi vào lưới tình.
Giống như cá gặp nước đến vậy mà tôi lại không thể nào tìm thấy một nửa của đời mình!
Tôi đây đang bị đặt trong một hoàn cảnh vừa buồn cười lại vừa xấu hổ… Không lẽ đây là do trời trừng phạt tôi chăng?
Khi về đến nhà đã là mười một giờ khuya. Không hiểu sao tôi lại rất mệt mỏi, cứ thế quăng cả người lên giường, đem mặt chôn vào trong chăn.
Đêm đó tôi đã gặp một giấc mộng dài, nội dung cụ thể không nhớ rõ lắm, chỉ lưu lại rằng trước mắt thuần một màu trắng, còn có Dật Thần ở bên cạnh…
Tôi duỗi tay ra ôm cậu ấy, có ác độc, có chặt chẽ, vì tôi sợ chỉ cần lỏng tay ra là một giây sau cậu ấy sẽ rời đi hoặc biến mất. Nhưng mặc kệ tôi dùng sức thế nào thì cậu ấy cũng thật nhanh thoát ra.
“Dật Thần! Dật Thần! Dật Thần!” Tôi một lần lại một lần gọi tên cậu ấy, luống cuống liều mạng giữ chặt cậu ấy, cố gắng để cằm mình gác trên vai cậu, nhẹ nhàng cọ vào tóc, vành tai và cổ Dật Thần.
Cảm giác bất an tựa như sắp mất đi một thứ gì đó thực quan trọng cứ tràn ngập trong lồng ngực, thật bất lực… Tôi nghĩ tôi sắp khóc rồi…
Nhưng sau đó, Dật Thần lại giơ tay lên ôm lấy tôi đáp lại. “Hạo Vũ…” cậu ấy gọi tên tôi.
Mà tôi, rốt cục vì một tiếng này của cậu ấy mà rơi lệ…
Dật Thần! Có thể nói cho tôi nghe, yêu một người là như thế nào không?
Tôi không hiểu, không thể minh bạch được loại tâm tình này!
Không có cậu ở bên, tôi cứ đợi như đã qua nhiều năm…
Muốn cùng cậu nói rất nhiều…
Muốn biết bao giờ thì cậu mới trở lại…
Muốn cùng cậu đi ăn cơm…
Muốn đi tìm cậu…
Muốn cậu chỉ được ở cạnh tôi…
…
Thế nhưng mà…
Tôi không nên có tình cảm như vậy với cậu!
Tuy da thịt đã được quần áo bảo vệ nhưng khi bị mài dưới mặt đất thô ráp nhưng vẫn không thể tránh khỏi đau nhức, eo như bị đâm, tôi chỉ cảm thấy cả thân thể lạnh như băng nằm trên mặt đất cứng rắn mất một hồi lâu mới có thể thanh tỉnh trở lại.
Tôi giãy dụa bò dậy, cuống quit nhìn thương tổn trên người Hi Mịch, tuy tôi bị thương không nhiều, nhưng lần ngã xe này không hề nhẹ, bản thân tôi còn thấy đau chứ huống gì chỉ là một cô gái nhỏ bé?
Nhìn cô ấy ngồi dậy không khó khăn cho lắm, chỉ là trên chân bị ma xát đến mất đi một chút da chảy máu thôi…
“Em còn bị thương chỗ nào không?”
“Không có…” Hi Mịch cắn môi, rõ ràng nước mắt đã ngay nơi hốc mắt rồi nhưng mà cô ấy vẫn cố gắng nén lại không cho nó rơi xuống. Cô gái này luôn luôn bướng bỉnh như vậy, không bao giờ muốn biểu lộ một chút mềm yếu nào của bản thân ra ngoài, cho dù đối phương là bạn trai mình…
Đột nhiên trong nội tâm của tôi lại nổi lên một tia áy náy…
Tôi nâng xe máy dậy, sau đó ôm lấy cô ấy, cẩn thận từng li từng tí đặt cô ấy lên chỗ ngồi phía sau, để cho Hi Mịch ngồi thật vững rồi nói: “Để anh dưa em đi bệnh viện!”
“Không cần đâu! Em không sao mà!”
“Không sao?! Mất một mảng da lớn như vậy em còn dám nói là không có việc gì? Để vậy lỡ nhiễm trùng thì sao?” Tôi nhịn không được cao giọng, rồi sau đó lại thấy thân thể Hi Mịch đang dán chặt lấy tôi có chút run rẩy, tựa hồ có chút bị tôi dọa cho hoảng sợ.
Cảm thấy bản thân không tốt, tôi thở ra một hơi, ôn nhu bảo: “Ngoan, nghe lời anh đi! Chúng ta cùng đến bệnh viện!”
Đem Hi Mịch đến bệnh viện, một lúc sau bố mẹ của cô ấy đến, Hi Mịch không chỉ là bắp chân bị chầy xước mà còn bị rạn xương nữa, dựa theo quy định phải gọi người nhà đến…
Nhưng lúc bị rạn xương cô ấy lại không nói cho tôi biết, là muốn vụng trộm một mình đi trị thương sao? Thật đúng là đồ đần!
Lúc bố mẹ Hi Mịch đi qua tôi đều không nói gì, cũng không chỉ trích, chỉ liếc nhìn hành động cúi chào của tôi rồi đi thẳng vào phòng bệnh luôn.
Tôi ngồi ngoài cửa ra vào, nghe bố mẹ Hi Mịch sốt ruột hỏi về thương thế của cô ấy.
Sau đó tôi nghe thấy bố của cô nói: “Hi Mịch… con hay là cùng Hạo Vũ chia tay đi? Bố cảm thấy chàng trai này không đáng tin cậy…”
Môi của tôi câu ra một nụ cười khổ…
Không đáng tin cậy…
Tâm bị những chữ kia đâm vào có chút đau, nhưng tôi không hề cảm thấy thống khổ chút nào.
Ông ấy nói không sai, tôi không phải là mẫu bạn trai tốt. Có lẽ tôi đã làm MB lâu rồi, đã sớm hình thành cái thói quen không cần phải phụ trách cái mảng biểu đạt tình cảm. Tôi khát vọng lòng mình có thể an định lại, có thể ký thác một chỗ với đối tượng nhất định. Nhưng sự thật hết lần này đến lần khác tôi đều là yêu bừa, không thể khống chế được chính bản thân mình…
Hi Mịch rất quật cường, cô ấy ở trước mặt tôi đều tỏ ra rất mạnh mẽ. Có lẽ cũng là bởi vì tôi căn bản không có cái năng lực khiến cho cô ấy an tâm dựa vào…
Bố mẹ Hi Mịch rời đi cũng là lúc khiến tôi quyết định một điều gì đó rồi vào phòng bệnh. Từ đầu chí cuối bậc sinh thành cô đều không nói với tôi câu nào, tôi cũng không trách họ, giống loại đàn ông như tôi đáng bị phỉ nhổ, thái độ của họ như vậy đã là quá tha thứ rồi, tôi còn có thể không biêt điều thế nào được nữa?
“Mặc kệ anh muốn nói gì, nhưng trước hết hãy để cho em nói đi…” Còn chưa để tôi mở miệng, Hi Mịch đã nói với tôi: “Hạo Vũ, chúng ta chia tay thôi!”
Tôi cười cười: “Bởi vì lời của bố mẹ em sao?”
“Không phải vậy…”
“Không sao! Em nói rất đúng những gì anh muốn nói. Bố mẹ em nói không sai đâu, anh thật sự rất không đáng tin!” Cho nên chúng ta chia tay thôi, trước khi anh mang đến thương tổn lớn hơn cho em…
“Cũng không phải là do họ… Hạo Vũ! Em yêu ai, muốn cùng ai ở một chỗ thì bố mẹ cũng không thể nào quản được!” Hi Mịch cúi đầu xuống, hốc mắt có chút hồng hồng: “Em chỉ cảm thấy anh không đủ yêu em… có lẽ… là anh chưa từng yêu em mới đúng…”
Tôi ngẩn người, đột nhiên nhớ tới lời Hạo Hiên nói với mình ngày đó: “Hạo Vũ, cậu yêu bạn gái của cậu sao?”
Nhớ rõ câu trả lời rằng: “Nếu như không yêu thì tôi có thể cùng cô ấy một chỗ ư?”
Tôi nói thẳng thắn hào hùng, chân thật đáng tin. Thế nhưng lúc này tiềm thức lại không ngừng ngắc tôi rằng, tôi chỉ là qua loa mà thôi…
Tôi yêu Hi Mịch sao?
Một lần nữa tôi lại hỏi chính mình.
Đây là lần đầu tiên tôi tự hỏi bản thân vấn đề này…
Nói yêu cũng như không yêu, không bằng nói rằng…
“Cũng có lẽ, anh chưa từng biết cảm giác yêu một người là thế nào…”
Tôi mãnh liệt ngẩng đầu, sững sờ nhìn Hi Mịch.
Nói yêu cũng như không yêu, không bằng nói rằng… Tôi căn bản không biết yêu một người đến cùng có cảm giác thế nào!
Lời nói Hi Mịch tựa như nói trúng tim đen của tôi, khiến cho tôi không biết phải nói sao nữa!
“Anh xin lỗi!” Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy rồi đứng dậy rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, hít sâu một hơi, cười khổ đến méo cả miệng…
Tôi nhớ rằng Dật Thần từng nói, khi cậu ấy chơi trò chơi tình yêu, cậu ấy đã sớm mất đi người mà mình yêu nhất. Mà tôi là người chơi chính thì đã quên mất thế nào là thật lòng thật dạ yêu đối phương. Tôi sẽ không yêu, cho nên cũng không xứng với tình yêu. Trong trò chơi ái tình này, tôi đã mất đi quyền yêu cũng như tư cách được yêu rồi!
Tôi cũng không hẳn là một kẻ yêu bậy bạ, mà là tôi đã không cho người yêu tôi được cái xứng đáng mà họ nhận được…
Rõ ràng tôi đã từng là MB có rất nhiều thủ đoạn lấy lòng phụ nữ, rõ ràng là có thể nắm chắc 100% khả năng có thể để một cô gái rơi vào lưới tình.
Giống như cá gặp nước đến vậy mà tôi lại không thể nào tìm thấy một nửa của đời mình!
Tôi đây đang bị đặt trong một hoàn cảnh vừa buồn cười lại vừa xấu hổ… Không lẽ đây là do trời trừng phạt tôi chăng?
Khi về đến nhà đã là mười một giờ khuya. Không hiểu sao tôi lại rất mệt mỏi, cứ thế quăng cả người lên giường, đem mặt chôn vào trong chăn.
Đêm đó tôi đã gặp một giấc mộng dài, nội dung cụ thể không nhớ rõ lắm, chỉ lưu lại rằng trước mắt thuần một màu trắng, còn có Dật Thần ở bên cạnh…
Tôi duỗi tay ra ôm cậu ấy, có ác độc, có chặt chẽ, vì tôi sợ chỉ cần lỏng tay ra là một giây sau cậu ấy sẽ rời đi hoặc biến mất. Nhưng mặc kệ tôi dùng sức thế nào thì cậu ấy cũng thật nhanh thoát ra.
“Dật Thần! Dật Thần! Dật Thần!” Tôi một lần lại một lần gọi tên cậu ấy, luống cuống liều mạng giữ chặt cậu ấy, cố gắng để cằm mình gác trên vai cậu, nhẹ nhàng cọ vào tóc, vành tai và cổ Dật Thần.
Cảm giác bất an tựa như sắp mất đi một thứ gì đó thực quan trọng cứ tràn ngập trong lồng ngực, thật bất lực… Tôi nghĩ tôi sắp khóc rồi…
Nhưng sau đó, Dật Thần lại giơ tay lên ôm lấy tôi đáp lại. “Hạo Vũ…” cậu ấy gọi tên tôi.
Mà tôi, rốt cục vì một tiếng này của cậu ấy mà rơi lệ…
Dật Thần! Có thể nói cho tôi nghe, yêu một người là như thế nào không?
Tôi không hiểu, không thể minh bạch được loại tâm tình này!
Không có cậu ở bên, tôi cứ đợi như đã qua nhiều năm…
Muốn cùng cậu nói rất nhiều…
Muốn biết bao giờ thì cậu mới trở lại…
Muốn cùng cậu đi ăn cơm…
Muốn đi tìm cậu…
Muốn cậu chỉ được ở cạnh tôi…
…
Thế nhưng mà…
Tôi không nên có tình cảm như vậy với cậu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook