Trên bàn làm việc rộng lớn của văn phòng, Vân Hề hết bận rộn công việc bây giờ đang chán chết mở máy tính xem tin tức trong nước. Hôm nay, công ty Y.C do lê nham đứng đầu đã vô cùng nguy hiểm, bản thân hắn cũng rơi vào tay Hàn Diệp Tu, có người nói sau đó không lâu sẽ bị bắt vào tù, việc này coi như kết thúc một giai đoạn sóng gió. Về vấn đề bồi thường, Christopher đã phái người khác đi đàm phán, cậu cũng không còn chuyện gì đáng lo nữa!

Trong khoảng thời gian này, Vân Hề vì mọi chuyện mà thực sự vất vả bận rộn, nhưng đến khi thoáng rảnh rỗi cậu dĩ nhiên lại có cảm giác buồn chán, không có việc gì làm thì cũng chỉ có thể xem tin tức thị trường chứng khoán cùng tin tức trong nước.

Về vấn đề có nhiều quan chức ở thành phố S ngã ngực như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Vân Hề, lúc trước khi Hàn Diệp Tu bảo cậu rời khỏi thành phố S, cậu vẫn cho rằng Hàn Diệp Tu đã bí mật bắt được lê nham, không ngờ tới sẽ làm ra hành động lớn như vậy, cũng không biết có phải bị lê nham chọc giận không.

Về chuyện có nhiều quan viên thành phố S bị xuống ngựa hoàn toàn ngoài Vân Hề dự kiến, đương sơ Hàn diệp sửa khiến hắn ly khai thành phố S thì hắn cho rằng Hàn diệp sửa đã tại bí mật bắt lê nham, không nghĩ tới thế nhưng sẽ là như thế lớn động tác, không biết có phải do lê nham chọc giận hay không.

Đột nhiên, nhật báo đưa tin tức mới nhất được Vân Hề thu vào mắt – Tập đoàn Hạo Hãn tái sinh sau biến cố lớn, chủ tịch Hàn Diệp Tu bị kéo xuống ngựa-

Vân Hề không khỏi mở to mắt, nhấn chuột vào ngay tin tức đó. Trong bài báo chỉ nói đại khái là ban giám đốc Hạo Hãn bàn bạc rồi đưa ra quyết định, còn nguyên nhân cụ thể vì sao Hàn Diệp Tu bị kéo xuống lại không được nhắc đến.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển con chuột, Vân Hề đang suy ngẫm xem có nên gọi điện thoại hỏi qua Hàn Diệp Tu một chút không. Tuy nhiên cậu chợt nhớ giữa mình và hắn ngay cả bạn bè cũng không phải, nhưng cậu cũng nhớ kỹ hắn vì mình mà rơi vào bẫy của lê nham.

Khi cậu cầm lấy điện thoại trong tay lại lộ vẻ do dự, cậu đã nghĩ khi rời khỏi thành phố sẽ không liên lạc với người kia nữa, cho nên liền bất kể ngày đem tìm lỗ thủng của Y.C mong Hàn Diệp Tu không bị thua thiệt.

Vật lộn một phen cuối cùng Vân Hề vẫn buông điện thoại xuống, nếu không muốn cùng hắn nối lại tình cảm, cậu nghĩ chính mình không nên làm mấy chuyện này càng khiến người ta hiểu lầm, cho nên bây giờ là tốt rồi.

Bởi vì không còn công việc để làm, cho nên ngày hôm nay Vân Hề khó khăn lắm mới tan ca đúng giờ, mặc dù như thế, Vân Nhạc đã sớm được Charles đón từ trường học về nhà rồi. Để không khiến người khác cảm thấy bất mãn cho nên Vân Hề đã cưỡng chế Vân Nhạc sau khi đi học về phải ở lại nhà, không được đến công ty nữa. Cho dù bây giờ CEO vẫn là do Leon nắm giữ, nhưng cậu cảm thấy mình không có đặc quyền được mang con đến công ty ngốc cả ngày.

Vân Hề mới đi từ phòng làm việc ra liền tiến đến đánh lên mặt Leon, Vân Nhạc vốn nên phải ở nhà đang ngồi trên khuỷa tay Leon.

Vân Hề hơi nhăn mày, đang muốn răn dạy liền nghe Leon nói: “Tôi tới mang tiểu nhạc đi ăn cơm rồi đi xem phim, tối nay nó sẽ không về, ngày mai tôi đưa nó đến trường luôn.”

“Leon, anh đừng quá cưng chiều nó! ” Vân Hề bất mãn nói.

Leon cười cười bất đắc dĩ nói: “Ai bảo tôi hiện giờ vẫn chưa có con, cũng chỉ cưng chiều nó.”

“Ba ba.” Vân Nhạc vô cùng thân thiết mà ôm lấy cổ Leon nói: “Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời cha nuôi, ba yên tâm đi.”

Vân Hề lần nữa nhăn mày nhưng không có vẻ gay gắt như trước, trong khoảng thời gian cậu không có ở đây Leon quả thực đã cưng chiều Vân Nhạc đến tận trời, nếu còn tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị hắn làm hư, cậu một chút cũng hoogn hy vọng Vân Nhạc sẽ vì bị cưng chiều mà thành một tên nhị thế tổ.

Leon đấm nhẹ lên vai Vân Hề, cười nói: “Đừng làm cái bộ dáng tôi muốn tranh con cậu vậy chứ, hiện giờ tiểu nhạc vẫn còn nhỏ, đây là quãng thời gian cần được hưởng nhiều yêu thương nhất, cậu đừng đối xử nghiêm khắc với con quá, yên tâm, tôi sẽ không dạy hư nó đâu.”

“Ba ba yên tâm, con sẽ không biến thành nhị thế tổ.” vân vui mừng cũng phụ họa nói.

Vân Hề nhéo nhéo mi tâm, không nhịn được phất phất tay với Leon: “Đi đi, tối nay lại làm phiền anh rồi.”

“Không phiền phức.” Leon cười nói: “Nếu cậu đem con ném luôn cho tôi thì càng hạnh phúc đấy.”

Vân Hề hung hăng trừng mắt nhìn Leon: “Anh nằm mơ!”

Leon vui vẻ cười một tiếng vội ôm Vân Nhạc rời khỏi công ty.

Vân Nhạc lò cổ ra từ sau lưng Leon, nhìn chằm chằm Vân Hề, thẳng đến khi hai người tiến vào thang máy rồi mới hỏi: “Leon, cha nói cái gì với ba ba mà thần thần bí bí vậy?”

“Gọi cha nuôi!” Leon nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh của Vân Nhạc: “Đương nhiên là muốn con danh chính ngôn thuận thành con của cha rồi.”

Vân Nhạc nghi ngờ nháy mắt mấy cái: “Lẽ nào hiện tại không danh chính ngôn thuận hả? Thế nhưng con nhớ mình vẫn luôn gọi hắn là dady.”

Leon bật cười lắc đầu nói: “Con bây giờ còn nhỏ, chờ con trưởng thành sẽ hiểu được thôi.”

“Lại là này câu!” Vân Nhạc sưng mặt lên nói:”Leon keo kiệt, chỉ biết trả lời con cho có lệ thôi!”

“Tiểu bại hoại, có tin cha đem chuyện con trêu chọc bạn ở lớp nói cho ba ba con biết không?”

Vân Nhạc ngẩn người, lập tức cười nói lấy lòng: “Cha nuôi đẹp trai nhất luôn, ngoài trừ ba ba ra thì người con yêu nhất chính là cha nuôi, cho nên cha nuôi nhất định không hy vọng con bị ba ba đánh mông có phải không?”

Leon kéo kéo khóe miệng nhất thời không phản bác được gì, tuy rằng chỉ bị một chiêu này của Vân Nhạc thu phục nhưng hắn cũng cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Bởi vì Vân Nhạc bị Leon mang đi, Vân Hề cũng không còn tâm tư đi siêu thị nữa, cậu nghĩ tối nay tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi. Vì vậy, sau khi rời khỏi công ty cậu trực tiếp lên xe về biệt thự.

Bây giờ bọn họ đã chuyển từ căn hộ thuê sang biệt thự mới mua, Đường Hạo lại bận rộn chuyện công ty ở thành phố L, cho nên không mấy khi ở lại đây, đại đa số thời gian đều là Vân Hề cùng Vân Nhạc sống, thỉnh thoảng cũng có Leon qua lại.

Song khi Vân Hề nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ thì quả thật cảm thấy không khỏi kinh ngạc, lúc trước nhà này chỉ có Vân Nhạc cùng Leon sống, cho nên lúc này ngoài trừ Đường Hạo thì còn ai vào đây nữa. Xem ra Đường Hạo đã đem chuyện Y.C xử lý xong hết, cho nên về sớm hơn dự kiến.

Đem xe đỗ vào ga ra, Vân Hề móc chìa khóa đi tới cửa ngoài ngôi nhà. Lúc mở cửa phòng, một cỗ mùi vị thức ăn thơm lừng xộc thẳng vào mũi khiến mũi cậu hơi hơi giật giật, khóe miệng lập tức gợi lên khóe miệng. Thay giày ở phía trước cửa, tiện thể đem áo khác cùng mũ treo ở móc áo, cậu đi thẳng đến phòng ăn.

Trên bàn ăn giữa phòng bếp đều là những món ăn Vân Hề yêu thích, chính giữa là một bình hoa hồng đỏ, bàn ăn có hai chiếc ly cao cổ dùng để rót rượu vang đỏ. Đường Hạo mặc âu phục ngồi thẳng lưng trên ghế, áo sơ mi màu lam nhạt còn cài một ghim cài áo, có vẻ vô cùng nghiêm túc.

Lông mày Vân Hề nhảy lên, có cảm giác thấy cảnh tượng này vô cùng giống như trong quá khứ, nếu đem những món ăn trên bàn đổi thành đĩa đựng thịt bò bít tết, đem đèn bàn đổi thảnh nến thì quả thực giống hệt bữa cơm lãng mạn mà Hàn Diệp Tu đã chuẩn bị trước đó.

Đường Hạo thấy Vân Hề tiến đến liền kéo ghế đẩy nhẹ cậu ngồi xuống, động tác vô cùng giống phong cách quý ông, đáy mắt tràn đầy nhu hòa.

Vân Hề ngẩn người ngồi lên ghế: “Hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao? Tiểu nhạc được Leon mang đi xem phim, có muốn cùng kêu bọn họ đến chung vui?”

“Không cần đâu.” Đường Hạo ôn nhu nói: “Ăn cơm trước đi, lát nữa tớ có chuyện muốn nói cùng cậu.”

Vân Hề nhíu nhíu mày, trong lòng mơ hồ có gì đó gợn lên, loại hành vi này của Đường Hạo không hiểu sao khiến cậu có chút khẩn trương.

Đường Hạo nhẹ nhàng vỗ lên cầu vai Vân Hề, sau đó đi đến ngồi xuống ghế đối diện với cậu. Thấy Vân Hề vẫn không có động tác nào hắn bèn cười nói: “Đã lâu rồi không làm cơm nên có chút lạ lẫm, cậu nếm thử xem tay nghề tớ có bị kém đi không.”

Đáy lòng Vân Hề tuy vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu mà động đũa. Nhớ lại lúc cậu vừa đến Mỹ, lúc ậy cậu tuyệt đối không thể thích ứng nổi cuộc sống bên này, nhất là món ăn. Mặc dù cậu có thể tự thân vận động thế nhưng chủ nhà không chịu đựng được mùi vị cơm trung nhiều dầu mỡ, cho nên không cho phép cậu nấu nữa, vì vậy mỗi ngày Đường Hạo đều cùng cậu đến phố người Hoa ăn. Nhưng có đôi khi bận học tập ở trường, cậu cũng chỉ còn cách là ăn sandwich cùng mấy kiểu như vậy.

Sau khi hơi dư dả chút cậu cùng Đường Hạo liền mua căn biệt thự này, bởi vì còn có Vân Nhạc cần phải chăm sóc cẩn thận, bọn học có mời bảo mẫu nhưng sẽ không làm cơm Trung. Vì vậy cậu cùng Đường Hạo trên cơ bản là ai về sớm sẽ làm cơm, đương nhiên, phần lớn đều do Đường Hạo làm.

Đường Hạo thấy Vân Hề ăn một miếng, mang theo tâm trạng cẩn thận hỏi: “Thế nào?”

Vân Hề giương mắt nhìn về phía Đường Hạo, sau đó mỉm cười: “Ăn ngon.”

Đường Hạo nghe vậy liền thoải mái hẳn: “Vậy là tốt rồi.”

Thực chất thì Vân Hề cũng không chú ý lắm đến mùi vị món ăn, cậu chỉ cảm thấy Đường Hạo hôm nay quá mức kỳ quái, tuy rằng chuyện hắn trở về sớm bất thường cũng chưa từng xảy ra nhưng đáy lòng cậu vẫn cảm nhận được hắn hôm nay sẽ làm ra những chuyện ngoài dự liệu mà cậu nghĩ được. Nghĩ vậy, lông mày Vân Hề lần thứ hai cau lên, không biết vì sao, cậu có xúc động muốn rời khỏi nơi này.

Một bữa cơm vô cùng khẩn trương của cả hai liền vượt qua không chút mùi vị, Đường Hạo thấy Vân Hề buông đũa xuống cũng không có ý muốn ăn nữa, cho nên giơ ly rượu lên cười nói: “Đầu tiên, chức mừng chúng ta đã vượt qua nguy hiểm lần này.”

Vân Hề nén xuống thấp thỏm nơi đáy lòng, cũng nâng ly lên nói: “Trong khoảng thời gian này đã cực khổ cậu.”

Ly chạm ly, Đường Hạo ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói là để chúc mừng còn không bằng nói hắn lấy can đảm. Dịch thể lạnh lẽo trượt vào cuống họ, nỗi niềm lo lắng trong ngực hắn cũng như được hòa tan ra. Đường Hạo thoáng chuẩn bị ngôn ngữ, hắn đặt lt rượu xuống, nhìn thẳng vào con mắt Vân Hề nói: “Vân Hề, lời tớ muốn nói tiếp sau đây mặc kệ cậu có ý kiến gì, trước tiên vẫn nghe tớ nói hết có được không?”

Tim Vân Hề đập thình thịch, trực giác cho thấy điều Đường Hạo muốn nói tiếp theo đây không phải là điều cậu muốn nghe. Cậu nhịn xuống suy nghĩ muốn được chạy trốn, tránh tránh ánh mắt Đường Hạo mà nói: “A Hạo, hôm nay tớ hơi mệt một chút, có lời gì để mai hãy nói.”

Đường Hạo nghe vậy cũng không biết nên đáp lại thế nào, thế nhưng nghĩ đến bản thân đã thật vất vả lấy hết dũng khí như vậy, nếu ngày hôm nay hắn không nói ra sợ rằng sau này mãi không còn cơ hội nữa, huống chi…Đường Hạo rũ mắt xuống, nếu như hắn đoán không sai, người kia rất nhanh sẽ tới đây.

Hắn khẽ cắn môi, gương mắt thấp giọng nói: “Vân Hề, lời tớ nói chỉ mất năm phút đồng hồ thôi, có thể chứ?”

Vân Hề khẽ run lên, nghĩ trốn tránh mãi cũng không thể trốn được bèn nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.

Đường Hạo nghe vậy không khỏi mỉm cười, khẩn trương trong cổ cũng bị quét sạch vì hành động của Vân Hề, hắn hắng giọng chậm rãi nói: “Vân Hề, tớ thích cậu.”

Vân Hề mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tia không tin nổi, mặc dù trong ngực cậu đã mơ hồ đoán ra Đường Hạo sẽ nói về chuyện này nhưng chính tai mình nghe mấy lời này thực sự có cảm giác không thể tiếp thu nổi.

“Phải là tớ đã thích cậu hơn năm năm rồi.” Đường Hạo mỉm cười nói: “Tớ cũng không biết mình thích cậu từ lúc nào, nhưng cho đến khi cậu cùng Hàn Diệp Tu bắt đầu yêu nhau bảy năm trước, chúng ta cãi nhau trong không vui tớ mới hiểu được tại sao mình lại tức giận. Cùng cậu chặt đứt quan hệ trong hai năm, tớ vẫn luôn muốn gọi điện cho cậu, nhưng khi đó Hàn Diệp Tu ở bên cạnh cậu, cậu cùng hắn chung sống rất vui vẻ, tớ liền nhịn xuống suy nghĩ này. Tớ mỗi ngày đều nhớ lại thời gian ở cùng một chỗ với cậu, mỗi ngày đều không ngừng nhớ cậu, khi đó tớ ngoại trừ kí ức và tưởng niệm ra cái gì cũng không làm được.”

Đường Hạo dừng một chút nói tiếp: “Cuộc sống như vậy vẫn giằng co hai năm, Vân Hề, cậu biết không, lúc tớ nhận được điện thoại của cậu đã kích động đến cỡ nào, nhất là lúc cậu nói muốn rời khỏi Hàn Diệp Tu, tớ biết cơ hội của mình đã tới rồi. Chỉ là, khi đó tơ chưa nghĩ đến đem chuyện này nói cho cậu biết, tớ cảm thấy mỗi ngày được nhìn thấy cậu, cho dù là thận phận là bạn bè đứng bên cạnh cậu la đủ rồi. Sau khi cậu thành công thoát khỏi Hàn Diệp Tu chạy đến mỹ, tớ cũng tìm cách để chạy theo cậu. Xin lỗi, khi đó tớ gần như đã nói dối cậu, cũng không phải cha tớ hy vọng tớ ra nước ngoài du học, mà chính tớ đã tự mình chạy ra.”

Đường Hạo áy náy cười cười tiếp tục nói: “Năm năm ở Mỹ cùng cậu tớ cảm thấy rất vui vẻ, chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ở một nhà, lại cùng nhau nuôi nấng Vân Nhạc, có đôi khi tớ nhịn không được nghĩ vậy là quá đủ rồi, tớ cũng không dám hy vọng xa vời lắm. Thế nhưng từ khi cậu về nước rồi gặp lại Hàn Diệp Tu tớ liền trở nên luống cuống, tớ sợ cậu nhẹ dạ, tớ sợ cậu không được Hàn Diệp Tu, càng sợ rằng đột nhiên có một ngày nào đó cậu ngã vào lòng hắn và nói tha thứ. Lúc đầu loại lo lắng này chỉ một chút thôi, cho đến khi phát sinh một loạt sự kiện kia cảm giác của tớ càng ngày càng mãnh liệt. Tớ biết tớ không nến tiếp tục trầm mê trong đó, nhưng chung quy lại tớ vẫn sợ sẽ mất đi cậu. Vân Hề, cậu có thể hiểu loại suy nghĩ này không?”

Vân Hề kinh ngạc nhìn Đường Hạo, thật lâu không nói nên lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương