Ngày thứ ba sau khi Vân Hề về mỹ, viện kiểm sát mở một cuộc điều tra vụ việc Phương Hoa có khả nghi rửa tiền, bởi vì chứng cứ đã nắm đươc mười phần, cho dù luật sư bên Phương Hoa có lợi hại cũng không thể khiến Chủ tịch Phương thoát khỏi tội danh, kết hợp với chuyện Phương Hoa trốn thuế trước đây cho nên sự trừng phạt đương nhiên cũng là trọng hình.

Chủ tịch Phương đối với buộc tội của viện kiểm sát cũng không có lời biện hộ nào, cho nên khi thẩm vấn nghi án rửa tiền vẫn là suôn sẻ, trong lúc đó không xuất hiện bất cứ khó khăn nào ngáng đường. Cho đến khi tòa án xét xử, Chủ tịch Phương vốn không nói nhiều lời lại tiết lộ một tin tức kinh người.

Ông ta nói người hỗ trợ mình che giấu chứng cứ phạm tội rửa tiền không phải là Lưu cục trưởng cũng không phải do Hàn Diệp Tu chủ tịch tập đoàn hạo hãn sai khiến mà chính cục trưởng Lưu đã nhận hối lộ rất nhiều đô la mỹ của Phương Hoa nên mới giúp, đã như vậy hắn lại còn một mực khẳng định chuyện này là do Hàn Diệp Tu gây nên.

Ông ta còn nói lúc trước sở dĩ Hàn Diệp Tu bí mật hợp tác với Phương Hoa là vì người hắn yêu, đồng thời lúc đó Hàn Diệp Tu không biết nửa tin chuyện Phương Hoa rửa tiền.

Ông ta nói mình đã sống hơn nửa đời người, cũng không sợ cái gọi là tai ương lao ngục, duy nhất chỉ sợ liên lụy đến người thân gia đình, cũng chính vì thế mà đã cố ý che giấu chân tướng sự việc. Song khi ông ta đứng trước tòa án thiêng liêng, trước nhân dân hắn không hy vọng còn làm ra chuyện gì trái với lương tâm mình nữa, cũng hy vọng có thể giúp Hàn Diệp Tu minh oan chuyện lợi dụng chức quyền uy hiếp người khác phải lạm dụng chức quyền.

Cuối cùng, luật sư biện hộ đại diện cho Phương Hoa kí tên vào văn kiện chấm dứt hợp đồng, khỏi phải đem hiệp nghị kia trình lên tòa án giải quyết.

Trong hợp đồng có ghi rằng: nếu bên A (Phương Hoa) có gì dấu giếm bên B ( Christopher) về tài chính, hoặc cả hai bên có bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng nào, thì bên kia có quyền ngưng hẳn hợp tác và đòi đối phương phải bồi thường.

Cho nên Christopher có quyền đơn phương dừng hợp tác với Phương Hoa do tập đoàn này đã có hành vi rửa tiền, cũng chính bởi điều này mà Hàn Diệp Tu có thể chứng minh mình không hề biết đến chuyện Phương Hoa rửa tiền. Bởi vì người phụ trách hạng mục này của Christopher là tình nhân của Hàn Diệp Tu, cho nên hắn không cần phải làm thế để che giấu chứng cứ phạm tội của Phương Hoa để tập đoàn vẫn hợp tác cùng Christopher

Phạm nhân ở trước tòa án bị thẩm vấn lại giải thích cho người khác là chuyện trước đây chưa từng có, cũng bởi vì điều này, vụ án của Hàn Diệp Tu một lần nữa được điều tra lại thật cẩn thận. Bước chuyển ngoặt bất thình lình khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cả mắt, tất cả đều đang suy đoán xem Hàn Diệp Tu có cơ hội xoay người thoát khỏi tình thế nguy cấp hay không, đồng thời những kẻ chèn ép hắn cũng lo lắng không ngớt. Sau khi thẩm vấn tại phiên tòa chấm dứt, cổ phiếu của Hạo Hãn mấy ngày liên tục rớt giá cuối cùng cũng có xu hướng nhích lên.

Xế chiều hôm đó, Hàn Diệp Tu bị bí mật mời đi thẩm vấn, người này là người trước đây đã thẩm vấn hắn, tên này vẫn nghĩ thầm muốn tìm điểm yếu của Hàn Diệp Tu nhưng bởi vì thẩm vấn Chủ tịch Phương Hoa tại phiên tòa sáng nay cho nên đối phương muốn làm khó cũng không dám nhiều lời.

Nhưng mà Hàn Diệp Tu đối bị thẩm vấn vẫn duy trì sự trầm mặc, cho dù tình thế hôm nay đối với hắn cực kỳ có lợi, nhưng hắn cũng không có ý định mở miệng biện hộ cho bản thân chút gì. Đương nhiên, hắn cũng chưa từng thừa nhận mình đã sai khiến Cục trưởng Lưu che giấu chứng cứ phạm tội của Phương Hoa, thái độ này của Hàn Diệp Tu khiến việc điều tra xét xử rơi vào khó khăn, bởi vì không có chứng cứ xác thực cho nên cũng không thể gán ghép tội danh cho Hàn Diệp Tu được, cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục giằng co khai thác thêm ở hắn.

Hàn Diệp Tu bị đuổi về phòng giam trước đây, hắn không phải đợi lâu đã thấy người đàn ông kia xuất hiện. Người đàn ông thấy Hàn Diệp Tu như một vị thần ngồi trên giường, chẳng hề có bộ dạng bị giam giữ chút nào, hắn không khỏi chế nhạo: “Xem ra cậu đã thích ứng được với sinh hoạt cuộc sống nơi này.”

Hàn Diệp Tu cười một tiếng rồi đứng dậy tiến đến trước song sắt: “Có thích ứng được cũng không có nghĩa tôi nguyện ý sống ở đây.”

“Thực sao? ” Người đàn ông nhướn mày: “Vậy kẻ nào trước đây nói ở chỗ này thoải mái hơn ở ngoài vậy?”

“So với hằng ngày đối mặt với một đống văn kiện lớn thì ở đây quả thực tốt hơn nhiều, nhưng mà chính tôi phải nhanh chóng ra ngoài thôi.”

Người đàn ông xuy cười một tiếng hỏi: “Chủ tịch Phương Hoa phản lời khai là ý đồ của cậu?”

“Có sao? ” Hàn Diệp Tu nghi ngờ nhìn về phía Người đàn ông: “Làm đối tượng trọng điểm của trại giam, ngài cho là tôi có khả năng siêu nhiên chạy đến xúi giục đối phương phản lời khai sao?”

Người đàn ông thấp giọng mắng một câu, còn nói: “Chuyện kia suy đoán của chúng ta không khác biệt lắm, kẻ đứng đầu chính là Lê Nham, hơn nữa tôi còn lùa được vài con các lớn.”

Hàn Diệp Tu trầm ngâm một phen rồi nói: “Trong khoảng thời gian này nên trồi Người đàn ông không phản đối cũng không hưởng ứng, trái lại chỉ nói với Hàn Diệp Tu: “Sau khi ra ngoài cậu sẽ làm gì?”

“Đi gặp Vân Hề.” Hàn Diệp Tu chân thành nói: “Lần này nếu không được sự tha thứ của em ấy tôi sẽ không trở về.”

Người đàn ông nhướn mày: “ Vương quốc cậu cực khổ xây dựng nên cũng không cần nữa sao?

Hàn Diệp Tu cười lắc đầu: “Chuyện này không thể quan trọng hơn Vân Hề được.”

“Được rồi.” Người đàn ông nhún vai: “Tôi đi xem lưới có rắn chắc không, miễn cho cá vào mà lưới đứt, cá lớn tẩu thoát mất.”

“Cảm ơn. ” Hàn Diệp Tu nói.

Người đàn ông khoát khoát tay, rời khỏi phòng giam.

**

Trong căn phòng hôn ám chỉ le lói một chút ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm nưi cửa sổ, ngay cả như vậy, cũng không thể làm cho căn phòng sáng sủa hơn. Lê Nham mặc một bộ đồ màu đen, thần sắc xám xịt đến tăm tối. Một tiếng “Rầm!” đột ngột vang lên, thì ra là đống đồ thủ công bày biện trên bàn đã bị hắn quét rời xuống đât.

“Cái lào già kia!”

A Tam đứng cúi đầu cách chỗ Lê Nham hai bước chân, ngay cả khi ống đựng bút đập thẳn vào đùi cũng không khiến hắn mảy may lui về sau nửa bước.

“Một đám phế vật!” Lê Nham cả giận quát ầm lên: “Thậm chí ngay cả chuyện nhỏ cỏn con cũng làm sai được!”

“Thiếu gia, Chủ tịch Phương Hoa đột nhiên phản cung khiến ai cũng bất ngờ.”

“Bất ngờ? ” Mặt Lê Nham âm trầm nhìn chằm chằm A Tam: “Vậy bây giờ toàn bộ chúng ta bị gậy tre đập vào người cũng bất ngờ có phải không!”

“Xin lỗi, thiếu gia.”

“Người nhà lão già kia đâu? Hắn để cho tôi không thoải mái thì sau này cũng đừng hòng mong thống khoái!”

A tam đem đầu mình cúi thấp hơn nữa: “Mất tích rồi.”

“Mất tích? ” Lê Nham giương giọng nói: “Lúc này anh lại nói với tôi bọn chúng mất tích?”

“Xin lỗi, lúc chúng tôi đi tìm thì bọn họ không biết đã đến chỗ nào rồi.”

Lê Nham trầm mặc nhìn chằm chằm A Tam, khuôn mặt nữ tính bởi vì tức giận mà vô cùng ngoan độc. Nửa ngày sau, hắn mới không giận ngược lại còn cười nói: “A Tam, tôi nhớ trước đây tôi đã bảo anh phải theo theo sát người nhà của lão gì kia cơ mà?”

A tam khom người xuống, trên mặt tràn đầy sợ hãi: “Thiếu gia bớt giận.”

“Anh làm thế nào để tôi bớt giận!” Lê Nham tung cước khiến A tam ngã rạp xuống đất: “Tôi mất mười năm để âm mưu chuyện này, trước mắt đã thấy thành công, kết quả bởi vì sơ sẩy của các người mà khiến lão già kia lật cung, một đám phế vật!”

A tam nhịn xuống đau đớn kịch liệt nơi bụng, nhanh chóng đứng dậy mà cung kính cúi đầu trước Lê Nham: “Xin lỗi thiếu gia.”

Le nham từng mắt tàn bạo nhìn a tam, ngay cả hai mắt cũng trở nên đỏ quạch, cuối cùng hắn hít một hơi thật dài, trầm giọng nói: “Cút ngay đi! Gây áp lực với mấy kẻ kia để cho chúng đẩy nhanh tiến độ! Khi tất yếu, sẽ tiến hắn lên đường, tôi cũng không có tâm tư tiếp tục trò chơi này!”

“Đúng vậy, thiếu gia.” A Tam cung kính khom người rút lui vài bước, sau đó mới xoay người rời đi.

“Hàn, diệp, tu!”

**

Bên trong căn phòng làm việc được trang trí rất đơn giản, Vân Hề mặc áo sơ mi màu trắng bận rộn làm việc trên bàn, bên tay trái của cậu đã có không ít văn kiện được phê duyệt. Bên kia phòng làm việc, Vân Nhạc để rồng bông trên chân mà ngồi ngoan ngoãn chơi trên sô pha, để không ảnh hưởng đến công việc của Vân Hề bé rất hiểu chuyện mà tai nghe chơi điện thoại, thậm chí mở cả âm lượng thấp nhất khi chơi trò chơi.

Ngoài trừ động tác đẩy mắt kính bị trợt xuống cánh mũi lên thì Vân Hề hầu như không làm ra hành động nào khác. Bởi vì lệch múi giờ còn chưa điều chỉnh được cho nên hai mắt cậu có chút đỏ, cho dù là thế cậu cũng không có ý định muốn đi nghỉ ngơi.

Rốt cuộc khi màn đêm buông xuống, bên trong phòng làm việc đã vắng vẻ vang lên tiếng cười nhẹ của Vân Hề, cậu buông văn kiện xuống ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ nhu hòa.

“Ba ba!” Vân Nhạc ném tai nghe cùng điện thoại ra xa, cứng ngắc chạy đến bên cạnh Vân Hề, sau đó hai ba bước mò lên đùi cậu: “Ba ba làm việc xong chưa?”

“Rồi. ” Vân Hề ôn nhu xoa xoa lấy đầu xù nho nhỏ của Vân Nhạc: “Tiểu Nhạc đói bụng sao?”

“Một chút thôi.” Vân Nhạc cười tươi nói: “Cha nuôi nói chờ người hết bận sẽ dẫn chúng ta đi ăn cơm tây ạ.”

“Được, vậy tiểu nhạc đi xem cha nuôi có còn bận nữa không, còn ba ba gọi điện cho daddy Đường Hạo của con nha.”

“Dạ! ” Vân Nhạc ngửa đầu hôn lên gương mặt Vân Hề rồi mới trượt từ đùi cậu xuống: “Hẹn lát nữa gặp lại ba ba.”

Vân Hề cười nhạt gật đầu, đưa mắt nhìn vân vui mừng rời phòng làm việc.

Vân Hề cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn làm việc, lập tức khẽ cười một tiếng rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo.Điện thoại chỉ cần vang lên một tiếng là lập tức được nối máy, ngay sau đó giọng nói trầm thấp của Đường Hạo vang lên: “Tìm được rồi sao?”

“Ừ. ” Đầu ngón tay Vân Hề gõ nhẹ lên một điểm nào đó trong văn kiện: “Một lát nữa tớ sẽ chỉ rõ cho cậu, năm ngày, không cần, trong vòng ba ngày phải đem Phương Hoa đang đối mặt với nguy cơ phá sản vực dậy một lần.”

“Ồ… ” Đường Hạo sung sướng cười một tiếng: “Không hổ là Vân Hề, chỉ một thời gian ngắn như vậy đã tìm ra lỗ hổng của đối thủ.”

Vân Hề đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương ẩn đau, thở dài nói: “Có áp lực mới có động lực, huống chi thời gian của chúng ta cũng không dư giả gì.”

“Cậu vất vả rồi.” Đường Hạo ôn nhu nói: “Đêm nay cậu về nghỉ ngơi sớm một chút, còn lại giao cho tớ làm là được rồi.”

Vân Hề lên tiếng: “A Hạo, lại làm phiền cậu rồi.”

“Nếu cậu còn nói mấy lời khách sáo như vừa rồi có tin tớ bỏ luôn không làm không?” Giọng nói của Đường Hạo không khỏi mang theo chút hờn giận truyền qua tai nghe.

“Được rồi, tớ không nói nữa.”

Đầu dây bên kia trầm mặc trong nửa giay, ngay khi Vân Hề chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe được Đường Hạo nói thêm: “Vân Hề, chờ mọi chuyện kết thúc tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Vân Hề tháo chiếc kính trên sống mũi xuống, nghi ngờ hỏi lại: “Chuyện gì?”

“Không vội, hết chuyện này đã.”

Lúc này Leon mang theo Vân Nhạc đến phòng làm việc của Vân Hề, cậu phất phất tay hướng bọn họ rồi nói qua di dộng: “Được rồi, tớ đi ăn cơm đây.”

“Ừm, ăn nhiều một chút.”

Vân Hề cúp điện thoại xong, Leon mới chỉ chỉ vào cằm Vân Hề mà cười nói: “Đi thôi, cậu vất vả quá, tôi nghe Vân Nhạc nói cậu thích nhất là món dạ dày nướng.”

Vân Nhạc vung quả đấm nhỏ lên mặt Leon, không phục nói: “Rõ ràng là cha nói mà!”

“Được rồi.” Vân Hề cầm lấy văn kiện trên bàn đi đến bên cạnh Leon: “Đi thôi, chúng ta đi ăn.”

Leon nhướn mày nhìn văn kiện trong tay Vân Hề: “Giải quyết xong rồi?”

“Ưm, sau đó tôi sẽ trình bày với A Hạo, lúc này đây… ” Vân Hề híp híp mắt mà nói: “Tôi muốn khiến hắn không thể lật được thân nữa!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương