Song Trọng Sinh Chi Đào Ly
-
Chương 47
******
Trong một căn phòng hết sức tối tăm, một người đàn ông mặc quần áo màu trắng đang ngòi trên chiếc ghế da dài màu đen tuyền, một tay hắn chống cằm, trầm mặc nhìn vào A Tam đang đứng ở phía đối diện. Qua hồi lâu, người đàn ông mới yếu ớt mở miệng: “Anh nói Arvin bị ám sát, đồng thời đang ở một chỗ với Hàn Diệp Tu?”
“Đúng vậy.”
“Ai… ” Người đàn ông miễn cưỡng hoạt động, mở trong chiếc hộp một bên ra,ột điếu thuốc, A Tam lập tức tiến châm lửa sau đó lui về tại chỗ. Hán hít một hơi thật sâu rồi phun ra, khói thuốc mà trắng nhạt lượn lờ trong căn phòng tối ôm, trong không khí tản ra mùi ni-cô-tin: “Đã chết sao?”
“Không có.”
Ý nghĩ của người đàn ông không rõ, hắn hừ một tiếng, “Người nọ thì sao?”
“Đường Hạo mang theo đứa trẻ suốt đêm bay về Mỹ, Arvin được Hàn Diệp Tu đem đi trốn rồi.”
Hắn cười cười, đập mạnh một tiếng: “Trốn kĩ lắm! Cuối cùng cũng không phí công tôi suy nghĩ đến nát óc.”
A Tam ngẩng đầu vẻ mặt chần chờ, “Thiếu gia, vậy bên kia…”
“Quên đi, dù sao cũng phải chúng nếm chút vị ngọt đã?”
“Đúng vậy, thiếu gia.”
Nam nhân lần thứ hai hít một ngụm khói, vẻ mặt đùa giỡn nói: “A Tam, có biết cảm giác lên thiên đường rồi xuống địa ngục thế nào không?”
“Thưa thiếu gia, tôi không biết.”
Người đàn ông mỉm cười: “Rất nhanh anh sẽ biết.”
Trong một căn phòng hết sức tối tăm, một người đàn ông mặc quần áo màu trắng đang ngòi trên chiếc ghế da dài màu đen tuyền, một tay hắn chống cằm, trầm mặc nhìn vào A Tam đang đứng ở phía đối diện. Qua hồi lâu, người đàn ông mới yếu ớt mở miệng: “Anh nói Arvin bị ám sát, đồng thời đang ở một chỗ với Hàn Diệp Tu?”
“Đúng vậy.”
“Ai… ” Người đàn ông miễn cưỡng hoạt động, mở trong chiếc hộp một bên ra,ột điếu thuốc, A Tam lập tức tiến châm lửa sau đó lui về tại chỗ. Hán hít một hơi thật sâu rồi phun ra, khói thuốc mà trắng nhạt lượn lờ trong căn phòng tối ôm, trong không khí tản ra mùi ni-cô-tin: “Đã chết sao?”
“Không có.”
Ý nghĩ của người đàn ông không rõ, hắn hừ một tiếng, “Người nọ thì sao?”
“Đường Hạo mang theo đứa trẻ suốt đêm bay về Mỹ, Arvin được Hàn Diệp Tu đem đi trốn rồi.”
Hắn cười cười, đập mạnh một tiếng: “Trốn kĩ lắm! Cuối cùng cũng không phí công tôi suy nghĩ đến nát óc.”
A Tam ngẩng đầu vẻ mặt chần chờ, “Thiếu gia, vậy bên kia…”
“Quên đi, dù sao cũng phải chúng nếm chút vị ngọt đã?”
“Đúng vậy, thiếu gia.”
Nam nhân lần thứ hai hít một ngụm khói, vẻ mặt đùa giỡn nói: “A Tam, có biết cảm giác lên thiên đường rồi xuống địa ngục thế nào không?”
“Thưa thiếu gia, tôi không biết.”
Người đàn ông mỉm cười: “Rất nhanh anh sẽ biết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook