Song Trọng Sinh Chi Đào Ly
-
Chương 42
*****
Rời khỏi trại giam Vân Hề cũng không lập tức trở về khách sạn mà lái xe đến Phương Hoa. Tuy rằng hôm qua đã kí kết hợp đồng với Phươgn Hoa, nhưng vẫn có nhiều thứ cậu cần tự mình đi xác minh một chút. Tuy thực sự không cần gấp gáp như vậy, nhưng chuyện của cậu và Hàn Diệp Tu ngày càng phát triển, cậu chỉ mong xử lí hết mọi chuyện để quay về Mỹ thật nhanh. Nói cậu trốn tránh cũng được, nhát gan cũng tốt, chỉ là cậu mong không hề có chút dính dáng gì đến Hàn Diệp Tu nữa mà thôi.
Vân Hề ở lại Phương Hoa đến xế chiều mới rời đi, vừa đi xuống gara đã thấy một người đứng thẳng lưng bên xe mình, mà hình dáng người này còn có chút quen thuộc. Vân Hề đi chậm lại, mày gắt gao nhíu chặt, suy nghĩ muốn nói thế nào để người này không còn tiếp tục dây dưa lấy cậu nữa.
“Tớ nói nha, cậu không cần dùng ánh mắt dành cho quân địch với tớ đâu.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Vân Hề vừa thở phào nhẹ nhõm lại thấy vô cùng kinh ngạc, cậu bước nhanh hơn một chút, khi cậu đến gần có thể nhìn rõ hơn đó chính là Đường Hạo có gần nửa tháng chưa gặp, đáy mắt Vân Hề chứa đầy vẻ kinh ngạc: “A Hạo, sao cậu lại tới đây?”
“Thế nào?” Đường Hạo nhướn mày: “Không muốn gặp lại tớ sao?”
“Không phải.” Vân Hề liếc mắt nhìn qua Đường Hạo: “Cậu không phải đang ở thành phố L xử lí chuyện công ty hay sao?”
Đường Hạo âm thầm liếc mắt, tâm nói nếu không phải bởi vì tâm trạng của cậu không tốt nên tớ mới bắt máy bay bay cả đêm đến đây sao?
Đường Hạo thở nhẹ một tiếng, đưa tay lên xoa xoa đầu Vân Hề: “Xử lý xong sẽ trở lại thôi, thuận tiện đến thăm cha tớ. A, lúc trước tơ còn nghi hoặc không hiểu sao cậu thích xoa xoa đầu nhỏ của Vân Nhạc, thì ra cảm xúc rất tốt nha.”
“Đồ hâm! ” Vân Hề nhẹ nhàng đá Đường Hạo một cái, sau đó mở cửa xe: “Lên xe đi, tớ đưa cậu về.”
Đường Hạo nhanh chóng nhét hành lý vào cốp xe phía sau, rồi vòng lên ngồi ở vị trí phó lái: “Trước tiên đến khách san cậu ở đi, tớ muốn ngủ một giấc, điều chỉnh lại múi giờ bị lệch. Hơnn nữa, đột nhiên dùng bộ dạng này đi gặp cha không khéo sẽ bị quở trách mất.”
Vân Hề nhìn đến đáy mắt Đường Hạo có quầng thâm, có chút băn khoăn: “A Hạo, khổ cực cho cậu.”
“Sao có khả năng thế chứ? ” Đường cười sảng khoái: “Lúc trước tớ đã nói chuyện công ty cứ giao cho tớ là được rồi, tớ kiếm tiền, cậu và Vân Nhạc ở nhà chơi cho thoải mái.”
Vân Hề bất đắc dĩ cười cười, khởi động xe.
Lúc trước ngay sau khi tốt nghiệp cậu đã được nhận vào làm ở tập đoàn Christopher, còn Đường Hạo lại xui cha mình mở một chi nhánh của công ty ở Mỹ, tuy rằng nghiệp chính của cha Đường Hạo là làm bất động sản ở thành phố S, nhưng cũng rất quan tâm đến lĩnh vực khác. Trên bề mặt gọi là mở chi nhanha, nhưng thực tế là cha đường lấy tiền của mình cho con trai lăn lộn, lăn được nét già nưa trên khuôn mặt ông càng sáng lạng, lăn thất bại Đường Hạo chỉ có một con đường là về nước tiếp nhận gia nghiệp.
Lúc đầu Đường Hạo định chuẩn bị mời Vân Hề làm chung, thế nhưng tiền của cậu nhàn rỗi liền xoay người đầu tư vào Christopher. Đường Hạo có bất đăc dĩ đến chừng nào cũng chỉ còn cách chấp nhận, hắn biết cậu không muốn hai người góp vốn làm chung vì sự sứt mẻ tình cảm bạn bè đang tốt đẹp của cả hai, nhưng mà cũng không nói cho Vân Hề biết rằng hắn vĩnh viễn không bao giờ pahnr bác lại ý kiến của cậu.
“Tớ nghe nói cậu có sai người điều tra một người tên là Tần Chử?
Vân Hề kinh ngạc nhướn mày: “Sao lại biết tin nhanh như vậy?”
“Đó là đương nhiên.” Đường Hạo đắc ý nói: “Nếu không phải thế thì làm sao tớ có thể tìm đúng đến chỗ cậu như vậy?”
Vân Hề cười cười, sau một hồi trầm ngâm mới nói: “Người này tớ đã thấy hai lần, hơn nữa còn là ở cùng một ngày, tớ cảm thấy có chút gì đó kỳ quặc.”
“Kỳ quặc?”
“Ừm. ” Vân Hề gật đầu, “Biểu hiện qua hai lần gặp nhau đều rất khớp, thế nhưng chuyện quá mức vừa khớp cũng khiến người ta khó lòng mà tin được, huống hồ thái độ của chủ tịch Phương Hoa với hắn cũng rất kỳ quái.”
“Cậu rất nhạy cảm. ” Đường Hạo cười nói, “Nhưng mà thật ra tớ biết có một người tên là Tần Chử, hi vọng đúng là người cậu vừa nhắc đến.”
Vân Hề từ chối cho ý kiến cười cười: “Nói nghe một chút.”
Rời khỏi trại giam Vân Hề cũng không lập tức trở về khách sạn mà lái xe đến Phương Hoa. Tuy rằng hôm qua đã kí kết hợp đồng với Phươgn Hoa, nhưng vẫn có nhiều thứ cậu cần tự mình đi xác minh một chút. Tuy thực sự không cần gấp gáp như vậy, nhưng chuyện của cậu và Hàn Diệp Tu ngày càng phát triển, cậu chỉ mong xử lí hết mọi chuyện để quay về Mỹ thật nhanh. Nói cậu trốn tránh cũng được, nhát gan cũng tốt, chỉ là cậu mong không hề có chút dính dáng gì đến Hàn Diệp Tu nữa mà thôi.
Vân Hề ở lại Phương Hoa đến xế chiều mới rời đi, vừa đi xuống gara đã thấy một người đứng thẳng lưng bên xe mình, mà hình dáng người này còn có chút quen thuộc. Vân Hề đi chậm lại, mày gắt gao nhíu chặt, suy nghĩ muốn nói thế nào để người này không còn tiếp tục dây dưa lấy cậu nữa.
“Tớ nói nha, cậu không cần dùng ánh mắt dành cho quân địch với tớ đâu.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Vân Hề vừa thở phào nhẹ nhõm lại thấy vô cùng kinh ngạc, cậu bước nhanh hơn một chút, khi cậu đến gần có thể nhìn rõ hơn đó chính là Đường Hạo có gần nửa tháng chưa gặp, đáy mắt Vân Hề chứa đầy vẻ kinh ngạc: “A Hạo, sao cậu lại tới đây?”
“Thế nào?” Đường Hạo nhướn mày: “Không muốn gặp lại tớ sao?”
“Không phải.” Vân Hề liếc mắt nhìn qua Đường Hạo: “Cậu không phải đang ở thành phố L xử lí chuyện công ty hay sao?”
Đường Hạo âm thầm liếc mắt, tâm nói nếu không phải bởi vì tâm trạng của cậu không tốt nên tớ mới bắt máy bay bay cả đêm đến đây sao?
Đường Hạo thở nhẹ một tiếng, đưa tay lên xoa xoa đầu Vân Hề: “Xử lý xong sẽ trở lại thôi, thuận tiện đến thăm cha tớ. A, lúc trước tơ còn nghi hoặc không hiểu sao cậu thích xoa xoa đầu nhỏ của Vân Nhạc, thì ra cảm xúc rất tốt nha.”
“Đồ hâm! ” Vân Hề nhẹ nhàng đá Đường Hạo một cái, sau đó mở cửa xe: “Lên xe đi, tớ đưa cậu về.”
Đường Hạo nhanh chóng nhét hành lý vào cốp xe phía sau, rồi vòng lên ngồi ở vị trí phó lái: “Trước tiên đến khách san cậu ở đi, tớ muốn ngủ một giấc, điều chỉnh lại múi giờ bị lệch. Hơnn nữa, đột nhiên dùng bộ dạng này đi gặp cha không khéo sẽ bị quở trách mất.”
Vân Hề nhìn đến đáy mắt Đường Hạo có quầng thâm, có chút băn khoăn: “A Hạo, khổ cực cho cậu.”
“Sao có khả năng thế chứ? ” Đường cười sảng khoái: “Lúc trước tớ đã nói chuyện công ty cứ giao cho tớ là được rồi, tớ kiếm tiền, cậu và Vân Nhạc ở nhà chơi cho thoải mái.”
Vân Hề bất đắc dĩ cười cười, khởi động xe.
Lúc trước ngay sau khi tốt nghiệp cậu đã được nhận vào làm ở tập đoàn Christopher, còn Đường Hạo lại xui cha mình mở một chi nhánh của công ty ở Mỹ, tuy rằng nghiệp chính của cha Đường Hạo là làm bất động sản ở thành phố S, nhưng cũng rất quan tâm đến lĩnh vực khác. Trên bề mặt gọi là mở chi nhanha, nhưng thực tế là cha đường lấy tiền của mình cho con trai lăn lộn, lăn được nét già nưa trên khuôn mặt ông càng sáng lạng, lăn thất bại Đường Hạo chỉ có một con đường là về nước tiếp nhận gia nghiệp.
Lúc đầu Đường Hạo định chuẩn bị mời Vân Hề làm chung, thế nhưng tiền của cậu nhàn rỗi liền xoay người đầu tư vào Christopher. Đường Hạo có bất đăc dĩ đến chừng nào cũng chỉ còn cách chấp nhận, hắn biết cậu không muốn hai người góp vốn làm chung vì sự sứt mẻ tình cảm bạn bè đang tốt đẹp của cả hai, nhưng mà cũng không nói cho Vân Hề biết rằng hắn vĩnh viễn không bao giờ pahnr bác lại ý kiến của cậu.
“Tớ nghe nói cậu có sai người điều tra một người tên là Tần Chử?
Vân Hề kinh ngạc nhướn mày: “Sao lại biết tin nhanh như vậy?”
“Đó là đương nhiên.” Đường Hạo đắc ý nói: “Nếu không phải thế thì làm sao tớ có thể tìm đúng đến chỗ cậu như vậy?”
Vân Hề cười cười, sau một hồi trầm ngâm mới nói: “Người này tớ đã thấy hai lần, hơn nữa còn là ở cùng một ngày, tớ cảm thấy có chút gì đó kỳ quặc.”
“Kỳ quặc?”
“Ừm. ” Vân Hề gật đầu, “Biểu hiện qua hai lần gặp nhau đều rất khớp, thế nhưng chuyện quá mức vừa khớp cũng khiến người ta khó lòng mà tin được, huống hồ thái độ của chủ tịch Phương Hoa với hắn cũng rất kỳ quái.”
“Cậu rất nhạy cảm. ” Đường Hạo cười nói, “Nhưng mà thật ra tớ biết có một người tên là Tần Chử, hi vọng đúng là người cậu vừa nhắc đến.”
Vân Hề từ chối cho ý kiến cười cười: “Nói nghe một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook