“Vân Hề! Cmn đưa con của cậu đi nhanh cho tôi!”

“Rầm!”

Một người đàn ông da trắng, mắt xanh, tóc vàng, cao lớn đang giận dữ đi vào phòng!

Cửa phòng làm việc mở ra, hé ra khuôn mặt người đàn ông đủ để khiến toàn bộ phụ nữ, đàn ông bị mê hoặc, áo sơ mi màu xanh ngọc bích mở hai cúc trên, cơ ngực rắn chắc mơ hồ có thể thấy được, cà vạt được mở rộng treo trên cổ, ngay cả như vậy cũng không thể che giấu được mị lực mê người của hắn, chỉ là trên đôi chân thon dài có một đứa bé đang ôm chặt lấy, nhìn ra có chút buồn cười.

Người đàn ông sải bước đi lên phía trước, giống như việc có đứa trẻ đên chân chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ của mình. Hắn đi đến trước cửa phòng làm việc một mét thì dừng lại, sau đó chỉ vào đứa bé mà tức giận nói: “Nếu không đem nó đi, có tin tôi vặn gãy cổ nó không?”

Đứa trẻ nghe vậy càng cố gắng ôm chặt hơn, hai tay nhỏ mập mạp ôm chặt ống quần người đàn ông, nhìn từ trên cao xuống giống như một chú mèo lông xù đáng yêu vậy.

Vân Hề dừng lại hành động gõ bàn phím của mình, ló đầu nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt không đổi, đẩy gọng kính lên nhìn người đàn ông kia: “Anh vừa nói cái gì? Tôi không nghe rõ, phiền anh nhắc lại một chút!”

Người đàn ông lập tức cứng đờ, sau đó gượng cười lui về sau vài bước: Cái kia, ngày hôm nay thời tiết thật đẹp, buổi tối đi uống vài chén được không?”

Vân Hề gương mắt nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, giật giật khóe miệng: “Thật muốn đem bộ dạng này của anh đem cho giới truyền thông, để cho bọn họ xem bộ dạng lôi thôi lếch thếch của CEO Harris Foundation Leon.”

“Đây đều là do con cậu mang lại đấy.” Leon run chân, trừng lớn mắt: ‘Sức sống của tôi đã bị con cậu phá hỏng mất rồi, tôi còn có một đống văn kiện cần phải phê duyệt đây, Vân cực cưng ơi, van xin cậu thương xót « mệnh căn » của tôi mà mang nó đi được không?’

Bé ngẩng đầu lên nhìn về phía Leon mà tròn miệng nói: ‘Thưa ông Harris, theo từ miệng Vân Hề của tôi thì tính cách của ngài là gọi là không có lương tâm, chuẩn bị vứt bỏ con cái để rời đi một mình, để tôi từ nay về sau là một đứa trẻ mồ côi không có cha? Còn có tiếng Trung của ngài thực sự thối rữa!’

Vân Hề chống tay nhìn về đứa trẻ: ‘Vân Nhạc, con nói ai không có lương tâm vậy, hả?’

‘Đúng, nếu đối với cha nuôi không lễ phép thì đối xử với cha ruột cũng như thế thôi.’ Leon phụ họa thêm: ‘Vân Hề, nó bị cậu cùng Đường làm hư đấy!’

‘Đúng vậy sao?’ Vân Hề cười như không cười, nói tiếp: ‘Cũng không biết là kẻ nào khi nghe tin Vân Nhạc ốm liền bắt máy bay cả đêm về thăm, còn mang theo một con gấu cao mét rưỡi ; không biết kẻ nào len lén sau lưng tôi đưa nó di chơi điện tử cả ngày xong giả vờ bảo đưa triển lãm tranh ; không biết kẻ nào vì Vân Nhạc bị một vết xước nhỏ mà suýt chút nữa dẹp luôn cả một cái bệnh viện ; không biết kẻ nào…’

‘Được rồi, được rồi.’ Leon liên tục xua tay: ‘Là tôi sai được chưa? Xin cậu thương xót cho, trước tiên đem tổ tông này dẫn đi để tôi còn chuyên tâm làm việc được không?’

Vân Hề khẽ cười một tiếng: ‘Tiếng Trung của cậu thật là thối rữa!’

‘Thối rữa!’ Vân Nhạc trong miệng nói: ‘Rõ ràng là tiểu tổ tông mà!’

Leon trừng mắt nhìn Vân Nhạc, sau đó thò tay kéo nó từ trên chân mình ra, thả xuống bàn làm việc của Vân Hề: ‘Cha đây thương con mà con không thèm thương cha, tức giận rồi! Con tự mình sám hối với ba ba của mình đi!’ Nói xong Leon nổi giận đùng đùng rời khỏi căn phòng.

‘Ô ô ao…’ Vân Nhạc ôm chặt lấy búp bê bằng vải vào lòng, gào khóc trên bàn làm việc, hai chân nhỏ đảo qua đảo lại: ‘Ba ba rồi cũng theo hắn đến công ty, ba ba cũng muốn vứt bỏ con, mà hiện tại ngay cả cha nuôi cũng không cần con nữa, con thật đáng thương mà. Muốn được làm một bắp cải nhỏ cũng không được, cuộc sống của con chỉ toàn là màu đen u ám mà thôi, chúa trời ơi, cầu mong người đóng gói vào rồi mang con đi đi, con không nên ở văn phòng làm việc nhiều thương tâm thế này, ô ô ô!!’

‘Ôi tiểu tổ tông của tôi!’ Leon vừa xoay người đi được vài bước đã vội vàng quay lại ôm chầm lấy Vân Nhạc vào lòng: ‘Con khóc khiến lòng cha tan nát, là cha sai rồi đúng không? Con rốt cuộc muốn thế nào đây?’

Vân Hề ngồi sau bàn làm việc hừ nhẹ một cái: ‘Vân Nhạc, cha đối với hành vi sét đánh không mưa này của con hết sức khinh bỉ *, nếu không im miệng có tin cha đóng gói con ném đến xóm nghèo để cả ngày phải ăn bánh mỳ đen không?’

Nguyên văn ‘光打雷不下雨’: nghĩa là sét đánh to như không có mưa, ý chỉ Vân Nhạc gào thảm thiết nhưng không có giọt nước mắt nào.

Vân Nhạc nghe cậu nói vậy lập tức im lặng, nó lập tức buông Leon ra, chạy vòng ra phía sau bàn làm việc chỗ Vân Hề đang ngồi, ôm chầm lấy chân cậu, ngửa đầu mỉm cười toe toét: ‘Ba ba, con yêu nhất là người, người cũng yêu con nhất, con vừa rồi chỉ là muốn đùa cha nuôi một chút thôi, không nên bắt con đi ăn bánh mỳ đen nha.’

Leon giật nhẹ khóe miệng, làm ra vẻ mặt thê thảm mà chạy khỏi phòng làm việc, không quên đóng luôn cửa lại.

Vân Hề bất đăc dĩ cười cười, cậu ôm lấy Vân Nhạc thả xuống bàn làm việc: ‘Ai mang con đến công ty vậy?’

Vân Nhạc ôm lấy búp bê vải trong tay nhìn về phía Vân Hề: ‘Chú tài xê của cha nuôi chở con đến.’

Cậu đau đầu nhéo nhéo ấn đường: ‘Tới làm gì?’

Vân Nhạc hếch bộ ngực nhỏ lên: ‘Con đang thuyết phục cha nuôi dẫn con về Trung Quốc, thế nhưng…’ Noc cúi đầu, giọng nói có chút buồn bực: ‘Cha nuôi nói không thể giúp con được.’

Cậu thở dài, xoa xoa lên mái tóc xù của con: ‘Không phải cha đã nói tối đa hai tháng nữa sẽ trở vê rồi sao? Con nên ở lại bên này, Leon sẽ chăm sóc con, nghe lời, ngoan?’

‘Ba ba…’ Vân Nhạc vươn hai tay lên ôm chầm lấy cổ áo Vân Hề, chớp to đôi mắt đã lã chã chực khóc: ‘Không phải ba ba nói cố hương của con ở Trung Quốc sao? Con đã lớn vậy rồi mà không được trở lại lần nào, ba ba dẫn con đi có được không? Con sẽ nghe lời không chạy loạn. Leon nói lần này ba ba đi sẽ không quay về nữa, ba ba, người dẫn con đi nha.’

Vân Hề nhìn bộ dạng tội nghiệp của Vân Nhạc, cậu không khỏi nhớ đến cảnh lúc đó mình và mẹ Vân Nhạc gặp nhau. Lưu Linh cùng bạn trai cô đều đến từ một thị trấn nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã của nhau, gia cảnh bạn trai cô khá tốt, thành tích học tập từ nhỏ đã tốt, cũng rất thông minh, sau khi tốt nghiệp phổ thông liền ra nước ngoài, một năm chỉ tranh thủ thời gian được nghỉ về nước thăm Lưu Linh.

Thế nhưng ngày vui quá ngắn ngủi, cha mẹ bạn trai cô bởi vì gặp tai nạn mà mất hết vào năm thứ ba bạn trai học ở nước ngoài, tuy rằng hai người có để lại cho hắn tài sản thế nhưng sinh hoạt phí ở nước ngoài quá lớn, căn bản không đủ để hắn học đến khi tốt nghiệp. Vì muốn bạn trai có thể tốt nghiệp đại học, Lưu Linh đi làm sớm để kiếm tiền sinh hoạt phí cho hắn, mà bạn trai cô cũng theo lý thường tiếp nhận.

Một năm nọ theo thường lệ bạn trai cô về trong kì nghỉ hè, Lưu Linh nghĩ hắn đã tốt nghiệp đại học, nhưng bạn trai nói hắn muốn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, hy vọng cô có thể tôn trong quyết định của hắn, lúc ấy Lưu Linh cũng không suy nghĩ nhiều như vậy khẽ cắn môi đáp ứng. Cuối cùng bạn trai tiếp tục ra nước ngoài không lâu liền nói lời chi tay với cô, nói không cần cô hỗ trợ nữa, lúc đó Lưu Linh phát hiện mình đã có thai bèn báo lại cho hắn, nhưng đối phương lại lạnh lùng bảo đem con bỏ đi, cô không chấp nhận, hai người bởi vì chuyện này mà cãi nhau rất lớn, cuối cùng hắn thay đổi số điện thoại.

Lưu Linh càng nghĩ càng không cam lòng, liền lấy hết số tiền dành dụm ra đi cùng đoàn du lịch đến Mỹ, hỏi thăm khắp nơi cũng được trường đại học bạn trai theo học, cuối cùng thấy được hắn đang ôm hôn một người phụ nữ khác. Cô thương tâm gần chết, cũng không thèm nói tiếng nào với bạn trai mà rời đi. Lúc đó trên người cô cũng không còn nhiều tiền nữa, đành trốn khỏi đoàn du lịch, ở đây cô không có người thân thích, chịu đói hai ngày liền ngất xỉu ven đường, may mắn được Vân Hề cứu giúp.

Vân Hề đối với Lưu Linh chính là sự đồng cảm, cậu tìm thấy trên người cô bóng dáng của mình trước khi trọng sinh, cùng là dâng hiến hết trái tim cho kẻ khác, cuối cùng đổi lấy đau thương cho bản thân.

Khi đó Đường Hạo cũng đến Mỹ du học, thuê trọ cùng Vân Hề và Lưu Linh. Cậu cùng Đường Hạo bàn bạc một hồi cuối cùng quyết định thu nhận Lưu Linh, đợi cô sinh con xong Đường Hạo sẽ tìm người đưa cô về nước an toàn, thế nhưng cuối cùng Lưu Linh bởi vì khó sinh mà chết, trước khi ra đi mang đứa trer giao cho Vân Hề, cầu xin cậu đừng bao giờ nói ra thân thế của mình cho nó.

Ngày từ đầu Đường Hạo đã không đồng ý chuyện này, dù sao lúc đó Vân Hề còn chưa tốt nghiệp, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến học tập của cậu. Chỉ là Vân Hề vốn là một trẻ mồ côi, nếu cậu không nhận nuôi đứa bé này, vậy kết cục cuối cùng không nghi ngờ gì nó sẽ phải vào một trại mồ côi nào đó, cậu hy vọng đứa trẻ sẽ không biến thành cậu lần thứ hai. Vì vậy Vân Hề không để ý đến lời khuyên nhủ của Đường Hạo mà thu nhận bé, nó được đặt tên là Vân Nhạc, hy vọng cả đời nào đều được sống sung sướng khoái nhạc.

Thời gian như mây trôi, hiện tại Vân Nhạc đã được năm tuổi, từ một đứa nhỏ đỏ hỏn da nhăn nheo thành một cậu bé đáng yêu trắng tròn, nếu như năm năm trước người ta không tìm được điểm uy hiếp Vân Hề, thì hiện tại nó chính là điểm chí mạng của cậu, thậm chí còn là mạng sống của Leon nữa.

Vân Hề thở dài một tiếng, ôm Vân Nhạc ngồi lên đùi mình: ‘Con thực sự muốn về xem?’

‘Dạ!’ Vân Nhạc mạnh mẽ gật đầu: ‘Con muốn hít thở không khí cố hương, còn muốn ăn hương vị thuần quê nhất có thể, còn muốn giẫm chân lên đất cát quê hương.’

Vân Hề nhìn Vân Nhạc nãi thanh nãi tức giơ ngon tay lên đếm đếm, không khỏi bật cười: ‘Được rồi, ba dẫn con về, nhưng con phải hứa sẽ nghe lời ba, ba bảo con đi đông con không được đi tây, hiểu chưa?’

Bé nghe nói vậy hết sức vui mừng hôn nhẹ lên má cậu: ‘Con biết là ba ba đối với con tốt nhất!’

Cậu bật cười nhéo nhéo lên mũi bé con: ‘Lúc này mới nói được như thế,’

Vân Nhạc lè lưỡi ra, tuột từ trên đùi Vân Hề xuống: ‘Ba ba, con không quấy rầy người làm việc nữa, chú tài xế đang chờ con ở ngoài, ba ba nhớ về sớm làm bánh pút – ding cho con đấy.’

Vân Hề mỉm cười gật đầu, cậu rất yên tâm đối với tài xế của Leon: ‘Đi đi, về đến nhà nhớ gọi điện cho ba.’

‘Vâng, hẹn gặp lại ba ba!’ Vân Nhạc vừa nói vừa chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc của Vân Hề.

Cậu ngồi tựa vào ghế, khó nhọc phun từng hơi thở: ‘Đã năm năm trôi qua rôì…’

Vài ngày nữa cậu cần quay về Trung Quốc để xử lí một số công việc, cùng đồng thời muốn xóa bỏ quan hệ cha – con nuôi với Hàn Diệp Tu, ngày nay cậu cũng có thể coi là công thành danh toại, đã đủ khả năng đối chọi lại với hắn rồi. Chỉ là, xa cách năm năm, không biết Hàn Diệp Tu có « tả ủng hữu bão » như trước khi trọng sinh không, hy vọng cậu sẽ không gặp quá nhiều khó khăn.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Vân Hề, Vân Nhạc chưa vội về nhà, bé chạy thẳng đến phòng làm việc của Leon, đối với đứa trẻ đáng yêu này, thư kí của Leon không thể ngăn cản, thậm chí còn săn sóc mở cửa giùm bé nữa.

Vân Nhạc ưỡn ngực ôm búp bê vải đi vào phòng làm việc của Leon, cằm nhỏ hơi ngẩng lên, bé bò lên bàn làm việc của hắn mà vỗ vỗ: ‘Leon, đem điện thoại của cha cho con mượn.’

‘Đứa bé này, sao có thể gọi ngang tên cha nuôi vậy hả? Không biết lớn nhỏ gì cả!’ Leon trừng mắt lên, nhưng vẫn ném điện thoại qua cho Vân Nhạc đang ngồi trước mặt: ‘Có phải con gọi cho daddy đúng không?’

‘Đó là đương nhiên!’ Vân Nhạc buông búp bê vải xuống bàn, bấm số điện thoại quen thuộc của Đường Hạo.

Điện thoại vang lên ba hồi thì được nhấc máy, lập tức truyền đến âm thanh thở hổn hển của Đường Hạo: ‘Có rắm mau phóng, ông đây còn bề bộn nhiều việc!’

Vân Nhạc bĩu môi, nái thanh nãi tức nói: ‘Daddy, người tuyệt đối không ôn nhu chút nào.’

Đường Hạo nghe được âm thanh bảo bối nhà mình lập tức thay đổi thái độ thành ôn nhu: ‘Tiểu bảo bối, con có thuyết phục được ba ba không?’

Vân Nhạc hờ nhẹ một cái: ‘Cha nghĩ con cũng vô dụng như mấy người sao? Ba ba đã đồng ý cùng mang con trở về rồi.’

Đầu dây bên kia liên tục truyền đến âm thanh khen ngợi của Đường Hạo, chỉ khiến Vân Nhạc nghe đến choáng váng, cuối cùng nó không chịu được: ‘Daddy yên tâm đi, con sẽ không để tên lông ngực dài kia muốn tiếp cận cùng tổn thương ba ba đâu.’

Đường Hạo nghe vậy lại tiếp tục khen ngợi Vân Nhạc một phen, cuối cùng đồng ý khi Vân Nhạc về nước sẽ cho nó một con búp bê đầu rồng, vì vậy, bé mĩ mãn cúp máy.

Vẻ mặt Leon vô cùng quái dị nhìn Vân Nhạc: ‘Cái gì mà lông ngực dài, còn có quái thục lê là cái gì?’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương