Hàn Diệp Tu không đợi được thuộc hạ đem quần áo mới đến, mà vội vàng nhặt lại quần áo nhăn nhúm ném đầy dưới sàn mặc lên. Nếu là lúc trước, loại quần áo loại quần áo nhăn nhúm đầy mùi rượu này hắn sẽ không bao giờ khoác lên người, thế nhưng hiện tại hắn cũng không để ý nhiều đến như vậy, hắn chỉ muốn tìm được Vân Hề, muố giải thích rõ ràng mọi chuyện cho cậu, nói hắn chưa bao giờ phản bội cậu, tất cả chuyện này chỉ là hiểu lầm.

Hắn mặc quần áo vào rồi chạy như điên ra khỏi khách sạn, hắn không biết Vân Hề đã đi đâu, điện thoại di động cậu không tiếp, gọi đến phòng trọ cũng không nhấc máy. Hắn như đứa trẻ lạc mất phương hướng, lảo đảo chạy đến ngã tư đường tìm kiếm hình bóng quen thuộc, say rượu khiến hai mắt hắn đỏ ngầu, đầu tóc rối bời, áo sơ mi đầy nếp nhăn, thậm chí còn cài lệch vài cúc, nhìn qua vô cùng chật vật.

Điện thoại lần nữa truyên đến âm thanh tắt máy, lúc đầu hắn còn gọi được song đều bị Vân Hề kiên quyết tắt đi, thế nhưng bây giờ đã tắt hẳn máy, Hàn Diệp Tu chưa bao giờ cảm nhận được sự hoảng loạn đến vậy, hắn không chỉ một lần suy nghĩ qua nếu Vân Hề tức giận thì sẽ như thế nào, nếu như Vân Hề lại xảy ra chuyện không may thì sao.

Một chiếc xe màu đen có rèm che lặng lẽ tiến đến chỗ Hàn Diệp Tu đang đứng, A Dũng ló cổ ra khỏi cửa xe, cẩn thận hỏi qua hắn: “Ông chủ, có muốn quay về phòng trọ tìm Vân tiên sinh không, có lẽ ngài ấy đã về nhà rồi cũng nên.”

Hàn Diệp Tu dừng bước nhìn về phía A Dũng, ánh mắt mơ mịt: “Anh nói, em ấy đã trở về?”

A Dũng bị Hàn Diệp Tu hỏi lại suýt chút nữa thì nghẹn, anh ta phải dừng lại sau đó nói tiếp: “Vân tiên sinh không có nhiều bạn bè, cho nên chắc đã chạy về nhà rồi cũng nên.”

Hàn Diệp Tu nghe A Dũng nhắc đến hai chữ bạn bè lập tức nghĩ đến Đường Hạo, thế nhưng với tính cách của Vân Hề, cậu tuyệt đối sẽ không đi tìm y đâu. Lúc này Hàn Diệp Tu mới phát hiện ra thành phố S rộng lớn như vậy nhưng ngoại trừ phòng trọ ra hắn không biết tìm cậu ở đâu nữa, mà ngay cả bạn thân duy nhất của em ấy cũng vì độc chiếm của mình mà không mấy khi được gặp.

Lần trước Vân Hề mất tích, Hàn Diệp Tu phải thông qua băng ghi hình của tòa nhà mới tìm thấy cậu đang thương tích đầy mình, vậy lúc này thì phải làm sao? Nếu như Vân Hề chưa trở về phòng trọ, thì hắn biết tìm cậu ở đâu?”

Hắn mở cửa xe ra, ngồi vào ghế sau, trầm giọng nói: “Quay về phòng trọ đi.”

Xe màu đen như có rèm che chạy nhanh như tên bắn, gần mười phút đã trở về khu chung cư rồi. Hắn mở cửa xe ra, lập tức chạy lên tầng tìm về phòng mình, A Dũng cũng chạy theo hắn.

Hắn mở vội cửa phòng, vừa đi vào trong nhà vừa hô gọi Vân Hề, A Dũng chỉ đứng ngoài cửa đợi hắn.

Trong không gian chỉ vọng đến tiếng gọi người của Hàn Diệp Tu, mỗi lần đến một phòng trong nhà hắn đều gọi cậu, thậm chí ngay cả toilet cũng không bỏ qua, nhưng vẫn mãi không thấy Vân Hề.

Hàn Diệp Tu mờ mịt đứng nguyên tại chỗ, nghĩ đến cái gì đó liền ào ào chạy vào phòng ngủ. Hắn mở tung cửa tủ đồ, phát hiện thiếu mất mấy bộ quần áo của Vân Hề, hắn sững sờ lùi lại vài bước, hai tay không tự chủ được run lên bần bật. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đi đến mở tủ đầu giường ra, bên trong ngăn tủ đầu tiên ra, có một chiếc chìa khóa lẳng lặng nằm trong đó, còn có vài thẻ tín dụng mà mà hắn đưa cho Vân Hề dùng nữa.

Hắn run run giật mạnh ngăn kéo còn lại, giào trình tiếng Anh căn bản mà hắn mua cho cậu vẫn còn, chỉ có cuốn tiểu thuyết bằng tiếng Anh cậu yêu thích là không cánh mà bay. Hàn Diệp Tu chống hai tay đứng dậy, chân trần chạy đến phòng đọc sách của Vân Hề, trên giá sách có rất nhiều sách vở cùng giấy khen Vân Hê đi thi về được giải, nhưng chỉ lấy có một số giấy tờ quan trọng nhất.

Tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy Vân Hề đã rời đi, không đưa theo bất kì thứ gì dư thừa, ngay cả chìa khóa phòng trọ của hai người cũng không mang theo.

Hàn Diệp Tu chăm chăm nhìn lùi lại về phía sau, cuối cùng nghĩ gì đó mà chạy hẳn ra khỏi căn phòng, giống nh chỉ có làm thế, giống như nếu không thấy sự trống trải lúc này mới có thể an ủi hắn rằng cậu chưa bỏ đi, chỉ là cậu đi ra ngoài, chút nữa sẽ trở về.

Hàn Diệp Tu nhìn qua phòng bếp, hắn bị hấp dẫn bởi một bàn đầy thức ăn. Trên chiếc khăn trải bàn trắng tinh là mấy món ăn đơn giản, toàn là món hắn thích ăn, nhưng từ lâu đã không còn độ ấm, cũng không có bất kì dấu hiệu động qua nào.

Hắn chật vật nhắm hai mắt lại, trái tim như bị ai đó nắm lấy, đau đớn vô cùng, hắn không thể tưởng tượng nổi Vân Hề đã thất vọng thế nào khi chuẩn bị một bàn đầy thức ăn mà hắn không trở về, không dám tưởng tượng đến cậu đã lo lắng, chờ đợi một đêm lại thấy được hắn trần truồng trên giường với một kẻ khác thì có bao nhiêu tuyệt vọng.

Hắn đã sai rồi, sai rất nhiều, tự cho rằng mình sống lại thì có thể bù đắp những thiệt thòi kiếp trước cho Vân Hề, kết cục hắn chỉ khiến cho cậu một lần nữa thất vọng, đau lòng, hối hận, tự trách cùng sợ hãi như nộc rắn độc tiêm vào trái tim hắn.

Hàn Diệp Tu chật vật chạy ra khỏi phòng bếp, hắn nắm chặt lấy cổ áo A Dũng, hai mắt đỏ sậm: “Nhanh, gọi mọi người nhanh chóng đi tìm, xe tải nhỏ cũng không được bỏ qua, nhìn xem tất cả băng ghi hình, nhìn em ấy rời đi lúc nào, nhanh!”

“Vâng, vâng!” A Dũng liên tục gật đầu đáp ứng, xoay người nhanh chóng rời đi.

Hắn rũ hai tay xuống, mở mắt ra nhìn lại căn phòng một lần nữa, hai mắt ê ẩm chua xót. Không gian vang lên tiếng dày da va chạm với sàn nhà “Cộc! Cộc!”

Vân Hề, anh biết mình sai rồi, em có thể…quay về được không?

*********

Thành phố S sau sự kiện một trong bốn bang hội lớn nhất – Ngũ Giác hội bị tiêu diệt thì lần nữa nổi sóng, nguyên nhân là người yêu của tổng giám đốc Hạo Hãn lần nữa mất tích, giống như đá chìm dưới đáy biển, không hề có một chút tin tức nào. Vân Hề rời đi quá mức gọn gàng, giống như chưa thành phố S chưa từng có một người nào như cậu xuất hiện.

Hàn Diệp Tu đã lật tung cả thành phố S nhưng vẫn không tìm được một chút thong tin của Vân Hề, thậm chí hắn đã xem qua băng ghi hình ở sân bây nhưng không có thu hoạch gì. Vân Hề cũng không sử dụng thể ở ngân hàng, nhà nghỉ khách sạn cậu cũng không ghé qua, mà ngay cả điện thoại thông minh hắn tặng cho cậu cũng bị bỏ lại trong phòng trọ.

Hắn đã hai ngày hai đêm chưa hề chợp mắt chút nào, trên người vẫn là bộ quần áo nhăn nhúm hồi nào, tóc tai rối bời, hai mắt đỏ sậm, cằm dường như nhọn hơn. Thế nhưng hắn không thèm để ý đến những chuyện này, hiện tại với hắn không có chuyện gì có thể quan trọng hơn Vân Hề.

Ngày thứ ba Vân Hề biến mất, thuộc hạ đem đến cho Hàn Diệp Tu một phần tài liệu sau đó hốt hoảng rời đi. Vốn dĩ với tài liệu lần này Hàn Diệp Tu khống quá để tâm nhưng khi nhìn nội dung của nó, đến cả người có ý chí cứng cỏi như hắn cũng phải toát mồ hôi lạnh.

Một vài tờ A4 mỏng tang tung bay như lá từ bàn tay run rẩy của Hàn Diệp Tu,bỗng nhiên một giọt trong suốt nhỏ xuống mặt giấy rồi từ từ lan tỏa, sau đó mấy tờ giấy đính trên những tờ A4 kia chầm chậm rớt xuống mặt đất tựa lá rơi.

Hàn Diệp Tu giống như quả bóng xịt hơi quỵ người xuống đất, thất thần nhìn tờ mấy tờ giấy cách đó không xa, trái tim co rút kịch liệt đến đau đớn.

Trên đó có ghi chép lại ban đầu là Lê Tích quyến rũ đại ca Ngũ Giác hội thế nào, sau đó là cách Lê Tích khiến hắn si mê, từng chi tiết một cứ như vậy được ghi lại hết, ngay cả ngày nào Lê Tích đi gặp tên kia.

Sau đó tên kia biết Lê Tích chán ghét Vân Hề, cũng biết chuyện y bị cậu hạ nhục tại tiệc rượu hôm ấy, để khiến Lê Tích vui vẻ, tên kia đã tra tìm tung tích Vân Hề, kết hợp với giờ nghỉ ngơi, làm việc của Hàn Diệp Tu, cứ như thế ngồi chờ trước cổng khu chung cơ chờ thời cơ thích hợp để ra tay.

Một tên thuộc hạ đã kể hết quá trình từ khi bắt cóc đến khi thả Vân Hề ra, vết thương trên người cậu tất cả đêu do Lê Tích gây ra, ngay cả cách rắc muối vào vết thương tàn nhẫn như vậy cũng là do một y ra làm nên, sau đó còn uy hiếp Vân Hề về chuyện bảo đảm an toàn của gia đình viện trưởng, kể không sót một chi tiết nào cho Hàn Diệp Tu.

Hàn Diệp Tu còn nhớ đến câu nói trước khi chết của tên đại ca Ngũ Giác hội – một ngày nào đó mày sẽ hối hận.

Đúng thế, hắn hối hận, hắn vẫn cho rằng ngày trước Vân Hề bị bắt cóc do hắn tổ chức tiệc rượu mà không mời lão Ngũ giác hội, khi đó hắn chỉ muốn đem toàn bộ đau khổ của Vân Hề trả cho kẻ kia, mà chẳng để ý đến sơ hở trong lời nó của kẻ đó chỉ là một bữa tiệc rượu thôi, sao có thể khiến kẻ đó sinh lòng độc ác.

Vân Hề rời đi được ba ngày, cũng là ba ngày hắn luôn tự hỏi mình nguyên nhân vì sao cậu lại ra đi như vậy, trong trí nhớ của hắn, trước khi trọng sinh cho dù hắn có đem nhiều người về nhà nhng cậu không bao giờ có ý định rời đi trong đầu. Cho đến giây phút này Hàn Diệp Tu mới phát hiện ra, thì ra Vân Hề cũng có điểm giới hạn của mình, đến một mức nào đó sẽ phải vỡ tung.

Hai tháng trước bị bắt cóc, thậm chí còn bị thương đầy mình, thiếu chút nữa thì bị phế đi một chân, không thể nói ra hung thủ thực sự thì thôi, đã thế hết lần này đến lần khác chứng kiến hung thủ cùng người yêu mình quấn lấy nhau trên giường, loại chuyện này nếu gặp phải hắn, phỏng chừng đã đem hai người giết cho hả giận rồi.

Đau lòng, hối hận chắc chắn không thể biểu lộ hết cảm xúc trong lòng Hàn Diệp Tu lúc này, hắn không dám nghĩ Vân Hề mình luôn ôm trong ngực lại có thể kiên quyết ra đi như vậy, khiến hắn đau lòng đến vậy.

“A!!” Hàn Diệp Tu ôm chặt đầu mình, gào thét giống như dã thú trong cơn thống khổ tận cùng, nếu như có thể trở lại thêm một lần, hắn chắc chắn giải quyết gọn ghẽ mối họa mang tên Lê Tích kia, như vậy Vân Hề sẽ không phải chịu bất kì tổn thương nào, cũng sẽ không khiến cậu triệt để tuyệt vọng vì hắn và Lê Tích dây dưa với nhau.

“Xin lỗi em, Vân Hề, xin lỗi em…” Hàn Diệp Tu quỵ xuống sàn nhà thống khổ thốt lên mấy tiếng, bởi vì nghẹn ngào mà không thể nói trọn câu chữ.

Có những chuyện sai có thể bỏ qua, nhưng sẽ không có nhiều người bao dung đến mức tha thứ cho mọi sai lầm của bạn…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương