Song Trọng Sinh Chi Đào Ly
-
Chương 22
*********
Trong căn phòng trang trí đơn giản, Vân Hề đang chăm chú đọc một tuyển tiểu thuyết tiếng anh, để Hàn Diệp Tu không phát hiện chuyện cậu đi du học nước ngoài, cậu chỉ còn cách củng cố vốn tiếng Anh bằng cách này, không ngờ hiệu quả thực sự rất tốt.
Hàn Diệp Tu cứ tưởng cậu có hứng thú với đọc sách tiếng Anh cho nên cấp cho cậu không ít giáo trình tiếng Anh, nếu như không phải cậu cố hết sức ngăn cản hắn còn cho mời một gia sư tiếng Anh cho cậu rồi.
Với quyển tiểu thuyết này cậu đã đọc hiểu một nửa đến hiểu toàn phần, cho nên đối với cuộc thi tuyển sau này cậu vô cùng tự tin. Hơn nữa cậu cũng có đủ tài chính để du học rồi, tiếp theo chỉ cần chuẩn bị tốt những thứ còn lại nữa thôi, có thể chưa cần đến sáu tháng cậu đà rời khỏi Hàn Diệp Tu được rồi.
Thời gian như con thoi từng giây từng phút trôi qua, hôm nay là cuối tuần cho nên cậu không cần đến trường, mà Hàn Diệp Tu cũng không đến đón cậu, chỉ lúc giờ ăn tối gọi điện nói đi tụ họp với Dịch Dương một chút, đêm khuya mới về. Vân Hề đối với chuyện này hết sức hoan hỉ vui mừng.
Vân Hề nhìn băng urgo dán trên ngón tay mình mà khóe môi không khỏi nhếch lên, hôm đó cậu đang băn khoăn suy nghĩ tìm cách trốn tránh Hàn Diệp Tu thì đột nhiên được mở đường, cuối cùng là Hàn Diệp Tu hổ thẹn thay cậu băng bó vết thương, cho đến hôm nay vẫn chưa đưa ra ám hiệu gì với cậu hết.
Chuyện này với cậu là một chuyện tốt không gì sánh được, thế nhưng cậu nghĩ cũng không thể kéo dài được lâu nữa. Từ sau tiệc rượu kia Lê Tích vẫn chưa xuất hiện lại, cũng không biết y đang tính toán cái gì hay do sợ hãi Hàn Diệp Tu nữa, thế nhưng cậu tuyệt đối tin tưởng y sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.
Bây giờ cậu mong muốn Lê Tích có thể giống như trước đây cứ vài bữa lại xuất hiện một lần, chí ít như vậy cậu sẽ không phải vặn óc ra suy nghĩ xem cách trốn tránh Hàn Diệp Tu.
Vân Hề đang mải suy nghĩ về chuyện này thì điện thoại di động lại rung lên, là Hàn Diệp Tu gọi, cậu nhíu nhíu mày nhận điện: “Có chuyện gì vậy?”
“Vân Hề à, nhanh đến đây đem tên Hàn Diệp Tu này về đi, nếu cậu không đến tên nhóc này uống đến không đứng được mất.”
Vân Hề nghe vậy chỉ liếc mắt hỏi lại: “Ở đâu?”
Dịch Dương đọc cho cậu một địa chỉ rồi nhanh chóng cúp máy, nghe giọng qua điện thoại thì biết anh ta cũng uống khá nhiều rượu rồi.
Trước tiên Vân Hề vẫn cố đọc thêm vài trang sách rồi mới lề mề đi thay quần áo, sau đó cầm lấy ví tiền cùng điện thoại ra khỏi nhà. Khi cậu tiến vào quan rượu, rất dễ dàng tìm thấy vị trí mà Dịch Dương đã miêu tả trước đó, mà lúc này một tay Hàn Diệp Tu ôm chầm lấy vai Dịch Dương, một tay cầm chai rượu rót thẳng vào miệng.
Dịch Dương thấy Vân Hề tiến đến thì hưng phấn phất phất tay chào cậu.
Vân Hề gật đầu, bước nhanh về phía hai người bọn họ.
“Tôi bảo này, cậu uống không hết rượu còn giương nanh múa vuốt để làm chi?” Hàn Diệp Tu khẽ đẩy Dịch Dương, úp úp mở mở “Đã bảo là làm cạn một chai, cậu đừng có mà chơi đểu nhé.”
Dịch Dương thấy Vân Hề ngồi vào chỗ đối diện bọn họ thì cười gượng một cái, sau đó đẩy đẩy cằm Hàn Diệp Tu: “Cậu xem ai tới đây đi?”
“Ai?” Hàn Diệp Tu lập tức nghiêng đầu sang hướng khác, nhìn về phía Vân Hề, có lẽ bởi vì uống quá nhiều cho nên đôi mắt hắn có chút lờ đờ không nhìn rõ, nửa mặt gần như cúi gầm xuống.
Đương nhiên Hàn Diệp Tu không thể nhìn thấy rõ người đối diện mình là ai, hắn cầm một chai rượu lên chỉ chỉ: “Ai, là ai? Nếu là Lê Tích thì nhanh cút đi, nếu không, ông đây cho một chai bây giờ, cho đầu mày thủng lỗ luôn.”
Vân Hề dở khóc dở cười, cho dù uống say hắn vẫn còn nhớ đến lời hứa của mình, rất tốt.
Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề không lên tiếng, lại nói: “Nói nhanh lên! Nếu không nói ông đây liền cho mày thủng đầu!” Vừa nói hắn vừa cầm chai rượu lên khuya chân múa tay trên đầu Vân Hề.
“Chao ôi, tổ tông của tôi ới!” Dịch Dương liều mạng giật lại chai rượu trong tay Hàn Diệp Tu, đồng thời đẩy hắn ngồi xuống ghế: “Cậu xem chõ rõ đi, đây là Vân Hề, cậu có còn muốn cho cậu ấy thủng đầu nữa không? Tôi dám đảm bảo cậu sẽ khóc ngay tại đây đó!”
“Vân Hề là ai?” Hàn Diệp Tu ngẩn người nhìn về phía Dịch Dương, trong mắt chỉ toàn sương mù.
Dịch Dương cười lúng túng nhìn về phía Vân Hề: “Hắn uống nhiều rượu quá nên mơ hồ đó, cậu đừng để bụng nhé!”
“Không sao.” Vân Hề cười nhạt một cái, tay cầm lấy ly rượu.
“A! Vân Hề!” Hàn Diệp Tu mạnh mẽ xoay người lại, hai mắt trợn trừng nhìn về phía cậu: “Vân Hề, em đã đến rồi!”
Cậu cười híp mắt, gật gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy hắt thẳng ly rượu vào mặt hắn: “Tỉnh chưa?”
Dịch Dương đứng một bên yên lặng nhìn Hàn Diệp Tu bị hắt thẳng rượu vào mặt, bộ dạng của hắn lúc này hết sức thê thảm.
Hàn Diệp Tu chỉ lo lau lung tung trên mặt, sau đó vội vàng chạy theo Vân Hề: “Vân Hề, anh sai rồi, lúc nãy là anh nói giỡn với em thôi, em đừng tức giận nhé?”
Vân Hề duỗi một ngón tay ra đẩy đẩy lên trán Hàn Diệp Tu: “Vẫn còn muốn uống sao? Nếu không uống nữa thì nhanh về nhà!”
“Anh không uống nữa.” Hàn Diệp Tu mãnh liệt lắc đầu, chắc do hắn uống rượu nhiều cho nên thân mình thoáng loạng choạng, sau khi ổn định lại mới tiếp tục nói chuyện: “Chúng ta cùng về nhà đi.”
Vân Hề lập tức đỡ lấy Hàn Diệp Tu, ngoảnh đầu nhìn về Dịch Dương ở phía sau: “Cùng đi chứ?’
“Không được.” anh ta khoát khoát tay: “Tiểu Phong sẽ đến đây đón tôi, hai người cứ đi trước đi.”
“Được, vậy anh cẩn thận một chút.” Vân Hề nói xong liền đỡ Hàn Diệp Tu rời khỏi quán bar.
Dịch Dương ngồi ở vị trí cũ, một tay chống cằm mỉm cười, không biết có phải anh lỗi giác hay không mà anh cảm nhận được Vân Hề lạnh lùng hơn rất nhiều, không khúm núm sợ hãi giống như lúc mới quen Hàn Diệp Tu nữa. Tính toán ra sự thay đổi này chắc cũng được gần hai tháng rồi, không biết Hàn Diệp Tu đã nhận ra chưa.
“Thú vị.” Anh nhẹ nhàng xoa lên mặt mình: “Thực sự rất thú vị.”
Trong căn phòng trang trí đơn giản, Vân Hề đang chăm chú đọc một tuyển tiểu thuyết tiếng anh, để Hàn Diệp Tu không phát hiện chuyện cậu đi du học nước ngoài, cậu chỉ còn cách củng cố vốn tiếng Anh bằng cách này, không ngờ hiệu quả thực sự rất tốt.
Hàn Diệp Tu cứ tưởng cậu có hứng thú với đọc sách tiếng Anh cho nên cấp cho cậu không ít giáo trình tiếng Anh, nếu như không phải cậu cố hết sức ngăn cản hắn còn cho mời một gia sư tiếng Anh cho cậu rồi.
Với quyển tiểu thuyết này cậu đã đọc hiểu một nửa đến hiểu toàn phần, cho nên đối với cuộc thi tuyển sau này cậu vô cùng tự tin. Hơn nữa cậu cũng có đủ tài chính để du học rồi, tiếp theo chỉ cần chuẩn bị tốt những thứ còn lại nữa thôi, có thể chưa cần đến sáu tháng cậu đà rời khỏi Hàn Diệp Tu được rồi.
Thời gian như con thoi từng giây từng phút trôi qua, hôm nay là cuối tuần cho nên cậu không cần đến trường, mà Hàn Diệp Tu cũng không đến đón cậu, chỉ lúc giờ ăn tối gọi điện nói đi tụ họp với Dịch Dương một chút, đêm khuya mới về. Vân Hề đối với chuyện này hết sức hoan hỉ vui mừng.
Vân Hề nhìn băng urgo dán trên ngón tay mình mà khóe môi không khỏi nhếch lên, hôm đó cậu đang băn khoăn suy nghĩ tìm cách trốn tránh Hàn Diệp Tu thì đột nhiên được mở đường, cuối cùng là Hàn Diệp Tu hổ thẹn thay cậu băng bó vết thương, cho đến hôm nay vẫn chưa đưa ra ám hiệu gì với cậu hết.
Chuyện này với cậu là một chuyện tốt không gì sánh được, thế nhưng cậu nghĩ cũng không thể kéo dài được lâu nữa. Từ sau tiệc rượu kia Lê Tích vẫn chưa xuất hiện lại, cũng không biết y đang tính toán cái gì hay do sợ hãi Hàn Diệp Tu nữa, thế nhưng cậu tuyệt đối tin tưởng y sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.
Bây giờ cậu mong muốn Lê Tích có thể giống như trước đây cứ vài bữa lại xuất hiện một lần, chí ít như vậy cậu sẽ không phải vặn óc ra suy nghĩ xem cách trốn tránh Hàn Diệp Tu.
Vân Hề đang mải suy nghĩ về chuyện này thì điện thoại di động lại rung lên, là Hàn Diệp Tu gọi, cậu nhíu nhíu mày nhận điện: “Có chuyện gì vậy?”
“Vân Hề à, nhanh đến đây đem tên Hàn Diệp Tu này về đi, nếu cậu không đến tên nhóc này uống đến không đứng được mất.”
Vân Hề nghe vậy chỉ liếc mắt hỏi lại: “Ở đâu?”
Dịch Dương đọc cho cậu một địa chỉ rồi nhanh chóng cúp máy, nghe giọng qua điện thoại thì biết anh ta cũng uống khá nhiều rượu rồi.
Trước tiên Vân Hề vẫn cố đọc thêm vài trang sách rồi mới lề mề đi thay quần áo, sau đó cầm lấy ví tiền cùng điện thoại ra khỏi nhà. Khi cậu tiến vào quan rượu, rất dễ dàng tìm thấy vị trí mà Dịch Dương đã miêu tả trước đó, mà lúc này một tay Hàn Diệp Tu ôm chầm lấy vai Dịch Dương, một tay cầm chai rượu rót thẳng vào miệng.
Dịch Dương thấy Vân Hề tiến đến thì hưng phấn phất phất tay chào cậu.
Vân Hề gật đầu, bước nhanh về phía hai người bọn họ.
“Tôi bảo này, cậu uống không hết rượu còn giương nanh múa vuốt để làm chi?” Hàn Diệp Tu khẽ đẩy Dịch Dương, úp úp mở mở “Đã bảo là làm cạn một chai, cậu đừng có mà chơi đểu nhé.”
Dịch Dương thấy Vân Hề ngồi vào chỗ đối diện bọn họ thì cười gượng một cái, sau đó đẩy đẩy cằm Hàn Diệp Tu: “Cậu xem ai tới đây đi?”
“Ai?” Hàn Diệp Tu lập tức nghiêng đầu sang hướng khác, nhìn về phía Vân Hề, có lẽ bởi vì uống quá nhiều cho nên đôi mắt hắn có chút lờ đờ không nhìn rõ, nửa mặt gần như cúi gầm xuống.
Đương nhiên Hàn Diệp Tu không thể nhìn thấy rõ người đối diện mình là ai, hắn cầm một chai rượu lên chỉ chỉ: “Ai, là ai? Nếu là Lê Tích thì nhanh cút đi, nếu không, ông đây cho một chai bây giờ, cho đầu mày thủng lỗ luôn.”
Vân Hề dở khóc dở cười, cho dù uống say hắn vẫn còn nhớ đến lời hứa của mình, rất tốt.
Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề không lên tiếng, lại nói: “Nói nhanh lên! Nếu không nói ông đây liền cho mày thủng đầu!” Vừa nói hắn vừa cầm chai rượu lên khuya chân múa tay trên đầu Vân Hề.
“Chao ôi, tổ tông của tôi ới!” Dịch Dương liều mạng giật lại chai rượu trong tay Hàn Diệp Tu, đồng thời đẩy hắn ngồi xuống ghế: “Cậu xem chõ rõ đi, đây là Vân Hề, cậu có còn muốn cho cậu ấy thủng đầu nữa không? Tôi dám đảm bảo cậu sẽ khóc ngay tại đây đó!”
“Vân Hề là ai?” Hàn Diệp Tu ngẩn người nhìn về phía Dịch Dương, trong mắt chỉ toàn sương mù.
Dịch Dương cười lúng túng nhìn về phía Vân Hề: “Hắn uống nhiều rượu quá nên mơ hồ đó, cậu đừng để bụng nhé!”
“Không sao.” Vân Hề cười nhạt một cái, tay cầm lấy ly rượu.
“A! Vân Hề!” Hàn Diệp Tu mạnh mẽ xoay người lại, hai mắt trợn trừng nhìn về phía cậu: “Vân Hề, em đã đến rồi!”
Cậu cười híp mắt, gật gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy hắt thẳng ly rượu vào mặt hắn: “Tỉnh chưa?”
Dịch Dương đứng một bên yên lặng nhìn Hàn Diệp Tu bị hắt thẳng rượu vào mặt, bộ dạng của hắn lúc này hết sức thê thảm.
Hàn Diệp Tu chỉ lo lau lung tung trên mặt, sau đó vội vàng chạy theo Vân Hề: “Vân Hề, anh sai rồi, lúc nãy là anh nói giỡn với em thôi, em đừng tức giận nhé?”
Vân Hề duỗi một ngón tay ra đẩy đẩy lên trán Hàn Diệp Tu: “Vẫn còn muốn uống sao? Nếu không uống nữa thì nhanh về nhà!”
“Anh không uống nữa.” Hàn Diệp Tu mãnh liệt lắc đầu, chắc do hắn uống rượu nhiều cho nên thân mình thoáng loạng choạng, sau khi ổn định lại mới tiếp tục nói chuyện: “Chúng ta cùng về nhà đi.”
Vân Hề lập tức đỡ lấy Hàn Diệp Tu, ngoảnh đầu nhìn về Dịch Dương ở phía sau: “Cùng đi chứ?’
“Không được.” anh ta khoát khoát tay: “Tiểu Phong sẽ đến đây đón tôi, hai người cứ đi trước đi.”
“Được, vậy anh cẩn thận một chút.” Vân Hề nói xong liền đỡ Hàn Diệp Tu rời khỏi quán bar.
Dịch Dương ngồi ở vị trí cũ, một tay chống cằm mỉm cười, không biết có phải anh lỗi giác hay không mà anh cảm nhận được Vân Hề lạnh lùng hơn rất nhiều, không khúm núm sợ hãi giống như lúc mới quen Hàn Diệp Tu nữa. Tính toán ra sự thay đổi này chắc cũng được gần hai tháng rồi, không biết Hàn Diệp Tu đã nhận ra chưa.
“Thú vị.” Anh nhẹ nhàng xoa lên mặt mình: “Thực sự rất thú vị.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook