Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế
-
Chương 12: C4.2
Nhưng cậu không thấy chút miễn cưỡng nào, Minh Khương rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, cậu không cảm giác được cảm xúc không thoải mái gì từ trên người Roth.
Minh Khương không hiểu được, nếu Roth đã biết mình từ hành tinh rác tới đây, tại sao lại không hề tránh né.
Khoảng thời gian này lên Tinh Võng tìm hiểu qua, mọi người đều tránh dân tị nạn tới từ hành tinh rác như tránh rắn rết
Học sinh trên xe đã xuống gần hết, lúc này Roth mới đứng lên, kéo Minh Khương đi xuống: “Tôi từng đến đây trước rồi, tôi biết rõ điểm báo danh ở đâu, chúng ta cùng nhau đi đi.”
“……” Minh Khương nói, “Được.”
Cổng trường quân sự đế quốc Lotus rộng lớn tráng lệ, Minh Khương xuống xe huyền phù, đứng song song cùng Roth trước cổng đá hoa cương của trường học.
Roth đắc ý khoác vai Minh Khương: “Thế nào! Cánh cổng này có phải rất đẹp không! Chữ trên cổng, nghe nói là do bệ hạ tự mình viết cho hiệu trưởng.”
Cổng lớn cao khoảng bằng tòa nhà bốn tầng, Minh Khương ngửa đầu, nhìn dòng chữ bằng bút lông đầy sắc bén.
“Ừm, rất đẹp.”
Roth cười sang sảng: “Đúng không, tôi nói cho cậu biết, bệ hạ chúng ta thật sự rất lợi hại, sau khi cậu tốt nghiệp có định cư tại đế đô không, đến lúc đó chúng ta cùng nhau phục vụ bê hạ……”
Đế quốc Lotus vẫn luôn cung cấp một số phúc lợi cho các hành tinh rác xung quanh, bao gồm không giới hạn ở một số phương diện hợp tác giúp đỡ, đồng thời cung cấp một số chỉ tiêu trường quân sự.
Sau khi thông qua đơn xin nhập học, chỉ cần học sinh thuận lợi tốt nghiệp sau ba năm, là có thể định cư tại đế đô Lotus.
Đây là nguyên nhân vì sao Minh Khương nộp đơn xin vào trường quân sự đế quốc Lotus.
Hôm nay là khai giảng, trên quảng trường mênh mông là người cực kỳ náo nhiệt.
Minh Khương có chút tò mò, cậu ở hành tinh rác chưa bao giờ thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Roth vừa định gọi Minh Khương cùng đi vào, vừa quay đầu phát hiện Minh Khương đang nhìn chằm chằm một gian hàng bán đồ dùng vô cùng nghiêm túc.
“Mấy thứ này chẳng có gì hay ——” Roth nói đến một nửa lập tức phanh lại, cậu nhớ tới quê quán Minh Khương, lớn lên rên hành tinh rác Minh Khương có thể chưa từng nhìn thấy những món đồ này.
Roth nuốt hết những lời còn lại vào bụng.
Sự thật là Minh Khương thấy một chậu hoa bằng gốm sứ xinh đẹp.
Đồ sứ là một sản phẩm thủ công mỹ nghệ, tại hành tinh rác chính là vật hiếm lạ.
Minh Khương nhìn trúng là một chậu hoa sứ màu xanh da trờilớp men mỏng nhẵn, oánh nhuận trơn bóng, xanh như bầu trời sáng như gương, cực kỳ đẹp.
Trong lúc cậu đang tập trung ngắm những món đồ sứ, Roth một bên lôi cậu sải bước, kéo cậu tới gian
hàng bán các món đồ hiếm lạ cổ quái.
Vừa đi vừa giới thiệu với Minh Khương: “Cũng do hôm nay khai giảng, bằng không cổng trường không cho phép ầm ĩ như vậy.”
Các gian hàng nhỏ này đều do học viên kinh doanh, Minh Khương tùy ý Roth lôi kéo cậu đến trước một gian hàng.
Chủ quán là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên cổ áo còn cài kim cài áo học viên trường quân sự.
“Muốn xem gì thì xem, có ghi giá hết rồi.” Nữ sinh ngồi trên một bức tượng nhỏ, bắt chéo chân, trong miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ từ bồn hoa bên cạnh, một bộ dáng vô tư tản mạn.
Minh Khương ngồi xổm xuống, Roth ở phía sau nói: “Coi như lễ gặp mặt huynh đệ chúng ta hôm nay, cậu tùy tiện chọn!”
Vành nón có chút che khuất tầm mắt, Minh Khương xốc mũ lên, gương mặt trắng nõn xinh đẹp bại lộ trong tầm mắt mọi người, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhưng Minh Khương không hề có ý thức được mình đang bị mọi người theo dõi, cậu cầm chậu hoa sứ xanh mà mình liếc mắt cái đã nhìn trúng, vui vẻ trong mắt như phát ra ánh sáng.
Nữ sinh kia nhìn khuôn mặt Minh Khương, phun cọng cỏ trong miệng nói: “Cậu lớn lên thật là đẹp.”
Một giao diện thanh toán trên thiết bị đầu cuối được lấy ra, Minh Khương dứt khoát thanh toán: “Cảm ơn.”
Roth: “Uầy uầy, tớ đã nói là để tớ thanh toán mà.”
Minh Khương không hiểu được, nếu Roth đã biết mình từ hành tinh rác tới đây, tại sao lại không hề tránh né.
Khoảng thời gian này lên Tinh Võng tìm hiểu qua, mọi người đều tránh dân tị nạn tới từ hành tinh rác như tránh rắn rết
Học sinh trên xe đã xuống gần hết, lúc này Roth mới đứng lên, kéo Minh Khương đi xuống: “Tôi từng đến đây trước rồi, tôi biết rõ điểm báo danh ở đâu, chúng ta cùng nhau đi đi.”
“……” Minh Khương nói, “Được.”
Cổng trường quân sự đế quốc Lotus rộng lớn tráng lệ, Minh Khương xuống xe huyền phù, đứng song song cùng Roth trước cổng đá hoa cương của trường học.
Roth đắc ý khoác vai Minh Khương: “Thế nào! Cánh cổng này có phải rất đẹp không! Chữ trên cổng, nghe nói là do bệ hạ tự mình viết cho hiệu trưởng.”
Cổng lớn cao khoảng bằng tòa nhà bốn tầng, Minh Khương ngửa đầu, nhìn dòng chữ bằng bút lông đầy sắc bén.
“Ừm, rất đẹp.”
Roth cười sang sảng: “Đúng không, tôi nói cho cậu biết, bệ hạ chúng ta thật sự rất lợi hại, sau khi cậu tốt nghiệp có định cư tại đế đô không, đến lúc đó chúng ta cùng nhau phục vụ bê hạ……”
Đế quốc Lotus vẫn luôn cung cấp một số phúc lợi cho các hành tinh rác xung quanh, bao gồm không giới hạn ở một số phương diện hợp tác giúp đỡ, đồng thời cung cấp một số chỉ tiêu trường quân sự.
Sau khi thông qua đơn xin nhập học, chỉ cần học sinh thuận lợi tốt nghiệp sau ba năm, là có thể định cư tại đế đô Lotus.
Đây là nguyên nhân vì sao Minh Khương nộp đơn xin vào trường quân sự đế quốc Lotus.
Hôm nay là khai giảng, trên quảng trường mênh mông là người cực kỳ náo nhiệt.
Minh Khương có chút tò mò, cậu ở hành tinh rác chưa bao giờ thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Roth vừa định gọi Minh Khương cùng đi vào, vừa quay đầu phát hiện Minh Khương đang nhìn chằm chằm một gian hàng bán đồ dùng vô cùng nghiêm túc.
“Mấy thứ này chẳng có gì hay ——” Roth nói đến một nửa lập tức phanh lại, cậu nhớ tới quê quán Minh Khương, lớn lên rên hành tinh rác Minh Khương có thể chưa từng nhìn thấy những món đồ này.
Roth nuốt hết những lời còn lại vào bụng.
Sự thật là Minh Khương thấy một chậu hoa bằng gốm sứ xinh đẹp.
Đồ sứ là một sản phẩm thủ công mỹ nghệ, tại hành tinh rác chính là vật hiếm lạ.
Minh Khương nhìn trúng là một chậu hoa sứ màu xanh da trờilớp men mỏng nhẵn, oánh nhuận trơn bóng, xanh như bầu trời sáng như gương, cực kỳ đẹp.
Trong lúc cậu đang tập trung ngắm những món đồ sứ, Roth một bên lôi cậu sải bước, kéo cậu tới gian
hàng bán các món đồ hiếm lạ cổ quái.
Vừa đi vừa giới thiệu với Minh Khương: “Cũng do hôm nay khai giảng, bằng không cổng trường không cho phép ầm ĩ như vậy.”
Các gian hàng nhỏ này đều do học viên kinh doanh, Minh Khương tùy ý Roth lôi kéo cậu đến trước một gian hàng.
Chủ quán là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên cổ áo còn cài kim cài áo học viên trường quân sự.
“Muốn xem gì thì xem, có ghi giá hết rồi.” Nữ sinh ngồi trên một bức tượng nhỏ, bắt chéo chân, trong miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ từ bồn hoa bên cạnh, một bộ dáng vô tư tản mạn.
Minh Khương ngồi xổm xuống, Roth ở phía sau nói: “Coi như lễ gặp mặt huynh đệ chúng ta hôm nay, cậu tùy tiện chọn!”
Vành nón có chút che khuất tầm mắt, Minh Khương xốc mũ lên, gương mặt trắng nõn xinh đẹp bại lộ trong tầm mắt mọi người, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhưng Minh Khương không hề có ý thức được mình đang bị mọi người theo dõi, cậu cầm chậu hoa sứ xanh mà mình liếc mắt cái đã nhìn trúng, vui vẻ trong mắt như phát ra ánh sáng.
Nữ sinh kia nhìn khuôn mặt Minh Khương, phun cọng cỏ trong miệng nói: “Cậu lớn lên thật là đẹp.”
Một giao diện thanh toán trên thiết bị đầu cuối được lấy ra, Minh Khương dứt khoát thanh toán: “Cảm ơn.”
Roth: “Uầy uầy, tớ đã nói là để tớ thanh toán mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook