Sống Sót
-
Chương 66: Ấm áp
Edit: Đầm♥Cơ
Tối hôm qua Mạnh Khung thương lượng với tôi một chút, quyết định cho Triệu Nhĩ Đóa 5000 đồng, học phí qua nhiều năm như vậy vẫn không hề hạ xuống, chắc có thể khiến chú Triệu nhức đầu một hồi lâu. Nhưng chú Triệu kiên quyết không thu, hốc mắt chú có chút hồng, nói đại đội của bọn họ đã đem tiền học phí cho chú, nhà họ Triệu tuyệt sẽ không thu tiền của Mạnh Khung.
Tôi và Mạnh Khung đều có chút lúng túng, bởi vì hai cha con bọn họ mới đầu còn cười, chào hỏi chúng tôi ăn cơm, nhưng đang ăn thì lại đột nhiên khóc. Triệu Nhĩ Đóa khóc nước mắt chảy hết vào trong chén, cha của cậu dạy dỗ cậu một câu, còn chưa mắng xong mình cũng khóc. Hai người ôm đầu mà khóc, lẩm bẩm nói bác sĩ bác sĩ gì đó, ai cũng nghe không rõ.
Mạnh Khung không biết nên nói gì, chỉ một ly tiếp một ly uống rượu. Anh uống rượu rất dễ đỏ mặt, trong chốc lát mặt liền đỏ, tôi vốn không muốn để anh uống, nhưng chú Triệu lôi kéo Mạnh Khung rót không ngừng, tôi lại không thể không nhìn mặt mũi chú Triệu, cuối cùng chỉ có thể thôi.
Mạnh Khung mà uống say thì khí lực sẽ trở nên lớn vô cùng, anh giống như người không xương nằm trên người tôi, đôi môi như có như không đụng vào cổ tôi. Cha con nhà họ Triệu đều ở đó cười, nói Mạnh Khung nhận lầm Khải Minh thành vợ anh rồi.
Tôi rất bình tĩnh khiêng Mạnh Khung đi ra ngoài, ngăn một chiếc taxi. Khi đó Mạnh Khung đang liếm lỗ tai của tôi, tôi vừa ngăn cản anh vừa mang anh lên xe. Tài xế thường thấy kiểu say rượu thế này, nhìn tôi, cổ quái nói:
“Đừng ói lên xe.”
Tôi gật đầu một cái, nói cho hắn biết muốn đi đâu. Vừa nghe địa chỉ nhà thì Mạnh Khung không ồn ào nữa, anh nắm tay của tôi, hoảng sợ nhìn không gian thu hẹp này.
Anh nói:
“Đi đâu vậy?”
Tôi nói:
“Chú đi theo cháu.”
Mạnh Khung trợn to hai mắt, sắc mặt đỏ bừng, một lát sau nhận ra tôi là ai mới dựa vào trước ngực của tôi, đầu nặng nề đè nơi trái tim tôi.
Anh nói: “Đại ca, chú khó chịu. Muốn ói.”
“Vậy sao còn uống nhiều như thế.”
“Vui mà.” Mạnh Khung nhắm mắt lại, nói, “Về sau không uống.”
Tôi nhớ được kiếp trước anh nghiện rượu vô cùng, không biết vì sao kiếp này anh lại không uống. Tôi nửa thật nửa giả hỏi:
“Trước đây chú thích uống rượu như vậy, sao bây giờ đột nhiên không uống nữa?”
Mạnh Khung cười, miệng anh đều nồng nặc mùi rượu . Anh nói:
“Chưa bao giờ thích uống. Chẳng qua là đau lòng, uống nhiều quá liền chết lặng.”
Mạnh Khung giơ tay lên sờ sờ ngực tôi, dùng đầu ngón tay bới quần áo của tôi, nhẹ giọng nói:
“Chính là chỗ này đau. Cháu hiểu không?”
Tôi sửng sốt một chút, ánh mắt tối ám, hỏi:
“Đau cái gì?”
“Đau cháu đi nha.” Mạnh Khung nói, “Cháu còn không để ý đến chú. Vừa đi liền ——”
Mạnh Khung cười hai tiếng, không biết là ý gì, sau đó anh liền nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Nghe lời này, thân thể tôi lung lay, vốn định hỏi Mạnh Khung tiếp, nhưng một câu anh cũng không nói. Đêm đó tôi cũng uống không ít, trong nháy mắt tôi còn tưởng rằng mình nghe nhầm rồi, sau đó lại cảm thấy không đúng, cảm giác có một đáp án miêu tả sinh động, mà đầu óc tôi rất chậm chạp, nghĩ kiểu gì cũng tìm không ra đầu mối. Sau ngày đó thậm chí còn quên mất lời Mạnh Khung nói.
Mấy tháng trước tôi và Mạnh Khung nộp tiền đặt cọc (*trong mua trả góp), lại mua một căn phòng, khi đó giá phòng còn chưa đạt đến đỉnh núi, 60 vạn đã có thể mua một căn phòng 120 tới 140 mét vuông. Tôi biết chừng hai năm nữa, 60 vạn cũng không đủ để mua một nửa diện tích hiện giờ mua được, vì vậy tôi vay ngân hàng viết tên trước. Tiền đặt cọc là 45 vạn, tôi xuất ra hai mươi vạn, Mạnh Khung ra 25 vạn. Anh vốn không muốn dùng tiền của tôi, chết sống phải đi vay tiền. Tôi nói chú làm gì phải vậy, để tiền ở trong ngân hàng mọc lông sao? Anh thở dài nói:
“Nếu không chú đóng cửa tiệm mới mở kia. Chú. . . . . .”
“Đừng nói.” Tôi nói, “Sao chú cứ phải làm rõ ra với cháu như vậy?”
Mạnh Khung bị tôi chẹn họng, không nói nữa. Nửa ngày sau lại ôm lấy tôi từ phía sau, chống đầu trên vai tôi, nhẹ giọng nói:
“Bởi vì cháu thật tốt quá. Không như vậy, chú cảm thấy chú vĩnh viễn không xứng với cháu.”
Mạnh Khung lo lắng và sợ hãi khiến tôi bất đắc dĩ, tôi vỗ vỗ tay của anh, nói:
“Chú nói yêu thương với cháu, cháu cảm thấy chú xứng là được.”
Tôi không phải cường đại lợi hại không có nhược điểm giống như tôi trong mắt Mạnh Khung. Mới vừa làm xong thủ tục với anh xong, đứng hứng gió cả ngày khiến hôm sau tôi liền bị cảm. Đi bệnh viện khám, bác sĩ nói là bị viêm, chuyền nước muối cho tôi. Mạnh Khung vẫn ngồi ở bên cạnh tôi đợi nhiều giờ. Buổi chiều tôi còn có lớp, vốn muốn chỉnh nước muối chảy nhanh một chút, nhưng Mạnh Khung lại chỉnh rất chậm, anh nói mùa đông quá lạnh, nhanh như vậy không chịu nổi.
Tôi không cảm thấy lạnh, nhưng Mạnh Khung vẫn lấy tay che cánh tay ghim kim của tôi, sau đó thâm tình chậm rãi vuốt ve.
Gần đây có rất nhiều chuyện, tôi vội một ngày chỉ có thể ngủ bốn năm giờ. Lúc này đột nhiên thả lỏng, mệt mỏi lập tức cuốn tới, mí mắt tôi rất nặng, không mở ra được, liền nằm ngửa ở trên ghế nhắm mắt lại.
Không biết ngủ bao lâu, cánh tay của tôi đau xót, mở mắt nhìn một chút, y tá đã rút kim ra. Không ngờ tôi đã ngủ lâu như vậy. Tỉnh lại càng khó chịu, thân thể tôi rất nóng, còn cảm thấy lạnh, tôi nghĩ tôi sốt rồi. Mạnh Khung đỡ lấy tôi, hỏi:
“Sao vậy?”
Tôi nói:
“Đầu choáng váng.”
Mạnh Khung áy náy nhìn tôi, tự trách nói:
“Chú thấy cháu quá mệt mỏi nên không kêu cháu. Vừa rồi nên kêu cháu dậy, cháu xem, bị lạnh rồi. . . . . .”
“Không có.” Tôi nói, “Đã sớm phát sốt, vẫn chịu đựng mà thôi.”
Mạnh Khung đắp áo khoác lên người tôi, lúc tôi ngồi dậy nó liền trượt xuống đất. Mạnh Khung nhặt lên mặc vào, cùng tôi đi về nhà.
Có lẽ là quá mệt mỏi nên vừa đến nhà tôi liền nằm trên giường, đôi mắt vừa chua vừa chát, trợn cũng không mở ra được. Mạnh Khung rất an tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, chờ anh đánh thức tôi thì trời đã tối rồi.
Ngủ quá nhiều, ánh mắt tôi có chút sưng. Tôi đứng lên cảm thấy dạ dày rất khó chịu.
Mạnh Khung mở đèn, bưng chén cháo rau cải tới. Tôi lắc đầu nói không muốn ăn, anh liền để chén qua một bên, đến phòng tắm bưng chậu nước nóng ra cho tôi.
“Cởi quần áo.” Mạnh Khung vắt khăn lông, nói: “Chảy nhiều mồ hôi như vậy, rất khó chịu, chú lau người cho cháu.”
Tôi rất mệt mỏi, vốn không muốn động nhưng cảm thấy người cứ dính nhớt như vậy thật khó chịu nên liền nâng tay. Còn chưa động thì Mạnh Khung đã giúp tôi cởi nút áo sơ mi ra.
Mới vừa cởi áo ra, da liền tiếp xúc với không khí lạnh khiến tôi nổi hết da gà. Mạnh Khung cầm khăn lông nóng lau trên người tôi. Khăn lông mới lấy ra khỏi nước nóng mang theo ấm áp khiến người ta thư thích, mồ hôi của tôi đều bị lau sạch.
Mạnh Khung cẩn thận lau phía sau lưng, dưới nách, trước ngực tôi, giúp tôi ấm người, sau đó lại cởi quần của tôi xuống, lau chân cho tôi.
Buổi tối tôi uống thuốc hạ sốt thật không tốt cho dạ dày, thế nên nhất định phải ăn cơm. Nhưng những ngày này bận rộn khiến tôi nuốt không trôi, ăn hai miếng đã ói lên người. Mạnh Khung không nói gì, cầm giấy vệ sinh cẩn thận lau giúp tôi, sau đó lại thay áo ngủ cho tôi, cởi quần áo ra thả vào trong máy giặt.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, ai nói chú không xứng với cháu? Chú không ghét bỏ cháu… tại sao cháu lại ghét bỏ chú chứ.
Vừa nhập học, Triệu Nhĩ Đóa bắt đầu bận rộn với cuộc sống sinh viên mới. Lúc đầu cậu còn chưa có thẻ học sinh, không thể dùng một tấm thẻ có thẻ xoát hết mọi nơi, phải dùng một đống phiếu thay thế tạm thời trường học chuẩn bị. Lúc cậu dùng thẻ không rõ ràng lắm, cứ luống cuống tay chân. Khu dạy học rất lớn, cậu không tìm được phòng ăn, thường gọi điện thoại cho tôi trước khi hết khóa, khóc vang trời nói:
“Tôi không tìm được căn tin, sắp chết đói!”
Tôi phát hiện năng lực nhận đường của cậu không phải kém bình thường, chẳng trách chú Triệu muốn tôi chăm sóc nhiều hơn. Nghiên cứu sinh và sinh viên chưa tốt nghiệp không học cùng một khu. Tôi đang học đương nhiên không thể đi ra ngoài tìm cậu, chỉ có thể chỉ đường qua điện thoại cho cậu. Nhưng tôi lại phát hiện cậu vẫn không tìm được đường, tôi liền nói cậu hỏi người bên cạnh, Triệu Nhĩ Đóa ấp a ấp úng nói:
“. . . . . . Không dám.”
Sau này tôi không nhịn được nữa, lười nhận điện thoại của cậu, tùy cậu tự sinh tự diệt trong trường.
Một người bạn cùng ký túc xá với tôi học khoa chính quy nhưng thành tích của cậu ta lại không đủ để bảo vệ nghiên cứu, còn không tham gia thi nghiên cứu. Có người đoán cậu ta đi cửa sau, nhưng những chuyện đó đều không liên quan đến tôi.
Ngành y vốn nhiều khóa, ngành của chúng tôi đã rất đáng sợ, của bọn họ còn liều mạng hơn chúng tôi. Bởi vì bôn ba trên đường tốn quá nhiều thời gian, Triệu Nhĩ Đóa gấp đến độ không xong, sắp hỏng mất. Tôi thấy cậu ta đáng thương, chỉ có thể thương lượng với Lý Trúc Sinh cho Triệu Nhĩ Đóa vào ở.
Lý Trúc Sinh dứt khoát dọn ra ngoài, nghiên cứu sinh có thể ở một mình trong ký túc xá, cậu có thể chọn những phòng khác. Cứ như vậy, Triệu Nhĩ Đóa đến chỗ tôi ở. Nhìn cậu ngu xuẩn như vậy, tôi cảm thấy cậu và lúc còn bé chẳng khác gì nhau. Thật không biết cậu phải ăn bao nhiêu khổ mới có thể thi đậu trường đại học này.
Triệu Nhĩ Đóa thật vui mừng, cậu cảm thấy ở chung với tôi sẽ không còn chuyện không tìm được phòng ăn nữa. Tôi rất kỳ quái hỏi cậu:
“Sao cậu không đi ăn cơm với bạn cùng phòng?”
Triệu Nhĩ Đóa nói:
“Bởi vì tôi cứ luôn ở trong phòng tự học.”
Tôi trầm mặc một chút, há miệng, không nói gì.
Lý Trúc Sinh muốn dọn khỏi phòng, cha của cậu ta vừa khéo từ Thượng Hải tới Bắc Kinh, liền nói phải lên giúp cậu ta xách hành lý. Lý Trúc Sinh vốn từ chối, nhưng cha cậu cứ muốn tới, Lý Trúc Sinh đành tràn ngập áy náy nhìn chúng tôi, nói: “Ba tôi có thể ồn ào một chút.”
“Không có việc gì.” Tôi nói, sau đó nằm ngủ, Triệu Nhĩ Đóa không nói không rằng, nắm chặt thời gian bổ sung giấc ngủ.
Ước chừng nửa giờ sau, ba Lý Trúc Sinh đẩy cửa vào, lớn tiếng nói. Tôi nghe giọng nói kia có chút quen thuộc, nhưng không biết đã nghe ở chỗ nào. Bởi vì âm thanh quá lớn nên đã đánh thức tôi dậy. Tôi tỉnh, suy nghĩ còn có chút hỗn độn, liền cầm sách ở đầu giường đọc một lát, không hề quay đầu nhìn lại.
Giọng nói kia càng lúc càng lớn, chắc là đang bàn bạc chuyển hành lý đi. Lúc đầu hai người bọn họ nói tiếng Thượng Hải, sau đó đổi thành tiếng phổ thông. Tiếng phổ thông này khiến tôi cảm thấy thật khó chịu.
Lúc ba Lý Trúc Sinh nói một câu:
“. . . . . . Không có việc gì, tôi giúp cậu tìm xxx” thì tôi đột nhiên sửng sốt một chút, chợt từ trên giường ngồi dậy, quay đầu nhìn cha của vị bạn học này.
Sau đó tôi sợ ngây người, tiếp theo hàm răng liền run rẩy. Tôi tỉnh táo, đó là vì răng tôi cắn phải môi mình, trong cổ họng đầy mùi máu tươi khiến người ta khó chịu.
Sau đó tôi không có cách nào khắc chế toàn thân run rẩy, một sự phẫn nộ cuốn lấy toàn thân khiến người ta muốn gầm thét. Thân thể của tôi đau đớn, bởi vì dù chỉ liếc một cái tôi cũng nhận ra người đàn ông này.
Người đàn ông này bước ra khỏi chiếc xe sang trọng đứng trước mặt tôi, gã kinh hoảng cố giả bộ bình tĩnh cầm điện thoại di động lên, run rẩy gọi điện, nói:
“Tôi xảy ra chuyện, giúp tôi tìm xxx.”
Người nọ là người đâm chết tôi kiếp trước.
Hô hấp của tôi trở nên nặng nề, hai bàn tay nắm chặt, dường như bây giờ chỉ muốn nhảy xuống níu lấy quần áo gã đàn ông kia, hung hăng cho gã một quyền. Ai bảo gã say rượu lái xe, ai bảo gã đâm tôi tan xương nát thịt!
Tiếng thở nặng nề của tôi khiến Lý Trúc Sinh và người đàn ông kia ngẩng đầu lên, bọn họ chần chờ nhìn tôi, Lý Trúc Sinh nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Triệu Nhĩ Đóa còn đang ngủ cho nên tôi không phát ra tạp âm gì. Tôi chỉ ‘ phanh ’ một tiếng, nằm xuống giường, lật người, đắp chăn lên.
Một khắc kia toàn thân tôi phát run, đột nhiên rất muốn gặp Mạnh Khung.
Tôi mắng, làm sao lại trùng hợp như vậy?
Thật ra thì không phải trùng hợp. Lý Trúc Sinh là người Thượng Hải tới Bắc Kinh đi học. Mà kiếp trước tôi vừa vặn khéo thi trúng một trường ở Thượng Hải, như vậy cha Lý Trúc Sinh có thể xuất hiện ở Thượng Hải và Bắc Kinh là điều không ly kỳ.
Tôi và Mạnh Khung đều có chút lúng túng, bởi vì hai cha con bọn họ mới đầu còn cười, chào hỏi chúng tôi ăn cơm, nhưng đang ăn thì lại đột nhiên khóc. Triệu Nhĩ Đóa khóc nước mắt chảy hết vào trong chén, cha của cậu dạy dỗ cậu một câu, còn chưa mắng xong mình cũng khóc. Hai người ôm đầu mà khóc, lẩm bẩm nói bác sĩ bác sĩ gì đó, ai cũng nghe không rõ.
Mạnh Khung không biết nên nói gì, chỉ một ly tiếp một ly uống rượu. Anh uống rượu rất dễ đỏ mặt, trong chốc lát mặt liền đỏ, tôi vốn không muốn để anh uống, nhưng chú Triệu lôi kéo Mạnh Khung rót không ngừng, tôi lại không thể không nhìn mặt mũi chú Triệu, cuối cùng chỉ có thể thôi.
Mạnh Khung mà uống say thì khí lực sẽ trở nên lớn vô cùng, anh giống như người không xương nằm trên người tôi, đôi môi như có như không đụng vào cổ tôi. Cha con nhà họ Triệu đều ở đó cười, nói Mạnh Khung nhận lầm Khải Minh thành vợ anh rồi.
Tôi rất bình tĩnh khiêng Mạnh Khung đi ra ngoài, ngăn một chiếc taxi. Khi đó Mạnh Khung đang liếm lỗ tai của tôi, tôi vừa ngăn cản anh vừa mang anh lên xe. Tài xế thường thấy kiểu say rượu thế này, nhìn tôi, cổ quái nói:
“Đừng ói lên xe.”
Tôi gật đầu một cái, nói cho hắn biết muốn đi đâu. Vừa nghe địa chỉ nhà thì Mạnh Khung không ồn ào nữa, anh nắm tay của tôi, hoảng sợ nhìn không gian thu hẹp này.
Anh nói:
“Đi đâu vậy?”
Tôi nói:
“Chú đi theo cháu.”
Mạnh Khung trợn to hai mắt, sắc mặt đỏ bừng, một lát sau nhận ra tôi là ai mới dựa vào trước ngực của tôi, đầu nặng nề đè nơi trái tim tôi.
Anh nói: “Đại ca, chú khó chịu. Muốn ói.”
“Vậy sao còn uống nhiều như thế.”
“Vui mà.” Mạnh Khung nhắm mắt lại, nói, “Về sau không uống.”
Tôi nhớ được kiếp trước anh nghiện rượu vô cùng, không biết vì sao kiếp này anh lại không uống. Tôi nửa thật nửa giả hỏi:
“Trước đây chú thích uống rượu như vậy, sao bây giờ đột nhiên không uống nữa?”
Mạnh Khung cười, miệng anh đều nồng nặc mùi rượu . Anh nói:
“Chưa bao giờ thích uống. Chẳng qua là đau lòng, uống nhiều quá liền chết lặng.”
Mạnh Khung giơ tay lên sờ sờ ngực tôi, dùng đầu ngón tay bới quần áo của tôi, nhẹ giọng nói:
“Chính là chỗ này đau. Cháu hiểu không?”
Tôi sửng sốt một chút, ánh mắt tối ám, hỏi:
“Đau cái gì?”
“Đau cháu đi nha.” Mạnh Khung nói, “Cháu còn không để ý đến chú. Vừa đi liền ——”
Mạnh Khung cười hai tiếng, không biết là ý gì, sau đó anh liền nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Nghe lời này, thân thể tôi lung lay, vốn định hỏi Mạnh Khung tiếp, nhưng một câu anh cũng không nói. Đêm đó tôi cũng uống không ít, trong nháy mắt tôi còn tưởng rằng mình nghe nhầm rồi, sau đó lại cảm thấy không đúng, cảm giác có một đáp án miêu tả sinh động, mà đầu óc tôi rất chậm chạp, nghĩ kiểu gì cũng tìm không ra đầu mối. Sau ngày đó thậm chí còn quên mất lời Mạnh Khung nói.
Mấy tháng trước tôi và Mạnh Khung nộp tiền đặt cọc (*trong mua trả góp), lại mua một căn phòng, khi đó giá phòng còn chưa đạt đến đỉnh núi, 60 vạn đã có thể mua một căn phòng 120 tới 140 mét vuông. Tôi biết chừng hai năm nữa, 60 vạn cũng không đủ để mua một nửa diện tích hiện giờ mua được, vì vậy tôi vay ngân hàng viết tên trước. Tiền đặt cọc là 45 vạn, tôi xuất ra hai mươi vạn, Mạnh Khung ra 25 vạn. Anh vốn không muốn dùng tiền của tôi, chết sống phải đi vay tiền. Tôi nói chú làm gì phải vậy, để tiền ở trong ngân hàng mọc lông sao? Anh thở dài nói:
“Nếu không chú đóng cửa tiệm mới mở kia. Chú. . . . . .”
“Đừng nói.” Tôi nói, “Sao chú cứ phải làm rõ ra với cháu như vậy?”
Mạnh Khung bị tôi chẹn họng, không nói nữa. Nửa ngày sau lại ôm lấy tôi từ phía sau, chống đầu trên vai tôi, nhẹ giọng nói:
“Bởi vì cháu thật tốt quá. Không như vậy, chú cảm thấy chú vĩnh viễn không xứng với cháu.”
Mạnh Khung lo lắng và sợ hãi khiến tôi bất đắc dĩ, tôi vỗ vỗ tay của anh, nói:
“Chú nói yêu thương với cháu, cháu cảm thấy chú xứng là được.”
Tôi không phải cường đại lợi hại không có nhược điểm giống như tôi trong mắt Mạnh Khung. Mới vừa làm xong thủ tục với anh xong, đứng hứng gió cả ngày khiến hôm sau tôi liền bị cảm. Đi bệnh viện khám, bác sĩ nói là bị viêm, chuyền nước muối cho tôi. Mạnh Khung vẫn ngồi ở bên cạnh tôi đợi nhiều giờ. Buổi chiều tôi còn có lớp, vốn muốn chỉnh nước muối chảy nhanh một chút, nhưng Mạnh Khung lại chỉnh rất chậm, anh nói mùa đông quá lạnh, nhanh như vậy không chịu nổi.
Tôi không cảm thấy lạnh, nhưng Mạnh Khung vẫn lấy tay che cánh tay ghim kim của tôi, sau đó thâm tình chậm rãi vuốt ve.
Gần đây có rất nhiều chuyện, tôi vội một ngày chỉ có thể ngủ bốn năm giờ. Lúc này đột nhiên thả lỏng, mệt mỏi lập tức cuốn tới, mí mắt tôi rất nặng, không mở ra được, liền nằm ngửa ở trên ghế nhắm mắt lại.
Không biết ngủ bao lâu, cánh tay của tôi đau xót, mở mắt nhìn một chút, y tá đã rút kim ra. Không ngờ tôi đã ngủ lâu như vậy. Tỉnh lại càng khó chịu, thân thể tôi rất nóng, còn cảm thấy lạnh, tôi nghĩ tôi sốt rồi. Mạnh Khung đỡ lấy tôi, hỏi:
“Sao vậy?”
Tôi nói:
“Đầu choáng váng.”
Mạnh Khung áy náy nhìn tôi, tự trách nói:
“Chú thấy cháu quá mệt mỏi nên không kêu cháu. Vừa rồi nên kêu cháu dậy, cháu xem, bị lạnh rồi. . . . . .”
“Không có.” Tôi nói, “Đã sớm phát sốt, vẫn chịu đựng mà thôi.”
Mạnh Khung đắp áo khoác lên người tôi, lúc tôi ngồi dậy nó liền trượt xuống đất. Mạnh Khung nhặt lên mặc vào, cùng tôi đi về nhà.
Có lẽ là quá mệt mỏi nên vừa đến nhà tôi liền nằm trên giường, đôi mắt vừa chua vừa chát, trợn cũng không mở ra được. Mạnh Khung rất an tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, chờ anh đánh thức tôi thì trời đã tối rồi.
Ngủ quá nhiều, ánh mắt tôi có chút sưng. Tôi đứng lên cảm thấy dạ dày rất khó chịu.
Mạnh Khung mở đèn, bưng chén cháo rau cải tới. Tôi lắc đầu nói không muốn ăn, anh liền để chén qua một bên, đến phòng tắm bưng chậu nước nóng ra cho tôi.
“Cởi quần áo.” Mạnh Khung vắt khăn lông, nói: “Chảy nhiều mồ hôi như vậy, rất khó chịu, chú lau người cho cháu.”
Tôi rất mệt mỏi, vốn không muốn động nhưng cảm thấy người cứ dính nhớt như vậy thật khó chịu nên liền nâng tay. Còn chưa động thì Mạnh Khung đã giúp tôi cởi nút áo sơ mi ra.
Mới vừa cởi áo ra, da liền tiếp xúc với không khí lạnh khiến tôi nổi hết da gà. Mạnh Khung cầm khăn lông nóng lau trên người tôi. Khăn lông mới lấy ra khỏi nước nóng mang theo ấm áp khiến người ta thư thích, mồ hôi của tôi đều bị lau sạch.
Mạnh Khung cẩn thận lau phía sau lưng, dưới nách, trước ngực tôi, giúp tôi ấm người, sau đó lại cởi quần của tôi xuống, lau chân cho tôi.
Buổi tối tôi uống thuốc hạ sốt thật không tốt cho dạ dày, thế nên nhất định phải ăn cơm. Nhưng những ngày này bận rộn khiến tôi nuốt không trôi, ăn hai miếng đã ói lên người. Mạnh Khung không nói gì, cầm giấy vệ sinh cẩn thận lau giúp tôi, sau đó lại thay áo ngủ cho tôi, cởi quần áo ra thả vào trong máy giặt.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, ai nói chú không xứng với cháu? Chú không ghét bỏ cháu… tại sao cháu lại ghét bỏ chú chứ.
Vừa nhập học, Triệu Nhĩ Đóa bắt đầu bận rộn với cuộc sống sinh viên mới. Lúc đầu cậu còn chưa có thẻ học sinh, không thể dùng một tấm thẻ có thẻ xoát hết mọi nơi, phải dùng một đống phiếu thay thế tạm thời trường học chuẩn bị. Lúc cậu dùng thẻ không rõ ràng lắm, cứ luống cuống tay chân. Khu dạy học rất lớn, cậu không tìm được phòng ăn, thường gọi điện thoại cho tôi trước khi hết khóa, khóc vang trời nói:
“Tôi không tìm được căn tin, sắp chết đói!”
Tôi phát hiện năng lực nhận đường của cậu không phải kém bình thường, chẳng trách chú Triệu muốn tôi chăm sóc nhiều hơn. Nghiên cứu sinh và sinh viên chưa tốt nghiệp không học cùng một khu. Tôi đang học đương nhiên không thể đi ra ngoài tìm cậu, chỉ có thể chỉ đường qua điện thoại cho cậu. Nhưng tôi lại phát hiện cậu vẫn không tìm được đường, tôi liền nói cậu hỏi người bên cạnh, Triệu Nhĩ Đóa ấp a ấp úng nói:
“. . . . . . Không dám.”
Sau này tôi không nhịn được nữa, lười nhận điện thoại của cậu, tùy cậu tự sinh tự diệt trong trường.
Một người bạn cùng ký túc xá với tôi học khoa chính quy nhưng thành tích của cậu ta lại không đủ để bảo vệ nghiên cứu, còn không tham gia thi nghiên cứu. Có người đoán cậu ta đi cửa sau, nhưng những chuyện đó đều không liên quan đến tôi.
Ngành y vốn nhiều khóa, ngành của chúng tôi đã rất đáng sợ, của bọn họ còn liều mạng hơn chúng tôi. Bởi vì bôn ba trên đường tốn quá nhiều thời gian, Triệu Nhĩ Đóa gấp đến độ không xong, sắp hỏng mất. Tôi thấy cậu ta đáng thương, chỉ có thể thương lượng với Lý Trúc Sinh cho Triệu Nhĩ Đóa vào ở.
Lý Trúc Sinh dứt khoát dọn ra ngoài, nghiên cứu sinh có thể ở một mình trong ký túc xá, cậu có thể chọn những phòng khác. Cứ như vậy, Triệu Nhĩ Đóa đến chỗ tôi ở. Nhìn cậu ngu xuẩn như vậy, tôi cảm thấy cậu và lúc còn bé chẳng khác gì nhau. Thật không biết cậu phải ăn bao nhiêu khổ mới có thể thi đậu trường đại học này.
Triệu Nhĩ Đóa thật vui mừng, cậu cảm thấy ở chung với tôi sẽ không còn chuyện không tìm được phòng ăn nữa. Tôi rất kỳ quái hỏi cậu:
“Sao cậu không đi ăn cơm với bạn cùng phòng?”
Triệu Nhĩ Đóa nói:
“Bởi vì tôi cứ luôn ở trong phòng tự học.”
Tôi trầm mặc một chút, há miệng, không nói gì.
Lý Trúc Sinh muốn dọn khỏi phòng, cha của cậu ta vừa khéo từ Thượng Hải tới Bắc Kinh, liền nói phải lên giúp cậu ta xách hành lý. Lý Trúc Sinh vốn từ chối, nhưng cha cậu cứ muốn tới, Lý Trúc Sinh đành tràn ngập áy náy nhìn chúng tôi, nói: “Ba tôi có thể ồn ào một chút.”
“Không có việc gì.” Tôi nói, sau đó nằm ngủ, Triệu Nhĩ Đóa không nói không rằng, nắm chặt thời gian bổ sung giấc ngủ.
Ước chừng nửa giờ sau, ba Lý Trúc Sinh đẩy cửa vào, lớn tiếng nói. Tôi nghe giọng nói kia có chút quen thuộc, nhưng không biết đã nghe ở chỗ nào. Bởi vì âm thanh quá lớn nên đã đánh thức tôi dậy. Tôi tỉnh, suy nghĩ còn có chút hỗn độn, liền cầm sách ở đầu giường đọc một lát, không hề quay đầu nhìn lại.
Giọng nói kia càng lúc càng lớn, chắc là đang bàn bạc chuyển hành lý đi. Lúc đầu hai người bọn họ nói tiếng Thượng Hải, sau đó đổi thành tiếng phổ thông. Tiếng phổ thông này khiến tôi cảm thấy thật khó chịu.
Lúc ba Lý Trúc Sinh nói một câu:
“. . . . . . Không có việc gì, tôi giúp cậu tìm xxx” thì tôi đột nhiên sửng sốt một chút, chợt từ trên giường ngồi dậy, quay đầu nhìn cha của vị bạn học này.
Sau đó tôi sợ ngây người, tiếp theo hàm răng liền run rẩy. Tôi tỉnh táo, đó là vì răng tôi cắn phải môi mình, trong cổ họng đầy mùi máu tươi khiến người ta khó chịu.
Sau đó tôi không có cách nào khắc chế toàn thân run rẩy, một sự phẫn nộ cuốn lấy toàn thân khiến người ta muốn gầm thét. Thân thể của tôi đau đớn, bởi vì dù chỉ liếc một cái tôi cũng nhận ra người đàn ông này.
Người đàn ông này bước ra khỏi chiếc xe sang trọng đứng trước mặt tôi, gã kinh hoảng cố giả bộ bình tĩnh cầm điện thoại di động lên, run rẩy gọi điện, nói:
“Tôi xảy ra chuyện, giúp tôi tìm xxx.”
Người nọ là người đâm chết tôi kiếp trước.
Hô hấp của tôi trở nên nặng nề, hai bàn tay nắm chặt, dường như bây giờ chỉ muốn nhảy xuống níu lấy quần áo gã đàn ông kia, hung hăng cho gã một quyền. Ai bảo gã say rượu lái xe, ai bảo gã đâm tôi tan xương nát thịt!
Tiếng thở nặng nề của tôi khiến Lý Trúc Sinh và người đàn ông kia ngẩng đầu lên, bọn họ chần chờ nhìn tôi, Lý Trúc Sinh nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Triệu Nhĩ Đóa còn đang ngủ cho nên tôi không phát ra tạp âm gì. Tôi chỉ ‘ phanh ’ một tiếng, nằm xuống giường, lật người, đắp chăn lên.
Một khắc kia toàn thân tôi phát run, đột nhiên rất muốn gặp Mạnh Khung.
Tôi mắng, làm sao lại trùng hợp như vậy?
Thật ra thì không phải trùng hợp. Lý Trúc Sinh là người Thượng Hải tới Bắc Kinh đi học. Mà kiếp trước tôi vừa vặn khéo thi trúng một trường ở Thượng Hải, như vậy cha Lý Trúc Sinh có thể xuất hiện ở Thượng Hải và Bắc Kinh là điều không ly kỳ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook