Sống Sót
Chương 55: Đường ra

Edit: Đầm♥Cơ Tôi nhận lấy chi phiếu từ trong tay y, hỏi: “Bên trong có bao nhiêu tiền?”

“Hai, ba vạn gì đó, còn có tiền nhóc làm web cho tôi, đều hỏi người khác giá thị trường rồi tính cho nhóc.” Trương Mông nói, “Trước kia sợ nhóc xài bậy bạ, giờ đưa hết cho nhóc, nhóc xem, lên đại học là phải dùng đến.”

Tay tôi có chút run, không biết nên nói gì, Trương Mông nói:

“Nhóc đừng có mà khóc, như đàn bà ấy.”

Tôi nghĩ thầm ai khóc giống con gái cơ chứ? Khóc cũng không phải là đặc quyền của con gái. Dĩ nhiên tôi sẽ không có khóc, tôi nghĩ nghĩ, nói:

“Cám ơn chú.”

Trương Mông thật vui mừng, huýt gió: “Lời này còn được.”

Tôi cảm thấy có thể đi tới quán của Trương Mông là điều rất may mắn, nếu như không gặp phải y, số tiền này có thể khiến tôi bể đầu sứt trán một thời gian. Khi đó cướp 10 vạn cũng có thể bị bắn chết, ba vạn đã là con số rất lớn, tôi không biết đến cùng Trương Mông có bao nhiêu tiền, nhưng tôi lại biết thật ra tôi không cần phải cầm số tiền này.

Trương Mông nhìn thấu tôi do dự, y vỗ vỗ bả vai tôi, nói:

“Cầm đi. Khi nhóc kiếm được tiền, nhóc phải hồi báo lại nhiều đó.”

Y cảm thấy tôi đã chịu đủ phiêu lưu, vì vậy cảm thấy tôi nên được điều này.

Thế nên tôi tiếp nhận, chia tiền làm hai phần, một phần trả lại cho Trần Khiếu Hổ, khi đó Trần Khiếu Hổ vừa mới xuất viện, nguyên khí tổn thương nặng nề, cũng không có biện pháp từ Đông Bắc chạy về, chỉ gọi điện cho tôi, hỏi:

“Khải Minh, tiền. . . . . . Là sao vậy?”

Tôi nói: “Trong tay Mạnh Khung có tiền, tôi không cần.”

“. . . . . .” Trần Khiếu Hổ cười khổ một tiếng, “Cậu ta có tiền? Tình hình của Mạnh Khung sao ba lại không biết? Con như vậy —— là muốn cởi bỏ quan hệ với ba sao?”

“Không có.” Tôi nghĩ nghĩ, nói, “Điện thoại di động của tôi là do ông mua cho tôi.”

“Sao con so đo nhiều như vậy. . . . . .”

Tôi ngắt lời ông, nói: “Tôi không so đo nhiều. Chuyện trước kia đều qua rồi, ông bây giờ cũng có vợ, qua mấy năm nữa sẽ có con trai, tôi chắc chắn sẽ dưỡng lão ông, nhưng ông có nhà, nhưng đó không phải nhà của tôi, tôi không trở về.”

Trần Khiếu Hổ trầm mặc, nói: “Vậy con còn hận ba sao?”

Tôi không nói gì.

Ông lại hỏi: “Con vẫn ở nhà chú Mạnh của con? Cậu ta bây giờ trẻ, về sau cũng phải kết hôn, con không thể cứ ở nhà cậu ta, trở lại đi, ba lập tức sẽ buôn bán trở lại, ba mới là ba ruột của con.”

Tôi nói: “Ông chớ xía vào.”

Sau đó cúp điện thoại.

Chân của Mạnh Khung gỡ bột, tắm lại không tiện, anh không dám ngâm nước, tôi liền vào phòng tắm giúp anh, khiến anh giữ chân, tôi gội đầu cho anh.

Ngày đó lúc tắm, Mạnh Khung cúi đầu, lúc tôi gội đầu cho anh thì anh vươn tay ra phía sau. Mới đầu tôi không quá chú ý, sau lại cảm thấy sắc mặt anh không đúng, nhìn thấy ngón tay anh cứ đưa ra đưa vào như đang làm công tác khuếch trương.

Bị tôi nhìn thấy Mạnh Khung cũng không xấu hổ, dội nước xong, sau đó hôn cằm tôi.

Anh nói:

“Đại ca, chú rất nhớ cháu.”

Tôi cương cứng một chút, liền bị anh kéo tay.

Anh mang theo ngón tay tôi dò xuống hậu huyệt, ngón tay của tôi chạm đến nơi khít khao kia, liền nghe Mạnh Khung nói: “Nơi này cũng thế.”

Tôi lấy khăn lông tùy tiện ném lên người anh, ôm hông anh liền ra khỏi phòng tắm. Mạnh Khung vội vàng dùng khăn lông che kín bộ vị trọng điểm, lúc bị tôi kéo đến phòng ngủ còn phát ra tiếng như là rên rỉ, hoặc như là thở dài.

Ngày hôm sau Mạnh Khung thức dậy muộn hơn tôi. Tôi vọt vào tắm rồi bắt đầu làm điểm tâm, đang nhìn chằm chằm nồi cháo liền bị người ôm lấy eo từ phía sau.

“Thơm quá.” Mạnh Khung hít sâu một hơi, để đầu trên vai tôi.

Tôi nói: “Ừ, đi ra ngoài chờ đi.”

Mạnh Khung nói: “Chú nói cháu thơm. Chú muốn ở chỗ này chờ cháu.”

Tôi dùng dầu gội giống Mạnh Khung, rất kỳ lạ tại sao Mạnh Khung lại nói lời này, âm thầm đem lời này gộp với tâm tình của Mạnh Khung, liền không phản bác. Mạnh Khung thấy trứng gà chín liền lột vỏ trứng ra, chấm một chút muối phía trên.

Trứng gà mới vừa chín tới, vẫn còn rất nóng. Ngón tay Mạnh Khung đều đỏ, nhưng động tác vô cùng thuần thục.

Ở tuổi thơ của tôi, không biết anh đã giúp tôi lột bao nhiêu trứng gà. Mạnh Khung như vậy khiến tôi xúc động. Tôi nhẫn nhịn không ngừng bóp tay của anh, hôn nhẹ nhàng lên ngón tay đó.

Khi đó không khí vô cùng tốt, tôi đang suy nghĩ xem có muốn nói đôi lời hay không, liền nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, tiếng rất lớn, ‘ thùng thùng! ’ giống như đòi mạng.

Mạnh Khung và tôi giật nảy mình, người tới không biết vì sao lại không nhấn chuông, chỉ không ngừng gõ cửa, người không biết còn tưởng rằng là tới cửa trả thù.

Đúng lúc này cháo chín, sôi ùng ục ùng ục. Tôi tắt lửa, Mạnh Khung liền đi tới trước cửa, hỏi một câu:

“Ai vậy?”

“—— a anh Khung? Là anh sao?”

Đó là một giọng nữ sáng sủa, nghe được giọng nói kia, Mạnh Khung và tôi đều sửng sốt.

Cô gái ngồi ở trước bàn cơm, dùng môi canh múc từng muỗng cháo. Cô ta cầm tô của tôi và Mạnh Khung lên, như chuyện đương nhiên đưa tô lớn hơn qua chỗ Mạnh Khung. Trên thực tế lượng cơm của tôi lớn hơn Mạnh Khung, đó là chén của tôi.

Vì vậy Mạnh Khung liền nhận cái tô đó giữa không trung, lơ đãng sờ sờ nơi cô gái đó chạm qua, sau đó đưa cho tôi.

Cô gái tên là Lý Diệp Hà, là người bên nhà Mạnh Khung. Đã rất lâu không liên lạc rồi, giờ Lý Diệp Hà đi theo anh trai tới Bắc Kinh tìm việc làm, đột nhiên nhớ đến Mạnh Khung ở gần đây nên tới thăm một chút.

Lý Diệp Hà rất không sợ người lạ, cười híp mắt xem chúng tôi, miệng không nhàn rỗi:

“Nhiều năm như vậy chưa từng thấy anh … anh thay đổi thật nhiều, chuyện thím cả tôi cũng biết rõ. . . . . . anh dự định kết hôn chưa?”

Mạnh Khung không ngờ Lý Diệp Hà nhiệt tình như vậy, ngẩn người, nói: “Còn chưa có, tôi chỉ muốn. . . . . .”

Mạnh Khung còn chưa nói hết, tôi liền dùng đũa gõ vào tô, sau đó nói: “Ăn cơm trước, chờ một hồi rồi nói.”

Vì vậy anh không nói, thả vào tô của tôi thả một quả trứng gà, cười cười với cô gái kia, không biết có nên bóc một quả trứng gà khác bỏ vào tô cô ta hay không.

Lý Diệp Hà rất chịu khó, muốn cướp rửa bát, Mạnh Khung chết sống ngăn, anh nói:

“Đại ca không thích để người khác rửa tô của mình.”

Lý Diệp Hà sửng sốt, cô xem đây là vì tôi thích sạch sẽ, hoàn toàn không biết đó là do Mạnh Khung không muốn người khác đụng vào thứ gì của tôi. Cô cười xấu hổ:

“Vậy sao. Cái đó, đứa nhỏ này chính là người anh nhận nuôi? Tên là gì vậy?”

“Không phải nhận nuôi, cậu ấy chính là gia đình của tôi.” Mạnh Khung ôn hoà mà nói , “Cô cứ gọi cậu ấy là đại ca đi, như nhà chúng tôi.”

Lý Diệp Hà xem tôi, nói: “Nhìn còn rất đẹp trai.”

Cô hoàn toàn lấy thân phận trưởng bối nói chuyện với tôi, nói xong còn thuận tay vỗ vỗ lưng tôi. Nhưng Mạnh Khung không cảm thấy cô là trưởng bối của tôi, anh chỉ xem Lý Diệp Hà là một cô gái, cho nên lúc cô chuẩn bị chạm vào tôi, Mạnh Khung liền kéo cánh tay tôi, túm tôi đến phía sau anh.

Bởi vì có một cô gái bỗng nhiên xuất hiện cho nên ngày đó tôi không muốn đến chỗ Trương Mông, ai biết y lại liều mạng gọi điện thoại cho tôi, kêu trong điện thoại:

“Nhãi con dám không đến thì về sau đừng đến nữa! Ông đây xem không hiểu sổ sách nhóc viết cái gì, nhập bao nhiêu hàng, để ở đâu!”

Tôi rất bất đắc dĩ, ở trong điện thoại nói không rõ, chỉ có thể nói với anh:

“Cháu đi ra ngoài một chuyến.”

Mạnh Khung gật đầu một cái, xoa xoa tay trên quần, lấy giày từ tủ giày ra cho tôi, nói: “Cẩn thận một chút.”

Không đi thì không được, Trương Mông một mình bận túi bụi. Hôm nay là ngày nghỉ, con gái cũng thích đi chơi, không biết vì sao mà quán của Trương Mông rất được nữ sinh yêu thích. Theo Trương Mông nói đó là vì chủ quán quá đẹp trai, nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy, tôi nghĩ chắc do giá cả của quán rất phải chăng, người nào cũng có thể mua.

Bận bịu quá tôi liền quên chuyện Lý Diệp Hà, mãi cho đến khuya về nhà mới phát hiện người mở cửa lại là cô gái này.

Khi đó sắc mặt của tôi khẳng định trầm xuống, bởi vì Mạnh Khung lập tức bắt đầu giải thích:

“Diệp Hà vốn ở nhà thân thích, nhưng quá xa, cô ấy ngồi xe một đêm mới đến, anh của cô ấy đi ra ngoài làm việc, chỉ có cô ấy ở nhà nên tối khuya trở về không. . . . . . Chỉ ở một đêm.”

Mạnh Khung nói lời này, còn nhấn mạnh: “Chỉ một đêm, sáng mai liền trở về.”

Anh nhấn mạnh rất đột ngột, Lý Diệp Hà nhìn Mạnh Khung một cái, cười khô cằn: “Đúng, chỉ ở nhờ một đêm.”

Anh đã nói đến phân lượng này rồi nên tôi không thể đuổi cô ta ra ngoài, gật đầu một cái liền đi rửa tay.

Không biết nghĩ sao tôi lại đóng cửa phòng vệ sinh, vùi mặt vào trong bồn rửa mặt, sau đó dùng nước lạnh lau cổ, gột sạch hết mồ hôi một ngày.

Thật may là Lý Diệp Hà này vẫn tương đối an tĩnh, trong nhà không có TV, tôi ngồi trước bàn tính toán, Mạnh Khung xem chút tạp chí. Lý Diệp Hà ngồi một lát liền đi ngủ.

Lúc tối, Mạnh Khung lặng lẽ nói bên tai tôi:

“Diệp Hà nói anh cô ấy. . . . . .”

Tôi nói: “Sao chú lại gọi cô ta là Diệp Hà.”

Mạnh Khung ngậm miệng lại, một lát sau nói: “Chú quen rồi. Khi còn bé luôn gọi cô ấy như vậy.”

Tôi trầm mặc không lên tiếng, Mạnh Khung tiếp tục nói: “Anh của cô ấy học nghề thời gian dài ở một tiệm bánh ngọt, vừa mới đầu là làm công nhân lao động giản đơn, sau đó chậm rãi mới học được cách làm bánh Trung Thu, bây giờ đã biết làm không ít bánh ngọt rồi. Năm nay anh của cô ấy muốn thuê một cửa hàng, sau đó bán bánh ngọt, đại ca, cháu cảm thấy thế nào?”

Tôi nói: “Bán bánh Trung thu không được, có thể học một chút bánh phương Tây.”

Về sau bánh ngọt rất đắt khách, cửa hàng bánh ngọt lại càng ngày càng được mọi người yêu thích.

Mạnh Khung gật đầu một cái, nói: “Cũng đúng, chú. . . . . .”

Tôi hỏi: “Chú cũng muốn học sao?”

“Ừ.” Mạnh Khung nói, “Nghe nói kiếm được rất nhiều tiền.”

Tôi cảm thấy quả thật không tệ, học một cái nghề dù sao cũng hơn đi lau xe. Cảm xúc buồn bực cũng đột nhiên biến mất, xoay người nhìn Mạnh Khung nói:

“Chú muốn đi thì cứ đi.”

Mạnh Khung sờ sờ lưng của tôi, hai người thân thiết ôm nhau, anh lại hôn cằm tôi, nói:

“Râu cháu dài rồi.”

Tôi sờ sờ, quả thật có chút râu. Thật ra thì dài không nhiều lắm, trừ thân cao, thời kỳ trưởng thành dường như không ảnh hưởng đến tôi bao nhiêu. Những bé trai cùng tuổi có thể sẽ bị mọc “đậu mùa xuân” đầy mặt, hoặc nửa mặt đều là râu, nhưng tôi lại không có.

Tôi lại trở về đề tài cũ: “Học thì có thể, nhưng đừng đến quán cô gái kia.”

“Không phải là của cô ấy, là anh cô ấy. . . . . .”

“Vậy cũng không được, ” tôi nói, “Cháu thấy cô ta rất quái.”

Mạnh Khung dừng một chút, nói: “Chú cũng cảm thấy vậy. Đã nhiều năm không gặp, lúc mẹ chú còn sống dẫn chú về nhà ông bà mới quen biết. Cũng không biết vì sao cô ấy đột nhiên đến thăm chú.”

Tôi nhìn anh một cái, không nói ra ý tưởng hỏng bét trong lòng.

Vạn hạnh chính là, sáng ngày hôm sau Lý Diệp Hà liền đi. Sáng tinh mơ cô ta đã thức dậy, không ăn điểm tâm liền thu dọn xong hành lý, nói với chúng tôi cô phải đi sớm một chút mới có thể về nhà trước khi trời tối.

Mạnh Khung khách sáo nói đôi câu giữ lại, cô ta cũng lộ ra vẻ mặt lưu luyến, cuối cùng viết tờ giấy giữ lại phương thức liên lạc, nói có thời gian sẽ liên lạc.

Sau khi cô ta đi, tờ giấy liền bị Mạnh Khung ném.

Tôi nhìn anh một cái, không khỏi vui mừng, vì vậy buổi sáng ăn năm bánh cái màn thầu.

Chi phiếu Trương Mông cho tôi có ba vạn sáu, trả 1,5 vạn cho Trần Khiếu Hổ và 5000 học phí, còn lại một vạn sáu.

Mạnh Khung kiên quyết không chịu đụng đến tiền của tôi, anh nói anh nghĩ tới chuyện tôi còn nhỏ đã phải đi ra ngoài làm công cho người ta liền cảm thấy đau lòng, anh thật sự không nỡ dùng tiền ấy.

Tôi nói với anh tôi kiếm tiền rất dễ dàng, là làm websites và gia công thôi, nhưng Mạnh Khung không tin. Anh mượn chú Triệu mấy trăm đồng tiền, ngày hôm sau đi hỏi thăm chỗ học làm bánh. Chân anh còn chưa khỏe hẳn, lúc khuya về nhà gót chân lại sưng lên.

Vì vậy tôi ấn anh vào trước gương trong phòng tắm, nâng cái chân kia lên, làm cho đến khi chân anh mềm nhũn cũng không ngừng, cứ nắm lấy hạ thể của anh không cho anh bắn. Cổ Mạnh Khung đỏ hết lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, rất khó khăn nói:

“Đại ca. . . . . . Ca. . . . . . chú, ngày mai không đi. . . . . .”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương