Song Sinh - Youngmin0221Y
-
Chương 6
- Sao mình lại ko ngủ được nhỉ? Sao cứ nhớ nó như nhớ người yêu vậy trời? Quân ơi, mài điên rồi...
1 canh, 2 canh, lại 3 canh,
Trằn trọc, băn khoăn, giấc chẳng thành.
Canh 4, canh 5, vừa chọp mắt,
Lại thấy cô đơn vì thiếu em!
Đồng hồ tíc tắc rồi tíc tắc,
Đêm nay chỉ mình anh với anh.
Anh biết chúng ta là ko thể...
Anh hiểu chính anh chẳng là gì?
Nhưng anh là người nuôi hi vọng,
Hi vọng rằng ta sẽ có nhau!
Đêm nay cô đơn quá em àh,
Vắng em lòng anh buồn, ko ngủ.
Ko ngủ vì phải đếm thời gian.
Đồng hồ tíc tắc lại tíc tắc,
Ngân lên tiếng chuông đã 2 giờ.
Nhìn trời vẫn lung linh sao sáng,
Muôn sao vẫn bên cạnh trăng vàng.
Nhìn lại căn phòng anh khuya vắng,
Chỉ có anh ngồi với bóng anh!
Đêm buồn là thế phải ko em?
Ko em, ko nói, ko cười nỗi!
Có gió, có trăng vẫn cô đơn!!!
Trời ơi, mài vừa đọc cái quái gì zạ? A.a.a.a.a.a.a.a......đồ khùng!
Tôi tự đánh vào mình để tự tỉnh táo lại thì mẹ gõ cửa phòng hỏi:
- Quân àh, sao khuya rồi ko ngủ đi con? Con đang làm cái gì trong đó vậy?
- Dạ...dạ...con...đi ngủ đây! Mẹ ngủ đi. Ko có gì đâu!
- Ừm!
- Chúc mẹ ngủ ngon!
- Ờ, ngủ ngon!
Mẹ tôi trở về phòng và tôi thì trùm kín mình lại. Co người trong chiếc chăn, dường như tôi đang sợ. Sợ...thật...nếu điều tôi đang cảm nhận là thật thì mẹ tôi chắc sẽ gϊếŧ tôi chết mất...và...và...cả...nó...nó...sẽ ko nhìn mặt tôi...Tôi sợ và cố gắng nhắm mắt ngủ để quên đi những cảm xúc vừa rồi của mình. Tôi muốn chôn vùi nó. Chôn nó xuống thật sâu trong lòng... Con mắt tôi nhắm nghiền lại nhưng khóe mắt của tôi thì vẫn cứ vô tư tuôn lệ...ờ...giọt lệ đầu tiên của tôi kể từ khi tôi cất tiếng khóc chào đời. Hình như tôi đang khóc vì nỗi sợ chính mình. Tôi ko dám tin và cũng ko muốn tin...ko muốn tin nếu tôi là người của thế giới đó. Tôi sẽ sống như thế với số phận của tôi là khắc nghiệt như thế chứ ông trời?....
...Sáng hôm sau...tôi thức dậy trong mệt mỏi. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì tụi bạn lớp tôi đã có mặt trước cửa nhà chờ đón tôi. Tôi chào mẹ rồi dắt xe đạp ra đi theo tụi nó đến trường. Vừa đến trước cổng trường thì tôi đã cảm nhận được sự sôi động ở bên trong. Sân khấu ngoài trời được nhà trường trang trí thật hoành tráng. Ngay cả cái cổng cũng đã được gắn đầy bong bóng đủ màu mà. Nhưng tôi vẫn chưa kịp quan sát hết thì Xuân đã xuất hiện kéo vội tôi về lớp học để thay đồ cho tôi vì tiết mục của lớp sẽ được trình diễn ngay sau khi lớp kia biểu diễn xong phần múa hiện đại của mình. Ko quen thay đồ trước mặt người lạ, tôi nói:
- Xuân và mọi người ra ngoài đợi Quân 1 chút được ko? Quân ko quen thay đồ trước mặt đông người thế này!
- Có sao đâu? Con gái cả mà?
- Ưʍ...thôi, để Quân vào nhà vệ sinh thay!-tôi giựt bộ đồ trên tay của Xuân rồi chạy đi. Sân trường đông đúc học sinh nên tôi phải cố chen lấn qua đám đông.Đến nơi, phòng nào cũng có người, tôi đành đứng bên ngoài chờ thì lại gặp Vi. Hơi bỡ ngỡ khi thấy Vi trong bộ đồ hóa trang thành cô tiên, tôi đứng im như tượng nhìn Vi. Vi thì lại mỉm cười nói:
- Hì, nhìn Vi lạ lắm sao mà im re vậy?
- Ah...ko...đâu có...thấy...thấy...Vi...làm...cô tiên...mà...cũng...đẹp...thế...nên hơi bất ngờ...thôi...!
- Vậy làm cô tiên thì phải xấu mới được hả?
- Áh...ko phải! Ý...ý..Quân là..Vi..nhìn giống..thiên..thần..hơn..là cô tiên..!
- Hì..hì..cám ơn Quân đã khen!
- Ừm...nói thật chứ đâu có khen gì?-tôi gãi đầu nói
- Ý, Quân vào thay đồ đi. Tự nhiên đứng đây luôn sao?
- Ờ..hì, quên nữa!-tôi nói rồi bước vội vào phòng. Thay đồ xong, tôi bước ra thì ko thấy Vi đâu nữa. Nghĩ chắc Vi về lớp của mình nên tôi ko đi tìm mà cũng về lớp của mình.
Vừa thấy tôi xuất hiện, Xuân và mọi người đang lay hoay đều phải ngừng lại 5p nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng ngơ ngác vì ko hiểu mình lạ lắm sao? Tôi cười cười nói:
- Hì..nhìn kì lắm hả sao ai cũng nhìn Quân hết zạ?
- Có..có..đâu..? Mọi..mọi người mau tập trung ra sân khấu thôi. Đến lượt tụi mình rồi!-Xuân vỗ tay giúp cả đám hoàn hồn lại rồi
kéo nhau ra sân. Tôi chẳng hiểu đâu vào đâu lắc đầu 1 mình rồi cũng đi theo họ...
Bước ra đứng 1 bên cánh gà,tôi bắt đầu cảm thấy hồi hộp,tay chân bắt đầu run run. Nhưng rồi nghĩ đến phần thưởng cho giải nhất, tôi cũng hơi tham tham và tò mò nên cố trấn tĩnh mình. Tôi hít 1 hơi dài lấy lại sự bình tĩnh khi nghe Mc thông báo đến lớp của tôi. Phải bước lên sân khấu rồi.
Tôi đi lên cùng 2 người bạn cùng lớp với trang phục của Xuân đã thiết kế. Theo tiếng nhạc sôi động, tôi bước đi 1 cách tự tin, phong cách, mạnh mẽ. Cả khán đài như bùng nổ khi thấy tôi xuất hiện cùng 1 cơn gió tình cờ thổi qua làm cho chiếc áo khoác tôi mặc bung lên, mái tóc tôi cũng bay phất lên để lộ rõ gương mặt "đẹp zai" của tôi càng khiến mấy cô bạn nữ thích hơn.
....Nhưng tôi thì ko quan tâm đến. Tôi chỉ cố gắng tìm trong đám đông bên dưới con nhỏ em của mình. Tìm mãi cũng ko thấy nó đâu mà còn đi lộn xộn trên sân khấu. Thế là ko cần phải nói, 2 đứa bạn của tôi bị tôi làm cho loạn, đụng nhau tùm lum và té cả đám. Khán giả có mặt đều im bặt hết nhìn, ko ai dám lên tiếng. Tôi biết mình chỉ có 5s thật nhanh tìm cách ứng phó trong tình huống này hoặc là mọi người sẽ cười rần cả lên trước cảnh này. Tíc tắc, tôi nhớ lại trong đĩa nhạc đệm cho phần trình diễn thời trang do tôi đi nhờ người ta làm có xen lẫn 1 bài nhạc của Britney mà bài đó tôi đã từng nhép miệng hát theo vài lần rồi.
Thế là ko cần nghĩ nhiều, tôi đỡ 2 người bạn đang té của mình đứng dậy rồi cả 3 xoay lưng về phía khán giả. Tôi nói thật khẽ đủ để cho họ nghe được từng lời:
- Quân biết 2 bạn đang rất run và lo vì cú vấp té vừa rồi. Lỗi là của Quân nhưng bây giờ phải giải quyết tình huống này nếu ko tụi mình bị quê và còn hại cả lớp nữa!
- Vậy phải làm gì bây giờ?-cả 2 đồng thanh liếc ngang qua tôi hỏi
- Làm theo Quân!
Lời nói của tôi vừa dứt thì bài nhạc kế tiếp trong đĩa bắt đầu. Mọi người đều ngơ ngác nhìn theo 3 đứa ko hiểu định làm gì? Cả DJ chỉnh nhạc đang đứng bên cánh gà cũng ko dám tắt nhạc mà vẫn để tiếp tục. Thế là tôi xoay mặt về phía khán giả bước lên thật mạnh mẽ, miệng nhép theo lời bài nhạc. 2 người bạn của tôi cũng đánh cược tin vào tôi và làm theo. Cả khán đài như sôi động hẳn lên. 1 cảm giác hưng phấn kì lạ len lỏi vào từng người. Có lẽ nhờ bài nhạc hay...cũng có lẽ là nhờ vào sự táo bạo của tôi. Những bước đi di chuyển trên sân khấu mà Xuân dạy để làm giống người mẫu giờ đây đã được tôi sử dụng 1 cách uyển chuyển, nhanh hơn...nó đã trở thành những bước nhảy ngẫu hứng...
1 canh, 2 canh, lại 3 canh,
Trằn trọc, băn khoăn, giấc chẳng thành.
Canh 4, canh 5, vừa chọp mắt,
Lại thấy cô đơn vì thiếu em!
Đồng hồ tíc tắc rồi tíc tắc,
Đêm nay chỉ mình anh với anh.
Anh biết chúng ta là ko thể...
Anh hiểu chính anh chẳng là gì?
Nhưng anh là người nuôi hi vọng,
Hi vọng rằng ta sẽ có nhau!
Đêm nay cô đơn quá em àh,
Vắng em lòng anh buồn, ko ngủ.
Ko ngủ vì phải đếm thời gian.
Đồng hồ tíc tắc lại tíc tắc,
Ngân lên tiếng chuông đã 2 giờ.
Nhìn trời vẫn lung linh sao sáng,
Muôn sao vẫn bên cạnh trăng vàng.
Nhìn lại căn phòng anh khuya vắng,
Chỉ có anh ngồi với bóng anh!
Đêm buồn là thế phải ko em?
Ko em, ko nói, ko cười nỗi!
Có gió, có trăng vẫn cô đơn!!!
Trời ơi, mài vừa đọc cái quái gì zạ? A.a.a.a.a.a.a.a......đồ khùng!
Tôi tự đánh vào mình để tự tỉnh táo lại thì mẹ gõ cửa phòng hỏi:
- Quân àh, sao khuya rồi ko ngủ đi con? Con đang làm cái gì trong đó vậy?
- Dạ...dạ...con...đi ngủ đây! Mẹ ngủ đi. Ko có gì đâu!
- Ừm!
- Chúc mẹ ngủ ngon!
- Ờ, ngủ ngon!
Mẹ tôi trở về phòng và tôi thì trùm kín mình lại. Co người trong chiếc chăn, dường như tôi đang sợ. Sợ...thật...nếu điều tôi đang cảm nhận là thật thì mẹ tôi chắc sẽ gϊếŧ tôi chết mất...và...và...cả...nó...nó...sẽ ko nhìn mặt tôi...Tôi sợ và cố gắng nhắm mắt ngủ để quên đi những cảm xúc vừa rồi của mình. Tôi muốn chôn vùi nó. Chôn nó xuống thật sâu trong lòng... Con mắt tôi nhắm nghiền lại nhưng khóe mắt của tôi thì vẫn cứ vô tư tuôn lệ...ờ...giọt lệ đầu tiên của tôi kể từ khi tôi cất tiếng khóc chào đời. Hình như tôi đang khóc vì nỗi sợ chính mình. Tôi ko dám tin và cũng ko muốn tin...ko muốn tin nếu tôi là người của thế giới đó. Tôi sẽ sống như thế với số phận của tôi là khắc nghiệt như thế chứ ông trời?....
...Sáng hôm sau...tôi thức dậy trong mệt mỏi. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì tụi bạn lớp tôi đã có mặt trước cửa nhà chờ đón tôi. Tôi chào mẹ rồi dắt xe đạp ra đi theo tụi nó đến trường. Vừa đến trước cổng trường thì tôi đã cảm nhận được sự sôi động ở bên trong. Sân khấu ngoài trời được nhà trường trang trí thật hoành tráng. Ngay cả cái cổng cũng đã được gắn đầy bong bóng đủ màu mà. Nhưng tôi vẫn chưa kịp quan sát hết thì Xuân đã xuất hiện kéo vội tôi về lớp học để thay đồ cho tôi vì tiết mục của lớp sẽ được trình diễn ngay sau khi lớp kia biểu diễn xong phần múa hiện đại của mình. Ko quen thay đồ trước mặt người lạ, tôi nói:
- Xuân và mọi người ra ngoài đợi Quân 1 chút được ko? Quân ko quen thay đồ trước mặt đông người thế này!
- Có sao đâu? Con gái cả mà?
- Ưʍ...thôi, để Quân vào nhà vệ sinh thay!-tôi giựt bộ đồ trên tay của Xuân rồi chạy đi. Sân trường đông đúc học sinh nên tôi phải cố chen lấn qua đám đông.Đến nơi, phòng nào cũng có người, tôi đành đứng bên ngoài chờ thì lại gặp Vi. Hơi bỡ ngỡ khi thấy Vi trong bộ đồ hóa trang thành cô tiên, tôi đứng im như tượng nhìn Vi. Vi thì lại mỉm cười nói:
- Hì, nhìn Vi lạ lắm sao mà im re vậy?
- Ah...ko...đâu có...thấy...thấy...Vi...làm...cô tiên...mà...cũng...đẹp...thế...nên hơi bất ngờ...thôi...!
- Vậy làm cô tiên thì phải xấu mới được hả?
- Áh...ko phải! Ý...ý..Quân là..Vi..nhìn giống..thiên..thần..hơn..là cô tiên..!
- Hì..hì..cám ơn Quân đã khen!
- Ừm...nói thật chứ đâu có khen gì?-tôi gãi đầu nói
- Ý, Quân vào thay đồ đi. Tự nhiên đứng đây luôn sao?
- Ờ..hì, quên nữa!-tôi nói rồi bước vội vào phòng. Thay đồ xong, tôi bước ra thì ko thấy Vi đâu nữa. Nghĩ chắc Vi về lớp của mình nên tôi ko đi tìm mà cũng về lớp của mình.
Vừa thấy tôi xuất hiện, Xuân và mọi người đang lay hoay đều phải ngừng lại 5p nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng ngơ ngác vì ko hiểu mình lạ lắm sao? Tôi cười cười nói:
- Hì..nhìn kì lắm hả sao ai cũng nhìn Quân hết zạ?
- Có..có..đâu..? Mọi..mọi người mau tập trung ra sân khấu thôi. Đến lượt tụi mình rồi!-Xuân vỗ tay giúp cả đám hoàn hồn lại rồi
kéo nhau ra sân. Tôi chẳng hiểu đâu vào đâu lắc đầu 1 mình rồi cũng đi theo họ...
Bước ra đứng 1 bên cánh gà,tôi bắt đầu cảm thấy hồi hộp,tay chân bắt đầu run run. Nhưng rồi nghĩ đến phần thưởng cho giải nhất, tôi cũng hơi tham tham và tò mò nên cố trấn tĩnh mình. Tôi hít 1 hơi dài lấy lại sự bình tĩnh khi nghe Mc thông báo đến lớp của tôi. Phải bước lên sân khấu rồi.
Tôi đi lên cùng 2 người bạn cùng lớp với trang phục của Xuân đã thiết kế. Theo tiếng nhạc sôi động, tôi bước đi 1 cách tự tin, phong cách, mạnh mẽ. Cả khán đài như bùng nổ khi thấy tôi xuất hiện cùng 1 cơn gió tình cờ thổi qua làm cho chiếc áo khoác tôi mặc bung lên, mái tóc tôi cũng bay phất lên để lộ rõ gương mặt "đẹp zai" của tôi càng khiến mấy cô bạn nữ thích hơn.
....Nhưng tôi thì ko quan tâm đến. Tôi chỉ cố gắng tìm trong đám đông bên dưới con nhỏ em của mình. Tìm mãi cũng ko thấy nó đâu mà còn đi lộn xộn trên sân khấu. Thế là ko cần phải nói, 2 đứa bạn của tôi bị tôi làm cho loạn, đụng nhau tùm lum và té cả đám. Khán giả có mặt đều im bặt hết nhìn, ko ai dám lên tiếng. Tôi biết mình chỉ có 5s thật nhanh tìm cách ứng phó trong tình huống này hoặc là mọi người sẽ cười rần cả lên trước cảnh này. Tíc tắc, tôi nhớ lại trong đĩa nhạc đệm cho phần trình diễn thời trang do tôi đi nhờ người ta làm có xen lẫn 1 bài nhạc của Britney mà bài đó tôi đã từng nhép miệng hát theo vài lần rồi.
Thế là ko cần nghĩ nhiều, tôi đỡ 2 người bạn đang té của mình đứng dậy rồi cả 3 xoay lưng về phía khán giả. Tôi nói thật khẽ đủ để cho họ nghe được từng lời:
- Quân biết 2 bạn đang rất run và lo vì cú vấp té vừa rồi. Lỗi là của Quân nhưng bây giờ phải giải quyết tình huống này nếu ko tụi mình bị quê và còn hại cả lớp nữa!
- Vậy phải làm gì bây giờ?-cả 2 đồng thanh liếc ngang qua tôi hỏi
- Làm theo Quân!
Lời nói của tôi vừa dứt thì bài nhạc kế tiếp trong đĩa bắt đầu. Mọi người đều ngơ ngác nhìn theo 3 đứa ko hiểu định làm gì? Cả DJ chỉnh nhạc đang đứng bên cánh gà cũng ko dám tắt nhạc mà vẫn để tiếp tục. Thế là tôi xoay mặt về phía khán giả bước lên thật mạnh mẽ, miệng nhép theo lời bài nhạc. 2 người bạn của tôi cũng đánh cược tin vào tôi và làm theo. Cả khán đài như sôi động hẳn lên. 1 cảm giác hưng phấn kì lạ len lỏi vào từng người. Có lẽ nhờ bài nhạc hay...cũng có lẽ là nhờ vào sự táo bạo của tôi. Những bước đi di chuyển trên sân khấu mà Xuân dạy để làm giống người mẫu giờ đây đã được tôi sử dụng 1 cách uyển chuyển, nhanh hơn...nó đã trở thành những bước nhảy ngẫu hứng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook