Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng
-
Quyển 2 - Chương 25: Giáp Mặt Đại Vương Phi
Nhìn thấy vườn hậu hoa viên vắng vẻ trước mặt, Song Sinh Linh ngồi xổm trên đất vò đầu. Thầm mắng Hoàng cung Đông Tề Quốc xây dựng không theo trình tự quy củ.
Với trình độ học vấn lịch sử và kinh nghiệm khảo cổ kiếp trước của nàng.
Hoàng thành vi trọng môn, lấy chính điện làm trung tâm, men theo điện Càn Long đi thẳng ra phía ngoài là đến cửa cung. Mà hình như bây giờ, nàng lại đi đến nội cung thì phải.
Hiện tại nàng đang mặc y phục cung nữ, hai cung nữ kia đã lấy một bộ váy có sẵn trong nhà xí để cho nàng thay nhất thời không có ai hỏi. Song Sinh Linh đang định tìm một tiểu thái giám để hỏi đường, chợt ngửi được một mùi hương bay đến từ hành lang quanh co khúc khuỷ.
Mùi hương này vô cùng khó ngửi sặc sụa, giống như là hỗn hợp hoa đậu mùa và hoa sầu riêng tạo thành một thứ hoa quyển thượng hạng. Nàng cẩn thận hít hà, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Mùi hương này quả thật rất giống với Yên Hà!
Song Sinh Linh định quay người định tránh đi. Tiếng ngọc bội va chạm kêu đinh đang ở phía sau, một bóng áo vàng xuất hiện nơi hành lang gấp khúc quanh co, bên cạnh còn có một người.
Người nọ vừa đi vừa cười nói:
“Đại vương phi muốn đi Hà Cung, lão nô dẫn đường “
"Không phiền Bô thái giám, bảo cung nữ dẫn đường là được rồi.”
Nàng thầm kêu khổ trong lòng, lưng cứng đờ, cố gắng lẩn vào một lùm hoa và cây kiểng, vừa khẽ nhích người, Bô thái giám ở phía sau đã lớn tiếng quát lên:
“Này, ngươi đến đây!”
Song Sinh Linh đứng yên tại chỗ, chỉ tích tắc trong lòng đã xoay chuyển ngàn vạn dự tính, trốn hay không trốn? Nếu trốn, chân khí của nàng đã bị tên Mạc Nhược Băng kia phong bế, căn bản sẽ không chạy xa được. Nếu không trốn, bị đại vương phi này hành mất.
Nàng chỉ vừa do dự trong thoáng chốc vậy mà trong mắt Xuân Tử đã đầy lên lửa giận.
“Bô công công, mấy thứ cung nữ thuộc hạ này của ngươi càng ngày càng không có phép tắc. Ngay cả ngươi là Tổng quản nội đình gọi mà cũng dám không để ý đến.”
Bô công công bị mất sĩ diện trước mặt Đại vương phi nên giận tím mặt, giẫm chân thật mạnh, the thé nói:
“Ả tiện nhân kia, ngươi là người cùng cung nào? Thật vô phép! Tự mình đến Dự sự phòng lãnh ba mươi trượng đi!”
Bảo ta đi chịu đòn ư?
Song Sinh Linh vừa nghe liền mừng quýnh, vội vàng khom người đáp dạ, cất bước định đi. Nhưng chưa bước được hai bước, chợt nghe Xuân Tử ở phía sau lạnh lùng nói:
“Khoan đã.”
Song Sinh Linh bất đắc dĩ đứng lại, xiết chặt nắm tay, lòng bàn tay khẽ rỉ ra mồ hôi.
Đột nhiên Xuân Tử không nói thêm gì nữa, bốn phía lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt ả dừng ở sau lưng nàng, như lưỡi đao lột ra hết tất cả ngụy trang, rồi cắm vào thịt tìm vào xương hết một vòng.
Ngay cả áo lót nàng cũng dần dần thấm đẫm mồ hôi.
Cũng không biếtlà ánh mắt của ả lạnh lẽo, hay bởi vì gió cuối thu lạnh buốt, giá buốt âm thầm thấm vào tận bênh trong. Song Sinh Linh chỉ cảm thấy trong áo lót như có rắn bò, trong mồ hôi ướt lạnh như có mang theo mùi tanh của nọc độc.
Phía sau, Xuân Tử đột ngột bật cười, ngay sau đó nói với Bô công công:
“Bô tổng quản, cung nữ này xem ra có chút ngu dốt, không hiểu phép tắc, nhưng cũng không đến nỗi phạt trượng, để ả hầu hạ ta một lúc, lấy công chuộc tội. Ngươi đi làm việc của ngươi đi, hôm nay là là hậu hôn của hai vị vương gia, chốc nữa phải khởi giá đến Càn Long Cung để dự tiệc, thiếu ngươi không được.”
“Đại vương phi nhân từ, lão nô đương nhiên nghe theo người.” Bô công công cười nhịn lui xuống.
Trong khu vườn hậu hoa viên vắng vẻ, chỉ còn lại Xuân Tử và Song Sinh Linh.
Song Sinh Linh hít một hơi, bày ra vẻ mặt cười nhịn xoay người lại.
Một câu “Tham kiến Đại vương phi.” - Còn ở đầu lưỡi chưa kịp ra khỏi miệng, phía đối diện Xuân Tử chấp tay phía sau, khẽ cất bước chân, nhẹ nhàng bước đến như mây trôi.
Song Sinh Linh vừa nhìn thấy lưỡi đao nhỏ đanh thép trên cổ nàng.
Nhanh như chớp, Xuân Tử đã dừng trước mặt nàng, tươi cười nhìn nàng. Nhưng đáy mắt lại ẩn một tia sáng lạnh lẽo, như tia chớp núp sau mây đen sắp sửa xuyên thủng trời xanh.
Ả hơi nghiêng đầu, uốn lưỡi đọc rõ ràng từng chữ, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén:
“Châu Yến Tử Đăng.”
Với trình độ học vấn lịch sử và kinh nghiệm khảo cổ kiếp trước của nàng.
Hoàng thành vi trọng môn, lấy chính điện làm trung tâm, men theo điện Càn Long đi thẳng ra phía ngoài là đến cửa cung. Mà hình như bây giờ, nàng lại đi đến nội cung thì phải.
Hiện tại nàng đang mặc y phục cung nữ, hai cung nữ kia đã lấy một bộ váy có sẵn trong nhà xí để cho nàng thay nhất thời không có ai hỏi. Song Sinh Linh đang định tìm một tiểu thái giám để hỏi đường, chợt ngửi được một mùi hương bay đến từ hành lang quanh co khúc khuỷ.
Mùi hương này vô cùng khó ngửi sặc sụa, giống như là hỗn hợp hoa đậu mùa và hoa sầu riêng tạo thành một thứ hoa quyển thượng hạng. Nàng cẩn thận hít hà, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Mùi hương này quả thật rất giống với Yên Hà!
Song Sinh Linh định quay người định tránh đi. Tiếng ngọc bội va chạm kêu đinh đang ở phía sau, một bóng áo vàng xuất hiện nơi hành lang gấp khúc quanh co, bên cạnh còn có một người.
Người nọ vừa đi vừa cười nói:
“Đại vương phi muốn đi Hà Cung, lão nô dẫn đường “
"Không phiền Bô thái giám, bảo cung nữ dẫn đường là được rồi.”
Nàng thầm kêu khổ trong lòng, lưng cứng đờ, cố gắng lẩn vào một lùm hoa và cây kiểng, vừa khẽ nhích người, Bô thái giám ở phía sau đã lớn tiếng quát lên:
“Này, ngươi đến đây!”
Song Sinh Linh đứng yên tại chỗ, chỉ tích tắc trong lòng đã xoay chuyển ngàn vạn dự tính, trốn hay không trốn? Nếu trốn, chân khí của nàng đã bị tên Mạc Nhược Băng kia phong bế, căn bản sẽ không chạy xa được. Nếu không trốn, bị đại vương phi này hành mất.
Nàng chỉ vừa do dự trong thoáng chốc vậy mà trong mắt Xuân Tử đã đầy lên lửa giận.
“Bô công công, mấy thứ cung nữ thuộc hạ này của ngươi càng ngày càng không có phép tắc. Ngay cả ngươi là Tổng quản nội đình gọi mà cũng dám không để ý đến.”
Bô công công bị mất sĩ diện trước mặt Đại vương phi nên giận tím mặt, giẫm chân thật mạnh, the thé nói:
“Ả tiện nhân kia, ngươi là người cùng cung nào? Thật vô phép! Tự mình đến Dự sự phòng lãnh ba mươi trượng đi!”
Bảo ta đi chịu đòn ư?
Song Sinh Linh vừa nghe liền mừng quýnh, vội vàng khom người đáp dạ, cất bước định đi. Nhưng chưa bước được hai bước, chợt nghe Xuân Tử ở phía sau lạnh lùng nói:
“Khoan đã.”
Song Sinh Linh bất đắc dĩ đứng lại, xiết chặt nắm tay, lòng bàn tay khẽ rỉ ra mồ hôi.
Đột nhiên Xuân Tử không nói thêm gì nữa, bốn phía lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt ả dừng ở sau lưng nàng, như lưỡi đao lột ra hết tất cả ngụy trang, rồi cắm vào thịt tìm vào xương hết một vòng.
Ngay cả áo lót nàng cũng dần dần thấm đẫm mồ hôi.
Cũng không biếtlà ánh mắt của ả lạnh lẽo, hay bởi vì gió cuối thu lạnh buốt, giá buốt âm thầm thấm vào tận bênh trong. Song Sinh Linh chỉ cảm thấy trong áo lót như có rắn bò, trong mồ hôi ướt lạnh như có mang theo mùi tanh của nọc độc.
Phía sau, Xuân Tử đột ngột bật cười, ngay sau đó nói với Bô công công:
“Bô tổng quản, cung nữ này xem ra có chút ngu dốt, không hiểu phép tắc, nhưng cũng không đến nỗi phạt trượng, để ả hầu hạ ta một lúc, lấy công chuộc tội. Ngươi đi làm việc của ngươi đi, hôm nay là là hậu hôn của hai vị vương gia, chốc nữa phải khởi giá đến Càn Long Cung để dự tiệc, thiếu ngươi không được.”
“Đại vương phi nhân từ, lão nô đương nhiên nghe theo người.” Bô công công cười nhịn lui xuống.
Trong khu vườn hậu hoa viên vắng vẻ, chỉ còn lại Xuân Tử và Song Sinh Linh.
Song Sinh Linh hít một hơi, bày ra vẻ mặt cười nhịn xoay người lại.
Một câu “Tham kiến Đại vương phi.” - Còn ở đầu lưỡi chưa kịp ra khỏi miệng, phía đối diện Xuân Tử chấp tay phía sau, khẽ cất bước chân, nhẹ nhàng bước đến như mây trôi.
Song Sinh Linh vừa nhìn thấy lưỡi đao nhỏ đanh thép trên cổ nàng.
Nhanh như chớp, Xuân Tử đã dừng trước mặt nàng, tươi cười nhìn nàng. Nhưng đáy mắt lại ẩn một tia sáng lạnh lẽo, như tia chớp núp sau mây đen sắp sửa xuyên thủng trời xanh.
Ả hơi nghiêng đầu, uốn lưỡi đọc rõ ràng từng chữ, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén:
“Châu Yến Tử Đăng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook