Song Phi Yến
Chương 60

Đã lâu rồi không thân mật với Hoắc Khinh Ly như thế, con tim Tiết Tri Thiển chợt đập nhanh như trống, cảm xúc mông lung. Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Khinh Ly như biết nói, lẳng lặng câu dẫn nàng, cánh tay mềm mại quấn lấy cổ nàng rõ ràng không có lực nhưng làm nàng không thể nào động đậy; thân thể mềm mại của Hoắc Khinh Ly càng ngày càng nóng cũng làm nàng sắp phỏng đến nơi.

Một tia lý trí cuối cùng còn sót lại kéo Tiết Tri Thiển về thực tại; những lời Thường Tứ Hỉ chỉ trích nàng vẫn còn bên tai; khi nàng nghĩ đến Hoắc Khinh Ly cùng Lâm Tích Nhạn cũng từng thân mật thế này thì tình cảm mãnh liệt lập tức tiêu tan không còn một mảnh, Tiết Tri Thiển chật vật đứng lên, bực tức đứng ở bên giường trừng mắt nhìn Hoắc Khinh Ly quần áo không chỉnh tề.

“Tri Thiển…”

Hoắc Khinh Ly khẽ gọi tên Tiết Tri Thiển, thanh âm mê loạn, nàng không ngờ dược phát tác nhanh như vậy, càng không ngờ dược lực lại lớn như vậy. Nàng muốn giải thích cho Tiết Tri Thiển, nhưng sức nóng đã nhanh chóng lan tràn toàn thân nàng, ý thức trở nên tan rã, mà người nàng ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt lại càng thúc đẩy khát vọng ấy mãnh liệt hơn. Hoắc Khinh Ly liếm đôi môi khô khốc, nắm váy Tiết Tri Thiển, khàn khàn nói,

“Tri Thiển, ta cùng… Nhạn nhi không phải như nàng nghĩ.”

Nhạn nhi?! Xưng hô thân thiết thế ư! Tiết Tri Thiển giận quá, lạnh lùng nói: “Thế thì là thế nào?” Đừng có nói với nàng rằng các người một chút quan hệ cũng không có! Ngay cả lên giường các người cũng làm rồi đấy!

Hoắc Khinh Ly vô lực, vẫn cố đứng lên, cầm tay Tiết Tri Thiển áp lên mặt mình. Xúc giác lạnh lẽo đó làm cho nàng thoải mái đến mức không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng. Cố gắng giữ vững tinh thần, thần trí Hoắc Khinh Ly thanh tỉnh đôi chút:

“…Ta bị thương rất nặng, là Nhạn nhi đã cứu ta. Nếu không nhờ nàng ấy, ngay cả cái mạng này ta cũng không còn.”

Tiết Tri Thiển nghe ra vấn đề nghiêm trọng, cả kinh nói: “Bị thương? Tại sao ngươi lại bị thương?”

“Ta xông vào Danh Kiếm sơn trang, bị người của bọn họ đả thương…”

Tiết Tri Thiển còn muốn hỏi sao lại xông vào Danh Kiếm sơn trang, nhưng khuôn mặt nóng bỏng của Hoắc Khinh Ly đã áp lên trên mặt nàng, trong lòng Tiết Tri Thiển run lên, cũng bắt đầu cảm tháy khô nóng, đồng thời mơ hồ phát giác Hoắc Khinh Ly không ổn. Hôm nay nàng thấy thế nào cũng có chút… Khát khao ư? Các nàng đang nói chính sự được không.

Luồng nhiệt đó lại trỗi dậy, Hoắc Khinh Ly không còn lòng dạ nào nói chuyện khác, trong mắt ý loạn tình mê, leo lên trên người Tiết Tri Thiển, kéo quần áo của nàng, trong miệng thì thào không ngừng:

“Tri Thiển, ta nóng quá…”

Tiết Tri Thiển xấu hổ, ngươi nóng thì cởi y phục ta làm gì? Tuy rằng tim Tiết Tri Thiển đập kinh hồn, nhưng nàng nhất định phải nhịn xuống, nhất định không được mềm lòng, tuyệt đối không được nghe vài câu lời ngon tiếng ngọt của nàng ấy thì đã tước vũ khí đầu hàng. Huống chi nàng ấy còn chưa nói gì, còn chưa giải thích rốt cục quan hệ của nàng ấy và Lâm Tích Nhạn là như thế nào; hai người họ có còn kết giao hay không…

Nghĩ như thế, Tiết Tri Thiển bình tĩnh lại, gỡ tay Hoắc Khinh Ly ra, thối lui. Nhìn đến Hoắc Khinh Ly không biết khi nào đã tụt váy; trên người chỉ còn lại cái yếm màu hồng, cánh tay trắng mịn lồ lộ ra ngoài cùng hai chân thon dài mảnh mai, duyên dáng yêu kiều động lòng người. Tiết Tri Thiển muốn dời mắt nhưng làm không được, Hoắc Khinh Ly như vậy thật sự… rất mê người!

Ngược lại, Hoắc Khinh Ly thấy Tiết Tri Thiển né tránh thì lòng đau như cắt. Tri Thiển oán hận nàng đến thế sao? Ngay cả một cái chạm cũng không muốn ư? Việc Tiết Tri Thiển cự tuyệt đã khơi dậy lòng tự trọng của Hoắc Khinh Ly. Nhưng dù nghĩ vậy, thân thể lại không khống chế được; luồng khí đó đấu đá lung tung bên trong cơ thể, đốt cháy nàng cả trong lẫn ngoài, nàng cần phát tiết, nàng cần… Hoắc Khinh Ly vươn tay với Tiết Tri Thiển, gian nan mở miệng:

“Tri Thiển, đến đây… Ta…”

Cuối cùng Tiết Tri Thiển cũng nhìn ra Hoắc Khinh Ly khác thường, hoàn toàn không giống động tình bình thường. Vẻ mặt đó mặc dù…nhưng thống khổ lại nhiều hơn, cứ như không áp chế được thống khổ. Hai người chưa cùng phòng đã một thời gian nhưng không đến mức phải khát cầu thành như vậy. Chẳng lẽ do mất máu quá nhiều? Không đúng, nhìn bộ dạng của nàng, khuôn mặt ửng đỏ, cả người cũng đỏ ửng thế này phải là khí huyết hưng thịnh mới đúng.

Tiết Tri Thiển tưởng tượng, lập tức nghĩ đến vừa rồi Hoắc Khinh Ly ăn thuốc bổ, trong lòng thầm nói, thuốc bổ gì mà lợi hại như vậy, cứ như xuân dược không bằng.

Đột nhiên Tiết Tri Thiển giật mình, lại nhìn Hoắc Khinh Ly, cũng không giống như ăn phải xuân dược. Ngực phập phồng, mặt ửng đỏ, hai mắt đỏ lên như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, không đúng, là đợi mình ăn nàng mới phải…

Ý niệm xuất hiện trong đầu, mặt Tiết Tri Thiển cũng đỏ lét cả lên. Tuy bọn họ từng nhiều lần thân mật, nhưng, nhưng nàng chưa từng chân chính có được Hoắc Khinh Ly. Mỗi lần Hoắc Khinh Ly dùng tay thỏa mãn nàng, nàng đều muốn làm giống như vậy cho Hoắc Khinh Ly, cho Hoắc Khinh Ly khoái hoạt như nàng khoái hoạt. Nhưng vừa nghĩ đến thân phận Thái tử phi của Hoắc Khinh Ly, Tiết Tri Thiển không thể không băn khoăn. Bây giờ nhìn Hoắc Khinh Ly như vậy, Tiết Tri Thiển không khỏi động lòng. Bất quá có một số việc phải hỏi cho rõ ràng mới được.

“Vừa rồi ngươi ăn thuốc gì vậy?” Tiết Tri Thiển vừa dứt lời, Hoắc Khinh Ly đã nhào lên người nàng, còn tự cọ sát thân thể, làm Tiết Tri Thiển hít một hơi, còn như vậy nữa nàng cũng không dám chắc lý trí mình có thể tiếp tục thanh tỉnh.

Ngón tay Hoắc Khinh Ly lưu luyến ở xương quai xanh Tiết Tri Thiển khêu gợi, mơ hồ không rõ nói: “Thất bộ mê hồn đan.”

Vừa nghe tên đã biết nó không thuộc về chính phái, Tiết Tri Thiển nhíu mày: “Sao ngươi lại có nó?”

Hoắc Khinh Ly đã lột quần áo Tiết Tri Thiển, vạch cổ áo ra, hôn lên làn da lành lạnh của nàng, đồng thời còn bắt tay Tiết Tri Thiển đặt trước ngực mình, rầm rì: “Mua… Tri Thiển, giúp ta, ta rất khó chịu.”

Mua?! Tiết Tri Thiển đen mặt. Mua thứ tầm bậy tầm bạ, còn lừa nàng là thuốc bổ, nữ nhân này rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ vì thế này ư? Nàng rất muốn có được Khinh Ly, nhưng không phải là lúc thần chí lúc tỉnh lúc mê, làm như vậy sẽ bị coi là gì đây*? Bị Hoắc Khinh Ly trêu chọc đến tâm ngứa ngáy khó nhịn, bàn tay đang bao trùm trên bộ ngực đó cảm giác được rõ ràng sự mềm mại trở nên cứng rắn, Tiết Tri Thiển cũng nhịn không được muốn thêm nữa nhưng vẫn cố đành lòng đẩy ra. (*Tri Thiển ko muốn bị mang tiếng là thừa nước đục thả câu :v , mặc dù đây là tình huống cá nằm trên thớt, mỡ treo miệng mèo :3 )

Ánh mắt Hoắc Khinh Ly tan rã nhìn Tiết Tri Thiển, vẻ mặt khó hiểu, dược lực thất bộ mê hồn đan dần hạ, ngoại trừ muốn đoàn tụ với Tiết Tri Thiển, Hoắc Khinh Ly không còn ý niệm nào khác.

Tiết Tri Thiển cũng không nhịn được khi thấy Hoắc Khinh Ly như vậy, nhưng dù sao cũng không thể dưới tình huống thế này mà chiếm đoạt thân thể Hoắc Khinh Ly.

Tiếp đó, Tiết Tri Thiển lại tưởng tượng, nếu Hoắc Khinh Ly yêu Lâm Tích Nhạn, chỉ sợ tấm thân xử nữ của nàng đã sớm cho Lâm Tích Nhạn. Trong lòng Tiết Tri Thiển không khỏi ghen tị. Hiện tại quan hệ của hai người vẫn còn khó xử, trước khi mọi chuyện chưa được rõ ràng nàng quyết không vượt rào. Nghĩ như thế, trong lòng Tiết Tri Thiển không còn tạp niệm gì nữa. Nhưng, thất bộ mê hồn đan nên giải thế nào đây? Trong lúc đang suy tư, Tiết Tri Thiển thấy bên hông nặng đi, mặt tối sầm, lại tới nữa rồi.

Lúc này Tiết Tri Thiển còn chưa đẩy ra thì đã bị Hoắc Khinh Ly giữ chặt tay, trực tiếp đưa tới giữa hai chân của nàng… Dù vừa rồi Tiết Tri Thiển đã thanh tỉnh, nhưng khi đụng đến chỗ đó thì giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ. Vậy vẫn chưa đủ, Hoắc Khinh Ly còn dùng hai chân mình kẹp chặt bàn tay Tiết Tri Thiển không ngừng cọ sát. Động tác lớn mật như thế làm Tiết Tri Thiển sợ hãi, đồng thời nhiệt huyết cũng sôi trào. Rõ ràng nàng bị ép buộc, nhưng không khỏi có lỗi liếc nhìn Hoắc Khinh Ly, chỉ thấy Hoắc Khinh Ly từ từ nhắm hai mắt, vẻ thống khổ trên mặt giảm đi rất nhiều; lại còn thỏa mãn mà rên nhẹ. Tinh thần Tiết Tri Thiển cũng rạo rực theo, đầu óc nóng lên, trực tiếp hôn lên đôi môi Hoắc Khinh Ly, nàng cũng nhịn lâu rồi, mặc kệ là thất bộ mê hồn đan gì… Từng bước, thất bộ mê hồn đan… Hoắc Khinh Ly là vô ý thức, nhưng nàng chính là thanh tỉnh, chẳng phải là giậu đổ bìm leo ư? Thậm chí Hoắc Khinh Ly cũng có thể không biết mình đang thân thiết với ai!

Tiết Tri Thiển dời môi ra, nhẹ giọng hỏi: “Khinh Ly, ngươi có biết ta là ai không?”

Hoắc Khinh Ly chỉ dùng giọng mũi ừ một tiếng, không nghe ra là có biết hay không.

Tiết Tri Thiển không từ bỏ ý định: “Gọi ta một tiếng đi.”

Hoắc Khinh Ly lại ừ.

Quả nhiên đã không còn biết nàng là ai! Tiết Tri Thiển khó chịu. Tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn buông ra, đỡ Hoắc Khinh Ly lên giường. Hoắc Khinh Ly vừa mới còn quấn quít lấy Tiết Tri Thiển lúc này đã vô ý thức, như chịu nhiều dày vò mà kịch liệt vặn vẹo, cả người nóng hâm hấp; trán đầy mồ hôi.

Tiết Tri Thiển không biết rằng một mặt Hoắc Khinh Ly trúng độc mê hồn đan, mặt khác nàng đang phát sốt vì vết thương, hai bên tổng công mới thần chí không rõ, thậm chí có dấu hiệu hôn mê.

Tiết Tri Thiển nhìn Hoắc Khinh Ly, cũng không biết như thế nào cho phải. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả người không phải sẽ bị cháy hỏng mất sao. Tiết Tri Thiển muốn đi mời đại phu, lại không dám rời đi nửa bước, lúc này bên cạnh cũng không có lấy một nha hoàn. Tiết Tri Thiển nhìn quanh trong phòng, chỉ thấy góc sáng còn một chậu nước, vốn là nước ấm mà đã lạnh rồi. Tiết Tri Thiển lập tức nảy ra chủ ý, nhúng ướt cái khăn lau cho Hoắc Khinh Ly.

Quả nhiên, sau khi được chườm nước lạnh, Hoắc Khinh Ly dần an tĩnh lại, một hồi sau mới mở mắt ra, hé đôi môi khô khốc, gọi một tiếng: “Tri Thiển.”

Tiết Tri Thiển nghe được trong lòng vui vẻ, rốt cục cũng thanh tỉnh rồi, có chút lo lắng hỏi: “Đã khá hơn chưa?”

Hoắc Khinh Ly gật đầu, định ngồi dậy.

Tiết Tri Thiển đỡ Hoắc Khinh Ly ngồi dậy, ôm ngực, lòng còn sợ hãi nói: “Thiếu chút nữa bị ngươi hù chết.”

Hoắc Khinh Ly chỉ nhớ lúc ăn thất bộ mê hồn đan, còn đã làm cái gì thì không nhớ, nhưng nàng biết lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Luồng khí trong người đang rục rịch, chỉ là tạm thời áp chế, vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, cho nên Tri Thiển vẫn chưa ‘muốn’ nàng, Hoắc Khinh Ly cười khổ, Tri Thiển không thích nàng nữa sao?

Tiết Tri Thiển khiển trách nói: “Sao ngươi lại mua thứ này, còn ăn hết nữa chứ?”

Hoắc Khinh Ly nâng mắt nhìn Tiết Tri Thiển: “Tri Thiển, đến lúc này, ta không muốn giấu nàng nữa, Tích Nhạn quả thật đã trao thân cho ta.”

Tiết Tri Thiển ngơ ngẩn. Tuy rằng đoán được Lâm Tích Nhạn nói sự thật, nhưng nghe Hoắc Khinh Ly chính mồm thừa nhận thì có chút khó có thể chấp nhận. Không phải không thể chấp nhận, chính là cớ sao phải biết được chuyện này qua miệng kẻ khác cơ chứ? Tiết Tri Thiển yên lặng ngoảnh mặt đi, không đáp.

Hoắc Khinh Ly xoay mặt Tiết Tri Thiển nhìn mình, thấy trong mắt nàng đã có hơi nước, nhẹ giọng hỏi: “Nàng không hỏi ta vì sao ư?”

Đã lưỡng tình tương duyệt thì còn hỏi làm quái gì nữa? Tiết Tri Thiển vẫn không nói chuyện, nhưng không kìm được mà rơi lệ. Từng giọt từng giọt vừa lúc dừng trên đôi môi khô khốc của Hoắc Khinh Ly.

Hoắc Khinh Ly hôn hết những giọt lệ đó, lòng nàng đắng ngắt vì cảm giác được Tiết Tri Thiển khổ sở. Nàng cũng không dễ chịu gì. So với bất luận kẻ nào nàng hoàn toàn không hề muốn chuyện này xảy ra, nhưng, sự thật là như thế, nàng không tránh được; cũng dối lừa không được. Hiện giờ chỉ có thể nghĩ cách vãn hồi mà thôi. Nàng đã phụ một người, nàng không thể phụ thêm một người nữa, mà người này còn là người mà nàng yêu thương nhất. Hoắc Khinh Ly chậm rãi nói: “Ngày đó, Tích Nhạn cũng ăn thất bộ mê hồn đan này.”

Đầu tiên Tiết Tri Thiển kinh ngạc, sau đó hiểu ra ý của Hoắc Khinh Ly. Thì ra nàng muốn nói với mình ăn xong mê hồn đan cả người sẽ bị khống chế, tựa như vừa rồi. Chỉ là, mình có thể nhịn được thì tại sao khi ấy nàng cùng Lâm Tích Nhạn lại không khắc chế được?

Tuy Tiết Tri Thiển không nói, Hoắc Khinh Ly cũng đoán được nàng nghĩ gì, lại nói: “Sở dĩ gọi là thất bộ mê hồn đan vì không phải đi bảy bước đã mê hồn, mà là ăn mê hồn đan xong, độc sẽ không giải được, liên tục phát tác bảy lần, mỗi lần dược tính sẽ tăng lên.”

Tiết Tri Thiển hoảng sợ: “Ý của nàng là, vừa rồi chính là lần đầu phát tác?”

Hoắc Khinh Ly gật đầu: “Vốn là lần đầu phát tác…cũng không nghiêm trọng như thế, nhưng…” Hoắc Khinh Ly đỏ mặt: “Nhưng vì luôn có dục niệm với nàng… làm tăng thêm dược tính, cho nên mới như vậy…”

Tiết Tri Thiển không phải quan tâm điều này, lại hỏi: “Nếu không giải độc sẽ ra sao?”

“Nếu độc phát tác đủ bảy lần xong sẽ cháy hỏng thần kinh, trở nên điên loạn.”

Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Đây là cái thứ thuốc độc ác gì thế này!”

Hoắc Khinh Ly nói: “Tuy dược tính nó đáng sợ thật nhưng giải độc cũng rất dễ dàng. Chỉ cần cùng người khác hợp hoan là được, bởi vì người bình thường không có khả năng nhịn đến lần thứ bảy.”

Tiết Tri Thiển đột nhiên hỏi: “Lâm Tích Nhạn đến lần thứ mấy?”

Hoắc Khinh Ly tiếp tục đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Lần thứ năm.” Dừng một lát, lại nói, “Khi đó nàng ấy không thể đỏ hơn được nữa, làn da như sung huyết, không thể nhẫn nhịn nổi nữa, vả lại trừ ta ra, nàng ấy không cho bất luận kẻ nào chạm vào, còn nói nếu ta không cần nàng nữa, nàng tình nguyện chết đi. Nàng ấy trúng độc cũng bởi vì ta, lại từng cứu mạng ta, ta thật sự không đành lòng, cho nên…”

Tiết Tri Thiển rốt cục hiểu được ngọn nguồn, nhưng vẫn có điều chưa rõ: “Nếu nguyên do thật sự là vậy, cớ sao nàng lại gạt ta?”

Hoắc Khinh Ly chậm rãi nói: “Ta sợ nàng biết được rồi sẽ không vui. Hơn nữa nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng sẽ không tin rằng trên đời này lại có loại độc dược như thế.”

Ngoài miệng Tiết Tri Thiển không nói nhưng trong lòng đã thừa nhận. Nếu không có khoảnh khắc này, nàng chắc chắn cho rằng Hoắc Khinh Ly bịa ra, Tiết Tri Thiển quệt miệng nói: “Ai chế ra thuốc này lòng dạ cũng quá ác độc, không sợ báo ứng chắc?”

Hoắc Khinh Ly nói: “Người này chẳng những không bị báo ứng mà còn buôn bán rất tốt. Cái bình nho nhỏ đó tốn mất năm mươi lượng bạc.”

Tiết Tri Thiển vỗ giường cả giận nói: “Thật nực cười, ngày mai ta dắt người đi bắt hắn.”

“Nàng bắt không được đâu. Người ấy có ngoại hiệu là Y Tiên. Bà ta cứu người nhiều hơn là hại người, nhưng vì tiếc nuối cả đời mình phải làm lão xử nữ cho nên mới chế ra loại độc dược này.”

Tiết Tri Thiển bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Đã phát tác một lần rồi, lần hai là khi nào?”

Hoắc Khinh Ly hỏi lại: “Nãy giờ ta nói chuyện với nàng bao lâu rồi?”

Tiết Tri Thiển nói: “Chừng hai nén hương.”

Trên mặt Hoắc Khinh Ly biến sắc: “Không xong.”

Trong lòng Tiết Tri Thiển vừa động, ánh mắt Hoắc Khinh Ly lại trở nên mê ly.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương