Song Phi Yến
Chương 41

*******

Tiết Tri Thiển nhìn thấy Tiết phu nhân nằm trên giường trông như đã đổ bệnh, quả thực sợ hết hồn, cơ hồ xông tới: “Mẹ ơi, người làm sao vậy ạ?”

Tiết phu nhân mở mắt ra thấy là con gái, khẽ hừ một tiếng mới chịu ngồi dậy.

Tiết Tri Thiển đỡ bà ngồi xong, lại hỏi: “Hôm qua còn khoẻ mạnh là thế, hôm nay sao lại bệnh thành như vậy rồi, đại phu nói thế nào ạ?”

Tiết phu nhân hỏi trước: “Cả đêm qua con đã đi đâu?”

Tiết Tri Thiển cũng không còn giấu giếm: “Con ở bên Khinh Ly.”

Tiết phu nhân nghe tới Hoắc Khinh Ly, trên mặt oán khí càng nặng hơn, vỗ cái chăn trên đùi, bi thương nói: “Con dâu tốt như vậy lại để vụt mất, cưới phải Đại sơn vương kia về, chắc không phải là nửa đời trước hưởng hết phúc khí rồi, cho nên nửa đời sau phải trả nợ đó chứ?”

Tiết Tri Thiển nghe bà nói có vẻ nghiêm trọng, hơn nữa không cần đoán cũng biết là đang nói đến công chúa, liền thấp giọng hỏi: “Là công chúa chọc tức mẹ ạ?”

Tiết phu nhân trợn tròn cặp mắt: “Thiếu chút nữa là bị tức chết luôn rồi.”

Tiết Tri Thiển vội vàng đỡ ngực bà, giúp bà thuận khí: “Mẹ à, người đại nhân ắt có đại lượng, đừng giận quá mà hại thân thể.”

“Vẫn là con gái tri kỷ.” Tiết phu nhân kéo tay Tiết Tri Thiển, vô cùng đau đớn nói: “Con có thấy con dâu nhà ai không kính trà mẹ chồng chưa, ngược lại còn để cho mẹ chồng mời tới vấn an kia chứ? Coi như là Hoàng hậu nương nương còn nể mặt cha con, nên đối với mẹ mới khách khí ba phần, nàng ta tuy là công chúa, nhưng đã đến Tiết gia chúng ta thì chính là người của Tiết gia ta, không tuân thủ gia quy nhà ta thì thôi,… ” chỉ một thứ trên bàn: “Con nhìn thử xem thứ nàng ta đưa tới, mẹ chưa bị nàng ta tức chết là mẹ mạng lớn rồi đó.”

Tiết Tri Thiển nhìn sang theo hướng kia, chỉ thấy trên bàn đặt một quyển sách gì đó, lấy mở ra, “lộp bộp” liên tục đổ dài trên mặt đất, nhìn thấy nội dung bên trên xong, lập tức hít một hơi, khó trách lại làm mẫu thân giận thành như vậy, công chúa này chớ không phải là muốn xem phủ Thừa tướng như hậu cung mà trông nom đó chứ?

Tiết phu nhân trong mắt rưng rưng: “Kỳ thật mẹ bị chọc giận cũng không sao cả, ta chỉ đau lòng cho Tri Thâm, đêm tân hôn đầu tiên lại phải đi ngủ thư phòng, cứ thế này về sau làm sao được đây.”

Tiết Tri Thiển còn biết nhiều chuyện hơn bà, nếu kể cho bà nghe hết, chỉ sợ thật sự sẽ tức giận đến mắt mũi trợn ngược, nên ôn tồn khuyên can trong chốc lát: “Mẹ à, người cứ nghỉ ngơi thật tốt đi ạ, con đi xem Tri Thâm một chút.”

Tiết phu nhân nói: “Từ tối hôm qua đến giờ, Tri Thâm vẫn không rời đi thư phòng nửa bước, ngay cả ta cũng không trông thấy nó, thật là làm cho người ta lo lắng mà, tỷ đệ các con từ nhỏ quan hệ đã rất tốt, ắt hẳn trong lòng cũng hiểu nhau không ít, con nói chắc nó sẽ nghe, con đi khuyên nó một chút đi.”

Tiết Tri Thiển đáp ứng, trong lòng lại lo lắng, nàng biết nên khuyên thế nào đây?

Đến phòng bếp bảo người làm một chén cháo loãng, lúc này mới bưng đi thư phòng, gõ vài cái lên cửa, nghe được bên trong lên tiếng, Tiết Tri Thiển nói: “Tri Thâm, là tỷ đây.”

Hồi lâu cửa mới mở, lúc Tiết Tri Thiển nhìn thấy người phía sau cửa, nước mắt chợt lăn xuống.

Tiết Tri Thâm còn mặc hỉ bào đỏ thẫm của ngày hôm qua, tóc dài xoã tung có chút rối bời, hé ra khuôn mặt dễ nhìn đã tái nhợt gần như trong suốt, Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn*, nhưng đây đúng là đôi mắt đã sưng đỏ cả lên, Tiết Tri Thiển vội vàng quay mặt đi không nhìn tới hắn, bưng chén cháo đến bên cạnh bàn, chỉ thấy trên mặt bày một bức hoạ của Hoắc Khinh Ly, tâm chợt nhói đau, không biết nên thế nào cho phải.

*Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chích nhân vị đáo thương tâm xử: trích trong bài “Bảo kiếm ký. Dạ bôn” của Lý Khai Tiên. Ý nói nam nhân không dễ gì rơi lệ, chỉ là chưa thực sự gặp phải chuyện đau thương!

Còn chưa nghĩ ra nên khuyên thế nào, chỉ thấy Tiết Tri Thâm cuốn cuốn bức họa, lại từ trên giá sách lấy ra một đống giấy, quyển trục, toàn bộ ném vào trong chậu sứ, đợi đến khi Tiết Tri Thiển kịp thời phản ứng, Tiết Tri Thâm đã rút ra một que diêm, đốt sạch những bức tranh kia.

Tiết Tri Thiển kinh ngạc hỏi: “Đệ làm cái gì vậy?”

Tiết Tri Thâm cười khổ nói: “Hôm nay ta đã là người có thê thất, sao có thể cần đến những thứ này?”

Tiết Tri Thiển không phản bác được, nếu Tiết Tri Thâm thích người ngoài thì nàng còn có thể khuyên rằng, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng hắn lại thích Hoắc Khinh Ly, cho nên nửa câu khuyên lơn cũng nói không ra.

Tiết Tri Thâm lại nói: “Kỳ thật ta cũng nghĩ thông suốt rồi, ta tự làm khổ mình cũng chẳng trách người khác được, ta cùng với Khinh Ly quen biết từ nhỏ, còn thích nàng nhiều năm như vậy, nếu như không phải là ta hành sự quá mức nhút nhát, băn khoăn quá nhiều, có lẽ ta đã sớm cùng Khinh Ly cầm sắt cùng minh, Khinh Ly không thích ta, chỉ e cũng vì nguyên nhân này.”

Tiết Tri Thiển muốn nói, nàng không thích đệ, không phải vì đệ không tốt, mà là lòng nàng vốn đã có người, bất quá há to miệng, rốt cuộc không nói ra, nàng thực tại không có dũng khí nói cho Tiết Tri Thâm, nàng cùng Hoắc Khinh Ly mới là một đôi lưỡng tình tương duyệt.

Lửa tắt đi, những năm qua vì Hoắc Khinh Ly làm biết bao tranh chữ, trong khoảnh khắc đã hóa thành một đống tro tàn, Tiết Tri Thâm lẳng lặng nhìn tro bụi đến xuất thần.

Tiết Tri Thiển thì nhìn gò má Tiết Tri Thâm xuất thần, nếu hôm nay nàng cùng Tri Thâm đổi chỗ mà phân xử, nàng sẽ làm thế nào đây?

Thật lâu sau, Tiết Tri Thâm hít sâu một hơi, chỉnh lại quần áo, đề nghị: “Ra ngoài đi một chút nào.”

Ra khỏi thư phòng, Tiết Tri Thiển mới nhớ tới, Hoắc Khinh Ly giờ phút này đang ở trong phủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương