Song Phi Yến
-
Chương 28
Trong lòng Tiết Tri Thiển buồn bực, ngay cả bữa tối cũng không ăn, trốn ở trong phòng, ai cũng không gặp.
Tiết phu nhân bưng canh hạt sen đến, khuyên mãi nàng mới chịu mở cửa, nghĩ nàng bị Trần công tử chọc giận nên khuyên nhủ: “Trần công tử không được thì còn có các công tử khác, mẹ sẽ giúp con tìm, đừng tức giận kẻo sinh bệnh đấy.”
Tiết Tri Thiển nhân cơ hội nói với bà: “Hay là hoãn chuyện này lại đã?”
Tiết phu nhân nói: “Như vậy sao được, trừ phi con muốn gả cho Thái Tử.”
Tiết Tri Thiển lập tức cảm thấy phiền toái, liền đẩy Tiết phu nhân ra ngoài, ngồi ngẩn người một mình, lúc thì chau mày lo lắng, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không khỏi buồn bả chua xót.
Thống khổ lo âu suy nghĩ khiến Tiết Tri Thiển mệt mỏi nên gục xuống bàn ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy có người gõ cửa, tưởng rằng Bao Uyển Dung, liền la ầm lên: “Ta không có tâm tình, bà đừng đến làm phiền ta.”
Lại nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng êm tai: “Tri Thiển, là ta.”
Tiết Tri Thiển giật mình một cái, tỉnh táo hoàn toàn, tưởng bản thân nghe lầm, mở cửa ra, chỉ thấy Hoắc Khinh Ly thanh tú động lòng người đang đứng bên ngoài, sững sờ hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Hoắc Khinh Ly: “Trèo tường.”
(*) Khinh Ly đang cố tình hiểu là “Ngươi đến(vào) bằng cách nào?”
Tiết Tri Thiển: “…” Nhớ tới chuyện lúc sáng, sắc mặt Tiết Tri Thiển nhanh chóng lạnh xuống, nhưng cũng không nói ra câu oán trách nào, chỉ hừ một tiếng rồi quay đầu đi không thèm nhìn nàng.
Hoắc Khinh Ly cũng không giận, theo cửa đi vào, nhìn thấy trên bàn đặt một bát canh hạt sen nhưng vẫn còn nguyên, lại nhìn thấy cây trâm ngọc thạch, thuận tay cầm lên ngắm.
Tiết Tri Thiển tới đoạt lại, chỉ có điều nàng không phải đối thủ của Hoắc Khinh Ly.
Hoắc Khinh Ly bước một bước nhỏ, liền nhẹ nhàng né tránh, lúc cây trâm kia vừa cài lên búi tóc, nàng hỏi Tiết Tri Thiển: “Đẹp không?”
Tiết Tri Thiển nhìn lướt qua, quả thật cây trâm kia tạo ra cứ như để dành riêng cho nàng vậy, rất hợp, lại cố ý không hiểu ý tứ của Hoắc Khinh Ly, nổi giận đùng đùng nói: “Tại sao lại lấy đồ của ta? Nếu ngươi muốn thì bảo Liễu Mạch mua cho ngươi đi.”
Hoắc Khinh Ly chớp chớp mắt nhìn nàng: “Nhưng ta thích nàng tặng.”
Tiết Tri Thiển sửng sốt một chút, lắp bắp nói: “Ai, ai tặng ngươi chứ.”
Hoắc Khinh Ly bước tới, ôm Tiết Tri Thiển vào lòng, cọ cọ tai nàng nói: “Ta rất thích cây trâm này.”
Trong lòng Tiết Tri Thiển ngọt ngào, hóa ra Hoắc Khinh Ly sớm biết cây trâm kia là mua tặng nàng, trách không được lúc ấy Hoắc Khinh Ly lại bảo nàng cài không hợp. Nhưng người này cũng thật kì lạ, ban ngày thì đối xử với nàng lạnh như băng, bây giờ lại đối với nàng vô cùng thân thiết, thật làm cho người ta không rõ đâu mới thật sự là nàng. Trong lòng Tiết Tri Thiển đã không còn tức giận, giả vờ thờ ơ nói: “Mấy ngày nay còn tưởng ngươi bận cái gì, hóa ra là bận tiếp Liễu công tử.” Lại không biết rằng trong lời nói đã lộ ra vị chua đến rụng răng.
Hoắc Khinh Ly nhịn cười, nghiêm trang nói: “Đúng là ta ở cùng hắn, hơn nữa ta cũng điều tra ra, chính hắn đã làm cha ta bị thương, hóa ra Liễu gia trang muốn tiếp nhận lượng binh khí kia, Liễu Mạch tới tìm ta là muốn cha ta giúp hắn.”
Nghe xong Tiết Tri Thiển liền giận dữ: “Rốt cuộc là hắn có biết xấu hổ hay không vậy?”
Hoắc Khinh Ly thản nhiên nói: “Cái lợi trước mắt, ai còn để ý được nhiều như vậy.”
Tiết Tri Thiển vội nói: “Người như vậy, về sau ngươi tránh xa hắn ra một chút.”
Rốt cuộc Hoắc Khinh Ly nhịn không được, cười ra tiếng, dịu dàng nói: “Tri Thiển, nàng ghen à.”
Mặt Tiết Tri Thiển nhất thời đỏ bừng, ngụy biện nói: “Ai ghen chứ, ta chỉ sợ ngươi không biết nhìn người sẽ bị lừa gạt. Liễu Mạch đó võ công cao hơn ngươi, ngay cả Hoắc Tướng Quân cũng bị thương. Nếu hắn muốn gây bất lợi cho ngươi cũng không phải chuyện dễ dối phó, ngươi không đề phòng hắn, bị hắn “chiếm tiện nghi” thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không đâu, khắp thiên hạ này chỉ có mỗi mình nàng mới chiếm được tiện nghi của ta.” Giọng nói của Hoắc Khinh Ly mềm như tơ lụa, quấn lấy Tiết Tri Thiển ở bên trong mà vỗ về.
Tiết Tri Thiển choáng váng nói: “Ta “làm vậy” với ngươi hồi nào?”
Hoắc Khinh Ly vươn tay điểm lên trán nàng: “Ô, nàng xấu lắm, chuyện xấu hổ như vậy, chẳng nhẽ lại để cho ta nói ra sao?”
Nàng làm cái gì chứ? Tiết Tri Thiển ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Hoắc Khinh Ly kéo tay nàng ngồi xuống, hỏi: “Hôm nay nàng đi cùng Trần công tử, hắn ta là ai vậy?”
Tiết Tri Thiển phục hồi lại tinh thần: “À, mẹ ta giúp ta chọn đối tượng.” suy nghĩ một chút, nói: “Nàng đừng để ý hắn, ta không thích hắn đâu.”
Hoắc Khinh Ly nhướng mày nói: “Không phải nàng nói là văn chương của hắn nổi bật lắm sao?”
Không phải nói như vậy là để chọc tức nàng sao, Tiết Tri Thiển ho nhẹ một tiếng nói: “Bất quá cũng bình thường thôi.”
Hoắc Khinh Ly nâng mặt nàng lên, không nói thêm câu nào.
Tiết Tri Thiển bị nàng nhìn chăm chú mà bất giác đỏ mặt, ánh mắt không tự chủ dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng của nàng. Nghĩ đến lần trước các nàng hôn môi, cảm giác nhẹ nhàng đê mê khi ấy lại xuất hiện, bây giờ lại là ban đêm yên tĩnh, càng không có người quấy rầy. Tiết Tri Thiển chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, tim đập như đánh trống, chỉ cần nghiêng người một cái là có thể hôn nàng, vốn không có dũng khí nhưng hiện tại cảm thấy thật bứt rứt khó chịu.
“Tri Thiển, nàng làm sao vậy?” Hoắc Khinh Ly tiến lại gần, hơi thở nóng rực trực tiếp phả vào cạnh môi nàng, rõ ràng là môi cả hai sắp chạm, nhưng Hoắc Khinh Ly vẫn duy trì khoảng cách rất gần, làm nàng không thể không áp chế bản thân thật tốt…
Tiết Tri Thiển gian nan nuốt nước bọt, quay mặt đi nói: “Không có việc gì.”
Hoắc Khinh Ly dãn ra khoảng cách: “Vậy được rồi, nếu không có việc gì thì ta trở về đây.”
Tiết Tri Thiển sửng sốt: “Hả? Nàng không ở lại sao?”
Khóe mắt Hoắc Khinh Ly đều là ý cười: “Nàng hy vọng ta ở lại sao?”
Tiết Tri Thiển biết nàng đang trêu chọc mình, cũng không thèm để ý, cúi đầu nói: “Cũng không phải chưa từng ở lại đây, mà đã trễ thế này thì sáng mai nàng hãy trở về.”
“Không phải nàng sợ Tiết công tử biết chuyện của chúng ta sao?” Hoắc Khinh Ly vô tội nói: “Vì sợ nàng phải khó xử, ngay cả cửa chính ta cũng không dám vào, chỉ có thể trộm leo tường.”
Tiết Tri Thiển e thẹn nói: “Hóa ra mấy ngày nay nàng không tới tìm ta là vì nguyên nhân này, đã để nàng phải chịu oan ức rồi.”
Hoắc Khinh Ly tựa vào vai nàng, nhẹ giọng nói: “Ta không sợ chịu oan ức, chỉ là không gặp được nàng, rất nhớ nàng.”
Tiết Tri Thiển cảm động đến mức sắp rơi lệ, thốt ra: “Ngày mai ta đi nói cho Tri Thâm, chúng ta, chúng ta…”
Chớp đôi mắt trong suốt ướt át, Hoắc Khinh Ly nhìn nàng, hỏi: “Chúng ta làm sao?”
Nhưng Tiết Tri Thiển chỉ thở nhẹ một hơi, cúi đầu, uể oải nói: “Ta không có can đảm.”
Hoắc Khinh Ly khe khẽ thở dài một tiếng, mặc nguyên quần áo lên giường nằm, quay mặt vào trong tường.
Tiết Tri Thiển nhìn thấy lưng nàng lộ vẻ cô đơn, không đành lòng, nắm chặt tay, trong lòng lo lắng không yên. Cuối cùng cũng thở dài một tiếng, nằm xuống bên cạnh, cánh tay vươn qua dưới tay nàng, ôm chặt, ở bên tai nàng thì thào: “Ta vẫn luôn cho rằng mình là một người ‘cầm được thì cũng buông được’, trong lòng thích ai thì không cần che giấu, nhưng không biết tại sao khi ở trước mặt nàng sẽ luôn lo sợ e ngại, cũng hay suy nghĩ nhiều hơn, từ nhỏ đến lớn chúng ta luôn tranh giành đấu đá nhau, đột nhiên gần gũi như vậy quả thật có chút không quen, hơn nữa chúng ta đều là nữ nhi, nếu như bị người ngoài biết, cũng không biết sẽ bị chê cười ra sao, mà cha nàng là Tướng Quân, cha ta là Thừa Tướng, cả hai người đều là những người có uy tín danh dự, chắc chắn sẽ bị chúng ta liên lụy, với lại Tri Thâm thích nàng, ta là đại tỷ của hắn, lớn nhỏ có thứ tự, đương nhiên là ta phải nhường hắn, biết rõ trước mắt vẫn còn nhiều chuyện khó khăn, biết rõ là không nên, nhưng ta không ngừng được việc suy nghĩ vẩn vơ, thậm chí không kiềm chế được, cảm giác này giống như uống rượu độc giải khát*, nội tâm ta rất mâu thuẫn, nàng có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của ta không?”
(*)’Uống rượu độc giải khát’ – ‘Ẩm trấm chỉ khát’: nghĩa là chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau.
Hồi lâu người trong ngực không nhúc nhích, Tiết Tri Thiển biết nàng cố ý không để ý tới mình, trong lòng cảm thấy khó chịu, yên lặng rút cánh tay lại. Đột nhiên trên người có thêm sức nặng, bị Hoắc Khinh Ly đặt ở dưới thân, Tiết Tri Thiển kinh ngạc, rồi khẩn trương, không biết nàng muốn làm gì.
Hoắc Khinh Ly đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, trong mắt có chút ửng đỏ: “Tri Thiển, ta thật sợ có một ngày ta sẽ phụ lòng nàng.”
Tiết Tri Thiển khó hiểu hỏi: “Sao nàng lại nói như vậy?”
Hoắc Khinh Ly không đáp, cắn cánh môi của nàng, khẽ liếm mút, dịu dàng, đê mê, tràn ngập dục vọng chiếm hữu…
Trong nháy mắt Tiết Tri Thiển bị hòa tan trong nụ hôn ấy, dường như thật lâu…
“Tri Thiển, nàng lại “chiếm tiện nghi” của ta nữa rồi.”
“Ta không có mà.”
“Còn nói không có, tay nàng đang sờ ở đâu vậy?”
“… Mông? Rõ ràng là nàng…”
“Tri Thiển, nàng thật là xấu quá đi, nhưng mà ta thích.”
“…”
Sáng sớm, sau khi Hoắc Khinh Ly rửa mặt xong liền chuẩn bị rời đi.
Tiết Tri Thiển suy nghĩ một chút, cầm lấy tay của nàng nói: “Nàng đi theo ta.”
Tiết Thừa Tướng và Tiết Tri Thâm cũng chưa vào triều, vừa dùng đồ ăn sáng vừa đàm luận chuyện triều chính, thấy các nàng tiến vào thì có chút kinh ngạc, nhất là Tiết Tri Thâm, vừa trông thấy Hoắc Khinh Ly là hai mắt đều sáng lên. Vội sai nha hoàn mang thêm hai bộ bát đũa.
Trong lòng Tiết Tri Thiển có điều che dấu nên ánh mắt có chút lẩn tránh.
Ngược lại Hoắc Khinh Ly lại rất tự nhiên trang nhã, kéo Tiết Tri Thiển ngồi xuống.
Tiết Thừa Tướng nhìn thấy điệu bộ Tiết Tri Thiển cứ ngập ngừng, liền hỏi: “Tri Thiển, có việc gì sao?”
Tiết Tri Thiển nhìn Hoắc Khinh Ly, rồi lại nhìn Tiết Tri Thâm, hít sâu một hơi, lời sắp ra khỏi miệng thì bị Hoắc Khinh Ly cắt ngang.
Hoắc Khinh Ly nói: “Đúng là vậy ạ, Khinh Ly đang muốn hỏi Thừa Tướng về chuyện binh khí.”
Tiết Tri Thâm nhanh miệng nói: “Vừa rồi ta cũng đang thảo luận với cha về việc này, vốn đã ‘nước chảy thành sông’, không biết sao nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim*”
(*) (589 – 665), tự Tri Tiết, là một trong những vị tướng tài giỏi, dũng mãnh của thời Đường. Hảo hán này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, còn làm thảo khấu vô cùng hung hãn ngang ngược. Sau này khi trở thành tướng lĩnh thì chuyên lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, người ta thường coi ông là chuyên gia phá bĩnh, chỉ có chịu lợi chứ không chịu thiệt. Sau này, những ai hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thì thường gọi là Trình Giảo Kim.
Tiết Thừa Tướng bổ sung thêm: “Cũng chính là cha con.”
Hoắc Khinh Ly hơi hơi giật mình: “Cha con?”
Tiết Tri Thâm nói: “Cha nàng muốn để Liễu gia trang tiếp nhận.”
“Không thể nào.” Người nói chính là Tiết Tri Thiển, lại hỏi Hoắc Khinh Ly: “Nàng vẫn chưa nói chuyện Liễu Mạch cho cha nàng biết sao?”
Hoắc Khinh Ly lắc đầu: “Ta cũng vừa mới biết sự thật, còn chưa kịp nói.”
Tiết Tri Thâm không biết chuyện Liễu Mạch, nhưng biết Liễu Mạch cũng thích Hoắc Khinh Ly, lập tức quan tâm hỏi: “Liễu trang chủ làm sao vậy?”
Tiết Tri Thiển liền đem chuyện Liễu Mạch giả mạo Bạch Cảnh Giản đánh lén Hoắc Tướng Quân nói ra.
Tiết Thừa Tướng vuốt râu gật đầu: “Khó trách lão Hoắc cực lực phản đối Danh Kiếm sơn trang, ta còn tưởng lão vì chuyện thổ phỉ lần trước Hoàng Thượng nghe theo ý kiến của ta, trong lòng không phục nên lão mới lấy chuyện này ra làm khó dễ.”
Tiết Tri Thiển kéo tay Hoắc Khinh Ly nói: “Nàng nhanh về nói chuyện Liễu Mạch với cha nàng đi, Hoắc Tướng Quân nhất định sẽ không cản trở nữa đâu.”
Hoắc Khinh Ly nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ sợ không ổn, nếu cha ta đã đề cử Liễu gia trang thì chắc đã giúp Liễu gia trang nói không ít lời hay, nếu như đột nhiên phản đối, chẳng phải là khi quân phạm thượng sao?”
Tiết Thừa Tướng nói: “Khinh Ly nói không sai, kế sách hiện giờ cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của mỗi bên.”
Tiết Tri Thâm vội nói: “Khinh Ly, nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ hỗ trợ hết mình.”
Tiết Thừa Tướng nhìn thấy con trai thân thiện như vậy, lại nghĩ Hoắc Khinh Ly chắc cũng sắp trở thành con dâu, liền cười nói: “Lão phu cũng chắc chắn tận lực.”
Hoắc Khinh Ly gật đầu thi lễ: “Đa tạ Tiết Thừa Tướng, Tiết công tử.”
Sau khi tách khỏi cha con Tiết gia, Tiết Tri Thiển mới hỏi Hoắc Khinh Ly: “Kỳ thật nàng muốn giúp Bạch thiếu hiệp, nhưng lại không muốn cho cha nàng biết có phải không?
Hoắc Khinh Ly nhìn nàng cười khẽ: “Vẫn là Tri Thiển hiểu ta.”
Tiết Tri Thiển lại hỏi: “Cớ sao vừa rồi nàng lại ngăn cản ta?”
Hoắc Khinh Ly giúp nàng vén tóc mai ra sau tai: “Chưa tới lúc thích hợp.” Lại xúc động nói tiếp: “Nàng có tâm ý như vậy, ta đã rất vui rồi.”
Trong lòng Tiết Tri Thiển ấm áp, nhưng vẫn còn một chút lo ngại.
Tiết phu nhân bưng canh hạt sen đến, khuyên mãi nàng mới chịu mở cửa, nghĩ nàng bị Trần công tử chọc giận nên khuyên nhủ: “Trần công tử không được thì còn có các công tử khác, mẹ sẽ giúp con tìm, đừng tức giận kẻo sinh bệnh đấy.”
Tiết Tri Thiển nhân cơ hội nói với bà: “Hay là hoãn chuyện này lại đã?”
Tiết phu nhân nói: “Như vậy sao được, trừ phi con muốn gả cho Thái Tử.”
Tiết Tri Thiển lập tức cảm thấy phiền toái, liền đẩy Tiết phu nhân ra ngoài, ngồi ngẩn người một mình, lúc thì chau mày lo lắng, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không khỏi buồn bả chua xót.
Thống khổ lo âu suy nghĩ khiến Tiết Tri Thiển mệt mỏi nên gục xuống bàn ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy có người gõ cửa, tưởng rằng Bao Uyển Dung, liền la ầm lên: “Ta không có tâm tình, bà đừng đến làm phiền ta.”
Lại nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng êm tai: “Tri Thiển, là ta.”
Tiết Tri Thiển giật mình một cái, tỉnh táo hoàn toàn, tưởng bản thân nghe lầm, mở cửa ra, chỉ thấy Hoắc Khinh Ly thanh tú động lòng người đang đứng bên ngoài, sững sờ hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Hoắc Khinh Ly: “Trèo tường.”
(*) Khinh Ly đang cố tình hiểu là “Ngươi đến(vào) bằng cách nào?”
Tiết Tri Thiển: “…” Nhớ tới chuyện lúc sáng, sắc mặt Tiết Tri Thiển nhanh chóng lạnh xuống, nhưng cũng không nói ra câu oán trách nào, chỉ hừ một tiếng rồi quay đầu đi không thèm nhìn nàng.
Hoắc Khinh Ly cũng không giận, theo cửa đi vào, nhìn thấy trên bàn đặt một bát canh hạt sen nhưng vẫn còn nguyên, lại nhìn thấy cây trâm ngọc thạch, thuận tay cầm lên ngắm.
Tiết Tri Thiển tới đoạt lại, chỉ có điều nàng không phải đối thủ của Hoắc Khinh Ly.
Hoắc Khinh Ly bước một bước nhỏ, liền nhẹ nhàng né tránh, lúc cây trâm kia vừa cài lên búi tóc, nàng hỏi Tiết Tri Thiển: “Đẹp không?”
Tiết Tri Thiển nhìn lướt qua, quả thật cây trâm kia tạo ra cứ như để dành riêng cho nàng vậy, rất hợp, lại cố ý không hiểu ý tứ của Hoắc Khinh Ly, nổi giận đùng đùng nói: “Tại sao lại lấy đồ của ta? Nếu ngươi muốn thì bảo Liễu Mạch mua cho ngươi đi.”
Hoắc Khinh Ly chớp chớp mắt nhìn nàng: “Nhưng ta thích nàng tặng.”
Tiết Tri Thiển sửng sốt một chút, lắp bắp nói: “Ai, ai tặng ngươi chứ.”
Hoắc Khinh Ly bước tới, ôm Tiết Tri Thiển vào lòng, cọ cọ tai nàng nói: “Ta rất thích cây trâm này.”
Trong lòng Tiết Tri Thiển ngọt ngào, hóa ra Hoắc Khinh Ly sớm biết cây trâm kia là mua tặng nàng, trách không được lúc ấy Hoắc Khinh Ly lại bảo nàng cài không hợp. Nhưng người này cũng thật kì lạ, ban ngày thì đối xử với nàng lạnh như băng, bây giờ lại đối với nàng vô cùng thân thiết, thật làm cho người ta không rõ đâu mới thật sự là nàng. Trong lòng Tiết Tri Thiển đã không còn tức giận, giả vờ thờ ơ nói: “Mấy ngày nay còn tưởng ngươi bận cái gì, hóa ra là bận tiếp Liễu công tử.” Lại không biết rằng trong lời nói đã lộ ra vị chua đến rụng răng.
Hoắc Khinh Ly nhịn cười, nghiêm trang nói: “Đúng là ta ở cùng hắn, hơn nữa ta cũng điều tra ra, chính hắn đã làm cha ta bị thương, hóa ra Liễu gia trang muốn tiếp nhận lượng binh khí kia, Liễu Mạch tới tìm ta là muốn cha ta giúp hắn.”
Nghe xong Tiết Tri Thiển liền giận dữ: “Rốt cuộc là hắn có biết xấu hổ hay không vậy?”
Hoắc Khinh Ly thản nhiên nói: “Cái lợi trước mắt, ai còn để ý được nhiều như vậy.”
Tiết Tri Thiển vội nói: “Người như vậy, về sau ngươi tránh xa hắn ra một chút.”
Rốt cuộc Hoắc Khinh Ly nhịn không được, cười ra tiếng, dịu dàng nói: “Tri Thiển, nàng ghen à.”
Mặt Tiết Tri Thiển nhất thời đỏ bừng, ngụy biện nói: “Ai ghen chứ, ta chỉ sợ ngươi không biết nhìn người sẽ bị lừa gạt. Liễu Mạch đó võ công cao hơn ngươi, ngay cả Hoắc Tướng Quân cũng bị thương. Nếu hắn muốn gây bất lợi cho ngươi cũng không phải chuyện dễ dối phó, ngươi không đề phòng hắn, bị hắn “chiếm tiện nghi” thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không đâu, khắp thiên hạ này chỉ có mỗi mình nàng mới chiếm được tiện nghi của ta.” Giọng nói của Hoắc Khinh Ly mềm như tơ lụa, quấn lấy Tiết Tri Thiển ở bên trong mà vỗ về.
Tiết Tri Thiển choáng váng nói: “Ta “làm vậy” với ngươi hồi nào?”
Hoắc Khinh Ly vươn tay điểm lên trán nàng: “Ô, nàng xấu lắm, chuyện xấu hổ như vậy, chẳng nhẽ lại để cho ta nói ra sao?”
Nàng làm cái gì chứ? Tiết Tri Thiển ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Hoắc Khinh Ly kéo tay nàng ngồi xuống, hỏi: “Hôm nay nàng đi cùng Trần công tử, hắn ta là ai vậy?”
Tiết Tri Thiển phục hồi lại tinh thần: “À, mẹ ta giúp ta chọn đối tượng.” suy nghĩ một chút, nói: “Nàng đừng để ý hắn, ta không thích hắn đâu.”
Hoắc Khinh Ly nhướng mày nói: “Không phải nàng nói là văn chương của hắn nổi bật lắm sao?”
Không phải nói như vậy là để chọc tức nàng sao, Tiết Tri Thiển ho nhẹ một tiếng nói: “Bất quá cũng bình thường thôi.”
Hoắc Khinh Ly nâng mặt nàng lên, không nói thêm câu nào.
Tiết Tri Thiển bị nàng nhìn chăm chú mà bất giác đỏ mặt, ánh mắt không tự chủ dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng của nàng. Nghĩ đến lần trước các nàng hôn môi, cảm giác nhẹ nhàng đê mê khi ấy lại xuất hiện, bây giờ lại là ban đêm yên tĩnh, càng không có người quấy rầy. Tiết Tri Thiển chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, tim đập như đánh trống, chỉ cần nghiêng người một cái là có thể hôn nàng, vốn không có dũng khí nhưng hiện tại cảm thấy thật bứt rứt khó chịu.
“Tri Thiển, nàng làm sao vậy?” Hoắc Khinh Ly tiến lại gần, hơi thở nóng rực trực tiếp phả vào cạnh môi nàng, rõ ràng là môi cả hai sắp chạm, nhưng Hoắc Khinh Ly vẫn duy trì khoảng cách rất gần, làm nàng không thể không áp chế bản thân thật tốt…
Tiết Tri Thiển gian nan nuốt nước bọt, quay mặt đi nói: “Không có việc gì.”
Hoắc Khinh Ly dãn ra khoảng cách: “Vậy được rồi, nếu không có việc gì thì ta trở về đây.”
Tiết Tri Thiển sửng sốt: “Hả? Nàng không ở lại sao?”
Khóe mắt Hoắc Khinh Ly đều là ý cười: “Nàng hy vọng ta ở lại sao?”
Tiết Tri Thiển biết nàng đang trêu chọc mình, cũng không thèm để ý, cúi đầu nói: “Cũng không phải chưa từng ở lại đây, mà đã trễ thế này thì sáng mai nàng hãy trở về.”
“Không phải nàng sợ Tiết công tử biết chuyện của chúng ta sao?” Hoắc Khinh Ly vô tội nói: “Vì sợ nàng phải khó xử, ngay cả cửa chính ta cũng không dám vào, chỉ có thể trộm leo tường.”
Tiết Tri Thiển e thẹn nói: “Hóa ra mấy ngày nay nàng không tới tìm ta là vì nguyên nhân này, đã để nàng phải chịu oan ức rồi.”
Hoắc Khinh Ly tựa vào vai nàng, nhẹ giọng nói: “Ta không sợ chịu oan ức, chỉ là không gặp được nàng, rất nhớ nàng.”
Tiết Tri Thiển cảm động đến mức sắp rơi lệ, thốt ra: “Ngày mai ta đi nói cho Tri Thâm, chúng ta, chúng ta…”
Chớp đôi mắt trong suốt ướt át, Hoắc Khinh Ly nhìn nàng, hỏi: “Chúng ta làm sao?”
Nhưng Tiết Tri Thiển chỉ thở nhẹ một hơi, cúi đầu, uể oải nói: “Ta không có can đảm.”
Hoắc Khinh Ly khe khẽ thở dài một tiếng, mặc nguyên quần áo lên giường nằm, quay mặt vào trong tường.
Tiết Tri Thiển nhìn thấy lưng nàng lộ vẻ cô đơn, không đành lòng, nắm chặt tay, trong lòng lo lắng không yên. Cuối cùng cũng thở dài một tiếng, nằm xuống bên cạnh, cánh tay vươn qua dưới tay nàng, ôm chặt, ở bên tai nàng thì thào: “Ta vẫn luôn cho rằng mình là một người ‘cầm được thì cũng buông được’, trong lòng thích ai thì không cần che giấu, nhưng không biết tại sao khi ở trước mặt nàng sẽ luôn lo sợ e ngại, cũng hay suy nghĩ nhiều hơn, từ nhỏ đến lớn chúng ta luôn tranh giành đấu đá nhau, đột nhiên gần gũi như vậy quả thật có chút không quen, hơn nữa chúng ta đều là nữ nhi, nếu như bị người ngoài biết, cũng không biết sẽ bị chê cười ra sao, mà cha nàng là Tướng Quân, cha ta là Thừa Tướng, cả hai người đều là những người có uy tín danh dự, chắc chắn sẽ bị chúng ta liên lụy, với lại Tri Thâm thích nàng, ta là đại tỷ của hắn, lớn nhỏ có thứ tự, đương nhiên là ta phải nhường hắn, biết rõ trước mắt vẫn còn nhiều chuyện khó khăn, biết rõ là không nên, nhưng ta không ngừng được việc suy nghĩ vẩn vơ, thậm chí không kiềm chế được, cảm giác này giống như uống rượu độc giải khát*, nội tâm ta rất mâu thuẫn, nàng có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của ta không?”
(*)’Uống rượu độc giải khát’ – ‘Ẩm trấm chỉ khát’: nghĩa là chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau.
Hồi lâu người trong ngực không nhúc nhích, Tiết Tri Thiển biết nàng cố ý không để ý tới mình, trong lòng cảm thấy khó chịu, yên lặng rút cánh tay lại. Đột nhiên trên người có thêm sức nặng, bị Hoắc Khinh Ly đặt ở dưới thân, Tiết Tri Thiển kinh ngạc, rồi khẩn trương, không biết nàng muốn làm gì.
Hoắc Khinh Ly đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, trong mắt có chút ửng đỏ: “Tri Thiển, ta thật sợ có một ngày ta sẽ phụ lòng nàng.”
Tiết Tri Thiển khó hiểu hỏi: “Sao nàng lại nói như vậy?”
Hoắc Khinh Ly không đáp, cắn cánh môi của nàng, khẽ liếm mút, dịu dàng, đê mê, tràn ngập dục vọng chiếm hữu…
Trong nháy mắt Tiết Tri Thiển bị hòa tan trong nụ hôn ấy, dường như thật lâu…
“Tri Thiển, nàng lại “chiếm tiện nghi” của ta nữa rồi.”
“Ta không có mà.”
“Còn nói không có, tay nàng đang sờ ở đâu vậy?”
“… Mông? Rõ ràng là nàng…”
“Tri Thiển, nàng thật là xấu quá đi, nhưng mà ta thích.”
“…”
Sáng sớm, sau khi Hoắc Khinh Ly rửa mặt xong liền chuẩn bị rời đi.
Tiết Tri Thiển suy nghĩ một chút, cầm lấy tay của nàng nói: “Nàng đi theo ta.”
Tiết Thừa Tướng và Tiết Tri Thâm cũng chưa vào triều, vừa dùng đồ ăn sáng vừa đàm luận chuyện triều chính, thấy các nàng tiến vào thì có chút kinh ngạc, nhất là Tiết Tri Thâm, vừa trông thấy Hoắc Khinh Ly là hai mắt đều sáng lên. Vội sai nha hoàn mang thêm hai bộ bát đũa.
Trong lòng Tiết Tri Thiển có điều che dấu nên ánh mắt có chút lẩn tránh.
Ngược lại Hoắc Khinh Ly lại rất tự nhiên trang nhã, kéo Tiết Tri Thiển ngồi xuống.
Tiết Thừa Tướng nhìn thấy điệu bộ Tiết Tri Thiển cứ ngập ngừng, liền hỏi: “Tri Thiển, có việc gì sao?”
Tiết Tri Thiển nhìn Hoắc Khinh Ly, rồi lại nhìn Tiết Tri Thâm, hít sâu một hơi, lời sắp ra khỏi miệng thì bị Hoắc Khinh Ly cắt ngang.
Hoắc Khinh Ly nói: “Đúng là vậy ạ, Khinh Ly đang muốn hỏi Thừa Tướng về chuyện binh khí.”
Tiết Tri Thâm nhanh miệng nói: “Vừa rồi ta cũng đang thảo luận với cha về việc này, vốn đã ‘nước chảy thành sông’, không biết sao nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim*”
(*) (589 – 665), tự Tri Tiết, là một trong những vị tướng tài giỏi, dũng mãnh của thời Đường. Hảo hán này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, còn làm thảo khấu vô cùng hung hãn ngang ngược. Sau này khi trở thành tướng lĩnh thì chuyên lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, người ta thường coi ông là chuyên gia phá bĩnh, chỉ có chịu lợi chứ không chịu thiệt. Sau này, những ai hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thì thường gọi là Trình Giảo Kim.
Tiết Thừa Tướng bổ sung thêm: “Cũng chính là cha con.”
Hoắc Khinh Ly hơi hơi giật mình: “Cha con?”
Tiết Tri Thâm nói: “Cha nàng muốn để Liễu gia trang tiếp nhận.”
“Không thể nào.” Người nói chính là Tiết Tri Thiển, lại hỏi Hoắc Khinh Ly: “Nàng vẫn chưa nói chuyện Liễu Mạch cho cha nàng biết sao?”
Hoắc Khinh Ly lắc đầu: “Ta cũng vừa mới biết sự thật, còn chưa kịp nói.”
Tiết Tri Thâm không biết chuyện Liễu Mạch, nhưng biết Liễu Mạch cũng thích Hoắc Khinh Ly, lập tức quan tâm hỏi: “Liễu trang chủ làm sao vậy?”
Tiết Tri Thiển liền đem chuyện Liễu Mạch giả mạo Bạch Cảnh Giản đánh lén Hoắc Tướng Quân nói ra.
Tiết Thừa Tướng vuốt râu gật đầu: “Khó trách lão Hoắc cực lực phản đối Danh Kiếm sơn trang, ta còn tưởng lão vì chuyện thổ phỉ lần trước Hoàng Thượng nghe theo ý kiến của ta, trong lòng không phục nên lão mới lấy chuyện này ra làm khó dễ.”
Tiết Tri Thiển kéo tay Hoắc Khinh Ly nói: “Nàng nhanh về nói chuyện Liễu Mạch với cha nàng đi, Hoắc Tướng Quân nhất định sẽ không cản trở nữa đâu.”
Hoắc Khinh Ly nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ sợ không ổn, nếu cha ta đã đề cử Liễu gia trang thì chắc đã giúp Liễu gia trang nói không ít lời hay, nếu như đột nhiên phản đối, chẳng phải là khi quân phạm thượng sao?”
Tiết Thừa Tướng nói: “Khinh Ly nói không sai, kế sách hiện giờ cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của mỗi bên.”
Tiết Tri Thâm vội nói: “Khinh Ly, nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ hỗ trợ hết mình.”
Tiết Thừa Tướng nhìn thấy con trai thân thiện như vậy, lại nghĩ Hoắc Khinh Ly chắc cũng sắp trở thành con dâu, liền cười nói: “Lão phu cũng chắc chắn tận lực.”
Hoắc Khinh Ly gật đầu thi lễ: “Đa tạ Tiết Thừa Tướng, Tiết công tử.”
Sau khi tách khỏi cha con Tiết gia, Tiết Tri Thiển mới hỏi Hoắc Khinh Ly: “Kỳ thật nàng muốn giúp Bạch thiếu hiệp, nhưng lại không muốn cho cha nàng biết có phải không?
Hoắc Khinh Ly nhìn nàng cười khẽ: “Vẫn là Tri Thiển hiểu ta.”
Tiết Tri Thiển lại hỏi: “Cớ sao vừa rồi nàng lại ngăn cản ta?”
Hoắc Khinh Ly giúp nàng vén tóc mai ra sau tai: “Chưa tới lúc thích hợp.” Lại xúc động nói tiếp: “Nàng có tâm ý như vậy, ta đã rất vui rồi.”
Trong lòng Tiết Tri Thiển ấm áp, nhưng vẫn còn một chút lo ngại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook