Sống Như Tiểu Cường
-
Chương 100
Xem ra tình hình đang rất bất lợi cho tôi. Căn phòng trở nên hỗn loạn, tôi định nhân cơ hội này bỏ chạy.
Lý Dương tóm lấu tôi, mụ già ấy trông thế mà khỏe, còn tôi một người khí chất văn chương làm sao thoát ra được.
Lúc tôi đã cảm thấy không còn kế gì có thể áp dụng nữa rồi thì cánh cửa bỗng mở ra, Tiểu Hân và Tần Hạo Vĩ bước vào, tôi mừng quýnh chạy đến. Trên tay Tiểu Hân là cái đĩa VCD, chị giơ cái đĩa trên tay dõng dạc nói: “Lý Dương, bà đừng vội đắc chí, thuộc hạ của bà là Trịnh Tiểu Huy đã quay trộm lại những lần hai người giao dịch với nhau.”
Tôi thở một hơi thật dài. Cuối cùng họ cũng đã đến kịp, và còn mang cả chứng cứ mà chúng tôi chờ đợi đến.
Mặt Lý Dương biến sắc, bà ta cố tỏ ra trấn tĩnh nói: “Chứng cứ gì? Chắc chắn là làm giả.”
Tiểu Hân tiến lên bục trả lời lại: “Làm giả à? Vậy tôi sẽ mở đĩa cho mọi người cùng xem.”
Tiểu Hân nở nụ cười bí hiểm rồi nhìn khắp lượt hội trường nói: “Nhưng Trịnh Tiểu Huy còn quanh cả những tình tiết hấp dẫn khác giữa hắn và Lý Dương, những thứ rất buồn nôn, có vị nữ giới nào muốn rời khỏi hội trường không ạ?”
Hội trường bỗng chốc xôn xao, không ít các vị nữ giới bộc lộ thái độ khó chịu, nhưng xem ra chẳng vị nào có ý định bỏ đi.
Tôi mừng quá vì cứ lo là chứng cứ không đủ sức thuyết phục. Cũng may là Tiểu Huy nghĩ đến ngón đòn quay trộm, bây giờ chúng tôi đã hoàn toàn giữ thế thượng phong rồi.
Tiểu Hân đang chuẩn bị đưa đĩa vào máy tính thì bỗng Lý Dương lao đến như kẻ cướp chộp lấy cái đĩa trong tay Tiểu Hân. Tôi và Lưu Dĩnh xông vào túm chặt lấy bà ta. Mấy tay bảo vệ khi nãy đang không biết có nên tiếp tục giúp Lý Dương không nên cứ đứng đó như trời trồng.
Lý Dương rít lên: “Trưởng phòng Tần, còn không mau giúp tôi ngăn cô ta lại?”
Trưởng phòng Tần đáp: “Tại sao tôi phải ngăn cô ấy? Có liên quan gì đến tôi chứ?”
Lý Dương lại thét lên: “Ông nhận bao nhiêu tiền của tôi, giờ ông định rũ tay hả?”
Trưởng phòng Tần cười nhạt: “Vớ vẩn, tôi nhận tiền của bà khi nào?”
Lý Dương lồng lộn như phát điên: “Chuyện đến nước này rồi ông định thoát thân một mình không can dự ư?”
Những nghi ngờ bấy lâu nay trong lòng tôi vậy là đã được giải đáp. Tôi bước đến bục phát biểu và dõng dạc nói với Trưởng phòng Tần: “Trưởng phòng Tần, bấy lâu nay tôi vẫn nghi ngờ ông vì có quá nhiều chuyện liên quan đến ông, hôm nay để tôi lột trần chân tướng của con mụ hồ ly tinh này.”
Tất cả các quan khách phía dưới đều chăm chú hướng về tôi làm tôi thấy khoái chí lắm. Tôi bắt đầu kể cho mọi người nghe tất cả những việc đã xảy ra gần đây, mọi người vừa nghe vừa sững sờ, sắc mặt của Trưởng phòng Tần càng lúc càng trở nên khó coi.
Tôi quay sang ông ta bảo: “Lý Dương đã từng hối lộ một đống tiền giả cho Trưởng phòng Lưu. Tôi nghĩ mãi không thông, nếu muốn hối lộ, Lý Dương chẳng có lý do gì hối lộ tiền giả. Tuy bà ta có giải thích do hội Tam Hòa đánh tráo nhưng đối với bà Lý đó là một món tiền nhỏ, bà ta chẳng có lí gì bán rẻ mối quan hệ với Lý Dương cả.”
Tôi chỉ thẳng vào mặt Trưởng phòng Tần: “Vì vậy, mục đích thật sự của Lý Dương là tố cáo Trưởng phòng Lưu sau khi ông ấy nhận đống tiền giả, ép ông phải từ chức. Sau đó đương nhiên có người lên thay thế, mà người đó đã từng hứa với bà ta những điều có lợi, do đó bà ta mới dám làm thế, và người đó chính là ông, tôi nói không sai chứ?”
Trưởng phòng Tần hoảng hốt, ông ta vẫn cố phản kháng: “Hắn nói dối, hắn nói dối!”
Tôi lại tiếp tục: “Việc đó còn được chứng minh bởi một chuyện nữa, đó là ông đã mua chuộc một đám nông dân để họ tố giác Trưởng phòng Lưu vào đúng hôm tiếp đón đoàn đại biểu nước ngoài. Âm mưu là để tạo áp lực cho Chủ tịch thành phố nhằm mục đích hất cẳng Trưởng phòng Lưu, khi đó người có lợi nhất cũng chính là ông, ông vừa được thế chân Trưởng phòng Lưu lại có thể mở cánh cửa cho công ty Lý Dương, đúng không?”
Bỗng ông Tần chỉ vào mặt Lý Dương quát: “Tất cả là do bà ta, bà ta đã uy hiếp tôi làm như vậy, tôi không hề có liên quan gì.”
Lý Dương phẫn nộ không kém, hai bên cứ thế bóc mẽ nhau. Tôi, Lưu Dĩnh và Tiểu Hân cười phấn khởi, cảnh sát đã giải cả hai đi.
Giờ tôi mới thấy hết lo. Nếu Tiểu Hân không đến kịp thì chúng tôi gặp rắc rối to rồi. Tôi nhìn cái đĩa Tiểu Hân đang đặt trên bàn không nén được tò mò, tôi định nhét đĩa vào máy tính.
Tiểu Hân lên tiếng: “Tiểu Cường, không phải xem đâu.”
Mặt chị bỗng đỏ bừng, tôi không nhịn được cười, một cơ hội hiếm có để nhìn rõ bản chất của chị! Mà tôi cũng tò mò muốn biết tại sao Tiểu Huy lại có thể cùng bà già đó.
Lý Dương tóm lấu tôi, mụ già ấy trông thế mà khỏe, còn tôi một người khí chất văn chương làm sao thoát ra được.
Lúc tôi đã cảm thấy không còn kế gì có thể áp dụng nữa rồi thì cánh cửa bỗng mở ra, Tiểu Hân và Tần Hạo Vĩ bước vào, tôi mừng quýnh chạy đến. Trên tay Tiểu Hân là cái đĩa VCD, chị giơ cái đĩa trên tay dõng dạc nói: “Lý Dương, bà đừng vội đắc chí, thuộc hạ của bà là Trịnh Tiểu Huy đã quay trộm lại những lần hai người giao dịch với nhau.”
Tôi thở một hơi thật dài. Cuối cùng họ cũng đã đến kịp, và còn mang cả chứng cứ mà chúng tôi chờ đợi đến.
Mặt Lý Dương biến sắc, bà ta cố tỏ ra trấn tĩnh nói: “Chứng cứ gì? Chắc chắn là làm giả.”
Tiểu Hân tiến lên bục trả lời lại: “Làm giả à? Vậy tôi sẽ mở đĩa cho mọi người cùng xem.”
Tiểu Hân nở nụ cười bí hiểm rồi nhìn khắp lượt hội trường nói: “Nhưng Trịnh Tiểu Huy còn quanh cả những tình tiết hấp dẫn khác giữa hắn và Lý Dương, những thứ rất buồn nôn, có vị nữ giới nào muốn rời khỏi hội trường không ạ?”
Hội trường bỗng chốc xôn xao, không ít các vị nữ giới bộc lộ thái độ khó chịu, nhưng xem ra chẳng vị nào có ý định bỏ đi.
Tôi mừng quá vì cứ lo là chứng cứ không đủ sức thuyết phục. Cũng may là Tiểu Huy nghĩ đến ngón đòn quay trộm, bây giờ chúng tôi đã hoàn toàn giữ thế thượng phong rồi.
Tiểu Hân đang chuẩn bị đưa đĩa vào máy tính thì bỗng Lý Dương lao đến như kẻ cướp chộp lấy cái đĩa trong tay Tiểu Hân. Tôi và Lưu Dĩnh xông vào túm chặt lấy bà ta. Mấy tay bảo vệ khi nãy đang không biết có nên tiếp tục giúp Lý Dương không nên cứ đứng đó như trời trồng.
Lý Dương rít lên: “Trưởng phòng Tần, còn không mau giúp tôi ngăn cô ta lại?”
Trưởng phòng Tần đáp: “Tại sao tôi phải ngăn cô ấy? Có liên quan gì đến tôi chứ?”
Lý Dương lại thét lên: “Ông nhận bao nhiêu tiền của tôi, giờ ông định rũ tay hả?”
Trưởng phòng Tần cười nhạt: “Vớ vẩn, tôi nhận tiền của bà khi nào?”
Lý Dương lồng lộn như phát điên: “Chuyện đến nước này rồi ông định thoát thân một mình không can dự ư?”
Những nghi ngờ bấy lâu nay trong lòng tôi vậy là đã được giải đáp. Tôi bước đến bục phát biểu và dõng dạc nói với Trưởng phòng Tần: “Trưởng phòng Tần, bấy lâu nay tôi vẫn nghi ngờ ông vì có quá nhiều chuyện liên quan đến ông, hôm nay để tôi lột trần chân tướng của con mụ hồ ly tinh này.”
Tất cả các quan khách phía dưới đều chăm chú hướng về tôi làm tôi thấy khoái chí lắm. Tôi bắt đầu kể cho mọi người nghe tất cả những việc đã xảy ra gần đây, mọi người vừa nghe vừa sững sờ, sắc mặt của Trưởng phòng Tần càng lúc càng trở nên khó coi.
Tôi quay sang ông ta bảo: “Lý Dương đã từng hối lộ một đống tiền giả cho Trưởng phòng Lưu. Tôi nghĩ mãi không thông, nếu muốn hối lộ, Lý Dương chẳng có lý do gì hối lộ tiền giả. Tuy bà ta có giải thích do hội Tam Hòa đánh tráo nhưng đối với bà Lý đó là một món tiền nhỏ, bà ta chẳng có lí gì bán rẻ mối quan hệ với Lý Dương cả.”
Tôi chỉ thẳng vào mặt Trưởng phòng Tần: “Vì vậy, mục đích thật sự của Lý Dương là tố cáo Trưởng phòng Lưu sau khi ông ấy nhận đống tiền giả, ép ông phải từ chức. Sau đó đương nhiên có người lên thay thế, mà người đó đã từng hứa với bà ta những điều có lợi, do đó bà ta mới dám làm thế, và người đó chính là ông, tôi nói không sai chứ?”
Trưởng phòng Tần hoảng hốt, ông ta vẫn cố phản kháng: “Hắn nói dối, hắn nói dối!”
Tôi lại tiếp tục: “Việc đó còn được chứng minh bởi một chuyện nữa, đó là ông đã mua chuộc một đám nông dân để họ tố giác Trưởng phòng Lưu vào đúng hôm tiếp đón đoàn đại biểu nước ngoài. Âm mưu là để tạo áp lực cho Chủ tịch thành phố nhằm mục đích hất cẳng Trưởng phòng Lưu, khi đó người có lợi nhất cũng chính là ông, ông vừa được thế chân Trưởng phòng Lưu lại có thể mở cánh cửa cho công ty Lý Dương, đúng không?”
Bỗng ông Tần chỉ vào mặt Lý Dương quát: “Tất cả là do bà ta, bà ta đã uy hiếp tôi làm như vậy, tôi không hề có liên quan gì.”
Lý Dương phẫn nộ không kém, hai bên cứ thế bóc mẽ nhau. Tôi, Lưu Dĩnh và Tiểu Hân cười phấn khởi, cảnh sát đã giải cả hai đi.
Giờ tôi mới thấy hết lo. Nếu Tiểu Hân không đến kịp thì chúng tôi gặp rắc rối to rồi. Tôi nhìn cái đĩa Tiểu Hân đang đặt trên bàn không nén được tò mò, tôi định nhét đĩa vào máy tính.
Tiểu Hân lên tiếng: “Tiểu Cường, không phải xem đâu.”
Mặt chị bỗng đỏ bừng, tôi không nhịn được cười, một cơ hội hiếm có để nhìn rõ bản chất của chị! Mà tôi cũng tò mò muốn biết tại sao Tiểu Huy lại có thể cùng bà già đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook