Sóng Nguyệt Vô Biên
-
Chương 97: Thịnh yến hải sản
Chưa một ai từng nghĩ bản thân mình có một ngày sẽ ngủ lại một đêm dưới đáy nước. Lúc đó khi bám vào dây thừng leo xuống dưới, dây thừng dài mấy chục trượng mới đủ chạm chân, ánh sáng ban ngày còn có thể xuyên qua tấm màn nước, nhưng tới buổi tối thì không tới được, ánh sáng của trăng và sao đều yếu ớt, bầu trời dù một màu xanh ngắt nhưng nước biển thì lại đen thẫm. Mọi người đều rất tò mò, theo như lời Giao Vương nói ánh trăng sẽ chiếu xạ lên mặt kính Thái Ất, rốt cuộc hình thành kiểu gì. Dù sao giờ đi lại trong thành là không nhìn thấy ánh trăng, chỉ có ánh sáng của dạ minh châu, một hạt trân châu to bằng cái bát thấy khắp mọi nơi, tỏa ánh sáng lành lạnh, được giao nhân dùng như dùng nến, nên khi sử dụng không hề keo kiệt, vài bước là có một cốc, làm tòa thành dưới nước sáng như ban ngày.
Trên tòa bạch tháp phía xa vang lên tiếng chuông đồng khánh, là thịnh yến hải sản sắp bắt đầu rồi. Không lâu sau có người gõ cửa, gõ rất kiên nhẫn.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 mở cửa ra xem, bên ngoài là một giao nhân cầm thương, miệng ú ớ, chỉ chỉ về hướng đồng khánh vừa được gõ lên, sau đó dùng đại lễ thăm viếng Giao Nhân để kính chào trong quan nha.
Tử Phủ quân thắt đái lưng, thong thả đi ra, nói cảm ơn đã thông truyền. Mọi người được tiếp đón đi dự tiệc, lội nước đi một đoạn đường khá dài, khi đến chân núi Cô Sơn thì gần như khẳng định được, cung thất nơi lưng chừng núi chính là Giao Cung. Giao nhân có thể lên được nơi cao như thế kia cơ á? Mọi người nhìn giao nhân đầy ngạc nhiên và khó tin nổi, nhìn người kia nhảy lên bờ biển, đuôi cá chớp mắt biến thành đôi chân, đi tập tễnh, nhưng vẫn có thể sử dụng bình thường.
Hồ Bất Ngôn kinh hãi,
– Sao giao nhân lại có chân thế? Trên sách sử có ghi chép lại như vậy không?
Các cô gái thì mừng rỡ, thì thầm với nhau, ánh mắt chiếu thẳng vào dưới cái khố đỏ của người ta, tiếc là chẳng thấy gì hết ngoài cái mông như ẩn như hiện, mà nhìn cái mông kia trông cũng rất được nha.
Nguy Nguyệt Yên cười mờ ám, nói với Trương Nguyệt Lộc:
– Ngươi đoán xem, cái đằng trước có giống của đàn ông không?
Trương Nguyệt Lộc lập tức lĩnh ngộ:
– Có cơ hội nhất định phải xem một cái mới được.
Nhai Nhi bất giác ánh mắt cũng đảo qua, rơi hết vào tầm mắt của Tử Phủ quân, anh cũng không nôn nóng, rút dây cột tóc ra buộc lên đôi mắt của cô:
– Đây là tơ mây dệt thành, tầm mắt không bị cản trở, nhưng có thể ngăn được mọi dơ bẩn, giúp em bách độc bất xâm.
Nhai Nhu chu môi lên, tỏ vẻ không vui, nào ngờ anh dán tới, trước cái nhìn của mọi người mà hôn cô một cái đầy hiên ngang. Kiểu hành động thân thiết này gần đây thường xuyên xảy ra, lâu chúng vô cùng phiền muộn, lâu chủ lạnh lùng khốc liệt của họ thật sự đã thành người phụ nữ của người ta rồi, tuy người đó là Tử Phủ quân, nhưng vẫn làm mọi người khó có thể chấp nhận được.
A Bàng nói:
– Chú ý đến cảm thụ của mọi người một chút đi, thế đạo khó khăn, tìm không được tức phụ còn phải sống sót nữa. Nom mặt mày của đệ tử Tử Phủ đi, đều tái hết cả rồi…
Kết quả mọi người vừa ngoái lại nhìn, đệ tử Tử Phủ người nào người nấy đều đang ngước lên nhìn bầu trời, như là đã quá quen rồi. A Bàng sờ sờ mũi, thấy bọn họ đúng là không dễ dàng, thủ trưởng của mình ve vãn thân mật với người yêu, bản thân lại chẳng thể động tình, kiểu như bụng đói mà trước mặt lại là nồi thịt kho tàu thơm ngào ngạt. Hắn nhún vai:
– Ta thì vô tư, trước khi xuất phát có đi gặp cô nương Hồ Địch bán rượu rồi. Đó là cô nương mà lão đại nói muốn cưới làm vợ, giờ lão đại đã chết, ta dự tính kế thừa di chí của y.
Quỷ Quái vẫn mang tư tưởng cổ lỗ sĩ, hắn cau mày:
– Vợ của bạn đấy, tiểu tử ngươi còn muốn à?
A Bàng ngớ ra:
– Lúc Minh Vương đi ám sát Kim Vân Lãm từng đến chỗ nàng ta mua một bầu rượu, chưa có ý định chung thân, ngay cả tay còn chưa sờ tí nào, vậy mà cũng nói là vợ của bạn à?
Quỷ Quái nói tính hết,
– Lão đại động lòng là tính.
Thực ra thì rất vô lý, nhưng dẫu sao cũng vì không nỡ phụ lòng Minh Vương. A Bàng sảng khoái:
– Thôi được, khi về ta sẽ đi hỏi nàng ta có tỷ muội nào không vậy.
Đoàn người đi lên núi, càng đến gần, càng thấy Giao Cung này vô cùng hùng vĩ. Leo lên mấy chục bậc thang, ngay chỗ cao nhất đã có người đứng chờ, từ xa thấy Tử Phủ quân đã chắp tay:
– Tử Phủ quân thấy Giao Cung này của tôi thế nào?
Bấy giờ mọi người mới phát hiện ra, thì ra đó là Giao Vương đã cạo râu rồi. Nam giao hình thức cũng không khó coi, Giao Vương dĩ nhiên cũng rất có phong thái, tắm rửa ăn mặc đẹp đẽ, tóc tai búi lên gọn gàng, râu thì cạo sạch đi, không ngờ lại rất có phong độ trí thức lịch sự. Mỗi cái là mở miệng thì giọng ồm ồm rất to, phá hủy toàn bộ hình tượng, cứ ồn ào tiếp đón mọi người, mời vào chỗ ngồi.
Cá mở tiệc, món ăn toàn là hải sản, Giao Vương vẫn chưa thấy có vấn đề gì, ông ta nói:
– Đặc sản nơi này của chúng tôi là cá kháng lãng, thịt rất tươi rất ngon, rất thơm. Còn có cả nhím biển, hải sâm nữa, muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn con tôm con tép mà. Để chúc mừng quả nhân thấy ánh mặt trời, chư vị, cạn chén.
Mọi người nâng chén, sôi nổi chúc mừng Giao Vương. Giao Vương cười khà khà:
– Món ăn tầm thường, không có gì đặc sắc đâu.
Dũng cảm mà vẫy vẫy tay:
– Tới đây, cho người đi phụ, thêm món ăn, nghênh đón hai vị Tử Phủ quân và chư vị đến đây.
Một đội giao nhân đi xuống, chốc lát áp tải một người hình thù kỳ lạ đi lên. Người này có tứ chi, nhưng cả người có vảy, đầu là đầu cá, thân thể lại là thân thể người. Giao Vương giới thiệu với mọi người:
– Đây là phụ nhân, tuy gọi là nhân, thực ra vẫn là một loại món ăn. Con cá này là món ăn chuyên cung cấp cho hoàng gia hưởng dụng, thích ăn bộ phận nào thì cho giao binh cắt sống, đảm bảo mỗi một miếng thịt đều tươi ngon mới mẻ nhất, tuyệt đối không có mùi tanh, vào miệng là tan. Tử Phủ quân, nếm thử không ạ? Phần quai hàm là tươi mới nhất, ngài với Đại Tư mệnh mỗi người một miếng nhé?
Tử Phủ quân lắc đầu, bưng chén rượu nhấp một ngụm,
– Chúng ta ăn chay nhiều năm, mời người khác hưởng dụng đi.
Giao Vương cũng không ép buộc, cười khà khà quay sang nói với nội quyến của Tử Phủ quân:
– Phu nhân, thưởng cái mặt nhé?
Nhai Nhi cũng lắc đầu, giết người thì cô dám, nhưng ăn thịt người thì lại không có cái gan này.
Giao Vương mời một vòng, thế mà lại chẳng có ai thấy hứng thú với phụ nhân này thì vô cùng phiền muộn, nói với nhóm thủ hạ:
– Khách quý không ăn, dành cho các ngươi hết đấy. Món ăn cá hai trăm năm, ăn vào kéo dài tuổi thọ.
Ngoài phụ nhân thì những món hải sản khác mọi người đều có thể tiếp nhận. Rượu của Giao Cung thì vô cùng ngon, rất cay rất mạnh, còn cay hơn cả rượu Hồ Địch ủ lâu năm. Rót vào cổ họng, cay đến tận ruột, mọi người hít hà liên tục. Trong bữa tiệc Tử Phủ quân hỏi vì sao giao nhân Yên Uyên lại có thể hóa chân được. Giao Vương đáp rất sảng khoái:
– Vì tổ tiên chúng tôi là người.
Họ là hậu duệ của thành Xuân Nham, lúc ấy thành bị bao phủ, một bộ phận người cũng chưa chết, mà chuyển tới sinh sống dưới nước. Thời gian dài thì dần dần biến dị, con người mà, dù sao cũng phải thích ứng với hoàn cảnh, trải qua ngàn vạn năm, họ mọc ra đuôi cá và hàm, có thể thay đổi tự do giữa người và cá. Theo như Giao Vương nói thì người thích ứng được thì sống sót, giống trong nước và đất liền vậy.
– Nhưng những kỹ năng khóc châu và dệt giao sa là chúng tôi không có, dù sao cũng không phải giao nhân chính thống.
Giao Vương chỉ vào màn nước phía ngoài:
– Kia là lão tổ tông của chúng tôi, đến ngày tai nạn trên biển, chúng tôi còn tế bái họ. Người trên đất bằng muốn viếng mồ mả, chúng tôi thì không cần, ngẩng lên là thấy, lão tổ tông ở ngay trên đỉnh đầu, rất tiện.
Tuy thì nói thế, nhưng tổ tông ngày ngày nhìn ngươi, cũng làm người chịu không nổi. Giao Vương là người thú vị, nói năng tùy tiện, hành xử cũng khác người, cộng thêm rượu mạnh trong tay, moi người tâm tình đến khuya cũng không thấy chán.
Uống nhiều quá, Tô Họa thấy đầu có hơi choáng váng, trong tiếng ca của giao nữ thì lặng lẽ lui ra ngoài. Bên ngoài tuy không có gió, nhưng dòng khí xoay chuyển, cũng thấy chút lành lạnh. Nàng ta sờ sờ cái trán nong nóng, bám vào lan can nhìn nơi xa, tổ tiên của giao nhân vẫn còn dập dềnh trong nước, từng đội từng đội, như là tượng Tần, nhảy nhót mà tới, lại nhảy nhót đi, trông vô cùng ghê sợ.
Phía sau có tiếng bước chân, nàng ta không quay lại nhìn. Ngay sau đó ngay bên cạnh có người đứng, tố sa bao y khẽ bay lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn nơi xa, có lẽ khi ở Bồng Sơn cũng là vậy, quan sát chúng sinh, không giận không oán.
Tô Họa bặm mội, đôi bên không ai lên tiếng. Nhớ lại lúc ban đầu vừa thấy mặt là giương cung bạt kiếm, cũng không biết từ đâu mà lại có thành kiến như vậy. Thực ra hai người đều muốn mở miệng, ít nhất bầu không khí sẽ không lúng túng nữa, nhưng nói gì đây, lời nên nói hình như đã nói xong từ lâu rồi. Trong khoảng thời gian này Đại Tư mệnh vẫn luôn quan tâm nàng ta, nàng ta cảm nhận được, nếu chút nhân tình này đặt vào trước kia thì tốt biết mấy, có lẽ đã giống Nhai Nhi và Tử Phủ quân rồi.
Đứng một hồi lâu, cảm giác lúng túng càng ngày càng nặng nề, cần phải quay lại thôi. Tô Họa xoay người tính bỏ đi, lại nghe y buồn bã nói:
– Em thật sự thích hồ ly à?
Bước chân nàng ta khựng lại, trái tim cũng run rẩy theo:
– Sao tự dưng Đại Tư mệnh lại hỏi cái này?
Y không nhìn nàng ta, chỉ nói:
– Ta hối hận rồi, hối hận vì đã tạo nên cục diện hôm nay, tất cả là ta sai. Mấy ngày qua ta nghiêm túc suy nghĩ, ta không có căn cơ như Tử Phủ quân, nhưng ta có dũng khí như ngài ấy. Ta chỉ cần một câu của em thôi, chỉ cần em nói, ta sẽ xuống Bồng Sơn không bao giờ quay về Phương Trượng Châu nữa.
Xuống Bồng Sơn, không làm tiên nữa ư? Sau khi suy nghĩ cẩn thận là sẽ hiến thân cho tình yêu, nhưng nàng ta không cần loại hy sinh này. Y rất tốt, y nên tiếp tục làm thượng tiên của y, tu hành độ kiếp có gian nan cỡ nào thì cũng không nên tiến vào bụi trần vì một kẻ hèn mọn mà bao công sức đổ bể.
Nàng ta ngoái lại nhìn y:
– Đại Tư mệnh, tôi không còn trẻ nữa. Tôi mười sáu tuổi giết môn chủ tiền nhiệm, chấp chưởng Nhược Thủy môn, ngài đoán xem, tôi năm nay bao nhiêu rồi?
Thấy y không đáp, nàng ta cười cười,
– Khi đó không phải ngài gọi tôi là mụ yêu tinh già à, gọi rất đúng, tôi năm nay ba mươi tư rồi. Tuổi trẻ như hoa còn có thể duy trì được bao lâu đây? Qua vài năm nữa khóe mắt tôi sẽ có nếp nhăn, da cũng chảy xệ giống như một bà lão. Tuổi xuân của nữ nhân chỉ dài như vậy thôi, khi ngài đối mặt với một gương mặt không còn tư sắc nữa, có lẽ ngài sẽ hối hận vì quyết định hôm nay. Ngài từ bỏ trường sinh bất lão, để sống một cuộc sống ngắn ngủi mười năm hai mươi năm, có đáng không?
Đại Tư Mệnh trầm ngâm nói:
– Điều này không phải cái để em suy xét, em chỉ cần nói cho ta biết, em có từng thích ta không?
Có thích hay không, thật sự quan trọng lắm sao? Tô Họa nói:
– Tình cảm của tôi đối với ngài không phải là thích, là không chịu thua thôi. Thực ra ngài đối với tôi cũng giống thế, cho nên không càn phải tự lừa bản thân, để rồi quyết định sai lầm chung thân đại sự.
Trái tim Đại Tư mệnh chìm sâu xuống, chậm rãi gật đầu,
– Em thích hồ ly, bởi vì hắn không phải là tiên, có thể ở bên em lâu dài.
Tô Họa nói không phải,
– Hồ ly cũng không phải khách qua đường, ngài với hắn, đều không thể ở bên tôi lâu dài. Dù sao cuối cùng tôi chỉ có một mình, cần gì kéo người thứ ba vào làm gì.
Nàng ta cong cong đôi mắt nhìn y,
– Đại Tư Mệnh, hãy quên tôi đi, như vậy đều tốt cho tôi và ngài. Cứ dây dưa lẫn nhau, thật sự quá mệt mỏi, tôi giờ thấy ngài là lúng túng, chi bằng giống như lần đầu tiên gặp nhau thì dùng quyền cước, đôi bên còn thấy thoái mái hơn.
Y nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau đích xác là đánh một trận. Khi đó ở Yên Vũ Châu, họ tưởng nàng ta là Nhạc Nhai Nhi mà bắt lại, y luôn tỏ thái độ lạnh nhạt cứng nhắc với nàng ta, căn bản không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Giờ thì, y muốn từ bỏ tiên tịch vì nàng ta, nhưng nàng ta lại không cần.
Y chống hai tay vào lan can, cơ thể hơi cong lại, nhìn tư thế có vẻ rất đau khổ:
– Em đi vào đi, ta ở đây một lát.
Tô Họa thấy y như thế thì cũng đau khổ, theo người người chạy, ngay cả tay còn chưa cầm. Người nàng ta yêu rốt cuộc là ai, đương nhiên là y. Nhưng kiếp này tiếc nuối quá nhiều, thêm một Đại Tư mệnh nữa thì cũng có sao đâu.
Nàng ta đi vào trong đại điện, bên trong vẫn đang ăn uống linh đình, Giao Vương kia 500 năm qua không có ai cùng trò chuyện bằng tiếng người với mình, nên càng nói càng thấy không đủ.
Nghĩ lại bản thân…Đại Tư mệnh cụp mắt nhìn tay đặt lên lan can đá, ngón tay bấu chặt, gần như không còn huyết sắc, như sắp gãy đến nơi. Mấy ngàn năm nay lần đầu tiên biết đến tình yêu, tâm trạng hỗn loạn, bàng hoàng, yếu ớt, thậm chí không biết mình đang muốn điều gì. Cuộc nói chuyện lần này với nàng ấy đã nói đến rút gan rút ruột, mà không nghe được lời trái tim gì từ nàng ấy, giờ thì hay rồi, không nên tiếp tục dây dưa gì nữa.
Điều duy nhất thấy may mắn là tiên có nhiều lựa chọn hơn so với người, khi cần quên đi một sự kiện hoặc một người nào đó thì không cần phải vật lộn giằng xé. Y thở hắt ra, đưa ngón tay lên ấn lên thần đình. Nhắm mắt lại, một loạt hình ảnh về nàng ấy ở trong đầu cuồn cuộn lùi lại, lùi lại, cho đến cuối cùng ngay cả gương mặt nàng ấy cũng trở nên mơ hồ. Kết thúc rồi, lại cẩn thận nhớ lại, trong trí nhớ không còn tồn tại bất cứ điều gì lay động tinh thần của mình nữa. Y vung tay áo lên, đi vào đại điện Giao Cung đang ca múa náo nhiệt.
A Bàng nhân lúc nhóm giao nhân tụ tập thì lẻn ra ngoài, tìm hiểu một vòng trong cung điện trống trơn. Nghe đồn bảo tàng ở Giao Cung, vậy thì mỗi một nơi đều tìm hiểu, đích thật là không có, xem ra Giao Vương nói là thật. Lại đi xem xét chỗ cửa vào, mấy giao nhân đang cầm dạ minh châu đi tuần, mọi thứ đều rất bình thường. Hắn một lần nữa lén quay lại tiệc rượu, Lâu chủ đánh mắt với hắn, hắn lắc đầu, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
Giao Vương hãy còn đang kể lể những đau khổ phải chịu bao nhiêu năm nay, khi kể nước miếng bay tứ tung, nước mắt nước mũi dàn dụa.
– Nếu không có bảo tàng này, quả nhân không biết còn bị giam hãm bao lâu nữa. Vẫn là lão tổ tông tốt nhất, lão tổ tông biết quả nhân có kiếp nạn này nên an bài Tử Phủ quân tới cứu quả nhân. Giờ chút yêu cầu nho nhỏ của Tử Phủ quân, quả nhân không thỏa mãn sao được. Sau bữa tiệc này, quả nhân dẫn chưa vị lên Cô Sơn. Mặt kính Thái ất trên đỉnh núi kia là mấu chốt tìm được cửa vào bảo tàng, nếu không yên tâm, cứ hạ trại ngay ở đỉnh núi, chờ khi trăng lên giữa trời thì sẽ thấy ngay.
Tử Phủ quân nói:
– Bổn quân sẽ không đi lên đó, thỉnh cầu Đại vương cùng Đại Tư Mệnh đi trước. Không biết ánh trăng sẽ chiếu đến nơi nào, lên núi xuống núi quá phiền phức, bổn quân giờ muốn tĩnh dưỡng, không thể đi tiếp được nữa.
Giao Vương nói đi với Đại Tư mệnh cũng được. Đại Tư Mệnh vẫn là gương mặt băng sơn muôn đời, Giao Vương nâng chén rượu lên lại buông xuống, cười ngượng nói:
– Say rượu không tốt cho da mặt, Tử Phủ quân ăn nhiều một chút di. Ngài thích nhím biển không, tôi gỡ cho ngài nhé.
Người của Ba Nguyệt Lâu đã rất lâu rồi chưa được thả lỏng như này, từ sau khi rời khỏi Vương Xá Châu, ngày ngày đều liều mạng, căn bản không có cơ hội cùng nhau uống rượu. Đây cũng là nhờ phúc của Giao Vương, thủy tộc này muôn màu muôn vẻ vượt xa tưởng tượng của họ. Cá ca múa cả đêm, trong cảnh cụng ly đổi chén sắc trời dần mờ sáng. Hôm nay là ngày mười bốn, nếu Lệ Vô Cữu hành động nhanh thì có lẽ đã đi qua ranh giới Ngư Thạch, tiến vào Yên Uyên rồi.
Trên đường quay lại quan nha, Nhai Nhi vẫn cứ lo âu sốt ruột, đi được nửa đường thí túm tay áo Tử Phủ quân:
– Chàng dẫn em tiếp mặt nước nhìn được không, em lo cho Tung Ngôn lắm. Cậu ấy đã rơi vào tay Lệ Vô Cữu sắp nửa tháng rồi, Lệ Vô Cữu biết cậu ta là Long Vương Kình, sẽ không dễ dàng tha cho cậu ấy đâu.
Tử Phủ quân nói được,
– Về nghỉ ngơi một chút rồi ta đưa em ra.
Vừa mới dứt lời thì nghe thấy tiếng hô nhỏ của Nguy Nguyệt Yến, tay chỉ lên đỉnh đầu nói:
– Mọi người xem đó là cái gì?
Mọi người ngửa đầu lên nhìn, ánh mặt trời chiếu xuyên qua bức tường nước, trong cuồn cuộn vô ngần, một bóng ma to lớn chậm rãi bơi qua, bởi vì khoảng cách không quá xa, ngay cả cái đuôi rẽ nước cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhai Nhi mừng rỡ:
– Là Tung Ngôn!
Trên tòa bạch tháp phía xa vang lên tiếng chuông đồng khánh, là thịnh yến hải sản sắp bắt đầu rồi. Không lâu sau có người gõ cửa, gõ rất kiên nhẫn.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 mở cửa ra xem, bên ngoài là một giao nhân cầm thương, miệng ú ớ, chỉ chỉ về hướng đồng khánh vừa được gõ lên, sau đó dùng đại lễ thăm viếng Giao Nhân để kính chào trong quan nha.
Tử Phủ quân thắt đái lưng, thong thả đi ra, nói cảm ơn đã thông truyền. Mọi người được tiếp đón đi dự tiệc, lội nước đi một đoạn đường khá dài, khi đến chân núi Cô Sơn thì gần như khẳng định được, cung thất nơi lưng chừng núi chính là Giao Cung. Giao nhân có thể lên được nơi cao như thế kia cơ á? Mọi người nhìn giao nhân đầy ngạc nhiên và khó tin nổi, nhìn người kia nhảy lên bờ biển, đuôi cá chớp mắt biến thành đôi chân, đi tập tễnh, nhưng vẫn có thể sử dụng bình thường.
Hồ Bất Ngôn kinh hãi,
– Sao giao nhân lại có chân thế? Trên sách sử có ghi chép lại như vậy không?
Các cô gái thì mừng rỡ, thì thầm với nhau, ánh mắt chiếu thẳng vào dưới cái khố đỏ của người ta, tiếc là chẳng thấy gì hết ngoài cái mông như ẩn như hiện, mà nhìn cái mông kia trông cũng rất được nha.
Nguy Nguyệt Yên cười mờ ám, nói với Trương Nguyệt Lộc:
– Ngươi đoán xem, cái đằng trước có giống của đàn ông không?
Trương Nguyệt Lộc lập tức lĩnh ngộ:
– Có cơ hội nhất định phải xem một cái mới được.
Nhai Nhi bất giác ánh mắt cũng đảo qua, rơi hết vào tầm mắt của Tử Phủ quân, anh cũng không nôn nóng, rút dây cột tóc ra buộc lên đôi mắt của cô:
– Đây là tơ mây dệt thành, tầm mắt không bị cản trở, nhưng có thể ngăn được mọi dơ bẩn, giúp em bách độc bất xâm.
Nhai Nhu chu môi lên, tỏ vẻ không vui, nào ngờ anh dán tới, trước cái nhìn của mọi người mà hôn cô một cái đầy hiên ngang. Kiểu hành động thân thiết này gần đây thường xuyên xảy ra, lâu chúng vô cùng phiền muộn, lâu chủ lạnh lùng khốc liệt của họ thật sự đã thành người phụ nữ của người ta rồi, tuy người đó là Tử Phủ quân, nhưng vẫn làm mọi người khó có thể chấp nhận được.
A Bàng nói:
– Chú ý đến cảm thụ của mọi người một chút đi, thế đạo khó khăn, tìm không được tức phụ còn phải sống sót nữa. Nom mặt mày của đệ tử Tử Phủ đi, đều tái hết cả rồi…
Kết quả mọi người vừa ngoái lại nhìn, đệ tử Tử Phủ người nào người nấy đều đang ngước lên nhìn bầu trời, như là đã quá quen rồi. A Bàng sờ sờ mũi, thấy bọn họ đúng là không dễ dàng, thủ trưởng của mình ve vãn thân mật với người yêu, bản thân lại chẳng thể động tình, kiểu như bụng đói mà trước mặt lại là nồi thịt kho tàu thơm ngào ngạt. Hắn nhún vai:
– Ta thì vô tư, trước khi xuất phát có đi gặp cô nương Hồ Địch bán rượu rồi. Đó là cô nương mà lão đại nói muốn cưới làm vợ, giờ lão đại đã chết, ta dự tính kế thừa di chí của y.
Quỷ Quái vẫn mang tư tưởng cổ lỗ sĩ, hắn cau mày:
– Vợ của bạn đấy, tiểu tử ngươi còn muốn à?
A Bàng ngớ ra:
– Lúc Minh Vương đi ám sát Kim Vân Lãm từng đến chỗ nàng ta mua một bầu rượu, chưa có ý định chung thân, ngay cả tay còn chưa sờ tí nào, vậy mà cũng nói là vợ của bạn à?
Quỷ Quái nói tính hết,
– Lão đại động lòng là tính.
Thực ra thì rất vô lý, nhưng dẫu sao cũng vì không nỡ phụ lòng Minh Vương. A Bàng sảng khoái:
– Thôi được, khi về ta sẽ đi hỏi nàng ta có tỷ muội nào không vậy.
Đoàn người đi lên núi, càng đến gần, càng thấy Giao Cung này vô cùng hùng vĩ. Leo lên mấy chục bậc thang, ngay chỗ cao nhất đã có người đứng chờ, từ xa thấy Tử Phủ quân đã chắp tay:
– Tử Phủ quân thấy Giao Cung này của tôi thế nào?
Bấy giờ mọi người mới phát hiện ra, thì ra đó là Giao Vương đã cạo râu rồi. Nam giao hình thức cũng không khó coi, Giao Vương dĩ nhiên cũng rất có phong thái, tắm rửa ăn mặc đẹp đẽ, tóc tai búi lên gọn gàng, râu thì cạo sạch đi, không ngờ lại rất có phong độ trí thức lịch sự. Mỗi cái là mở miệng thì giọng ồm ồm rất to, phá hủy toàn bộ hình tượng, cứ ồn ào tiếp đón mọi người, mời vào chỗ ngồi.
Cá mở tiệc, món ăn toàn là hải sản, Giao Vương vẫn chưa thấy có vấn đề gì, ông ta nói:
– Đặc sản nơi này của chúng tôi là cá kháng lãng, thịt rất tươi rất ngon, rất thơm. Còn có cả nhím biển, hải sâm nữa, muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn con tôm con tép mà. Để chúc mừng quả nhân thấy ánh mặt trời, chư vị, cạn chén.
Mọi người nâng chén, sôi nổi chúc mừng Giao Vương. Giao Vương cười khà khà:
– Món ăn tầm thường, không có gì đặc sắc đâu.
Dũng cảm mà vẫy vẫy tay:
– Tới đây, cho người đi phụ, thêm món ăn, nghênh đón hai vị Tử Phủ quân và chư vị đến đây.
Một đội giao nhân đi xuống, chốc lát áp tải một người hình thù kỳ lạ đi lên. Người này có tứ chi, nhưng cả người có vảy, đầu là đầu cá, thân thể lại là thân thể người. Giao Vương giới thiệu với mọi người:
– Đây là phụ nhân, tuy gọi là nhân, thực ra vẫn là một loại món ăn. Con cá này là món ăn chuyên cung cấp cho hoàng gia hưởng dụng, thích ăn bộ phận nào thì cho giao binh cắt sống, đảm bảo mỗi một miếng thịt đều tươi ngon mới mẻ nhất, tuyệt đối không có mùi tanh, vào miệng là tan. Tử Phủ quân, nếm thử không ạ? Phần quai hàm là tươi mới nhất, ngài với Đại Tư mệnh mỗi người một miếng nhé?
Tử Phủ quân lắc đầu, bưng chén rượu nhấp một ngụm,
– Chúng ta ăn chay nhiều năm, mời người khác hưởng dụng đi.
Giao Vương cũng không ép buộc, cười khà khà quay sang nói với nội quyến của Tử Phủ quân:
– Phu nhân, thưởng cái mặt nhé?
Nhai Nhi cũng lắc đầu, giết người thì cô dám, nhưng ăn thịt người thì lại không có cái gan này.
Giao Vương mời một vòng, thế mà lại chẳng có ai thấy hứng thú với phụ nhân này thì vô cùng phiền muộn, nói với nhóm thủ hạ:
– Khách quý không ăn, dành cho các ngươi hết đấy. Món ăn cá hai trăm năm, ăn vào kéo dài tuổi thọ.
Ngoài phụ nhân thì những món hải sản khác mọi người đều có thể tiếp nhận. Rượu của Giao Cung thì vô cùng ngon, rất cay rất mạnh, còn cay hơn cả rượu Hồ Địch ủ lâu năm. Rót vào cổ họng, cay đến tận ruột, mọi người hít hà liên tục. Trong bữa tiệc Tử Phủ quân hỏi vì sao giao nhân Yên Uyên lại có thể hóa chân được. Giao Vương đáp rất sảng khoái:
– Vì tổ tiên chúng tôi là người.
Họ là hậu duệ của thành Xuân Nham, lúc ấy thành bị bao phủ, một bộ phận người cũng chưa chết, mà chuyển tới sinh sống dưới nước. Thời gian dài thì dần dần biến dị, con người mà, dù sao cũng phải thích ứng với hoàn cảnh, trải qua ngàn vạn năm, họ mọc ra đuôi cá và hàm, có thể thay đổi tự do giữa người và cá. Theo như Giao Vương nói thì người thích ứng được thì sống sót, giống trong nước và đất liền vậy.
– Nhưng những kỹ năng khóc châu và dệt giao sa là chúng tôi không có, dù sao cũng không phải giao nhân chính thống.
Giao Vương chỉ vào màn nước phía ngoài:
– Kia là lão tổ tông của chúng tôi, đến ngày tai nạn trên biển, chúng tôi còn tế bái họ. Người trên đất bằng muốn viếng mồ mả, chúng tôi thì không cần, ngẩng lên là thấy, lão tổ tông ở ngay trên đỉnh đầu, rất tiện.
Tuy thì nói thế, nhưng tổ tông ngày ngày nhìn ngươi, cũng làm người chịu không nổi. Giao Vương là người thú vị, nói năng tùy tiện, hành xử cũng khác người, cộng thêm rượu mạnh trong tay, moi người tâm tình đến khuya cũng không thấy chán.
Uống nhiều quá, Tô Họa thấy đầu có hơi choáng váng, trong tiếng ca của giao nữ thì lặng lẽ lui ra ngoài. Bên ngoài tuy không có gió, nhưng dòng khí xoay chuyển, cũng thấy chút lành lạnh. Nàng ta sờ sờ cái trán nong nóng, bám vào lan can nhìn nơi xa, tổ tiên của giao nhân vẫn còn dập dềnh trong nước, từng đội từng đội, như là tượng Tần, nhảy nhót mà tới, lại nhảy nhót đi, trông vô cùng ghê sợ.
Phía sau có tiếng bước chân, nàng ta không quay lại nhìn. Ngay sau đó ngay bên cạnh có người đứng, tố sa bao y khẽ bay lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn nơi xa, có lẽ khi ở Bồng Sơn cũng là vậy, quan sát chúng sinh, không giận không oán.
Tô Họa bặm mội, đôi bên không ai lên tiếng. Nhớ lại lúc ban đầu vừa thấy mặt là giương cung bạt kiếm, cũng không biết từ đâu mà lại có thành kiến như vậy. Thực ra hai người đều muốn mở miệng, ít nhất bầu không khí sẽ không lúng túng nữa, nhưng nói gì đây, lời nên nói hình như đã nói xong từ lâu rồi. Trong khoảng thời gian này Đại Tư mệnh vẫn luôn quan tâm nàng ta, nàng ta cảm nhận được, nếu chút nhân tình này đặt vào trước kia thì tốt biết mấy, có lẽ đã giống Nhai Nhi và Tử Phủ quân rồi.
Đứng một hồi lâu, cảm giác lúng túng càng ngày càng nặng nề, cần phải quay lại thôi. Tô Họa xoay người tính bỏ đi, lại nghe y buồn bã nói:
– Em thật sự thích hồ ly à?
Bước chân nàng ta khựng lại, trái tim cũng run rẩy theo:
– Sao tự dưng Đại Tư mệnh lại hỏi cái này?
Y không nhìn nàng ta, chỉ nói:
– Ta hối hận rồi, hối hận vì đã tạo nên cục diện hôm nay, tất cả là ta sai. Mấy ngày qua ta nghiêm túc suy nghĩ, ta không có căn cơ như Tử Phủ quân, nhưng ta có dũng khí như ngài ấy. Ta chỉ cần một câu của em thôi, chỉ cần em nói, ta sẽ xuống Bồng Sơn không bao giờ quay về Phương Trượng Châu nữa.
Xuống Bồng Sơn, không làm tiên nữa ư? Sau khi suy nghĩ cẩn thận là sẽ hiến thân cho tình yêu, nhưng nàng ta không cần loại hy sinh này. Y rất tốt, y nên tiếp tục làm thượng tiên của y, tu hành độ kiếp có gian nan cỡ nào thì cũng không nên tiến vào bụi trần vì một kẻ hèn mọn mà bao công sức đổ bể.
Nàng ta ngoái lại nhìn y:
– Đại Tư mệnh, tôi không còn trẻ nữa. Tôi mười sáu tuổi giết môn chủ tiền nhiệm, chấp chưởng Nhược Thủy môn, ngài đoán xem, tôi năm nay bao nhiêu rồi?
Thấy y không đáp, nàng ta cười cười,
– Khi đó không phải ngài gọi tôi là mụ yêu tinh già à, gọi rất đúng, tôi năm nay ba mươi tư rồi. Tuổi trẻ như hoa còn có thể duy trì được bao lâu đây? Qua vài năm nữa khóe mắt tôi sẽ có nếp nhăn, da cũng chảy xệ giống như một bà lão. Tuổi xuân của nữ nhân chỉ dài như vậy thôi, khi ngài đối mặt với một gương mặt không còn tư sắc nữa, có lẽ ngài sẽ hối hận vì quyết định hôm nay. Ngài từ bỏ trường sinh bất lão, để sống một cuộc sống ngắn ngủi mười năm hai mươi năm, có đáng không?
Đại Tư Mệnh trầm ngâm nói:
– Điều này không phải cái để em suy xét, em chỉ cần nói cho ta biết, em có từng thích ta không?
Có thích hay không, thật sự quan trọng lắm sao? Tô Họa nói:
– Tình cảm của tôi đối với ngài không phải là thích, là không chịu thua thôi. Thực ra ngài đối với tôi cũng giống thế, cho nên không càn phải tự lừa bản thân, để rồi quyết định sai lầm chung thân đại sự.
Trái tim Đại Tư mệnh chìm sâu xuống, chậm rãi gật đầu,
– Em thích hồ ly, bởi vì hắn không phải là tiên, có thể ở bên em lâu dài.
Tô Họa nói không phải,
– Hồ ly cũng không phải khách qua đường, ngài với hắn, đều không thể ở bên tôi lâu dài. Dù sao cuối cùng tôi chỉ có một mình, cần gì kéo người thứ ba vào làm gì.
Nàng ta cong cong đôi mắt nhìn y,
– Đại Tư Mệnh, hãy quên tôi đi, như vậy đều tốt cho tôi và ngài. Cứ dây dưa lẫn nhau, thật sự quá mệt mỏi, tôi giờ thấy ngài là lúng túng, chi bằng giống như lần đầu tiên gặp nhau thì dùng quyền cước, đôi bên còn thấy thoái mái hơn.
Y nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau đích xác là đánh một trận. Khi đó ở Yên Vũ Châu, họ tưởng nàng ta là Nhạc Nhai Nhi mà bắt lại, y luôn tỏ thái độ lạnh nhạt cứng nhắc với nàng ta, căn bản không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Giờ thì, y muốn từ bỏ tiên tịch vì nàng ta, nhưng nàng ta lại không cần.
Y chống hai tay vào lan can, cơ thể hơi cong lại, nhìn tư thế có vẻ rất đau khổ:
– Em đi vào đi, ta ở đây một lát.
Tô Họa thấy y như thế thì cũng đau khổ, theo người người chạy, ngay cả tay còn chưa cầm. Người nàng ta yêu rốt cuộc là ai, đương nhiên là y. Nhưng kiếp này tiếc nuối quá nhiều, thêm một Đại Tư mệnh nữa thì cũng có sao đâu.
Nàng ta đi vào trong đại điện, bên trong vẫn đang ăn uống linh đình, Giao Vương kia 500 năm qua không có ai cùng trò chuyện bằng tiếng người với mình, nên càng nói càng thấy không đủ.
Nghĩ lại bản thân…Đại Tư mệnh cụp mắt nhìn tay đặt lên lan can đá, ngón tay bấu chặt, gần như không còn huyết sắc, như sắp gãy đến nơi. Mấy ngàn năm nay lần đầu tiên biết đến tình yêu, tâm trạng hỗn loạn, bàng hoàng, yếu ớt, thậm chí không biết mình đang muốn điều gì. Cuộc nói chuyện lần này với nàng ấy đã nói đến rút gan rút ruột, mà không nghe được lời trái tim gì từ nàng ấy, giờ thì hay rồi, không nên tiếp tục dây dưa gì nữa.
Điều duy nhất thấy may mắn là tiên có nhiều lựa chọn hơn so với người, khi cần quên đi một sự kiện hoặc một người nào đó thì không cần phải vật lộn giằng xé. Y thở hắt ra, đưa ngón tay lên ấn lên thần đình. Nhắm mắt lại, một loạt hình ảnh về nàng ấy ở trong đầu cuồn cuộn lùi lại, lùi lại, cho đến cuối cùng ngay cả gương mặt nàng ấy cũng trở nên mơ hồ. Kết thúc rồi, lại cẩn thận nhớ lại, trong trí nhớ không còn tồn tại bất cứ điều gì lay động tinh thần của mình nữa. Y vung tay áo lên, đi vào đại điện Giao Cung đang ca múa náo nhiệt.
A Bàng nhân lúc nhóm giao nhân tụ tập thì lẻn ra ngoài, tìm hiểu một vòng trong cung điện trống trơn. Nghe đồn bảo tàng ở Giao Cung, vậy thì mỗi một nơi đều tìm hiểu, đích thật là không có, xem ra Giao Vương nói là thật. Lại đi xem xét chỗ cửa vào, mấy giao nhân đang cầm dạ minh châu đi tuần, mọi thứ đều rất bình thường. Hắn một lần nữa lén quay lại tiệc rượu, Lâu chủ đánh mắt với hắn, hắn lắc đầu, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
Giao Vương hãy còn đang kể lể những đau khổ phải chịu bao nhiêu năm nay, khi kể nước miếng bay tứ tung, nước mắt nước mũi dàn dụa.
– Nếu không có bảo tàng này, quả nhân không biết còn bị giam hãm bao lâu nữa. Vẫn là lão tổ tông tốt nhất, lão tổ tông biết quả nhân có kiếp nạn này nên an bài Tử Phủ quân tới cứu quả nhân. Giờ chút yêu cầu nho nhỏ của Tử Phủ quân, quả nhân không thỏa mãn sao được. Sau bữa tiệc này, quả nhân dẫn chưa vị lên Cô Sơn. Mặt kính Thái ất trên đỉnh núi kia là mấu chốt tìm được cửa vào bảo tàng, nếu không yên tâm, cứ hạ trại ngay ở đỉnh núi, chờ khi trăng lên giữa trời thì sẽ thấy ngay.
Tử Phủ quân nói:
– Bổn quân sẽ không đi lên đó, thỉnh cầu Đại vương cùng Đại Tư Mệnh đi trước. Không biết ánh trăng sẽ chiếu đến nơi nào, lên núi xuống núi quá phiền phức, bổn quân giờ muốn tĩnh dưỡng, không thể đi tiếp được nữa.
Giao Vương nói đi với Đại Tư mệnh cũng được. Đại Tư Mệnh vẫn là gương mặt băng sơn muôn đời, Giao Vương nâng chén rượu lên lại buông xuống, cười ngượng nói:
– Say rượu không tốt cho da mặt, Tử Phủ quân ăn nhiều một chút di. Ngài thích nhím biển không, tôi gỡ cho ngài nhé.
Người của Ba Nguyệt Lâu đã rất lâu rồi chưa được thả lỏng như này, từ sau khi rời khỏi Vương Xá Châu, ngày ngày đều liều mạng, căn bản không có cơ hội cùng nhau uống rượu. Đây cũng là nhờ phúc của Giao Vương, thủy tộc này muôn màu muôn vẻ vượt xa tưởng tượng của họ. Cá ca múa cả đêm, trong cảnh cụng ly đổi chén sắc trời dần mờ sáng. Hôm nay là ngày mười bốn, nếu Lệ Vô Cữu hành động nhanh thì có lẽ đã đi qua ranh giới Ngư Thạch, tiến vào Yên Uyên rồi.
Trên đường quay lại quan nha, Nhai Nhi vẫn cứ lo âu sốt ruột, đi được nửa đường thí túm tay áo Tử Phủ quân:
– Chàng dẫn em tiếp mặt nước nhìn được không, em lo cho Tung Ngôn lắm. Cậu ấy đã rơi vào tay Lệ Vô Cữu sắp nửa tháng rồi, Lệ Vô Cữu biết cậu ta là Long Vương Kình, sẽ không dễ dàng tha cho cậu ấy đâu.
Tử Phủ quân nói được,
– Về nghỉ ngơi một chút rồi ta đưa em ra.
Vừa mới dứt lời thì nghe thấy tiếng hô nhỏ của Nguy Nguyệt Yến, tay chỉ lên đỉnh đầu nói:
– Mọi người xem đó là cái gì?
Mọi người ngửa đầu lên nhìn, ánh mặt trời chiếu xuyên qua bức tường nước, trong cuồn cuộn vô ngần, một bóng ma to lớn chậm rãi bơi qua, bởi vì khoảng cách không quá xa, ngay cả cái đuôi rẽ nước cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhai Nhi mừng rỡ:
– Là Tung Ngôn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook