Sống Làm Người Hạnh Phúc FULL
13: Nụ Hôn Và Sự Đổ Vỡ


Nó thấy Lan ở trước cổng trường sau buổi học cuối cùng của năm, cô bé vẫn đứng chờ ai đó như mấy lần trước.

Nó lặng lẽ đứng phía sau Lan, cố ý né tránh cô ấy, tình cảm trước kia của nó dành cho Lan đã không còn nữa, với nó bây giờ, My mới là người quan trọng nhất.
"Chào cậu! Kết quả kỳ thi tốt chứ?"
Lan đột ngột tiến đến bắt chuyện làm nó bối rối, nó không nghĩ là cô ấy sẽ làm vậy.

Nó thản thốt nhìn Lan, vẻ mặt chưa hết ngạc nhiên, trả lời cô bé:
"Cũng ổn!"
"Cậu có bận gì không, đi uống nước với mình đi!"
Lời đề nghị của Lan làm cho nó hoang mang, tại sao cô ấy lại mời nó đi uống nước, không phải thường ngày cô ấy luôn tìm cách biến mất trước mắt nó sao? Nó lưỡng lự, rồi đột nhiên lại gật đầu đồng ý mà chưa kịp suy nghĩ gì, như là theo quán tính.
"Vậy mình tới quán cà phê bên cạnh trường nha!" - Lan đề nghị.
Vừa dứt lời, Lan đã cầm tay nó kéo đi, nó không thể ngờ cô ấy lại bạo dạn như vậy, mặt cứ ngơ ra.

Nó đã từng mơ ước được nắm tay cô ấy, nhưng lúc này, bàn tay cô ấy đang siết chặt lấy tay nó, nó lại không thấy hạnh phúc, thay vào đó, nó thấy khó chịu.
Cô ấy lôi nó vào một quán cà phê nhỏ, bên trong chỉ có vài cái bàn, cũng không thấy ai ngoài cô bé phục vụ.

Hình như Lan thường hay ngồi ở đây, cô bé phục vụ trong quán chào cô ấy một cách thân thiết, thấy nó còn đang ngơ ngác, Lan hỏi:
"Sao vậy Quang? Uống gì?"
"Cho Quang cà phê!" - nó ngập ngừng.
Trên chiếc bàn gỗ mà nó đang ngồi, có ai đó khắc lên mặt bàn một hình trái tim, bên trong trái tim là hai chữ "Lan - Huy".

Mặc dù cũng không còn liên quan gì đến nó, nhưng nó bỗng nhiên thấy chạnh lòng, nó không hiểu tại sao cô ấy lại đưa nó tới nơi mà cô ấy và Huy đã từng hẹn hò.
"Lúc trước tụi mình hay ngồi ở đây".
Lan bắt đầu kể cho nó nghe về chuyện tình của cô ấy, cứ như nó là một người bạn đã thân thiết từ lâu.

Cô ấy quen biết với Huy trong một buổi học ngoại khóa, họ cho nhau số điện thoại chỉ sau vài phút nói chuyện, rồi sau đó yêu nhau chỉ sau một tuần nhắn tin qua lại.

Ở đời, cái gì đến quá nhanh thì ra đi cũng vội vã, tình yêu cũng không phải là ngoại lệ.


Huy là công tử con nhà giàu, lại đẹp mã, tình yêu với cậu ta cũng không phải là thứ gì đó quá tha thiết.

Và mối tình của Lan đối với cậu ta cũng như một cảm xúc nhất thời, họ chia tay chỉ sau hai tháng hẹn hò ngắn ngủi.
"Cậu ấy đã yêu người khác".
Đôi mắt Lan bắt đầu ngân ngấn lệ, cô ấy nhìn nó với đôi mắt như chứa đựng nhiều uất ức.

Trong lòng nó cứ cảm thấy bức rứt, khó chịu, tại sao cô ấy lại kể cho nó những điều mà nó không muốn nghe, tại sao lại tìm đến nó để tâm sự khi tình cảm đổ vỡ, trong khi trước đây lại cố gắng tiết kiệm lời nói dành cho nó.
"Tại sao cậu lại kể cho mình những chuyện này?" - nó nhìn Lan với đôi mắt có phần căm phẫn.
"Vì đã có lúc cậu thích mình, có đúng không?"
"Cô ấy đã biết được điều đó, đã hiểu thấu tình cảm mà mình dành cho cô ấy, rồi lại tìm cách lẩn trốn mình, vậy mà bây giờ lại khơi gợi lại, rốt cuộc cô ấy muốn gì ở mình?", nó miên man suy nghĩ trong đầu, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân mà Lan tìm đến nó, nhưng nó không thể hiểu được.

Với nó, cuộc gặp gỡ này chẳng có ý nghĩa gì cả, nó chỉ xem Lan như một người bạn, không hơn không kém.
"Mình hẹn hò được không Quang?"
Nó lùng bùng lỗ tai khi nghe câu nói đó.

"Cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy? Coi mình là người để thay thế sao? Mình là cái thùng rác để cô ấy vứt bỏ nỗi buồn chắc? Trên đời này chỉ có thằng ăn ốc, thằng đổ vỏ, chứ làm khỉ gì có cái thể loại đi pha nước chấm như vậy!" Hai bàn tay nó cấu chặt vào ống quần, nó thực sự giận dữ, gần như đã đến mức căm phẫn, tại sao cô ấy lại tìm đến nó khi tình yêu tan vỡ? Nó nhìn Lan trừng trừng, đôi mắt long lên sòng sọc, cố gắng kìm nén cơn giận để nói với cô ấy:
"Xin lỗi Lan, mình có bạn gái rồi!"
Nó coi câu từ chối đó như một sự trút giận, nó thấy hả hê, cơn giận dữ trong lòng nó như đã dịu xuống.

Lan vẫn ngồi bên phía đối diện, gương mặt chẳng chút gì là thay đổi, vẫn thản nhiên như chưa có gì xảy ra, điều đó chứng tỏ cô ấy chẳng có chút tình cảm nào mà vẫn muốn hẹn hò với nó.

Nó không thể ngờ Lan lại là một người như vậy, một cô bé dễ thương, xinh xắn mà nó từng đem lòng yêu mến, lại là người có thể lợi dụng tình cảm của người khác để khỏa lấp nỗi buồn của bản thân.

Nó thấy thấy vọng về cô ấy, thất vọng về chính bản thân mình vì đã từng yêu đơn phương một người như thế.

Nhưng nó cũng cảm thấy may mắn, cô ấy đã không bận tâm đến tình cảm của nó, cô ấy cho nó cơ hội để tìm được tình yêu đích thực của mình, đó là My.
Điện thoại của nó rung lên liên tục từ nãy giờ, chắc là Nhất ra cổng mà không thấy nó nên gọi, nó tính tiền nước rồi đi thẳng ra cửa nghe điện thoại, chẳng thèm ngoái lại nhìn Lan.


"Một người như cô ta chắc không bao giờ buồn vì bị từ chối, huống hồ cô ta cũng chẳng có chút tình cảm nào với mình", nó lẩm bẩm rồi chạy nhanh về phía cổng trường, Nhất đang đứng láo liên tìm nó, cũng sắp sửa tối rồi.
Nó nằm bật ra nệm, cả buổi tối trong rạp chiếu phim khiến lưng nó hơi ê ẩm.

Nếu đó là một bộ phim mà nó yêu thích chắc đã không khổ sở đến vậy, đằng này My lại một mực đòi xem phim tình cảm, nó phải đấu tranh tư tưởng suốt hai tiếng đồng hồ trong rạp.
Đó là một bộ phim với nhiều phân cảnh lãng mạn, nó ngồi trước màn hình, cố gắng nhồi nhét những chi tiết đó vào đầu nhưng thất bại.

My ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi, tay vẫn đan chặt vào tay nó, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi ý kiến của nó về tình tiết trong phim, nó chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Những ngày cận Tết mà rạp phim chỉ lác đác có vài người, ai cũng tập trung vào những thước phim trên màn ảnh, ngoại trừ nó.

Nó hết quay qua bên trái lại ngó sang bên phải, lâu lâu lại vươn vai uể oải, cứ như vậy chờ đợi đến khi buổi chiếu phim kết thúc.
Đột nhiên My tựa đầu vào vai nó, miệng cười khúc khích, có lẽ là vì bộ phim.

Hương thơm trên tóc của cô bé làm nó thấy dễ chịu, một mùi hương nhẹ nhàng, nồng nàn.

Nó khẽ vòng tay sang ôm lấy My, cô bé không có phản ứng gì.

Nó ngồi đó, cảm nhận sự ấm áp mà My mang đến, nhắm mắt tận hưởng những giây phút êm đềm bên cô ấy.
"Nữ chính dễ thương quá phải không Quang?"
Cô bé quay sang hỏi nó về bộ phim, nó giật mình, mở mắt ra nhìn cô ấy.

Một lần nữa, hai ánh mắt chạm vào nhau, vẫn là khuôn mặt ngại ngùng như lần trước.

My nhắm nghiền mắt lại, đôi môi đỏ thắm mím chặt, chờ đợi một nụ hôn từ nó.

Nó từ từ ghé sát mặt vào cô ấy, hơi thở ấm áp của cô bé làm nó thấy bồi hồi, có lẽ nụ hôn đầu tiên trong đời của nó sẽ là vào lúc này.


Nó mím chặt lấy môi của My, một nụ hôn ngọt ngào mà trước giờ nó không thể tưởng tượng ra được, máu ở khắp nơi trên cơ thể dồn lên làm mặt nó nóng bừng, cả người cứ lâng lâng trong hạnh phúc.

Cô bé vẫn nhắm nghiền mắt, đôi môi khẽ đáp lại nó, họ say sưa trao nhau nụ hôn đầu tiên mà chẳng cần quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Nó mĩm cười khi nhớ lại nụ hôn ban nãy, mặt mũi tự dưng đỏ hết cả lên.

Nó gửi cho My một tin nhắn chúc cô bé ngủ ngon rồi tắt đèn, quay sang ôm Nhất ngủ.
Ting..

Ting..

Ting..

Là tiếng chuông báo tin nhắn, chắc là My gửi cho nó, nó lò mò ngồi dậy cầm điện thoại lên xem.

Một tin nhắn từ số lạ với nội dung: "Quang ngủ chưa?", nó tò mò, không biết là ai mà lại nhắn tin cho nó vào giờ này, bèn nhắn lại hỏi xem đó là người nào.
Ting..

Ting..

Nó mở cái tin nhắn vừa được gửi đến, là Lan, làm thế nào mà cô ấy lại có số của nó, nó vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc.

Cô ấy hẹn gặp nó vào sáng mai, bảo là có chuyện quan trọng cần nói.

"Không phải đã nói hết vào lúc sáng rồi sao, cô ta còn muốn nói gì nữa chứ?", nó dẹp cái điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt lại ngủ, chẳng thèm trả lời tin nhắn của Lan.
"Dậy đi! Có người tìm mày kìa!"
Nhất lay người nó dậy, nó đưa tay lên dụi mắt, cằn nhằn:
"Ai mà mới sáng đã phiền phức thế?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
2.


Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.

Hướng Về Em
4.

Xinh Đẹp Ngốc Nghếch O Và Luật Sư A
=====================================
"Lan! Cậu ấy nói tìm mày có việc".
Nó hoảng hốt ngồi bật dậy, không biết tại sao cô ta lại mò được tới đây, nó sợ My trông thấy lại hiểu lầm.

Nó đi ra trước cửa, Lan đang đứng ở đó, cô ấy bối rối nhìn nó, dường như có điều gì khó nói.

Nó hờ hững hỏi:
"Có việc gì không Lan? Mà sao lại biết số mình, lại còn biết cả phòng trọ?"
"Là Nhất cho mình biết" - Lan ngập ngừng trả lời.
Nó quay sang nhìn Nhất, đôi mắt trợn ngược tỏ vẻ không hài lòng, Nhất huýt sáo, giả lơ đi sang chỗ khác.

Nó lại quay sang Lan, đôi mắt tò mò nhìn cô bé.
"Mình tới trả cậu cái này!"
Cô bé vừa nói vừa lấy tấm thẻ sinh viên từ trong túi xách ra đưa cho nó.

Là tấm thẻ của nó, hôm qua nó vội quá nên quên mất, về tới nhà cũng không hề hay biết.

Nó giật lấy tấm thẻ trên tay Lan, thái độ không mấy thân thiện, thờ ơ hỏi:
"Vậy còn gì nữa không? Nếu không thì Lan về đi!"
Nói rồi nó quay ngoắt vào trong, nó vẫn hậm hực vì chuyện ngày hôm qua, cô ấy đã đem nó ra làm vật thay thế.

Nó vừa quay lưng lại thì Lan đã chộp lấy tay nó, giữ lại như còn điều gì muốn nói.
"Cậu ấy là ai vậy Quang?"
Là giọng nói của My, cô ấy đã đứng bên cạnh từ bao giờ, đôi mắt trân trân lên nhìn Lan đang nắm chặt lấy tay nó...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương