Chương trình học của năm nhất không nhiều lắm, Mạnh Thính Vũ nghe ngóng về việc làm thêm của các bạn học. Lựa chọn hàng đầu của học bá như Chu Tư Văn là làm gia sư, theo cách nói của cô ấy thì như vậy là đỡ lo nhất. Giá trị của sinh viên đại học Yên Sơn rất cao, nếu muốn chỉ cần đăng một bài viết tìm việc trên diễn đàn, chẳng tới hai ngày là có thể đi phỏng vấn.

Mạnh Thính Vũ cảm thấy không phù hợp với bản thân lắm.

Cô đã rời khỏi trường học quá lâu rồi, chưa chắc cô đã giải được đề của cấp ba chứ đừng nói là đi dạy người khác, đừng nên làm lỡ việc học hành của con nhà người ta thì hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vu Giai Kỳ giỏi văn chương nên thường xuyên gửi bản thảo cho tòa soạn báo.

Tất nhiên con đường này càng không hợp với Mạnh Thính Vũ. Lúc còn đi học cấp ba, môn ngữ văn không phải là thế mạnh của cô, viết văn càng đáng sợ hơn.

Trong một ngày dạo phố nào đó, cô đã đến chợ mua rất nhiều vật liệu. Vào những ngày không có hẹn cô sẽ làm đồ thủ công trong kí túc xá, ngay cả Tiền Tĩnh cũng phải khâm phục đôi tay khéo léo của Mạnh Thính Vũ, cô còn rất tỉ mỉ nữa. Vốn chỉ là một chiếc kẹp tóc màu đen hết sức bình thường nhưng dưới sự trang trí của cô, nó lập tức trở nên xinh đẹp, sống động.

Gần trường học cũng có một con phố đi bộ dưới lòng đất, lúc cô học đại học rất thịnh hành cửa hàng kí gửi.

Trên tường của một cửa hàng nhỏ treo những chiếc tủ kính trong suốt giống những chiếc kệ hàng, ông chủ đã chia chiếc tủ này thành rất nhiều các ngăn nhỏ và cho thuê.

Cô còn nhớ lúc đó cô rất thích đi dạo ở những cửa hàng nhỏ như vậy. Một cửa hàng nhỏ bé bán rất nhiều loại mặt hàng, có nước hoa mẫu, sơn móng tay, đồ trang sức như là nhẫn, giá cả cũng không đắt. Điều khiến Mạnh Thính Vũ hài lòng là giá thuê những cửa hàng kí gửi này không cao. Cô hoàn toàn có thể chấp nhận được, hơn nữa cô cũng không cần phải trông ở cửa hàng. Những cửa hàng kí gửi như thế này đều có một hệ thống quản lí, cô chỉ cần trả tiền thuê hàng tháng rồi đặt sản phẩm của mình vào ngăn tủ nhỏ của mình, mỗi tuần đến kiểm kê một lần và đối chiếu cho ông chủ là được. Giá bán bao nhiêu cô có thể tự mình quyết định, chỉ cần có thể bán được.

Xác định thời hạn thuê với ông chủ xong cô có thể bắt đầu bán kẹp tóc thủ công luôn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giá bán phù hợp với học sinh, cộng thêm những ý tưởng mới lạ của cô nên kẹp tóc gần như cung không đủ cầu.

Sản phẩm nhanh chóng được bán hết, chưa hết tuần ông chủ cửa hàng kí gửi đã thông báo cho cô bổ sung hàng.

Trừ đi chi phí, chưa đến một tháng cô đã kiếm được mấy trăm tệ. Tiền Tĩnh cũng rất hứng thú với việc này. Một mình Mạnh Thính Vũ không lo hết được nên kéo luôn cả Tiền Tĩnh cùng gia nhập. Bọn họ thuê thêm một ngăn tủ lớn hơn, ngoài kẹp tóc ra còn có cả dây chuyền, vòng tay và một số đồ trang sức. Tất nhiên cũng có người làm theo nhưng bọn họ đều không đuổi kịp cảm hứng của Mạnh Thính Vũ, dù sao thì cô cũng là người có kinh nghiệm của mười tám năm sau.

Nhưng đây chỉ là công việc buôn bán nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.

Cho dù ngày nào Mạnh Thính Vũ và Tiền Tĩnh cũng bận rộn thì cuối cùng tính ra thu nhập một tháng của cô cũng chỉ nhiều hơn một nghìn tệ.


Mạnh Thính Vũ: “…”

Tiền Tĩnh lại cực kỳ hài lòng!

Vì nếu cộng thêm tiền sinh hoạt của cô ấy nữa, hiện giờ mỗi tháng cô ấy có hơn hai nghìn tệ, trong đám bạn học cũng đã được coi là rất cao rồi.

Mạnh Thính Vũ nhìn khuôn mặt vui mừng của Tiền Tĩnh, cô bắt đầu suy nghĩ liệu có phải bản thân đã quá nóng vội.

Nhưng có thêm khoản thu nhập này, chất lượng cuộc sống của Mạnh Thính Vũ được nâng cao rất nhiều, trong đó có công lao của Thịnh Thao.

Mạnh Thính Vũ biết những nam sinh như Thịnh Thao không thích những việc như chia tiền, cho dù cô bằng lòng phát triển cùng anh thì anh cũng sẽ mất kiên nhẫn. Một tuần bọn họ sẽ ăn ở ngoài hai bữa, chi phí ăn uống là do Thịnh Thao thanh toán. Nhưng cô sẽ chủ động mua vé xem phim hoặc trà sữa, tuyệt đối sẽ không để anh ta phải phàn nàn ‘Cô ấy chẳng bỏ ra thứ gì cả’.

Cô cũng rất thích ăn diện.

Số tiền kiếm được cô đều tiêu vào bản thân mình, sau khi gửi tiết kiệm được hai nghìn tệ, cô đến một tiệm cắt tóc khá ổn mà mình nhớ. Sau khi từ chối lời đề nghị uốn xoăn của nhân viên cắt tóc, cô mời quản lý cắt và ép tóc cho mình. Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Thịnh Thao, Mạnh Thính Vũ cũng cảm thấy hài lòng. Khoảng thời gian này ở kiếp trước cô đã làm tóc xoăn, lúc ấy cô luôn muốn khiến bản thân trông trưởng thành hơn một chút, kỹ thuật của nhân viên lại chẳng ra sao. Sau này, khi mở lại ảnh thời năm nhất đại học, cô đã xóa sạch sẽ những tấm ảnh đó dưới ánh mắt khó hiểu của Từ Triều Tông, không lưu lại chút lịch sử đen tối nào.

Ngoài việc này ra, cô còn mua cả mỹ phẩm có tiếng là tốt.

Đợi tới khi Thịnh Thao gửi ảnh của cô cho cô, cô mới giật mình nhận ra: Đây là kiểu trang điểm mặt mộc, mối tình đầu,…thịnh hành sau này.

Cô vẫn không thể thoát lời nguyền của tuổi tác.

Nếu thể xác và tinh thần của cô mãi mãi là tuổi mười tám tươi trẻ bất bại, tất nhiên cô sẽ không sợ trên người mình có chút dấu hiệu nào của việc già đi.

Nhưng mà… cô không phải cô bé mười tám tuổi thật, vậy nên cô bất giác muốn khiến bản thân trở nên phù hợp với độ tuổi thanh xuân trong sáng này trên tất cả các phương diện.

Bất hạnh thay!!!

Mạnh Thính Vũ cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ, khi rất nhiều các nữ sinh cố ý theo đuổi phong cách trưởng thành, cách ăn mặc của cô cũng trở nên phù hợp với thẩm mỹ của nam sinh trong độ tuổi này như Thịnh Thao.


Thịnh Thao bắt đầu biểu hiện ra dục vọng độc chiếm của anh ta.

Ngày nào anh ta cũng dính lấy Mạnh Thính Vũ, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, ý đồ thuyết phục đám đàn em không biết trời cao đất dày, không biết tự soi gương nhìn lại bản thân muốn theo đuổi cô.

Từ Triều Tông không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng tập trung vào sự nghiệp của bản thân, cộng thêm việc quan hệ của anh với bạn cùng phòng cũng như các bạn học đều rất lạnh nhạt. Vậy nên khi những người khác đều biết ‘tình yêu đích thực’ của Thịnh Thao là tân sinh viên năm nhất Mạnh Thính Vũ, anh vẫn chẳng hay biết gì.

Trong kí túc xá, đám người Vương Viễn Bác nhắc tới Mạnh Thính Vũ cũng không gọi thẳng tên cô mà gọi là hoa khôi.



Hôm nay, Thịnh Thao đi cùng Mạnh Thính Vũ từ trong thư viện ra, thành phố Yên bắt đầu vào đông, cuối cùng Mạnh Thính Vũ cũng quen với cuộc sống này.

Hai người đi trên con đường trở về kí túc xá nữ, Thịnh Thao căng thẳng, thấp thỏm hỏi: “Thính Vũ, thứ bảy tuần sau em có rảnh không?”

Mạnh Thính Vũ phản ứng lại, nhìn anh ta cười dịu dàng: “Không rảnh.”

Thịnh Thao sững sờ.

Mạnh Thính Vũ bị anh ta chọc cười: “Thật sự không rảnh, nếu em nhớ không nhầm thì thứ bảy tuần sau là sinh nhật anh đúng không?”

Ở cùng Mạnh Thính Vũ, ngày nào Thịnh Thao cũng như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Thoáng chốc thất vọng, thoáng chốc vui mừng.

“Được rồi, không trêu anh nữa. Có phải anh muốn em đón sinh nhật cùng anh không?” Mạnh Thính Vũ hỏi.

Thịnh Thao lại cảm thấy ngượng ngùng.

Mạnh Thính Vũ vẫn luôn thẳng thắn, phóng khoáng như vậy, không hề che giấu sự nhiệt tình và hảo cảm của mình. Thịnh Thao cực kỳ yêu thích tính cách này của cô. Nhưng cũng có lúc anh ta lại vì vậy mà bối rối, có lẽ là do cô quá thẳng thắn nên anh ta không nhìn rõ được rốt cuộc có phải cô chỉ có cảm giác như vậy với một mình anh ta không, do đó thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ lo được lo mất.


Anh ta chuẩn bị tỏ tình với cô trong ngày sinh nhật nhưng anh ta lại lo lắng sẽ gây áp lực cho cô.

“Còn có cả bạn cùng phòng anh nữa.” Thịnh Thao hơi khó xử nói: “Xem như là truyền thống của kí túc xá, trước đó khi bọn họ đón sinh nhật đều ở cùng nhau. Nếu em để ý thì…”

Nếu để ý thì anh ta có thể tách ra.

Buổi trưa ăn cơm với bạn cùng phòng, buổi chiều và buổi tối thì chạy ra ngoài.

Đây cũng là một lần thăm dò của Thịnh Thao.

Nếu Mạnh Thính Vũ từ chối, vậy thì anh ta sẽ dời việc tỏ tình lại.

Nếu cô không từ chối thì…

Chắc có lẽ đó là tín hiệu mà cô đưa ra đúng không?

“Không để ý.” Mạnh Thính Vũ nháy mắt với anh ta: “Luôn nghe anh nhắc đến bạn cùng phòng, em cũng muốn xem xem liệu họ có giống như những gì anh nói không, vả lại nhiều người sẽ càng đông vui. Có điều, tới lúc đó chỉ có mình em là con gái à?”

Có lúc Thịnh Thao cũng sẽ nhắc tới bạn cùng phòng của anh ta.

Nhưng giữa người với người là vậy, Mạnh Thính Vũ không quen bạn cùng phòng của anh ta, vậy nên bình thường anh ta không nói tên, chỉ dùng ‘bạn cùng phòng của anh’ để gọi.

Thịnh Thao trả lời: “Không phải, còn có hai nữ sinh nữa. Một người ở trong câu lạc bộ của bọn anh, em cũng biết. Người còn lại là bạn cùng lớp.”

Như sợ Mạnh Thính Vũ hiểu lầm, anh ta vội vàng giải thích: “Bọn anh chỉ là bạn học, tình bạn cách mạng trong sáng, bạn bè bình thường.”

Mạnh Thính Vũ biết nhân duyên của Thịnh Thao tốt, có không ít bạn khác giới. Nhưng cô cũng biết anh ta rất thẳng thắn, thật sự chỉ là bạn bình thường.

“Vậy thì tốt.” Mạnh Thính Vũ nói: “Em sợ chỉ có một mình em là nữ thì sẽ xấu hổ lắm.”

Da mặt cô đã dày đến mức có thể tự xưng là nữ hoàng rồi, đây cũng là một loại tiến bộ!

Thịnh Thao rất kích động: “Không đâu, không đâu. Hôm đó anh sẽ đón em cùng đi!”

Nhìn Thịnh Thao hưng phấn vui vẻ, Mạnh Thính Vũ cũng bị ảnh hưởng. Cô bắt đầu mong đợi sinh nhật của anh ta… Dựa theo tâm trạng hiện giờ của tên nhóc này, có lẽ ngày hôm đó sẽ tỏ tình. Tuy kiếp trước Mạnh Thính Vũ cảm thấy nhàm chán khi thấy hiện trường tỏ tình với nến và đàn guitar trên mạng nhưng giờ đã đến lượt bản thân mình. Cô mím môi cười, cảm giác đó cũng không tệ lắm. Chẳng trách những người bạn mà cô quen biết sau này đều nói vẫn là đàn em tốt hơn…


Quả nhiên kém tuổi là tốt nhất, sẽ khiến mặt mày người ta tỏa sáng, trở lại thời thanh xuân.

Cái gật đầu của cô khiến Thịnh Thao càng thêm hưng phấn, anh ta cố lấy dũng khí thử nắm tay cô.

Tất nhiên cô không hề từ chối anh ta, Thịnh Thao cảm thấy lâng lâng, cuối cùng vẫn không nỡ thả tay ra.

Sự phát triển của họ rất thuận lợi, từ lúc quen biết đến lúc hẹn hò, chỉ cần hai mươi tư tiếng có thể từ quen biết đến nắm tay. Thịnh Thao dùng gần hai tháng mới thu thập đủ dũng khí.

Sau khi trở về kí túc xá, Thịnh Thao bắt đầu phát điên.

Đến cả phòng kí túc bên cạnh cũng có thể nghe thấy anh ta hát.

Vương Viễn Bác và Ân Minh đã thành quen. Từ khi Thịnh Thao gặp được tình yêu đích thực của mình, anh ta thường xuyên nổi điên rồi cười ngây ngốc, thỉnh thoảng lại than thở, ai cũng nhìn ra được rằng anh ta đã lún sâu vào đó.

Thịnh Thao hận không thể chia sẻ cho toàn thế giới biết sự vui mừng của anh ta. Lúc xếp hàng rửa mặt, thấy Từ Triều Tông đang giặt đồ bên bồn rửa, anh ta vui vẻ tiến đến, khuyên nhủ: “Từ Triều Tông, hôm sinh nhật tôi cậu cũng đến nhé. Cậu xem thử đi, phòng chúng ta liên hoan cậu chẳng bao giờ đi cả.”

Ban đầu Từ Triều Tông không có ý định đi.

Liên hoan sinh nhật cái gì chứ, anh chẳng có chút hứng thú nào. Còn chẳng bằng thử nghiệm mấy hệ thống mới xem có thuận lợi không.

Anh đang định từ chối nhưng khi quay đầu nhìn Thịnh Thao, lời từ chối đến bên miệng lại thay đổi: “Được.”

Ở chung hơn một năm, Thịnh Thao làm người thực sự không có gì để soi mói. Vả lại, chẳng mấy tháng nữa Thịnh Thao sẽ đi nước ngoài, sau này bọn họ sẽ chẳng gặp nhau nữa.

Có lẽ kiếp trước Thịnh Thao cũng mời anh nhưng anh đã từ chối, anh thực sự không thích loại xã giao chẳng có chút tác dụng gì này. Hoàn toàn lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh, chẳng có chút ý nghĩa nào.

Nhưng giờ không giống như vậy nữa.

Thịnh Thao mời, anh cũng khó lòng từ chối.

Từ Triều Tông cũng bằng lòng kiên nhẫn đối với người sắp rời đi.

Thịnh Thao thật sự rất vui, anh ta thử đưa tay vỗ vai Từ Triều Tông: “Nói rồi đó nhé, tới lúc đó tôi sẽ gửi thời gian và địa chỉ cho cậu. Hứa rồi nhé, cậu không được cho tôi leo cây đâu đó.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương