Vốn dĩ Từ Triều Tông đã quên chuyện nhỏ nhặt ấy rồi, khi Thịnh Thao nhắc lại trong phòng ký túc xá, lâu quá rồi, ký ức quá khứ mười tám năm của anh bỗng xáo trộn, cuối cùng cũng nhớ khi đó Mạnh Thính Vũ luôn hay chia sẻ danh sách bài hát của cô, đó là một ca sĩ cô thích nhất, năm đó, cô rất mong chờ, cũng rất muốn đi, anh cũng đồng ý, hai người còn bất chấp gió lạnh xếp hàng rất lâu mới kiếm được hai vé khu ngoài.

Cô rất vui, cầm hai tấm vé ríu ra ríu rít.

Trong năm tháng thanh xuân cằn cỗi của anh, anh không có thời gian để thích một ca sĩ nào đó nhưng thấy cô vui vẻ như thế, anh cũng thấy vui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi đó cô rất dễ thỏa mãn.

Chỉ là một buổi concert không nhìn thấy rõ mặt ca sĩ trên sân khấu mà cô có thể phấn khích rất lâu. Mỗi ngày ai người họ nói chuyện với nhau, cô đều hô một câu đầy cảm giác nghi thức “Yeah, lại cách ngày lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi xem concert thêm một ngày rồi”, dường như cô rất chấp nhất với “lần đầu tiên”, lần đầu tiên tổ chức sinh nhật, lần đầu tiên xem phim, lần đầu tiên nắm tay hôn môi.

Nhưng mà... Cuối cùng anh không đi concert đó. Hôm đó bọn họ đã tới sân vận động rồi, ở trên tàu điện ngầm, anh nhận được điện thoại của người khác, hệ thống anh khai thác xuất hiện một vài vấn đề, cần anh nhanh chóng giải quyết, nếu không phần sau sẽ không duy trì được. Sau khi nhận được điện thoại, anh đâu còn tâm trí gì đi xem concert nữa, chỉ muốn nhanh chóng tới công ty giải quyết vấn đề, cô vô cùng hụt hẫng nhưng vẫn gắng cười bảo anh đi đi, một mình cô tới xem concert cũng được.

Anh phải thừa nhận rằng khi đó anh đã thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Mạnh Thính Vũ có nói một câu không sai, anh như được lên dây cót gấp gáp, không dừng lại một giây phút nào, anh không muốn vì bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới kế hoạch của anh. Ngày đó anh đến công ty, tăng ca tới rạng sáng mới giải quyết xong việc, sau đó anh cũng quên hỏi cô concert có hay không.

Thịnh Thao vẫn đang truyền kinh nghiệm cho Ân Minh: “Đi ra ngoài với bạn gái đương nhiên phải lên kế hoạch đầy đủ rồi. Chẳng lẽ chuyện gì cũng phải để cô ấy nghĩ sao? Thế thì không đạt tiêu chuẩn đâu. Hơn nữa Thính Vũ nói là sau này cô ấy sẽ theo anh đi xem đá bóng!”

Anh ta rất thích xem đá bóng, lần trước nói về thức đêm trong thời gian có World Cup với Mạnh Thính Vũ, cô nói, sau này có cơ hội cô sẽ đi xem trận đấu với anh ta. Chỉ cần nghĩ tới những chuyện sau này sẽ làm cùng cô, anh ta đã thấy vui rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Triều Tông rất ghét Thịnh Thao.

Sau khi biết quan hệ của Thịnh Thao và Mạnh Thính Vũ, anh thấy người này chỗ nào cũng ngứa mắt.

Nhưng bây giờ, anh không biết mình nên có tâm trạng gì, có lẽ là bất lực, vì anh phải thừa nhận Thịnh Thao yêu đương dành nhiều tâm huyết hơn anh.

Được rồi, kiếp này Mạnh Thính Vũ không cần tiếc nuối nữa, cô chọn một người bạn trai chắc chắn sẽ không để cô đi xem concert một mình, vậy cũng rất tốt, còn việc sau này cô và Thịnh Thao có chia tay hay không, điều đó không liên quan gì tới người qua đường như anh.

Ân Minh không để ý lắm, cười nói: “Nếu em theo đuổi được người đẹp như hoa khôi của khoa mình như thế thì em cũng có thể trở thành bạn trai tốt đạt hai mươi tư tiêu chuẩn.”

Từ Triều Tông nhíu mày.

Quan hệ giữa anh và Ân Minh rất bình thường. Sau này trong số mấy bạn cùng phòng, anh chỉ trở thành bạn thân với Vương Viễn Bác.


Thịnh Thao liếc Ân Minh, giọng điệu không tốt lắm: “Bớt lấy bạn gái anh ra làm đề tài câu chuyện đi, hơn nữa với suy nghĩ đó của em thì đừng yêu đương gì hết.”

Chẳng lẽ người không xinh thì không cần quý trọng sao?

Có suy nghĩ như thế thì đừng đi gây họa cho người khác.

Ân Minh cũng không phản bác, vươn vai: “Được rồi, được rồi, biết rồi, à mà không phải trước đó anh đã giành được hai tấm vé khu ngoài rồi sao?”

Thịnh Thao ừ một tiếng, vừa gõ chữ vừa trả lời: “Cô ấy thích ca sĩ đó, chắc chắn anh không thể mua vé khu ngoài được, ngay cả sân khấu còn không nhìn thấy rõ thì có ý nghĩa gì nữa? Anh nhờ người ta mua vé khu trong, vị trí không tệ lắm.”

Ân Minh tặc lưỡi: “Đắt lắm đúng không?”

“Cũng tạm.”

Thịnh Thao không để ý tới chuyện này lắm. Anh ta hy vọng có thể cho Mạnh Thính Vũ hồi ức đẹp. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh ta và Mạnh Thính Vũ đi xem concert với nhau, đương nhiên anh ta phải dùng hết khả năng của mình để cho cô thứ tốt nhất.

“Anh Thao giàu.” Ân Minh nịnh nọt vài câu lại nói: "Thế hai tấm vé khu ngoài của anh sao rồi? Bán rồi hả?”

“Không.” Thịnh Thao lắc đầu: "Anh quên mất rồi.”

Sau khi nhờ người xếp hàng mua được vé khu trong, anh ta quên mất mình còn vé khu ngoài.

“Anh mau nhân lúc concert chưa bắt đầu lên mạng bán đi, có khi có thể bán ngay được đó, có thể hồi máu cho cái ví tiền trống không của anh.”

Thịnh Thao gật đầu lấy lệ.

Hoàn toàn không nghe Ân Minh nói gì, anh ta đang tập trung hết sức vào tin nhắn trên máy tính.

Anh ta do dự, hôm đó trời lạnh, nghe nói sẽ rất tắc đường, fans đều nói đi sớm là tốt nhất nhưng nếu đi sớm lại mất công chờ không, anh ta có nên đặt một phòng nghỉ giải lao ở cạnh đó không nhỉ?

Đột nhiên một giọng nam lạnh nhạt vang lên...

“Cậu có thể bán hai tấm vé đó cho tôi không?”


Thịnh Thao còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nghiêng đầu nhìn qua, người nói câu đó đúng là Từ Triều Tông.

Ân Minh cũng rất ngạc nhiên: “Từ Triều Tông, cậu muốn xem concert?”

Từ Triều Tông hơi gật đầu.

Gần đây mọi chuyện đều phát triển thuận lợi, sai sót của hệ thống ở kiếp trước không xuất hiện ở kiếp này, anh có đủ thời gian.

Có lẽ anh nên đi xem. Dù không có ý nghĩa gì nhưng anh vẫn muốn đi xem concert mà cô từng mong mỏi.

Khi nhận ra mình không còn gặp lại Mạnh Thính Vũ đó nữa, anh mê man rất lâu. Anh chỉ muốn đi tìm một chút dấu vết của quá khứ, có lẽ không bao lâu nữa, anh sẽ buông bỏ được mọi thứ ở kiếp trước, anh đã bắt đầu cuộc sống mới rồi từ lâu rồi, không phải sao?

Anh cũng không muốn phá hoại tình cảm của Thịnh Thao và Mạnh Thính Vũ kiếp này.

Sau này hai người họ chia tay hay vẫn ở bên nhau đều không liên quan gì tới anh. Dù sao không bao lâu nữa Thịnh Thao sẽ ra nước ngoài, đến lúc đó, cái tên Mạnh Thính Vũ sẽ không xuất hiện liên tục bên tai anh nữa, thời gian trôi qua lâu... sẽ tốt hơn thôi.

Thịnh Thao hỏi: “Cậu muốn mấy tấm?”

“Hai tấm.” Từ Triều Tông im lặng một lúc rồi trả lời.

Thì hai tấm đi vậy.

Anh coi như Mạnh Thính Vũ từng ở bên anh mười tám năm cũng có mặt.

Lần này Thịnh Thao cũng rất tò mò, không đọc tin nhắn trên máy tính nữa, cười hỏi: “Đi xem với bạn gái sao?”

Trước kia anh ta lo lắng rất lâu, ánh mắt Từ Triều Tông nhìn Thính Vũ quá nguy hiểm, anh ta không thích.

Mấy ngày đó anh ta luôn lo lắng Từ Triều Tông sẽ làm gì đó nhưng trong khoảng thời gian đó, Từ Triều Tông vẫn y như trước, không hề có ý nghĩ khác.

Lại nhớ tới cái túi to đùng lần trước anh mang về, trong đó hầu như đều là đồ của nữ, đến tận bây giờ anh ta vẫn nhớ như in đôi dép lê màu hồng nhạt.


Từ Triều Tông không trả lời nhưng Thịnh Thao và Ân Minh coi như anh thừa nhận.

Đôi khi, không phủ nhận chính là thừa nhận.

Thịnh Thao tìm trong ngăn kéo một lúc lâu mới tìm thấy hai tấm vé khu ngoài đó, hào phóng đưa cho Từ Triều Tông.

Từ Triều Tông cụp mắt, hỏi anh ta: “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

“Thôi, không cần đâu.” Thịnh Thao khoát tay, dửng dưng như không: "Khách sáo thế làm gì, cũng không hết bao nhiêu.”

Ở phương diện tiêu tiền, Thịnh Thao luôn chịu chi và hào phóng.

Mặc dù quan hệ của anh ta và Từ Triều Tông rất bình thường nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, anh ta không định đòi tiền thật.

Hơn nữa, cái này cũng không tốn bao nhiêu.

Anh ta chỉ mong sao tình cảm của Từ Triều Tông thuận lợi, như thế thì anh ta mới bớt mất một đối thủ cạnh tranh... Anh ta luôn có cảm giác nguy hiểm trùng trùng, Thính Vũ từng chê cười anh ta, cô nói cô không phải tiên trên trời mà ai cũng mong nhớ. Nhưng anh ta cảm thấy ít nhất Từ Triều Tông từng mong nhớ rồi.

Từ Triều Tông chỉ liếc mắt nhìn giá vé, bỏ thêm mấy chục tệ nữa cho tròn, đặt một xấp tiền mặt lên bàn Thịnh Thao.

Thịnh Thao sửng sốt, lập tức cười nói: “Thôi được rồi, nếu không thì thế này, hôm đó rảnh thì cùng nhau ăn một bữa nhé, tôi mời, cậu dẫn bạn gái cậu theo, tôi dẫn Thính Vũ đi cùng, bốn chúng ta đi chơi. Bạn gái cậu cũng thích ca sĩ này hả? Vậy thì chắc chắn cô ấy và Thính Vũ rất có tiếng nói chung, có khi sau này có thể hẹn hò bốn người được đấy.”

Thịnh Thao rất thích Mạnh Thính Vũ.

Chếch phía trong tủ quần áo còn dán ảnh Mạnh Thính Vũ.

Trên bàn học còn dán thời khóa biểu của Mạnh Thính Vũ. Anh ta rất tập trung và có lòng với mối tình này.

Từ Triều Tông liếc mắt nhìn qua ảnh Mạnh Thính Vũ, khuôn mặt càng ngày càng lạnh lùng: “Không cần, tôi không thân với mấy cậu.”

Thịnh Thao: “...”

Ân Minh đứng xem cũng hoảng luôn. Mặc dù quan hệ của phòng ký túc xá bọn họ bình thường là sự thật nhưng ai lại đi nói thẳng ra thế chứ.

Nhưng Từ Triều Tông có quá... Mới mua vé từ Thịnh Thao xong, quay ngoắt qua nói bọn họ không thân ngay được.

Ân Minh thầm khen trong lòng, đỉnh!


Nếu anh ấy ngầu bằng một nửa Từ Triều Tông thôi, sau này đừng hòng ai muốn làm khó anh ấy.

Từ Triều Tông cầm vé rồi ra khỏi phòng, Thịnh Thao còn chưa bình tĩnh lại, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải người không khách sáo như thế, đến lúc phản ứng lại được thì thẹn quá hóa giận, hỏi Vương Viễn Bác vẫn luôn làm nền bên cạnh: “Hôm nay cậu ấy ăn phải thuốc nổ à? Người gì không biết.”

Từ nhỏ tới lớn Thịnh Thao luôn sống ở hoàn cảnh rất hòa thuận và thân thiện.

Đừng thấy anh ta là thiếu niên nhiệt huyết mạnh mẽ, vóc người lại cao to khỏe khoắn nhưng tới tận hôm nay anh ta rất ít khi xảy ra xung đột với người khác, chưa từng đánh nhau với ai bao giờ.

Có một lần nghiêm trọng nhất là bị người ta hiểu lầm anh ta có quan hệ gì đó với bạn gái của đối phương nhưng khi đó anh ta rất bất đắc dĩ, đối phương lại như động vật bị chọc tức vậy, anh ta rất khó hiểu, chưa nói tới chuyện anh ta và cô bạn kia không hề có quan hệ gì cả, cho dù có thật đi chăng nữa cũng không cần ra tay đánh người không chút hình tượng gì như thế chứ? Nắm đấm và bạo lực có thể giải quyết vấn đề sao?

Vì thế, Từ Triều Tông có thể liệt vào người hiếm có mà anh ta gặp phải trong cuộc đời.

Vương Viễn Bác cười không nói.

Có một câu Từ Triều Tông nói rất đúng, bọn họ không thân. Nhưng anh ấy cũng chỉ xem trò vui thôi cứ không muốn nhiều chuyện làm rõ gì đó.

Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì tới anh ấy, cũng không phải bạn gái của anh ấy bị bạn cùng phòng nhắm vào.

Ân Minh thò đầu ra hòa giải: “Đâu phải anh không biết tình cách của Từ Triều Tông, anh Thao à, anh bỏ qua đi, không phải cậu ấy yêu đương rồi sao, người đang chìm trong tình yêu ít nhiều gì đều có tật xấu mà.”

Từ Triều Tông thì như vậy rồi.

Anh ấy cảm thấy Thịnh Thao cũng không tốt hơn chỗ nào, anh ta cũng có tật xấu.

Yêu đương thật đáng sợ.

Thịnh Thao nghe vậy thì không tức giận lắm nữa. Chỉ có Vương Viễn Bác lại lẩm bẩm rung đùi đắc ý, Từ Triều Tông yêu đương rồi sao? Vậy thì chắc chắn là chưa yêu đương. Quen biết nhau hơn một năm rồi, không thấy Từ Triều Tông đặc biệt quan tâm tới cô gái nào... Ngoại trừ Mạnh Thính Vũ.

Vương Viễn Bác nghĩ, nếu như Thịnh Thao nhìn thấy Từ Triều Tông hút thuốc hôm đó, Thịnh Thao sẽ không lạc quan như thế nữa đâu nhỉ?

Người thực sự chìm trong tình yêu sẽ giống như Thịnh Thao vậy.

Có làm thế nào cũng không giấu được, cả ngày cứ như trúng số độc đắc, dù không vui vẻ như điên trong phòng ký túc xá suốt hai ngày như Thịnh Thao thì ít nhất khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra sự vui vẻ.

Từ Triều Tông ấy hả...

Vương Viễn Bác lắc đầu, lúc này cảm xúc của Từ Triều Tông có hơi không ổn định, có dấu hiệu vui giận thất thường, trông giống bị thất tình mà còn là người bị đá hơn.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương