Sống lại với chồng cũ sau khi ly hôn
-
Chương 12:
Từ Triều Tông nhìn chằm chằm chiếc móc khóa đó, anh tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, nếu không tại sao đồ của anh lại ở chỗ Thịnh Thao?
Trong cuộc đời của Từ Triều Tông, ý nghĩa của chiếc móc khóa này thậm chí còn lớn hơn cả nhẫn kết hôn.
Về sau, khi móc khoá dần trở nên cũ kỹ, anh cũng không hề vứt đi mà đặt trong ngăn kéo bàn làm việc, treo vào đó cũng toàn là chìa khóa tủ sắt ngân hàng. Chỉ nghĩ thôi đã biết thứ này quan trọng với anh thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Thao đi tới, thấy Từ Triều Tông đứng im như tượng, anh ta nhìn theo tầm mắt anh.
Trong tầm mắt của Từ Triều Tông, Thịnh Thao cầm chiếc móc khóa đó lên ngắm nghía: “Đây là quà sinh nhật Thính Vũ tặng cho tôi, cô ấy nói là có một không hai, có đẹp không? Bàn tay này làm rất giống thật, khỏi phải nói, giờ còn có hàng thủ công, ông chủ đúng là rất giỏi.”
Ngày đó xảy ra sai sót, sự việc cũng đã đi theo một hướng khác.
Từ Triều Tông ngây người suy nghĩ, vốn là lần đầu gặp mặt của anh và Mạnh Thính Vũ lại biến thành cuộc gặp của cô và Thịnh Thao.
Món quà sinh nhật vốn thuộc về mình lại bị Mạnh Thính Vũ tặng cho Thịnh Thao.
Chưa từng có giây phút nào rõ ràng hơn hiện tại. Cuối cùng, cuối cùng anh cũng nhận ra rằng, lúc đó anh không chỉ đưa ra một quyết định. Anh còn phải đối diện với những ký ức vốn phải thuộc về anh, tất cả đều biến thành chuyện của một người khác.
Thịnh Thao còn muốn nói cho Từ Triều Tông nghe ý nghĩa đằng sau món quà sinh nhật này. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Từ Triều Tông đã đi ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Thao: “…”
Cho dù anh ta có ngốc nghếch đến đâu cũng có thể nhận ra được Từ Triều Tông không bình thường, huống hồ anh ta cũng chẳng phải kẻ ngốc.
Chuyện về bữa tiệc sinh nhật lần trước lại lần nữa xuất hiện trong đầu anh ta. Thịnh Thao thu lại biểu cảm trên mặt, mặt không thay đổi kéo ghế ngồi xuống.
Từ Triều Tông đối xử với Mạnh Thính Vũ… có một loại quan tâm anh ta không thể nói thành lời. Đàn ông hiểu rõ đàn ông hơn, Từ Triều Tông bất thường như vậy chỉ có một lí do, anh có tâm tư khác với Mạnh Thính Vũ.
Vừa gặp đã yêu ư?
Thịnh Thao càng nghĩ sắc mặt càng khó coi.
Liên quan đến kinh nghiệm từ nhỏ, nếu là Ân Minh hoặc Vương Viễn Bác thích Mạnh Thính Vũ, anh ta sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng cũng chỉ là khó chịu mà thôi. Anh ta rất tự tin rằng hai người này không phải đối thủ cạnh tranh của anh ta. Nhưng nếu người ngấp nghé Mạnh Thính Vũ là Từ Triều Tông thì sao? Mới nghĩ vậy thôi anh ta đã cảm thấy cực kỳ bất an và khó chịu rồi.
Phải khiến Từ Triều Tông biết khó mà lui.
Từ Triều Tông bước nhanh ra khỏi ký túc xá, sắc mặt u ám. Có bạn học đi qua muốn chào hỏi anh nhưng khi thấy anh như vậy đều từ bỏ ý định. Chẳng ai muốn đụng phải điều xui xẻo này. Dường như Từ Triều Tông không cảm nhận được gió lạnh, anh như đang thi đấu với ai đó, mãi tới khi tới trạm xe bus mới thả lỏng nắm đấm.
Trong chuyện chia tay này, đàn ông vẫn luôn nhận ra rất muộn màng, đau khổ tới cũng rất muộn.
Khoảng thời gian xử lý thủ tục ly hôn với Mạnh Thính Vũ đó, tâm trạng của Từ Triều Tông cũng không tốt. Nhưng lúc đó suy nghĩ và lo lắng của anh đều đứng trên góc độ thực tế. Công ty của anh đã lên sàn chứng khoán, gia đình ổn định sẽ là điểm cộng của anh, cũng có tác dụng tích cực đối với hình tượng của doanh nghiệp. Ảnh hưởng tiêu cực do hôn nhân đem tới quá lớn, Mạnh Thính Vũ quyết tâm muốn rời khỏi anh, đến cả cổ phần của công ty cũng chẳng cần đã đi rút tiền. Thỏa thuận ly hôn mà cô để luật sư đề ra đều là cô nhượng bộ.
Cô cũng từng ồn ào đòi chia tay nhưng anh biết, cô không thật sự muốn chia tay. Cô giống như một đứa trẻ muốn sự quan tâm và đồ chơi, vậy nên anh có thể xoay chuyển. Bởi vì như vậy cô cũng rất vui, mà từ đầu tới cuối anh cũng chưa từng muốn rời xa cô.
Nhưng lần đó, anh biết cô thật sự muốn rời đi, không chỉ là nói miệng. Cô chặt đứt mọi con đường, cha Mạnh mẹ Mạnh hết lòng khuyên bảo nhưng cô không nghe. Giây phút đó cô như tường đồng vách sắt, không ai khuyên nhủ được cô. Lúc đó anh cũng rất tức giận, khó hiểu, không hiểu tại sao ngày tháng đang trôi qua yên bình như vậy cứ phải dày vò thành cái dạng này, anh không hiểu cô còn muốn gì nữa.
Ngay cả câu nói ‘anh không yêu em nữa’ đó cũng chỉ là buột miệng lúc tức giận.
Cô hiểu rõ nhất làm thế nào để tổn thương lòng tự trọng của anh.
Đối với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà nói, anh có thể khịt mũi khinh bỉ tình yêu nhưng sâu trong thâm tâm, anh vẫn hi vọng tình yêu của vợ đối với mình mười năm như một. Khi vợ mình nói không còn yêu nữa, anh cảm thấy không thể chịu nổi.
Anh đã làm gì.
Anh đã làm sai điều gì? Có chỗ nào mà anh làm chưa tốt hay không?
Lúc này Từ Triều Tông cực kỳ chán ghét tiết mục sống lại này, anh muốn quay về hơn bất cứ lúc nào hết.
Anh không cần truy cứu đến cùng, cũng không muốn tự kiểm điểm. Người hy vọng sau khi sửa chữa sẽ có một kết quả tốt hơn mới cần tự kiểm điểm.
Anh đã chán ghét việc tiến tới cuộc hôn nhân đáng chết đó đối với bất cứ ai.
Sống lại mấy tháng qua, tâm trạng Từ Triều Tông vẫn luôn rất bình tĩnh, anh cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch. Nhưng giây phút này, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều theo chiếc móc khóa vốn là của anh lại bị người khác trộm đi cuộn trào tới.
Thiệu Linh nhìn thấy Từ Triều Tông từ phía xa.
Anh chìm đắm trong thế giới riêng cả mình, cho dù môi mỏng đã mím chặt thành một đường thẳng, hàm dưới căng ra, toàn thân tỏa ra hơi thở người lạ chớ tới gần nhưng cũng đủ thu hút ánh nhìn của người khác. Thiệu Linh chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh, bước chân cô ta cũng nhanh hơn, giọng nói trong trẻo: “Từ Triều Tông, trùng hợp quá. Cậu còn nhớ tôi không?”
Từ Triều Tông nhìn cô ta, nhíu mày.
Thiệu Linh phát hiện, dường như tâm trạng của người này không tốt…
“Chúng ta từng gặp nhau trong tiệc sinh nhật của anh Thao.” Thiệu Linh kiên trì nói: “Tôi là Thiệu Linh, cùng chung câu lạc bộ nhiếp ảnh với anh Thao.”
Lúc này Từ Triều Tông mới nhớ ra, Vương Viễn Bác từng nói Mạnh Thính Vũ được Thiệu Linh dẫn tới vườn hoa hồng đó mới quen biết Thịnh Thao.
Vậy nên, tất cả những sai lầm này đều do người trước mặt gây ra.
Là cô ta khiến Mạnh Thính Vũ quen biết Thịnh Thao.
Thiệu Linh cười khan hai tiếng.
Từ Triều Tông thu lại tầm mắt, lạnh nhạt ừ một tiếng coi như đã chào hỏi.
Câu chuyện này không thể nói tiếp được nữa, sau khi Thiệu Linh biết thân biết phận nói tạm biệt, cô ta nhanh chóng rời khỏi trạm xe bus như có ma đuổi sau lưng. Trong gió lạnh, cô ta vừa đi về phía vườn trường, vừa cầm điện thoại điên cuồng than phiền với Diệp Tư Tư: “Đệt! Tôi vừa gặp Từ Triều Tông, đã hiểu rõ câu nói đó của cậu nghĩa là gì rồi”
Thiệu Linh: “Theo đuổi chó heo cũng không theo đuổi Từ Triều Tông! Cậu có biết không, người này thật đáng sợ! Tôi nói chuyện với cậu ta, cậu ta không trả lời thì cũng thôi, đó là do cậu ta không lễ độ. Nhưng lúc cậu ta nhìn tôi, chân tôi nhũn cả ra!”
Thiệu Linh: “Tôi nghi ngờ cậu ta là người sẽ bạo lực gia đình sau khi kết hôn!”
Diệp Tư Tư trả lời tin nhắn rất nhanh: “Hahaha, không đến mức đó đâu! Tuy cậu ấy không thích nói chuyện với người khác nhưng con người cậu ấy cũng không xấu, ai hỏi mượn bút cậu ấy cũng cho mượn, hỏi bài cậu ấy cũng sẽ trả lời, chỉ là không thích tám chuyện với người khác thôi. Trước đây có một đàn chị ngồi xe dù suýt chút nữa xảy ra chuyện không may, may mà cậu ấy đi qua đó giúp chị ấy, cũng vì vậy mà đàn chị theo đuổi cậu ấy hơn nửa năm. Nếu cậu nói cậu ấy là người kém cỏi, vậy thì thật sự không đến mức đấy.”
Diệp Tư Tư vẫn rất bao che: “Rất nhiều người đàn ông ỷ vào việc bản thân có một chút nhan sắc đã đi chơi đùa tình cảm của người khác, còn yêu đương với mấy người liền một lúc. Từ Triều Tông thì không giống vậy. Cậu xem, đời sống cá nhân của cậu ấy rất sạch sẽ, vừa chịu khó học hành, còn làm mấy việc liền… Ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng thì thật sự không có khuyết điểm gì đánh để chỉ trích. Có thể do hôm nay tâm trạng cậu ấy không tốt thôi!”
Thiệu Linh: “Tôi phục rồi, người bình thường không chịu đựng được. Tôi muốn xem xem sau này vị dũng sĩ nào có thể hạ gục cậu ta. Loại người này chắc chắn là tượng gỗ. Tượng gỗ!”
Diệp Tư Tư: “Đúng vậy đó, nữ sinh khoa chúng tôi đều tò mò.”
Thiệu Linh: “Rồi sẽ có tiên nữ trị được cậu ta! Trừng trị cậu ta đến mức ngoan ngoan nghe lời!”
…
Tất nhiên Mạnh Thính Vũ không biết, chỉ vì chiếc móc khóa mà đã xảy ra những chuyện này.
Cô đã sớm nhìn trúng một đàn chị bên học viện luật.
Đàn chị tên Lý Hồng Quân, mười năm sau sẽ trở thành mỹ nhân tư pháp nổi đình đám của thành phố Yên. Kiếp trước Mạnh Thính Vũ quen Lý Hồng Quân thông qua Từ Triều Tông, lúc đó Lý Hồng Quân đã có chút danh tiếng. Trong học viện luật nhân tài đông đúc của đại học Yên Sơn, thời học sinh của Lý Hồng Quân không có gì nổi trội. Nhưng cô ấy rất chăm chỉ, sau này cô ấy còn tự giễu rằng bản thân kém cỏi nên phải hành động trước, người ta dùng mười tiếng thì cô ấy dùng hai mươi tiếng, cuối cùng cô ấy cũng dùng sự cố gắng của bản thân mở ra một con đường rộng lớn, sau này đã thắng đẹp rất nhiều vụ kiện.
Lúc đó Từ Triều Tông vẫn muốn đào Lý Hồng Quân về bộ phận pháp lý của công ty mình.
Lý Hồng Quân hiện giờ mới chỉ là một sinh viên năm hai.
Lúc Mạnh Thính Vũ nhờ người tìm Lý Hồng Quân, bản thân Lý Hồng Quân cũng rất ngạc nhiên.
Nói rõ mục đích xong, Mạnh Thính Vũ nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lý Hồng Quân, rõ ràng cô ấy nóng lòng muốn thử nhưng vẫn nói: “Thành tích chuyên ngành của chỉ không phải tốt nhất, thực ra em có thể tìm người khác, trong lớp chị có mấy người rất giỏi. Nếu em cần, chị có thể cho em phương thức liên lạc của họ. Em yên tâm, đều là bạn cùng trường, bọn họ sẽ giúp đỡ em.”
Mạnh Thính Vũ không cho rằng như vậy, cô vẫn nhớ Từ Triều Tông từng nói, Lý Hồng Quân là một luật sư trời sinh. Cô ấy cẩn thận, kiên nhẫn hơn rất nhiều người ở trường học lúc đó. Hơn nữa, rất nhiều người không thể theo kịp sự nhiệt tình trời sinh của cô ấy đối với nghề này.
Sau này, sau khi Lý Hồng Quân gây dựng sự nghiệp xong còn lập một tài khoản Weibo cá nhân, mở dịch vụ tư vấn miễn phí cho rất nhiều phụ nữ. Gặp được người phù hợp, cô ấy có thể giúp người ta thưa kiện không công.
“Đàn chị, em chỉ tìm chị.” Tất nhiên, khi Mạnh Thính Vũ đối mặt với Lý Hồng Quân, cô không giấu nổi sự sùng bái: “Em cảm thấy chị chắc chắn có thể giúp được em, thực ra em vẫn chưa liên lạc với bà chủ Triệu đó. Nhưng em muốn chuẩn bị thật tốt trước rồi mới nói chuyện với cô ấy. Em chẳng biết gì cả, sợ bị cô ấy lừa, đến cuối cùng chẳng giành lại được lợi ích mà em nên có.”
Lý Hồng Quân suy nghĩ vài giây, gật đồng đồng ý rất sảng khoái: “Vậy được. Có điều chị chỉ là một học sinh, những thứ làm được cũng chỉ có hạn. Chị chỉ có thể giúp em giữ cửa, nếu em muốn làm đến mức không chút sơ hở nào, chị vẫn kiến nghị em nên tìm luật sư chuyên nghiệp.”
Mạnh Thính Vũ: … Không mời nổi…
Đối với Tiền Tĩnh mà nói, đó là việc buôn bán lớn hơn cửa hàng ký gửi nhiều.
Ông chủ cửa hàng ký gửi cũng đã nói rồi, sau khi thành công nói không chừng có thể kiếm gấp mười lần. Gấp mười lần là bao nhiêu, chính là năm con số.
Điều này đối với một bà chủ của công ty thời trang mà nói, đó còn không được gọi là buôn bán.
Vậy nên, cô cảm thấy sinh viên tốt như Lý Hồng Quân hoàn toàn có thể giúp cô xử lí gọn gàng và giúp cô tránh né mọi chuyện trong việc này.
Lý Hồng Quân nói xong cũng nhận thấy rằng ý kiến mà mình đề ra không phù hợp cho lắm, cô ấy nói: “Chị sẽ cố hết sức giúp em.”
Mạnh Thính Vũ vội vàng nói: “Đàn chị, em sẽ không để chị phải giúp không công đâu. Chị yên tâm, sau khi thành công em sẽ…”
Lý Hồng Quân chẳng hề để tâm, xua tay: “Không cần nhắc tới tiền hay không tiền. Chị cho rằng vụ án xã hội cũng có thể giúp kinh nghiệm của chị phong phú hơn. Những thứ này không học được trên sách vở, nó thuộc loại hai bên cùng có lợi. Tới lúc việc này thành công, em mời chị một bữa là được.”
Mạnh Thính Vũ đã suy nghĩ rồi.
Nếu đưa tiền chắc chắn Lý Hồng Quân sẽ không nhận, chẳng bằng đến lúc đó cô nghe ngóng rồi chuẩn bị một phần quà giá trị, vậy cũng coi như là báo đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook