Sau một cơn mưa, nhiệt độ ở thành phố Yên giảm hơn mười độ, bước vào mùa thu mà không hề báo trước.

Một tháng này, Mạnh Thính Vũ không thèm ăn uống, cơ thể vốn mảnh khảnh của cô đã gầy thêm bốn năm cân, trong cơn gió mùa thu lạnh lẽo, giống như bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị gió cuốn đi cùng với cây bạch quả.

Mỗi sinh viên năm nhất đều vượt qua con đường thi tuyển sinh đại học gian nan để bước ra khỏi cuộc sống trung học áp lực cao, bước vào khuôn viên trường đại học tương đối dễ dàng, trên người mọi người đều tràn đầy sức sống. Mạnh Thính Vũ coi như là ngoại lệ, cô không che đậy sự căm ghét của mình, thở dài tuyệt vọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Điều may mắn duy nhất là, cô đã sống lại về cấp 3 lớp 12.

Trong cái rủi có cái may, nếu không thì rời khỏi trường lâu như vậy, cô đã vượt qua thời kỳ thông minh nhất, nếu gặp phải bài thi tuyển sinh lần nữa cô chắc chắn là mù hết hai mắt.

Đúng vậy.

Cô đã sống lại.

Một tình tiết kịch tính như vậy thực sự đã xảy ra với cô, trong một tháng này cô luôn xo xuýt với một vấn đề, sao lại nhất định để một người không có chút tiếc nuối nào sống lại chứ?

Nếu cho người đến để gọt giũa cuộc sống của cô, thì tất nhiên là thuận buồm xuôi gió.

Gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương nhau, cô cũng không thua kém, đặc biệt là lúc ở trường cấp 3, có thể coi là ba năm khó khăn nhất trong cuộc đời cô, thi tuyển sinh cũng rất may mắn, phát huy hơn hẳn bình thường, thi đậu đại học Yên Sơn nổi tiếng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suốt độ tuổi từ mười tám đến ba mươi sáu, có một người được vẽ bằng bút mực màu đậm.

Người đó là Từ Triều Tông.

Từ Triều Tông lớn hơn cô một tuổi, là gia sư của em họ cô, hai người nhờ vậy mà quen biết, rồi yêu nhau, yêu đương vài năm thì đương nhiên là tiến đến hôn nhân, Từ Triều Tông quả nhiên là một cổ phiếu tiềm năng, có tầm nhìn độc đáo, năng lực vượt trội, vận may cũng tốt, ngay khi tốt nghiệp xong liền hợp tác với người khác mở một công ty, thu hút đầu tư nước ngoài, bắt kịp với sự thay đổi của thời đại, trở thành một công ty quyền lực mới nổi ở thành phố Yên, tính tình anh ổn định tự lập, vẫn hướng nội như thời đại học, liên tục tạo ra kỳ tích.

Nếu cuộc đời của Từ Triều Tông là một tấm lụa, thì Mạnh Thính Vũ cô cùng lắm chỉ là một bông hoa trên đó.

Sau đó có một số tạp chí tài chính đã thực hiện một cuộc phỏng vấn với Từ Triều Tông, cũng đề cập đến tình cảm hơn mười năm của họ.

Trong mắt người khác thì gần như không có vấn đề gì, thậm chí còn đẹp và thơ mộng hơn chuyện cổ tích. Mạnh Thính Vũ biết rất nhiều người đã ngạc nhiên và thậm chí say đắm bởi “sự chung thủy” của Từ Triều Tông, trong hơn mười năm dài đằng đẵng, anh chưa từng mắc phải sai lầm trong tình cảm và đạo đức, cô là mối tình của anh, sau khi anh lên như diều gặp gió, gặp phải rất nhiều cám dỗ nhưng anh vẫn không nể mặt từ chối.

Nhiều tấm gương sống trước mắt, đàn ông khi có tiền sẽ trở nên xấu xa.


Một người đàn ông sau khi thành công rồi mà vẫn không ngoại tình thì đó có thể là người đàn ông tốt đã tuyệt chủng trong mắt một số người.

Do đó, khi Mạnh Thính Vũ đề nghị ly hôn, hầu như không ai ủng hộ cô.

Cha mẹ hoang mang, bạn bè bất lực.

Mạnh Thính Vũ có thể thấy được ẩn ý của họ: Cô muốn lên trời hả?

Cô không muốn lên trời.

Cô chỉ muốn về bờ, về lại mặt đất, không muốn chìm trong vũng nước tù đọng.

Có thể cô tham lam nhưng lúc đầu khi ở bên Từ Triều Tông, tất cả những gì cô muốn chỉ là tình yêu. Mấy năm gần đây trong cuộc hôn nhân mười năm, họ hầu như không nắm tay nhau chứ đừng nói đến những nụ hôn thắm thiết, cô đọc trên mạng thấy các cặp vợ chồng trung niên hôn nhau, gặp ác mộng suốt mấy đêm liền, cười xong, cô nhìn phòng ngủ trống rỗng, cảm thấy cô đơn.

Cô cũng từng đấu tranh, sau khi phát hiện ra mình không còn yêu Từ Triều Tông, cô đã xoắn xuýt gần hai năm trước khi đưa ra quyết định ly hôn.

Cho đến bây giờ, cô vẫn nhớ vẻ mặt kinh ngạc của Từ Triều Tông khi anh đi công tác trở về và nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn trên bàn.

“Đừng đùa nữa.”

Sau một thoáng bàng hoàng, anh lấy lại bình tĩnh, nhìn cô nói.

Mạnh Thính Vũ muốn phàn nàn một cách cuồng loạn.

Thậm chí muốn chửi ầm lên.

Nhưng cô phát hiện, khi thời khắc này thật sự đến, bất kể người này nói gì, làm gì, đều không ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.

Thì ra không yêu nữa chính là như thế này.

Công bằng mà nói, Từ Triều Tông không làm gì sai cả. Anh có hoài bão của mình, trong lòng anh sự nghiệp quan trọng hơn tình yêu và hôn nhân, có lẽ theo quan điểm ​​của anh, anh đã làm rất tốt rồi, vậy nên anh nghĩ không ra, anh đã ngoan ngoãn phục tùng cô về mặt vật chất, cô còn có gì không hài lòng nữa.

Anh muốn một lý do có thể thuyết phục anh.

Dù sao Mạnh Thính Vũ cũng đã ở bên cạnh anh mười tám năm, cô không hề nói đến việc anh đã không về nhà trong ba tháng, người tặng quà cho cô vào lần sinh nhật trước trợ lý của anh, đó là đồ trang sức trong cuộc đấu giá, cô không muốn đoán cũng không muốn xoắn xuýt chuyện liệu cuối cùng anh có quên hay không... Có quá nhiều chuyện vặt vãnh, thực sự đến thời điểm ly hôn, đếm kỹ từng chuyện một, trái lại như oán trách hy vọng có thể bù đắp lại vậy.


Cho nên, cô chỉ nhướng mày, nhìn ngón áp út sớm đã tháo chiếc nhẫn cưới nhẹ nhàng nói: “Em không còn yêu anh nữa.”

Trong nháy mắt đó, Từ Triều Tông hơi sửng sốt.

Anh im lặng hồi lâu, đứng dậy rời đi.

Việc ly hôn đôi khi rất phức tạp, đôi khi lại rất đơn giản, đặc biệt là họ không có con.

Cha mẹ cô thậm chí còn thở dài rằng nếu họ có con thì đã không đến mức ly hôn.

Nực cười làm sao.

May mắn là cô đã nhạy cảm phát hiện ra tình yêu của mình đã sớm biến mất, nếu không thực sự mang thai hoặc thậm chí đã sinh con thì là chuyện gay go đến mức nào, đứa trẻ không nên là sợi dây trói buộc hai người.

Khoảnh khắc khi đi ra khỏi Cục dân chính, Mạnh Thính Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chịu ảnh hưởng bởi bạn bè và tin tức, cô từng vô cùng lo lắng, thậm chí đã tập luyện nhiều lần trong lòng, nếu có một ngày Từ Triều Tông ngoại tình thì cô nên làm gì, lúc đó cô rất sợ chuyện này sẽ xảy ra, sợ họ sẽ lật mặt, khi ở độ tuổi đôi mươi hoặc thậm chí ba mươi tuổi, trường hợp đang hổ thẹn nhất, khủng khiếp nhất chính là ngoại tình.

Sau đó, cô bắt đầu lo sợ mình sẽ ngoại tình.

Cô sợ một ngày nào đó cô sẽ trở thành như mấy bà vợ đó, bằng mặt không bằng lòng với chồng, việc ai người nấy làm, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Đây không phải là cuộc hôn nhân mà cô muốn.

Việc hết yêu Từ Triều Tông đã gây cho cô rất nhiều áp lực tinh thần trong hai năm qua. Khoảnh khắc ly hôn, cô thanh thản con cánh chim có thể bay lên bất cứ lúc nào.

Tục ngữ có câu, vui quá hóa buồn, người xưa không hề gạt ta.

Cô như bước ra khỏi ngục tù, khi hẹn gặp các chị em để ăn mừng trở lại độc thân, tài xế vì để tránh một chiếc xe đang lao tới mà lái xe đâm vào thành cầu, trước khi hôn mê, cô vẫn nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi, dù sao thiết bị an toàn của chiếc xe này tốt lắm.

Một trong những đối tác của Từ Triều Tông trước đó đã bị tai nạn xe hơi, thân xe bị dồn nén nhưng kết quả không có gì nghiêm trọng, đối tác đó đã hết lời khen ngợi chiếc xe.

Sau đó, Từ Triều Tông đã mua hai chiếc ô tô khác màu, tặng cô một chiếc.


Chỉ là cô không ngờ tới sau khi tỉnh lại, cô không ở bệnh viện, mà là phòng y tế của đại học Yên Sơn!

Trăn trở vài ngày, cuối cùng cô cũng chấp nhận sự thật kỳ lạ và đáng sợ này, cô được sống lại, trở lại thời điểm mới vào huấn luyện quân sự, trở về năm mười tám tuổi, còn chưa gặp Từ Triều Tông.

Bất tri bất giác đón tuần lễ vàng quốc khánh.

Sau khi nằm ở nhà gần một tuần, cô vẫn cảm thấy choáng váng và thậm chí hơi đau.

Cô không gì tiếc nuối.

Ngay cả trong mối tình dài mười tám năm với Từ Triều Tông, cô cũng không hối hận hay nuối tiếc... Vậy còn để cô quay lại làm gì?

...

Rõ ràng, cô không thể thích nghi với cuộc sống đại học.

Ở đại học Yên Sơn mười tám năm trước, ký túc xá đại học đều là phòng bốn người, không có điều hòa, chứ đừng nói đến máy giặt.

Nằm trên giường ký túc xá mà giống như đang nằm trong phòng xông hơi.

Sau khi quyết định ly hôn với Từ Triều Tông, Mạnh Thính Vũ đã rời khỏi “tổ ấm tình yêu”, cô cũng có đứng tên rất nhiều bất động sản, trong số đó có một căn hộ lớn trên tầng cao nhất với một vị trí đẹp, cô đã tìm được nhà thiết kế mà cô thích, cũng có được bản thiết kế vừa ý, kết quả là bây giờ... Đừng nói là nhà cao tầng, tắm rửa cũng phải xếp hàng.

Khi cô đang trong kỳ nghỉ, trước khi trở lại với thực tế, cô đã bắt một chiếc taxi gần đại học Yên Sơn để về nhà.

Chờ đến lúc trả tiền thì chết lặng.

Trong chiếc ví tiền chất lượng kém ngoài thẻ trường ra thì chỉ có vài trăm tệ.

Thật khó để đi từ xa hoa đến tiết kiệm, giờ cô mới hoàn toàn nhận ra được hết sức mạnh của câu này, khi cô trở lại trường lần nữa, cô chen chúc trong xe buýt với vẻ mặt thất thần, khó khăn xuống xe mới phát hiện chuối trong túi đều bị ép dẹp rồi.

Sau đó, cô nhớ lại vào năm nhất, chi phí sinh hoạt của cô là một nghìn tệ mỗi tháng.

Trong số các bạn học của cô thì cô là người thỏa đáng nhất, không nhiều nhưng cũng không ít, ba người bạn cùng phòng của cô cơ bản cũng là con số này.

May mà căng tin đại học Yên Sơn vừa ngon vừa rẻ, tiết kiệm được ít tiền, còn có thể ra ngoài để ăn xiên nướng tự chọn 59 tệ một người với bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng Tiền Tĩnh bưng mấy đĩa thịt ba chỉ ngồi xuống, thấy trong đĩa của Mạnh Thính Vũ chỉ có bắp với khoai lang và trứng luộc, ngạc nhiên nói: “Sao không lấy thịt, 59 tệ một người, cậu đến chỉ ăn khoai lang với bắp, lỗ quá đi mất??”

Mạnh Thính Vũ nhìn đĩa thịt ba chỉ mà Tiền Tĩnh bưng lại.

Thịt đã được ướp hết rồi, cháy xèo xèo trên vỉ nướng một lúc, toát ra mùi thơm của thì là.


Mạnh Thính Vũ còn nhớ khi cô mười tám tuổi, cũng rất thích ăn thịt nướng ở đây, lần nào cô và bạn cùng phòng cũng ăn đến nỗi phải dựa tường đi về.

Nhưng bây giờ, cô nhìn đĩa thịt ba chỉ này, không những không thèm ăn, mà còn khẽ cau mày.

“... Dạ dày hơi khó chịu.” Mạnh Thính Vũ yếu ớt nói.

Tiền Tĩnh cảm thấy thật đáng tiếc, nhanh chóng phấn chấn lại: "Yên tâm, tớ sẽ ăn thay luôn phần của cậu!”

Mạnh Thính Vũ một tay chống cằm, uống ngụm cà phê nhạt nhẽo, lặng lẽ thở dài.

Cô cảm thấy ông trời luôn đứng bên cạnh Từ Triều Tông.

Nếu không, tại sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cô đã phải bắt đầu tiết kiệm một ngày 3 lần rồi?

Cho dù cô có mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân thì cũng không thể phủ nhận rằng nếu không có tham vọng và nỗ lực của Từ Triều Tông, cô sẽ không thể sống thoải mái như vậy, cô nhớ khi cô phàn nàn với bạn bè rằng mình không hết yêu Từ Triều Tông, mấy người bạn kia đều trưng ra vẻ mặt như nhìn thấy ma vậy.

“Chắc không phải đâu?”

“Chị, năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi chị biết không? Ba mươi sáu!”

“Ba mươi sáu tuổi rồi mà chị còn nói yêu không yêu, có vẻ như chị sống thoải mái quá rồi, không phải vì mấy thứ như củi gạo dầu muối, nên mới trẻ con như vậy, ồ, không, cho phép em sử dụng từ trẻ con này.”

“Đã ở bên nhau mười tám năm rồi còn yêu đương gì nữa, thành người nhà hết rồi.”

Mạnh Thính Vũ cau mày.

Không được…

Cô không thể sống trong tình trạng rối ren như vậy mãi được.

Không thể vừa ghét tuổi mười tám vừa nhớ tuổi ba mươi sáu cùng lúc được.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị tâm thần phân liệt mất.

Để lấy lại tinh thần, cô cầm đũa, lặng lẽ ăn miếng thịt ba chỉ nướng 1 tệ, lông mày giãn ra: "Mùi vị không tồi!”

Đây là vị giác chỉ có ở lứa tuổi mười tám, chưa từng được nếm qua bao sơn hào hải vị.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương