Còn khi đi làm, tôi cuối cùng có cơ hội ăn món ăn bên ngoài, vừa nhìn thấy thịt kho tàu là tôi đã ăn liền ba tháng, đồng nghiệp đều nghĩ tôi yêu thích món này, tôi chỉ cười mà không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn.
Sau đó đồng nghiệp mỗi lần ăn thịt kho tàu ngon đều báo cho tôi biết.
Thậm chí khi đi ăn cùng nhau cũng phải gọi món này.
Tôi đã ăn nhiều loại thịt kho tàu khác nhau, tôi nghĩ dù mẹ có nấu ngon đến đâu cũng không thể ngon hơn những món tôi đã ăn.
Bà cụ thấy tôi ngẩn ngơ, có chút ngượng ngùng, quay người định đặt miếng thịt vào bát nhỏ.
Tôi tỉnh lại, nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng cắn miếng thịt kho, ăn mà nước mắt lưng tròng.
“Con đã nói rồi, tay nghề của bà thật tốt! Ngon đến nỗi con muốn khóc luôn nè! Đây chính là hương vị của hạnh phúc!”
Bà cụ bị tôi làm cho buồn cười, vui vẻ nói với tôi: “Sau này con ăn cơm cùng bà nhé, bà ăn một mình buồn lắm, có thêm người sẽ vui hơn.”
Tôi cảm thấy vừa xót xa vừa ấm áp, bất chợt nảy ra ý nghĩ, có lẽ chúng tôi nương tựa vào nhau cũng tốt.
Kiếp trước, tôi ở nhà bà gần một tháng, chưa bao giờ thấy ai đến thăm bà.
Cuộc sống hàng ngày của bà là đi chợ, ngồi ngoài cửa, ăn cơm, lại ngồi ngoài cửa, lặp đi lặp lại.
Sau bữa ăn, tôi và bà ngồi cạnh nhau dưới ánh nắng, trời rất xanh.
Chú mèo Đản Hoàng chỉ sau một ngày đã dám vươn mình lười biếng trong lòng bà.
Điều này không khỏi khiến tôi nhớ đến tên người yêu cũ khó chịu kia.
Khi sống cùng Đản Hoàng, nó luôn trốn anh ta, vì vậy Lưu Vĩ thường hay càu nhàu rằng mèo không thể nuôi quen, bảo tôi vứt nó đi, nuôi chó.
Tôi không đồng ý, anh ta càng không ưa Đản Hoàng.
Lưu Vĩ thường thích dọa Đản Hoàng, tôi đã nói nhiều lần, hắn mới dần dần không chấp nhặt với nó.
Điều này khiến tôi nhớ đến một cuốn sách từng đọc, sách nói rằng mèo có khả năng cảm nhận rất nhạy bén, biết ai thật lòng yêu thương nó.
Vì vậy, điều này cũng giải thích tại sao Đản Hoàng thích bà cụ nhưng lại sợ Lưu Vĩ.
Sống bao lâu nay, dường như lúc nào sau lưng cũng có người thúc giục, lần đầu tiên tôi thoải mái tận hưởng ánh nắng mặt trời như vậy.
Buổi chiều, trợ lý gửi tin nhắn cho tôi, quả nhiên Lưu Vỹ đã đến công ty gây rối.
Vừa hay tôi không ở công ty, lại càng tạo điều kiện cho họ biểu diễn.
Toà nhà nơi công ty tôi đặt trụ sở chủ yếu tập trung các công ty truyền thông giải trí nhỏ, tài liệu mang tới tận cửa thế này, họ không có lý do gì không sử dụng.
Vì vậy, tên tôi đã bắt đầu lan truyền trên mạng.
Tôi xem xét mức độ lan truyền của sự việc, âm thầm bỏ tiền thuê vài tài khoản marketing, chuẩn bị thêm dầu vào lửa.
Sự việc quả nhiên như tôi dự đoán, bùng nổ nhanh hơn cả kiếp trước.
Tuy nhiên, như thế vẫn chưa đủ.
Điện thoại bắt đầu rung lên, tôi cầm lên, quả nhiên là ông chủ gọi.
Chẳng lẽ đã không thể kiềm chế được rồi sao?
Tôi mở ghi âm cuộc gọi, bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói áy náy của ông chủ.
"Thời Ngôn à, chuyện của em đã lan truyền trên mạng rồi, không nói đến em làm đúng hay sai, nhưng đã gây ảnh hưởng đến công ty."
"Các cổ đông đồng loạt yêu cầu, trực tiếp sa thải rồi khởi kiện em, tôi đã cố gắng thuyết phục nhưng không có kết quả."
"Em cũng biết, dù tôi là ông chủ, nhưng ý kiến của các cổ đông tôi cũng chỉ có thể tuân thủ."
"Em là nhân viên lâu năm, ở công ty cũng gần bốn năm rồi, chúng ta đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, tôi cũng không muốn cuối cùng ồn ào như thế này."
"Hay là em tự từ chức đi, tôi sẽ quyết định không khởi kiện em, chúng ta ly hợp trong êm đẹp."
Nghe thấy vậy, tôi bật cười, lần này ông chủ thật là uyển chuyển quá.
Lần trước thì trực tiếp đuổi tôi ra khỏi nhóm chat, gửi một email, rồi đuổi tôi ra khỏi công ty.
"Vậy thì cảm ơn sự tốt bụng của lãnh đạo, tôi cũng không muốn anh khó xử, cứ theo ý kiến của các cổ đông đi."
Bên kia nghe xong ngẩn ra một chút, rồi tiếp tục nói:
"Ý em là em không muốn tự từ chức? Thời Ngôn à, không phải tôi nói quá, em còn trẻ, làm việc phải nghĩ đến hậu quả chứ."
Tôi tiếp tục thản nhiên nói:
"Không phải lỗi của tôi, tại sao tôi phải tự từ chức, chẳng phải như thế là tự nhận lỗi sao?"
Hơn nữa, tự từ chức thì không có tiền bồi thường, tôi làm việc ở công ty 3 năm 6 tháng, thế nào cũng phải có mười mấy vạn tiền bồi thường, tiền này không lấy thì phí quá.
"Thời Ngôn à, người trẻ không nên quá chấp nhất, dễ chịu thiệt lớn đấy.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook