Sống Lại Trở Thành Đại Lão Giới Khoa Học
-
Chương 13: Tôn Thừa mất hồn, lên bục làm bài
Từ Kinh vừa bước vào đã ngay lập tức nhìn lướt qua các học sinh bên dưới. Mãi đến khi nhìn thấy Giang Phù Nguyệt, ông mới hài lòng thu tầm mắt về.
“Trước khi dạy, thầy giới thiệu với các em một bạn học mới. Giang Phù Nguyệt, em lên đây.”
Giang Phù Nguyệt đứng dậy đi lên bục giảng.
Từ Kinh lùi lại nửa bước, nhường vị trí cho cô: “Em giới thiệu bản thân đi.”
Ánh mắt lạnh nhạt của cô gái lướt qua học sinh đang ngồi ở dưới, giọng điệu hời hợt: “Giang Phù Nguyệt, lớp 11A3.”
Sau đó…
Hết rồi.
“Khụ!”
Từ Kinh tằng hắng: “Em xuống đi, chúng ta bắt đầu bài học…”
Ông bình tĩnh nhẹ nhàng nói mà không biết các học sinh bên dưới đã nổ tung rồi!
“Đệch! Trời ạ! Giang Phù Nguyệt vào lớp chúng ta? Đùa gì thế? Cậu ta mua chuộc lão Từ sao?”
Tôn Thừa mặt đầy dấu chấm hỏi.
Trong mắt Lăng Hiên cũng đầy khó hiểu, song cậu ta vẫn khá là bình tĩnh: “Nghe giảng trước đã.”
“Ờ.”
Lớp Olympic Toán có tổng cộng 26 người, một nửa là học sinh lớp 10, một nửa là lớp 11. Đa số những học sinh lớp 11 ở đây đều tham gia lớp Toán này từ khi mới vào trường.
Giang Phù Nguyệt là người đầu tiên vào giữa chừng, hơn thế nữa còn là học sinh xếp hạng chót của khối.
Tôn Thừa xoa cằm, như có điều suy tư: “Hành động này của lão Từ thật kỳ quặc…”
Lăng Hiên nhíu mày: “Muốn lảm nhảm thì ra ngoài, đừng có lầm bầm ở cạnh tao.”
Tôn Thừa bĩu môi, cậu ta vì ai mới thế chứ?
Rất nhanh, một tiết học đã trôi qua.
Giang Phù Nguyệt không thể không thừa nhận rằng Từ Kinh thật sự rất giỏi. Không chỉ có kiến thức chuyên môn vững, mà năng lực dẫn dắt học sinh cũng vô cùng xuất sắc.
“Được rồi, nghỉ ngơi đã, tiết sau chúng ta sẽ làm đề.”
Ông vừa đi là lớp học yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào.
Giang Phù Nguyệt coi như không nghe thấy, cô vừa xoay bút vừa nhìn lên bảng, đọc lại cách giải mà Từ Kinh viết trên đó, suy nghĩ xem có cách giải nào đơn giản hơn không.
“Cậu xem có hiểu gì không?”
Bỗng một giọng nói chế giễu vang lên.
Giang Phù Nguyệt liếc mắt nhìn, thấy không quen liền thu tầm mắt về.
Tôn Thừa: “?”
“Này! Cậu tới đây làm gì?”
Giang Phù Nguyệt không thèm quan tâm.
“Cậu không nói tôi cũng biết, có phải vì theo đuổi A Hiên không? Cậu nghĩ kỹ lại đi, trông cậu có đến nỗi nào đâu mà sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ?”
“A Hiên mắt nhìn cao lắm, chắc chắn không coi trọng cậu đâu! Có câu nói thế này, trên thế gian này đâu đâu cũng có hoa thơm cỏ lạ, không có bông này thì ta tìm bông khác…”
“Cậu ồn quá.”
Giang Phù Nguyệt lạnh nhạt nhìn cậu ta.
Khi bốn mắt chạm nhau, Tôn Thừa… không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Lăng Hiên chỉ đi vệ sinh có một lúc thôi mà về đã thấy anh em tốt của mình ngồi đó như người mất hồn.
“Tôn Thừa?”
Cậu ta vỗ vai Tôn Thừa.
“Hả?”
“Mày bị gì mà như mất hồn thế?”
Cậu ta chỉ tùy tiện nói thôi, ai dè Tôn Thừa như một con mèo bị giẫm phải đuôi, căng thẳng hỏi: “Có rõ ràng vậy không?”
Lăng Hiên: “?”
Không biết cậu ta bị gì nên Lăng Hiên cũng chẳng quan tâm nữa.
Cậu ta mở đề thi ra, nhìn vào câu hỏi chứng minh kia, cứ cảm thấy kỳ kỳ…
Tôn Thừa vẫn đang lầm bầm: “Hình như tao biết tại sao lão Từ lại vậy rồi…”
Chuông vào lớp vang lên, Từ Kinh có mặt đúng giờ.
Ông mở máy chiếu, chiếu đáp án lên trên.
“Bộ đề thi này có độ khó nhất định, dù sao cũng là đề thi thử trong cuộc thi Toán quốc gia. Mà không hẳn là quá khó đâu, thầy thấy trong lớp ta cũng có không ít người làm hết. Trước tiên hãy xem câu hỏi đầu tiên…”
Trạng thái của Từ Kinh lúc này hoàn toàn khác với lúc ở trên lớp, ông giống như một con hổ đã tìm được con mồi ngon nhất, nhất định phải thể hiện ra tư thế mạnh mẽ nhất, khoe ra móng vuốt và hàm răng sắc bén nhất để hoàn thành cuộc đi săn đầy k1ch thích này.
Trong đề thi chính quy của cuộc thi quốc gia không có câu hỏi trắc nghiệm, chỉ có điền vào chỗ trống và trả lời câu hỏi, câu hỏi không nhiều nhưng lại rất nhiều điểm. Có tám câu hỏi điền vào chỗ trống, mỗi câu tám điểm. Ba câu trả lời câu hỏi lần lượt là 15, 15, 26 điểm, điểm tuyệt đối là 120 điểm. Trong đề trả lời câu hỏi, câu nhiều điểm nhất chính là chứng minh bất đẳng thức. Đây là câu hỏi khó đến Từ Kinh cũng bị lẫn.
Cho nên ông dành rất nhiều thời gian cho câu này: “Hôm nay chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ về câu hỏi này, ai nắm vững kiến thức về bất đẳng thức là đã nắm chắc được một nửa rồi. Đã có ai làm ra chưa?”
Từ Kinh vừa hỏi vừa quét mắt nhìn một lượt học sinh bên dưới, không biết ông vô tình hay cố ý mà liên tục nhìn về Giang Phù Nguyệt.
Giang Phù Nguyệt không nhìn ông, cô vẫn luôn cúi đầu, không biết đang viết gì.
Từ Kinh đau lòng, hít thở sâu: “Vậy thầy sẽ gọi tên, Lăng Hiên, Tôn Thừa, Giang Phù Nguyệt, ba em lên bảng viết, những người khác tự do thảo luận.”
Rõ ràng Lăng Hiên và Tôn Thừa không phải lần đầu bị gọi tên, vẻ mặt của hai người rất bình tĩnh. Dù sao câu hỏi khó như vậy, làm sai cũng chẳng mất mặt.
Còn Giang Phù Nguyệt, hôm nay mới tới đã bị gọi trúng, song sắc mặt cô vẫn rất bình tĩnh.
Chậc…
Tôn Thừa liếc cô một cái, trong đầu lại hiện lên cảnh hai người bốn mắt nhìn nhau vừa rồi, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn.
Chết tiệt!
Cậu ta mắng thầm, nhanh chóng dời ánh mắt đi, không dám nhìn cô nữa.
Giang Phù Nguyệt không biết chút gì về cảm xúc của cậu ta, mà cho dù có biết cô cũng chẳng quan tâm.
Ba người yên lặng làm bài trên bảng.
Giang Phù Nguyệt là người làm xong trước tiên, cô bỏ phấn xuống rồi quay về chỗ ngồi mà chẳng thèm chờ Từ Kinh nói gì.
Tôn Thừa theo ngay sau đó, không phải cậu ta đã làm xong mà cậu ta chỉ có thể chứng minh được tới bước này.
Tuy cậu ta đã nhìn đáp án của Lăng Hiên, song cậu ta vẫn giữ mạch tư duy của mình.
“Thầy?”
“Ừm, về chỗ đi.”
Bảy tám phút nữa trôi qua, Lăng Hiên mới làm xong, lúc này một nửa bảng đen đã bị cậu ta chiếm hết, các bước giải liền tù tì và dày đặc, nhìn rất đồ sộ.
So ra thì đáp án của Giang Phù Nguyệt và Tôn Thừa quá mức đơn giản.
Lăng Hiên: “Em xong rồi ạ.”
Từ Kinh gật đầu: “Em về chỗ đi.”
Sau đó ông hỏi mọi người: “Các em xem có hiểu cách giải của ba bạn ấy không?”
Có người gật đầu cũng có người lắc đầu.
Từ Kinh nói tiếp: “Trong ba người có một người làm đúng, ai cho rằng Tôn Thừa làm đúng giơ tay.”
Một vài người giơ tay.
“Ai cho rằng Lăng Hiên làm đúng giơ tay.”
“Soạt!” Vô số người giơ tay.
“Ai cho rằng Giang Phù Nguyệt làm đúng?”
Cả lớp vô cùng yên ắng, trong sự trầm mặc ấy, Giang Phù Nguyệt tự mình giơ tay lên.
Cùng lúc đó, phía trước cũng có một người chậm rãi giơ tay lên…
“Trước khi dạy, thầy giới thiệu với các em một bạn học mới. Giang Phù Nguyệt, em lên đây.”
Giang Phù Nguyệt đứng dậy đi lên bục giảng.
Từ Kinh lùi lại nửa bước, nhường vị trí cho cô: “Em giới thiệu bản thân đi.”
Ánh mắt lạnh nhạt của cô gái lướt qua học sinh đang ngồi ở dưới, giọng điệu hời hợt: “Giang Phù Nguyệt, lớp 11A3.”
Sau đó…
Hết rồi.
“Khụ!”
Từ Kinh tằng hắng: “Em xuống đi, chúng ta bắt đầu bài học…”
Ông bình tĩnh nhẹ nhàng nói mà không biết các học sinh bên dưới đã nổ tung rồi!
“Đệch! Trời ạ! Giang Phù Nguyệt vào lớp chúng ta? Đùa gì thế? Cậu ta mua chuộc lão Từ sao?”
Tôn Thừa mặt đầy dấu chấm hỏi.
Trong mắt Lăng Hiên cũng đầy khó hiểu, song cậu ta vẫn khá là bình tĩnh: “Nghe giảng trước đã.”
“Ờ.”
Lớp Olympic Toán có tổng cộng 26 người, một nửa là học sinh lớp 10, một nửa là lớp 11. Đa số những học sinh lớp 11 ở đây đều tham gia lớp Toán này từ khi mới vào trường.
Giang Phù Nguyệt là người đầu tiên vào giữa chừng, hơn thế nữa còn là học sinh xếp hạng chót của khối.
Tôn Thừa xoa cằm, như có điều suy tư: “Hành động này của lão Từ thật kỳ quặc…”
Lăng Hiên nhíu mày: “Muốn lảm nhảm thì ra ngoài, đừng có lầm bầm ở cạnh tao.”
Tôn Thừa bĩu môi, cậu ta vì ai mới thế chứ?
Rất nhanh, một tiết học đã trôi qua.
Giang Phù Nguyệt không thể không thừa nhận rằng Từ Kinh thật sự rất giỏi. Không chỉ có kiến thức chuyên môn vững, mà năng lực dẫn dắt học sinh cũng vô cùng xuất sắc.
“Được rồi, nghỉ ngơi đã, tiết sau chúng ta sẽ làm đề.”
Ông vừa đi là lớp học yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào.
Giang Phù Nguyệt coi như không nghe thấy, cô vừa xoay bút vừa nhìn lên bảng, đọc lại cách giải mà Từ Kinh viết trên đó, suy nghĩ xem có cách giải nào đơn giản hơn không.
“Cậu xem có hiểu gì không?”
Bỗng một giọng nói chế giễu vang lên.
Giang Phù Nguyệt liếc mắt nhìn, thấy không quen liền thu tầm mắt về.
Tôn Thừa: “?”
“Này! Cậu tới đây làm gì?”
Giang Phù Nguyệt không thèm quan tâm.
“Cậu không nói tôi cũng biết, có phải vì theo đuổi A Hiên không? Cậu nghĩ kỹ lại đi, trông cậu có đến nỗi nào đâu mà sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ?”
“A Hiên mắt nhìn cao lắm, chắc chắn không coi trọng cậu đâu! Có câu nói thế này, trên thế gian này đâu đâu cũng có hoa thơm cỏ lạ, không có bông này thì ta tìm bông khác…”
“Cậu ồn quá.”
Giang Phù Nguyệt lạnh nhạt nhìn cậu ta.
Khi bốn mắt chạm nhau, Tôn Thừa… không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Lăng Hiên chỉ đi vệ sinh có một lúc thôi mà về đã thấy anh em tốt của mình ngồi đó như người mất hồn.
“Tôn Thừa?”
Cậu ta vỗ vai Tôn Thừa.
“Hả?”
“Mày bị gì mà như mất hồn thế?”
Cậu ta chỉ tùy tiện nói thôi, ai dè Tôn Thừa như một con mèo bị giẫm phải đuôi, căng thẳng hỏi: “Có rõ ràng vậy không?”
Lăng Hiên: “?”
Không biết cậu ta bị gì nên Lăng Hiên cũng chẳng quan tâm nữa.
Cậu ta mở đề thi ra, nhìn vào câu hỏi chứng minh kia, cứ cảm thấy kỳ kỳ…
Tôn Thừa vẫn đang lầm bầm: “Hình như tao biết tại sao lão Từ lại vậy rồi…”
Chuông vào lớp vang lên, Từ Kinh có mặt đúng giờ.
Ông mở máy chiếu, chiếu đáp án lên trên.
“Bộ đề thi này có độ khó nhất định, dù sao cũng là đề thi thử trong cuộc thi Toán quốc gia. Mà không hẳn là quá khó đâu, thầy thấy trong lớp ta cũng có không ít người làm hết. Trước tiên hãy xem câu hỏi đầu tiên…”
Trạng thái của Từ Kinh lúc này hoàn toàn khác với lúc ở trên lớp, ông giống như một con hổ đã tìm được con mồi ngon nhất, nhất định phải thể hiện ra tư thế mạnh mẽ nhất, khoe ra móng vuốt và hàm răng sắc bén nhất để hoàn thành cuộc đi săn đầy k1ch thích này.
Trong đề thi chính quy của cuộc thi quốc gia không có câu hỏi trắc nghiệm, chỉ có điền vào chỗ trống và trả lời câu hỏi, câu hỏi không nhiều nhưng lại rất nhiều điểm. Có tám câu hỏi điền vào chỗ trống, mỗi câu tám điểm. Ba câu trả lời câu hỏi lần lượt là 15, 15, 26 điểm, điểm tuyệt đối là 120 điểm. Trong đề trả lời câu hỏi, câu nhiều điểm nhất chính là chứng minh bất đẳng thức. Đây là câu hỏi khó đến Từ Kinh cũng bị lẫn.
Cho nên ông dành rất nhiều thời gian cho câu này: “Hôm nay chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ về câu hỏi này, ai nắm vững kiến thức về bất đẳng thức là đã nắm chắc được một nửa rồi. Đã có ai làm ra chưa?”
Từ Kinh vừa hỏi vừa quét mắt nhìn một lượt học sinh bên dưới, không biết ông vô tình hay cố ý mà liên tục nhìn về Giang Phù Nguyệt.
Giang Phù Nguyệt không nhìn ông, cô vẫn luôn cúi đầu, không biết đang viết gì.
Từ Kinh đau lòng, hít thở sâu: “Vậy thầy sẽ gọi tên, Lăng Hiên, Tôn Thừa, Giang Phù Nguyệt, ba em lên bảng viết, những người khác tự do thảo luận.”
Rõ ràng Lăng Hiên và Tôn Thừa không phải lần đầu bị gọi tên, vẻ mặt của hai người rất bình tĩnh. Dù sao câu hỏi khó như vậy, làm sai cũng chẳng mất mặt.
Còn Giang Phù Nguyệt, hôm nay mới tới đã bị gọi trúng, song sắc mặt cô vẫn rất bình tĩnh.
Chậc…
Tôn Thừa liếc cô một cái, trong đầu lại hiện lên cảnh hai người bốn mắt nhìn nhau vừa rồi, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn.
Chết tiệt!
Cậu ta mắng thầm, nhanh chóng dời ánh mắt đi, không dám nhìn cô nữa.
Giang Phù Nguyệt không biết chút gì về cảm xúc của cậu ta, mà cho dù có biết cô cũng chẳng quan tâm.
Ba người yên lặng làm bài trên bảng.
Giang Phù Nguyệt là người làm xong trước tiên, cô bỏ phấn xuống rồi quay về chỗ ngồi mà chẳng thèm chờ Từ Kinh nói gì.
Tôn Thừa theo ngay sau đó, không phải cậu ta đã làm xong mà cậu ta chỉ có thể chứng minh được tới bước này.
Tuy cậu ta đã nhìn đáp án của Lăng Hiên, song cậu ta vẫn giữ mạch tư duy của mình.
“Thầy?”
“Ừm, về chỗ đi.”
Bảy tám phút nữa trôi qua, Lăng Hiên mới làm xong, lúc này một nửa bảng đen đã bị cậu ta chiếm hết, các bước giải liền tù tì và dày đặc, nhìn rất đồ sộ.
So ra thì đáp án của Giang Phù Nguyệt và Tôn Thừa quá mức đơn giản.
Lăng Hiên: “Em xong rồi ạ.”
Từ Kinh gật đầu: “Em về chỗ đi.”
Sau đó ông hỏi mọi người: “Các em xem có hiểu cách giải của ba bạn ấy không?”
Có người gật đầu cũng có người lắc đầu.
Từ Kinh nói tiếp: “Trong ba người có một người làm đúng, ai cho rằng Tôn Thừa làm đúng giơ tay.”
Một vài người giơ tay.
“Ai cho rằng Lăng Hiên làm đúng giơ tay.”
“Soạt!” Vô số người giơ tay.
“Ai cho rằng Giang Phù Nguyệt làm đúng?”
Cả lớp vô cùng yên ắng, trong sự trầm mặc ấy, Giang Phù Nguyệt tự mình giơ tay lên.
Cùng lúc đó, phía trước cũng có một người chậm rãi giơ tay lên…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook