Chuyện được quyết định như vậy, ba ngày sau các tiểu thư trong Tưởng phủ sẽ đi Hội Hoa Đăng, lên thuyền Linh Lung.

Ý đồ của Tưởng lão phu nhân mọi người đều biết.

Vẻ mặt Tưởng Tố Tố vẫn bình thường, nhưng không che giấu được sự hưng phấn trong mắt, thầm nghĩ đây chính là cơ hội để danh tiếng của mình lại vang xa.

Tưởng Lệ được Tưởng Quyền bỏ lệnh cấm túc, lúc tới Quế Lan viện cũng trầm hơn.

Nhị di nương nghĩ tới cơ hội này thì vui vẻ không thôi.

Tưởng Đan áy náy đứng im một chỗ, vẻ mặt hèn nhát, tay cũng không biết phải để đâu.

Tưởng Nguyễn cũng nhìn nàng ta, kiếp trước nàng rất tự ti, chưa từng chú ý đến Tưởng Đan.

Hôm nay để ý, tiểu muội này thật sự là rất hèn nhát.
Tưởng lão phu nhân nói những chuyện cần chú ý, rồi vẫy tay kêu mọi người tự về.

Trước khi đi, Hạ Nghiên cố ý gọi Tưởng Nguyễn lại.

“Nguyễn nương, ta chọn cho con mấy nha hoàn, chút nữa sẽ đưa qua viện của con.

Mấy nha hoàn này con cứ dùng trước, nếu không hợp ý, chúng ta lại đổi người khác.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười nói đa tạ, nét mặt bình thường.

Nụ cười của Hạ Nghiên càng thêm sâu, hai người lại khách khí một hồi, mới rời khỏi.
Đợi Hạ Nghiên với Tưởng Tố Tố đi khỏi, Lộ Châu nói.

“Phu nhân thật sự quá vội vàng, vội vàng bôi nhọ mình.”
“Người khác nhìn vào, sẽ nói bà ta muốn tốt cho con gái là ta đây, bôi nhọ chỗ nào.” Tưởng Nguyễn không để ở trong lòng.

Lộ Châu đã sống cùng Liên Kiều lâu rồi, nên nói chuyện cũng không che giấu, rất thẳng thừng.

“Gạt ai chứ, ngay cả nô tỳ cũng nhìn ra được mưu đồ trong đó.

Ở đây ai không biết! Lão phu nhân cũng không nói gì, bởi vậy nên cái phủ này mới không được yên bình.”
Tưởng Nguyễn bật cười, bởi vì Lộ Châu là nô tỳ ở thôn trang, đối với Tưởng phủ cũng không trung thành như Liên Kiều và Bạch Chỉ.

Nói chuyện cũng như ngoài người vậy.

Tưởng Nguyễn mỉm cười, lúc này Lộ Châu mới phát giác, mặt đỏ lên.

“Nô tỳ quá phận, xin tiểu thư trách phạt.”
“Ngươi nói rất đúng.” Tưởng Nguyễn nói.

Lộ Châu không hề nghiêng về phía Tưởng phủ, điều này đối với nàng là một chuyện tốt.

Dù sao việc nàng muốn làm đều đối lập với Tưởng phủ, có lẽ Liên Kiều với Bạch Chỉ sẽ khó chấp nhận được.

Có một số chuyện, có thể giao cho Lộ Châu làm.
Đang đi, bỗng một người đi thẳng tới, dáng người mảnh mai như liễu rũ trong gió, người chưa đi tới thì hương thơm thoang thoảng đã bay vào mũi.

Người nọ mặc áo màu xanh phấn, váy thu hương, giống như một đóa U Lan đong đưa trong gió, chính là ngũ di nương Hồng Anh.
Thấy Tưởng Nguyễn, Hồng Anh mỉm cười chào nàng.

“Đại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười.

“Ngũ di nương càng ngày càng xinh đẹp.”
Mặt Hồng Anh đỏ lên.

“Đại tiểu thư cứ nói quá, nô tỳ không dám nhận.”
Tưởng Nguyễn cười càng thêm thân thiết, Hồng Anh là một người thức thời, thông minh hơn nàng nghĩ, ít nhất không từ chối sự lấy lòng của nàng.

Liền vươn tay kéo Hồng Anh.

“Những lời ta nói đều là thật, ngũ di nương xinh đẹp như vậy, khó trách phụ thân lại sủng ái.” Nàng hạ giọng.

“Ta vừa trở về Tưởng phủ, không quen với chuyện trong phủ, vừa gặp ngũ di nương đã cảm thấy thân thiết, sau này xin ngũ di nương chiếu cố nhiều hơn.

Nếu ngày nào đó ta làm sai chọc phụ thân tức giận, hy vọng ngũ di nương có thể nói giúp đôi câu.” Sau khi nói xong, nàng nhìn Hồng Anh không chớp mắt.
Mấy câu này ý vị sâu xa, như đang ám chỉ gì đó.

Hồng Anh kinh ngạc, ngẩng đầu lên, lại thấy Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn mình.

Hồng Anh thấy như lọt vào sương mù, rõ ràng rất trong, nhưng lại làm lòng người mờ mịt.

Suy nghĩ một chút, trên mặt hiện ra sự sợ hãi.

“Đại tiểu thư đừng nói như vậy, nếu có thể giúp được đại tiểu thư, nô tỳ nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười.


“Vậy đa tạ ngũ di nương trước, ta thấy người duy nhất ta có thể dựa vào trong phủ, chỉ có ngũ di nương mà thôi.

Dung mạo Ngũ di nương xinh đẹp, đúng là ngay cả phù chánh phu nhân* cũng kém hơn.”
*phù chánh phu nhân.

thiếp được nâng lên thành thê, ý nói Hạ Nghiên.
Nghe thấy câu nói này, Hồng Anh không kiềm được mà run lên, thử dò xét nhìn Tưởng Nguyễn, cười nói.

“Đại tiểu thư đừng đùa giỡn nô tỳ như vậy.

Phu nhân là cành vàng lá ngọc, nô tỳ xuất thân hèn mọn, tự cảm thấy khác nhau một trời một vực.”
“Phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Di nương đã nghe câu này chưa?” Tưởng Nguyễn nói.

“Chuyện ngày sau ai có thể nói trước, ngũ di nương đừng tự coi nhẹ mình.

Vương Hầu cũng vậy, không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý, xuất thân hèn mọn chưa chắc sẽ không có một tương lai tốt.”
Hồng Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói.

“Ba ngày sau chính là Hội Hoa Đăng, đại tiểu thư vừa đi tới chỗ lão phu nhân ư?”
Hồng Anh hỏi câu này, khiến Lộ Châu không nén được sự kinh ngạc, nghe Tưởng Nguyễn nói.

“Đúng vậy, mấy tỷ muội đều tới.”
“Đại tiểu thư nhân hậu, nhưng có vài chuyện cần phải để tâm nhiều hơn.

Mấy ngày nay phu nhân cùng nhị tiểu thư có hơi kỳ lạ, đại tiểu thư… Nhất định phải chú ý.” Hồng Anh nói xong câu đó, không dừng lại nữa, cũng không nhìn Tưởng Nguyễn mà vội vã rời đi.

Lộ Châu đứng sau trầm ngâm.

“Tiểu thư, lời nói của ngũ di nương hình như có hàm ý khác.”
“Nàng là người thông minh.” Tưởng Nguyễn nói.

“Nếu kiếp trước cũng có thể chỉ điểm ta như vậy, thì tốt biết bao.”
Câu sau nàng nói cực nhỏ, Lộ Châu không nghe rõ, sửng sốt hỏi.

“Sao ạ?”
Tưởng Nguyễn mỉm cười.


“Không có gì, về thôi.”
Về tới Nguyễn cư, quả nhiên như lời Hạ Nghiên nói.

Nha hoàn mới đã tới, thấy Tưởng Nguyễn trở lại, đồng loạt đứng thành một hàng.
Bạch Chỉ với Liên Kiều là nha hoàn nhất đẳng, Lộ Châu là nha hoàn nhị đẳng.

Mỗi tiểu thư Tưởng phủ đều có hai nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng, sáu nha hoàn tam đẳng.

Nghiên Hoa uyển đưa tới bốn người, nói số còn lại thì mấy ngày nữa Tưởng Nguyễn tự mình đi chọn.
Bốn nha hoàn xếp thành một hàng, đều là thiếu nữ mới lớn.

Sau khi đi vào Tưởng Nguyễn không nhìn bọn họ, đi tới giường cầm sách lên đọc.
Liên Kiều và Bạch Chỉ không nói gì, yên lặng đứng sau lưng Tưởng Nguyễn, thỉnh thoảng đưa trà nóng cho nàng, coi mấy nha hoàn kia thành trong suốt.
Qua nửa canh giờ, rốt cuộc có người nhịn không được, một nha hoàn bước lên trước, nhẹ giọng nói.

“Chúng nô tỳ ra mắt đại tiểu thư.”
Lúc này Tưởng Nguyễn từ từ ngẩng đầu lên, như cực kỳ mệt mỏi, nhìn lướt qua bốn nha hoàn.

Đôi mắt quyến rũ sắc bén, cuối cùng nhìn thẳng vào nha hoàn vừa nói chuyện.
“Ngươi tên gì?” Tưởng Nguyễn mỉm cười.
“Nô tỳ tên là Thư Hương.” Nha hoàn nhu thuận đáp.
Thư Hương! Tưởng Nguyễn nhấp một miếng trà, đây là nha hoàn kiếp trước cùng nàng vào cung, bề ngoài nhu thuận, hiền lành dễ gần.

Lúc đầu coi trọng nàng ta biết chữ nên giữ lại bên người.

Ấn tượng sau cùng đối với nàng ta, đó chính là trước khi bị biến thành người lợn, nàng ta theo sau Tưởng Tố Tố đi vào đại lao, là nha hoàn thiếp thân của Tưởng Tố Tố.
Bây giờ, lại đưa nàng ta về bên cạnh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương