Kiếp trước ở trong cung, cái dư giả nhất là thời gian.

Nàng muốn khiến cuộc sống của mình không quá buồn tẻ, cho nên những chuyện Tưởng Quyền với Bát hoàng tử nói cho nàng biết, ở những đêm không ngủ được nàng đều nghĩ đi nghĩ lại.

Bố cục của Thẩm phủ vẫn giống như trong trí nhớ, nàng đi rất suôn sẻ.
Tưởng Nguyễn đi khỏi hành lang dài, vòng qua con đường dẫn tới hoa viên, đi tới trước một căn phòng nhỏ, đẩy cửa bước vào.
Bày biện trong phòng rất đơn giản, giống như một thư phòng đã lâu không sử dụng.

Trên bàn là mấy quyển du ký, Tưởng Nguyễn vòng tới trước bàn đọc sách, trước bàn đọc sách có treo một bức tranh rừng trúc bị gió thổi.

Nàng chỉ nhìn chốc lát, rồi đưa tay vén bức tranh lên, vách tường bằng phẳng phía sau bức tranh hiện ra.
Tưởng Nguyễn đặt hai tay lên vách tường trắng như tuyết, từ từ mò mẫm.

Không lâu sau, không biết ấn vào cái gì, chỉ nghe một tiếng vang trầm trầm, giữa vách tường lõm xuống, xuất hiện một hốc tối nhỏ.
Nàng dừng một chút, đưa tay vào hốc tối, móc ra một túi vải.

Túi vải khá nặng, sờ vào thì chắc là sách, Tưởng Nguyễn mỉm cười, đây là sổ sách cơ mật của Thẩm phủ Thẩm thị lang.

Phàm là người làm quan đều không thiếu việc nhận đút lót của cấp dưới, bình thường muốn đút lót thì phải có tiền.

Thẩm thị lang giao chuyện này cho phu nhân của mình.

Thẩm phu nhân cảm thấy những sổ sách này giấu chỗ nào cũng không ổn, cho nên dứt khoát bỏ nó vào thư phòng không còn được sử dụng này, dấu sau bức họa, ai có thể tìm thấy chứ.
Kiếp trước Bát hoàng tử từng nói về chuyện này với nàng.


Thẩm thị lang cùng phe với Tưởng Quyền, sau đó không biết sao lại thay đổi, Tưởng Quyền cũng không thèm để ý, vì cái đuôi của Thẩm thị lang bị Tưởng Quyền nắm trong tay.

Số sổ sách này không hiểu sao lại rơi vào tay Tưởng Quyền.

Một khi nó bị lộ ra, phía trên dính dáng tới không ít người, ắt sẽ lại là một trận náo động.
Bất luận thế nào, nàng đã lấy được sổ sách, chuyến đi này cũng không uổng công.
Tưởng Nguyễn bỏ túi vải vào ngực, đột nhiên sửng sốt, quay đầu lại.
Một người đang đứng trước bình phong, đang nhìn nàng, trong mắt không rõ cảm xúc.
Nhìn kỹ thì thấy người nọ mặc hắc y, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, cảm giác quen thuộc khó nói thành lời, chính là nam nhân hắc y đã gặp ở miếu.

Không ngờ rằng có thể gặp lại lần nữa, chẳng biết là phúc hay họa.
Tưởng Nguyễn cảnh giác nhìn hắn, nhưng đối phương chỉ nhìn thẳng vào ngực nàng.

Tưởng Nguyễn thấy khó chịu, bỗng đối phương nói.

“Sổ sách.”
Thì ra là nhìn sổ sách trong ngực nàng, Tưởng Nguyễn sửng sốt, nhíu mày.

“Ngươi muốn sổ sách?”
Không biết lai lịch của nam nhân thế nào, lại muốn sổ sách, chẳng lẽ là bất hòa với Thẩm phủ.

Tưởng Nguyễn thầm tính toán trong lòng, lập tức móc sổ sách trong ngực ra, ném qua.

Nam nhân hắc y bắt lấy, nghiền ngẫm nhìn nàng.

Đôi mắt vẫn lạnh tanh, không nhìn ra cảm xúc.
Tưởng Nguyễn không chấp nhất, vốn dĩ lấy sổ sách này là vì muốn nắm một cái đuôi của Thẩm phủ, nhân tiện cho Tưởng Lệ chút phiền phức.

Nói thật, vật này giữ lại giống như cầm một củ khoai nóng bỏng tay, mà nàng lại không có thế lực gì, rất nhiều chuyện không thể tự giải quyết, giữ lại cũng không dễ xử lý.

Nếu người này bất hòa với Thẩm phủ, bán cho hắn một nhân tình cũng tốt thôi, chỉ cần thấy Thẩm phủ không được sống yên lành là nàng đã vui vẻ rồi.
Nam nhân hắc y thân thể như ngọc, đứng trong phòng dường như tăng thêm một vầng sáng rực rỡ, gương mặt mang theo quý khí khó có thể diễn tả.

Tưởng Nguyễn cúi đầu suy tư, thân phận người này không rõ, khí chất ưu nhã từ trong xương, quả thực thần bí khác thường.

Cũng may hôm nay không có sát khí, xem ra không có ý định giết nàng, đây chính là trong cái rủi có cái may.
Hai lần gặp gỡ đều là cảnh tượng thế này, cũng được coi là người quen.

Chẳng qua mỗi lần gặp nhau đều là đang làm chuyện xấu, không biết đây là loại duyên phận gì.
Tưởng Nguyễn thấy sổ sách đã rơi vào tay đối phương, ở lại cũng vô ích, chuẩn bị rời đi, đối phương không có hành động gì, chỉ đứng im tại chỗ.


Trước lúc mở cửa, Tưởng Nguyễn đột nhiên nói.

“Sau xà ngang ở phòng bếp Thẩm phủ, dưới cây hòe trong hậu viện của Thẩm Minh Trân, dưới núi giả trong ao cá ở vườn hoa cũng có thứ tốt, ván gỗ dưới giường trong thư phòng của Thẩm thị lang có mật đạo, trong mật đạo có rất nhiều thứ, cái gì cũng có.

Mong rằng có thể giúp các hạ một tay.”
Mặt nam nhân hắc y cứng lại, Tưởng Nguyễn đã mở cửa bước ra ngoài.

Đợi sau khi Tưởng Nguyễn đi khỏi, một người nhảy từ xà nhà xuống, cúi đầu trước mặt nam nhân hắc y, nói.

“Chủ tử, lời của nha đầu kia không thể tin.”
“Đích trưởng nữ Tưởng phủ.” Lông mi dài che mất cảm xúc trong mắt nam nhân hắc y, lạnh lùng nói.

“Đi điều tra đi.”
Sau khi rời khỏi đó, Tưởng Nguyễn mới thở phào một hơi.

Thân phận của người kia quá nguy hiểm, mặc dù không biết rốt cuộc đó là ai.

Kiếp trước nàng ở trong cung nhiều năm, biết rằng thân phận có thể giấu, nhưng khí chất thì không thể nào giấu được.

Giống như nàng sau khi sống lại, người cạnh nàng luôn nói nàng giống như quý nhân xuất thân từ trong cung, nhưng đó chỉ là do thói quen kiếp trước mà thôi.

Người kia chắc chắn là người sống trong nhung lụa, khí chất ưu nhã từ trong xương, nếu nàng đoán không sai, đây là người của Hoàng gia.
Không khôn ngoan khi dây dưa với người như vậy.

Chỉ là Tưởng Nguyễn làm thế, thậm chí cố ý tiết lộ bí mật của Thẩm phủ, chính vì nàng biết mình không cam lòng, cho dù ngày nào cũng thầm tự nhủ phải bình tĩnh nhẫn nhịn, mới có thể báo được thù hận kiếp trước.

Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, người nọ bất hòa với Thẩm phủ, cho nên cũng sẽ bất hòa với Tưởng Quyền, bất luận thế nào cũng là chuyện khiến nàng vui vẻ.
Lắc đầu một cái, Tưởng Nguyễn xua tan hết suy nghĩ trong đầu, tóm lại cứ tạm bỏ qua thôi, sắp tới còn một đống phiền phức.
Một đường thuận lợi, lúc trở lại chỗ ngồi, Thẩm Minh Trân thấy Tưởng Nguyễn thì giật mình hốt hoảng, la lên.


“Tại sao ngươi lại quay trở lại?”
Tưởng Tố Tố lập tức che đi sự kinh ngạc, hỏi.

“Sao đại tỷ lại trở lại một mình, tam muội đâu?”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười.

“Lệ nương gấp đi nhà xí, nói ta chờ nàng.

Ta đợi rất lâu, đúng lúc gặp được một tiểu nha hoàn, liền kêu nàng dẫn ta về đây.”
“Nha hoàn?” Thẩm Minh Trân vội vàng nói, giọng cao vút, hấp dẫn sự chú ý của các phu nhân tiểu thư.

Vậy mà lúc này nàng ta không hề đoái hoài tới, chỉ chất vấn.

“Nha hoàn kia tên gì? Chẳng lẽ ngươi lừa ta?”
Tưởng Nguyễn kinh ngạc nói.

“Minh Trân muội đang nói gì vậy, đó là nha hoàn trong phủ ngươi, lần đầu ta tới Thẩm phủ làm sao có thể tự về, ta không biết đường mà.”
Mắt Tưởng Tố Tố lóe lên.

“Đúng là như vậy.”
Tưởng Nguyễn lại cười nói.

“Nhưng ta quên hỏi tên của tiểu nha hoàn đó, chỉ nhớ mặt mũi lanh lợi đáng yêu, dẫn ta tới đây liền rời đi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương